SAU KHI NÓI XẤU SAU LƯNG TỔNG TÀI

Tần Dịch không có trả lời câu hỏi của mẹ hắn, Diệp Thu Đồng lập tức thay hắn đáp: “Tần tổng muốn tản bộ, tôi là muốn gọi xe ạ.”

Giang Đan Quỳnh ngẩng đầu nhìn hàng cây bên đường, ngày mùa đông lá cây đều rụng hết, đêm khuya lạnh lẽo như vậy lại tản bộ, cho rằng nơi này là xích đạo sao?

Giang Đan Quỳnh nhìn về phía Diệp Thu Đồng, lúc này Diệp Thu Đồng trông như một chàng trai nhảy đường phố vậy, nào có giống thư ký, bà ôn hoà nói: “Ban nãy, thư ký Diệp rất soái, có sức hút hơn so với nhiều idol mà tôi từng gặp đấy.”

Bà dùng giọng điệu rất nghiêm túc để nói đùa một câu: “Thư ký Diệp, cậu ở bên cạnh A Dịch làm thư ký thật là nhân tài không được trọng dụng, không bằng tôi giới thiệu tài nguyên cho cậu vào giới giải trí nhé.”

Diệp Thu Đồng lui về sau một bước, hơi khom người, nói với Giang Đan Quỳnh: “Phu nhân chê cười, tôi chỉ là muốn tạo thêm niềm vui cho mọi người vào buổi họp thường niên mà thôi, thật sự không có bản lĩnh gì.” Cậu bày ra nụ cười công nghiệp thường ngày: “Tôi vẫn hy vọng được đi theo bên cạnh Tần tổng để học tập nhiều hơn ạ.”

Cậu thấy Giang Đan Quỳnh mặc không nhiều lắm, quan tâm nói: “Tần tổng, phu nhân, hai người mau về đi ạ, nhiệt độ càng ngày càng thấp rồi.”

Tần Dịch “ừ” một tiếng, nhìn Diệp Thu Đồng bảo: “Sáng mai còn có cuộc họp cuối năm, đừng quên.”

“Yên tâm đi, Tần tổng, tôi đã thu xếp xong rồi ạ.”

Hai người giao lưu chuyện công việc như thường ngày, Tần Dịch nói xong, ý bảo mẹ hắn đi cùng hắn.

Giang Đan Quỳnh vẫy vẫy tay với Diệp Thu Đồng, một lần nữa mang lên kính râm.

Diệp Thu Đồng mỉm cười cung tiễn mẹ con tổng tài rời đi, sau khi xác nhận bọn họ đã hoàn toàn khuất vào màn đêm rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Dư chấn của buổi họp thường niên vẫn luôn kéo dài đến lúc cận Tết.

Ở công ty, mỗi lần gặp được một vị đồng nghiệp, Diệp Thu Đồng hoặc là sẽ được khen ngợi, hoặc là sẽ bị trêu chọc, làm cậu cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng.

Cũng may đã sắp đến Tết, tâm tư của mọi người đều chuyển sang chuyện nghỉ lễ.

Diệp Thu Đồng không phải là người S thành, ăn Tết là sẽ về quê, cậu bắt đầu mua quà cho bố mẹ trước, sau đó xin nghỉ đông, chuẩn bị kết hợp với nghỉ phép và nghỉ Tết cùng nhau.

“Người còn trẻ, nhưng vừa thăng chức được nửa năm đã lên kế hoạch xin nghỉ dài hạn như thế nào rồi, chẳng có chút tinh thần năng nổ gì cả.”

Tần Dịch nhìn giấy phép xin nghỉ đông của Diệp Thu Đồng, giở giọng nhà tư bản một phen.

Diệp Thu Đồng xin nghỉ phép cần có sự đồng ý của tổng tài, cậu nói thầm ở trong lòng, mặt ngoài lại’ bán thảm’: “Cả năm nay tôi vẫn chưa trở về, nghĩ  nhân dịp ăn Tết ở nhà với bố mẹ ạ.”

Tần Dịch hơi khựng lại, ký tên lên giấy nghỉ phép: “Đồng ý.”

Diệp Thu Đồng liền khen: “Cảm ơn Tần tổng, trước tiên xin chúc ngài và người nhà gia đình đoàn viên, năm mới vui vẻ ạ.” Cậu cười nói: “Đặc biệt là Giang nữ sĩ, sang năm nhất định càng ngày càng trẻ đẹp.”

