Không ai ngờ được, cuối cùng chiếc giường đã sập thật.
Chuyện này nói ra quá xấu hổ, Hạ Lan Từ vốn dĩ không muốn làm chuyện đó vào ban ngày. Không chỉ vì dễ bị người khác nghe thấy tiếng động, mà dù đã buông rèm, ánh sáng mờ mờ vẫn khiến mọi thứ không thể giấu giếm. Nàng đưa tay định