Tần Dịch nhìn cậu: “Cậu nịnh nọt càng ngày càng khéo rồi đấy.”

Rõ ràng trước đó không lâu còn dám nói xấu sau lưng hắn.

Diệp Thu Đồng tiếp lời: “Đều là do Tần tổng dạy bảo tốt thôi ạ.”

“Quê cậu ở đâu?” Tần Dịch thuận miệng hỏi.

Diệp Thu Đồng trả lời: “Thành phố C của tỉnh B ạ.” Một thành thị cấp 3 không lớn không nhỏ.

Tần Dịch gật gật đầu: “Là nơi non xanh nước biếc.” 

Diệp Thu Đồng kinh ngạc: “Tần tổng, ngài đã từng đến đó rồi?”

Tần Dịch nói: “Tôi có nơi nào mà chưa đi qua.” Hắn gõ gõ lịch nghỉ đông của Diệp Thu Đồng, dặn dò: “Bắt đầu từ sang năm sẽ phải thi hành hạng mục với bên Ô Tô Tốc Tường, đến lúc đó tất cả sẽ phải tăng ca, chuẩn bị cho tốt đấy.”

Còn chưa nghỉ lễ mà đã đe dọa người ta trước rồi, ai mà sợ chứ, nghỉ ngơi đã rồi nói.

Hiện tại, Diệp Thu Đồng đã không còn là Diệp Thu Đồng của trước kia, mặc kệ trong lòng đang nghĩ gì, nhưng mặt ngoài vẫn luôn nở nụ cười tươi: “Tần tổng nói phải, tôi sẽ cố gắng hết mình ạ.”

Chờ rồi lại chờ, chờ đến ngày nghỉ hôm đó, Diệp Thu Đồng vừa tan tầm liền chạy về nhà thuê, xách lên vali đã thu dọn sẵn rồi lao tới ga tàu hỏa.

Cảm tạ tổ quốc phát triển xây dựng, từ S thành đến thành phố C chỉ cần bốn giờ đi tàu, Diệp Thu Đồng vừa xuống tàu lửa liền bắt xe về nhà.

Diệp Thu Đồng là con trai một, gia đình cậu là kiểu gia đình bình thường, không phải cực kỳ giàu có, nhưng cũng xem như khá giả, ở thành phố C có mấy căn nhà, Diệp Thu Đồng từ nhỏ cũng sống đến vô lo vô nghĩ.

Chỉ có một điểm không giống với nhiều người đó chính là, Diệp Thu Đồng theo họ của mẹ là Diệp Nghiên Lệ, còn bố cậu, Khang Thụy, ở trong mắt người khác là con rể tới ở rể.

Thật ra, Diệp Thu Đồng cảm thấy bố cậu cũng không hẳn là ở rể, ngoại trừ chuyện cậu theo họ mẹ ra thì gia đình bọn họ cùng với nhưng gia đình bình thường khác cũng không có gì khác biệt.

Chẳng qua, Khang Thụy là kiểu người ôn hoà, lớn lên lại cực kỳ anh tuấn, thời còn trẻ chính là tiểu bạch kiểm nổi tiếng trong vùng, Diệp Nghiên Lệ thì lại có tính cách mạnh mẽ, hơn nữa ông ngoại của Diệp Thu Đồng có mấy căn nhà bị phá bỏ và di dời, cũng vì thế cho nên mọi người mới nhận định Khang Thụy là đến ở rể.

Từ lúc Diệp Thu Đồng sinh ra, Diệp Nghiên Lệ đã ngỏ ý con trai theo họ bà, Khang Thụy nghe lời vợ đã thành quen, Diệp Nghiên Lệ nói cái gì thì chính là cái đó, gần như không hề dị nghị gì mà đi làm hộ khẩu cho Diệp Thu Đồng, sau lại làm ông bà nội Khang gia tức giận muốn chết.

Diệp Thu Đồng chính là lớn lên trong hoàn cảnh gia đình thần kỳ thế này, thần kỳ đến nỗi lúc cậu lên đại học come out với cả nhà, bố mẹ cũng chỉ suy nghĩ ba ngày xong liền thản nhiên tiếp nhận rồi.

Dù sao thì bây giờ kết hôn đồng tính đã không còn là chuyện lạ nữa.

Diệp Thu Đồng vô cùng vui vẻ về nhà ấn chuông cửa, Diệp Nghiên Lệ và Khang Thụy cùng nhau đi ra đón.

“Bố mẹ!” Diệp Thu Đồng nở nụ cười toe toét.

Diệp Nghiên Lệ vươn tay vuốt đầu Diệp Thu Đồng, cười nói: “Có phải lại cao hơn rồi đúng không?”

Diệp Thu Đồng nhấc đế giày cho bà xem: “Con mang Thần Khí tăng chiều cao.”

Khang Thụy tiếp đón vợ và con trai: “Mau vào phòng, có muỗi.”

“Mùa đông lấy đâu ra muỗi.” Diệp Nghiên Lệ vừa trách cứ chồng, vừa ngắm nghía Diệp Thu Đồng: “Không tệ không tệ, lại đẹp trai hơn rồi.”

Bà sờ sờ gương mặt Diệp Thu Đồng, vừa lòng mà nói: “Quả nhiên, tìm chồng thì phải tìm soái, lúc còn trẻ thưởng thức sắc đẹp của chồng, tuổi lớn rồi, chồng già rồi, nhưng vẫn có con trai đến thay ca, trong nhà liền không thiếu soái ca.”

Khang Thụy: “……” Sao lại cứ ghét bỏ ông già chứ.

Con cái từ nơi khác trở về thì luôn có chuyện để nói, người một nhà ngồi quây quần bên nhau, Diệp Nghiên Lệ lải nhải hỏi han chuyện công việc với cuộc sống hằng ngày của Diệp Thu Đồng.

Diệp Thu Đồng đã sớm nói cho cả nhà biết chuyện cậu được thăng chức, lúc này uống một ngụm nước, lại ở trước mặt bố mẹ kể xấu Tần Dịch một hồi.

Ai ngờ, bố mẹ lại có giải thích khác, Diệp Nghiên Lệ nói: “Làm lãnh đạo thì đều có tính xấu mà, chỉ cần chịu trả tiền, biết nguyên tắc, thì chính là lãnh đạo tốt.”

Khang Thụy ngồi bên cạnh phụ họa: “Cấp trên của con còn trẻ như vậy đã ngồi đến vị trí kia, có năng lực lắm đấy, đi theo cậu ấy làm việc cho tốt.”

Quả nhiên, bố mẹ vĩnh viễn sẽ không hùa theo mình nói xấu cấp trên, Diệp Thu Đồng đành phải nói: “Cũng đúng, thật ra con người hắn không xấu, chỉ là hơi nghiêm khắc thôi.”

Bố mẹ lại bắt đầu nói nghiêm khắc là chuyện tốt, Diệp Thu Đồng nghe mà đau đầu, vội vàng nói sang chuyện khác, hỏi sức khoẻ của hai người thế nào.

Diệp Nghiên Lệ với Khang Thụy chỉ thuận miệng có lệ đôi câu, lại tiếp tục dò hỏi chuyện tình cảm của Diệp Thu Đồng.

May mà lúc Diệp Thu Đồng với Tạ Phi Triết quen nhau, tuy gửi thông báo đến bạn bè trong nhóm chat nhưng có che chắn bố mẹ, cậu bình tĩnh đáp: “Bây giờ công việc của con bận lắm, không có thời gian nghĩ đến chuyện này.”

Diệp Nghiên Lệ nhìn con trai, muốn nói lại thôi, cuối cùng trăm câu ngàn lời hoá thành một câu dặn dò: “Nhớ tìm đẹp.”

Diệp Thu Đồng: “……”

Là con một lại ở bên ngoài công tác, Diệp Thu Đồng vừa trở về liền hoàn toàn biến thành đại gia, bố mẹ cái gì cũng không cho cậu làm.

Cậu muôn vàn cảm khái, ở nhà làm đại thiếu gia, ở công ty lại phải hầu hạ Tần Dịch, thật là đời người khó đoán.

Sau một đêm nghỉ ngơi, ngày hôm sau chính là giao thừa.

Trưa hôm giao thừa, gia đình cậu ở nhà ông bà Diệp ăn bữa cơm đoàn viên, Diệp Thu Đồng bồi ông bà ngoại trò chuyện, phát quà cho mấy đứa nhỏ họ hàng, buổi chiều thì trở về nhà.

Bên ông bà Khang gia thì bình thường đến mùng ba mới đi chúc Tết, nhiều năm rồi vẫn luôn như vậy, Diệp Thu Đồng lại thầm cảm thấy có chút không công bằng, nhưng Khang Thụy cũng không nói gì, Diệp Thu Đồng lại càng không nghi ngờ quyết định của người lớn.

Luật kiểm soát bắn pháo hoa ở thành phố C không nghiêm ngặt như S thành, từ lúc bắt đầu vào đêm, Diệp Thu Đồng đã có thể nghe thấy tiếng pháo vang lên.

Diệp Thu Đồng không xem xuân vãn với bố mẹ, bởi vì vào đêm giao thừa, cậu còn có việc phải làm.

Cậu phải lấy danh nghĩa của Tần Dịch, dùng tài khoản của công ty gửi tin nhắn chúc Tết đến đối tác hoặc thân hữu cần thiết liên lạc.

Dựa theo thân phận và địa vị của Tần Dịch, người muốn liên hệ nhiều không đếm xuể, mà này vẫn là Tần Dịch không thích người khác xâm lấn sinh hoạt của hắn, về đối tượng có quan hệ đặc biệt riêng tư thì hắn không bảo cậu quản, nghe nói có ông tổng trực tiếp ném điện thoại cho thư ký, ngay cả lời chúc Tết cho mẹ vợ cũng để thư ký gửi đi.

Diệp Thu Đồng trước tiên phân chia những người này thành từng nhóm, rồi gửi tin nhắn cho từng nhóm một.

Tin nhắn gửi tới người của mỗi nhóm cũng không thể viết giống nhau, nhóm quan trọng không cần phải mang theo xưng hô, Diệp Thu Đồng biên soạn từng câu từng chữ, làm xong chuyện này cũng đã sắp 10 giờ.

Cậu đi đến phòng khách, ngồi xuống bên cạnh bố mẹ xem xuân vãn.

“Công việc vất vả như vậy, ăn Tết cũng phải ở nhà tăng ca.” Khang Thụy đau lòng con trai.

Diệp Thu Đồng nhân cơ hội công kích Tần Dịch: “Nhà tư bản lột da chính là như vậy.”

Diệp Nghiên Lệ hỏi: “Đã gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho lãnh đạo chưa?”

Diệp Thu Đồng hơi khựng lại, nói: “Qua 12 giờ lại gửi ạ.”

Diệp Nghiên Lệ bắt đầu lải nhải: “Muốn chúc thì chúc sớm một chút, nhỡ người ta đi ngủ thì làm sao?”

Diệp Thu Đồng muốn nói Tần Dịch mới 30 tuổi thôi, chưa đến mức phải đi ngủ sớm như vậy chứ.

Cậu không lay chuyển được mẹ mình, đi ra ban công làm bộ gửi tin nhắn, trước không quản Tần Dịch, mà chạy tới mấy nhóm chat khoác lác cướp bao lì xì.

Giữa chừng có nói chuyện riêng với Ngô Nhược Dao hai câu, Ngô Nhược Dao không có nói tới Nhan Phái, xem ra đã dần dần rời xa người nọ.

Chờ xử lý xong đám bạn bè người quen, cậu bắt đầu trả lời lại các đồng nghiệp.

Nào là mấy vị chuyên viên khác trong công ty, tiền bối đã từng dẫn đường cho cậu, các giám sát bộ môn, đồng nghiệp trong văn phòng tổng tài, sau một vòng thăm hỏi cũng tiêu tốn không ít thời gian.

Cậu không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài, làm một người trong xã hội thật là mệt mỏi.

Chờ làm xong việc này, cậu mới trịnh trọng biên soạn một tin nhắn chúc phúc gửi tới cho Tần Dịch.

Cậu vốn nghĩ có nên gọi điện thoại qua không, nhưng nhỡ đâu tổng tài đang làm chính sự lại bị cậu quấy rầy thì làm sao bây giờ.

Nhưng tin nhắn vừa mới gửi đi, Tần Dịch đã gọi điện thoại tới.

Diệp Thu Đồng giật mình, luống cuống tay chân bắt máy, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Tần Dịch dùng giọng điệu lạnh nhạt bảo: “Bắt chước mấy câu trên mạng để nhắn tin đấy à.”

Diệp Thu Đồng: “……”

Sao trên thế giới này lại có cái miệng đáng ghét như vậy nhỉ.

Diệp Thu Đồng hít sâu một hơi, ấm áp đáp lại: “Tần tổng, giao thừa vui vẻ ạ, đây là tin nhắn mà tôi biên soạn từng câu từng chữ ra đấy ạ, thật sự xin lỗi, văn thải không tốt, không làm ngài vừa lòng.”

Tần Dịch “uh huh” một tiếng, hỏi: “Cậu đang làm gì?”

Diệp Thu Đồng nghĩ thầm, tôi đang nói chuyện với anh chứ gì nữa, nhưng ngoài miệng lại bán thảm: “Cơm nước xong tôi liền bắt đầu gửi tin nhắn chúc Tết cho đối tác, vừa mới gửi đi xong ạ.”

Tần Dịch nói: “Rõ ràng cậu ở trong mấy nhóm chat trong công ty cướp bao lì xì, thời gian cỡ chừng một tiếng đấy nhỉ.” 

Diệp Thu Đồng: “……”

ĐM, cậu đã xác nhận tổng tài không ở trong mấy nhóm chat đó nên mới yên tâm lớn mật đi tám mà, sao tổng tài lại biết hành động của cậu, còn biết cụ thể đến vậy chứ.

Là xài nick phụ hay là có người mật báo đây.

Diệp Thu Đồng phục Tần Dịch, làm giống như giáo viên chủ nhiệm bắt được học sinh gian lận ấy.

Cậu không còn gì để nói, cũng may Tần Dịch chừa lại cho cậu chút mặt mũi, không có tiếp tục chọc thủng, mà là hỏi: “Cướp được lì xì nhiều không?”

Diệp Thu Đồng giận dỗi đáp: “Thật ra cũng không có phát nhiều ạ.”

Tần Dịch nói: “Đợi lát nữa bao cho cậu cái lớn.”

Diệp Thu Đồng vốn dĩ đang dựa trên ban công, lúc này lập tức đứng thẳng người, hô to: “Cảm ơn sếp!”

Hiện tại đã gần 0 giờ, thỉnh thoảng lại có người bắn pháo hoa, Diệp Thu Đồng đứng trên ban công nên thấy rất rõ ràng, Tần Dịch cũng từ trong điện thoại nghe thấy tiếng pháo, hỏi: “Bên chỗ cậu cho bắn pháo hoa sao?”

Diệp Thu Đồng có chút xấu hổ, nói: “Ở đây không quản quá nghiêm ạ.”

Cậu vừa dứt lời liền nhìn thấy đèn xe cảnh sát loé lên dưới lầu, cậu “A” một tiếng: “Tuần tra tới, không bắn được rồi.”

Quả nhiên tiếng pháo lập tức dừng lại.

Diệp Thu Đồng cảm khái: “Cảnh sát đồng chí cũng vất vả thật, giống như tôi giao thừa rồi mà vẫn phải tăng ca.”

Tần Dịch lập tức nhéo lấy cái đuôi nhỏ trong câu nói của cậu: “Ám chỉ ai đấy.”

Diệp Thu Đồng cười nói: “Oan uổng quá, Tần tổng, tôi không có ý gì đâu ạ.”

“Nghe thấy cậu ở bên ngoài, không ở nhà sao.” Tần Dịch tùy ý hỏi.

Diệp Thu Đồng trả lời: “Ở ngoài ban công, bố mẹ tôi ở trong phòng xem xuân vãn.” Cậu nghĩ nghĩ, hỏi: “Tần tổng, ngài không xem mấy cái này phải không?”

Tần Dịch nói: “Tôi chỉ xem xuân vãn đợt Giang nữ sĩ lên tham gia thôi.”

“A, tôi có nhớ năm đó, lúc đó tôi còn đang học tiểu học.”

Tần Dịch châm biếm: “Nhóc con.”

Diệp Thu Đồng nghĩ thầm, chẳng phải năm ấy anh cũng chỉ là học sinh cấp ba thôi sao, đâu có lớn hơn ai.

Hai người câu có câu không mà trò chuyện, Diệp Thu Đồng dựa vào trên ban công, sau lại thấy hơi mệt, kéo một cái ghế lại đây ngồi xuống.

Ban công nhà bọn họ là kiểu nửa khép kín, đóng cửa sổ lại thì sẽ không thấy lạnh, Diệp Thu Đồng vừa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vừa trò chuyện với Tần Dịch.

Tần Dịch hỏi chút chuyện về thành phố C, Diệp Thu Đồng liền kể cho hắn, sau đó Tần Dịch nhớ lạilần đến thành phố C trước kia rồi thảo luận với Diệp Thu Đồng. Tần Dịch chỉ chọn đề tài nhẹ nhàng nên cũng dễ đối đáp, hai người bất tri bất giác mà trò chuyện hồi lâu.

Thật kỳ lạ, rõ ràng bình thường ngày nào cũng gặp mặt nhau, nhưng lúc này lại còn có thể trò chuyện đến quên hết trời đất.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ bị nhuộm sắc pháo hoa, trở nên có chút phiếm hồng, giống như được thoa phấn vậy, Diệp Thu Đồng ngồi ở ban công, lười biếng dựa lên lưng ghế, bật loa ngoài, gương mặt khẽ nở nụ cười.

Mãi đến khi Khang Thụy đi tới cửa ban công, ló đầu ra xem xét, Diệp Thu Đồng mới kinh ngạc phát hiện đã sắp giao thừa.

Cậu hơi hoảng hốt, nhìn bố cậu nói câu khẩu hình “sắp rồi ạ”, bên kia Tần Dịch như nhận ra điều gì, nói: “Sắp 12 giờ rồi, quan tâm cấp dưới thật là lãng phí thời gian.”

Diệp Thu Đồng: “……” Là anh cứ quấn lấy tôi mà ba hoa đấy chứ.

Tần Dịch rốt cuộc buông tha cho cậu: “Được rồi, không nói nữa.”

Sau đó, Diệp Thu Đồng nghe thấy một câu: “Năm mới vui vẻ.”

Giọng nói của Tần Dịch có chút thấp, có lẽ là cách xa ngàn dặm nên có vẻ vang vọng mà xa xôi, không còn cảm giác lạnh băng như ngày thường mà mang theo không khí pháo hoa của ngày Tết.

Diệp Thu Đồng thấy hơi khẩn trương, đáp lại: “Năm mới vui vẻ, Tần tổng.”

Cậu vừa nói xong câu này, Tần Dịch liền cúp điện thoại.

Diệp Thu Đồng cầm điện thoại đi vào nhà. Trên TV, MC đã bắt đầu chuẩn bị đếm ngược, Diệp Nghiên Lệ hỏi một câu: “Gọi điện thoại với ai thế, sao nói chuyện lâu vậy.”

Diệp Thu Đồng vẫn còn chưa hoàn hồn, ngơ ngác trả lời lại: “Với sếp ạ.”

Diệp Nghiên Lệ sửng sốt, có nhiều chuyện để nói với sếp đến vậy sao?

Bà còn muốn hỏi kỹ hơn, nhưng lúc này đã đến 0 giờ.

Trong TV truyền đến tiếng hoan hô, mọi người vừa múa vừa hát, chúc mừng một năm mới.

Cùng lúc đó, trên màn hình điện thoại vẫn chưa kịp tắt của Diệp Thu Đồng, hiện lên một cái bao lì xì.

Diệp Thu Đồng cong cong đôi mắt, nhận lấy bao lì xì.

Tần Dịch ở bên kia nhìn thấy Diệp Thu Đồng gửi cái emoji “cảm ơn sếp” qua, khẽ mỉm cười.

Thật ra, hắn cũng không quây quần với gia đình, đêm giao thừa hắn vừa trở lại Tần gia, Tần Khải Phàm cũng về đến nhà, hai anh em bọn họ cùng Tần Bang Ngôn với Giang Đan Quỳnh im lặng ăn bữa cơm, sau khi ăn xong hắn chịu không nổi bầu không khí trong nhà nên một mình ra tới phòng khách.

Đang lúc chán đến chết, Diệp Thu Đồng gửi một tin nhắn chúc năm mới dài như sớ tới, Tần Dịch lập tức bắt lấy cậu thư ký, bắt cậu bồi hắn giết thời gian.

Trò chuyện một hồi liền quên, quên đi thời gian mệt mỏi, quên đi cái gọi là nhà làm người ta cảm thấy khó thở

Mắt thấy đã qua 0 giờ 15 phút, Tần Dịch cúp điện thoại, chậm rãi đi ra phòng khách.

Nhưng vừa đến cửa, hắn liền thấy Giang Đan Quỳnh khoác một chiếc áo choàng lông cừu, đứng ở trên hành lang, nhìn hắn chằm chằm.

Tần Dịch dừng lại, hỏi: “Mẹ đứng đây làm gì vậy?”

Giang Đan Quỳnh không có trả lời mà hỏi lại hắn: “Con thì sao, gọi điện thoại với ai thế, bắt đầu từ lúc 10 giờ, qua 12 giờ rồi mà vẫn chưa đi ra.”

***

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi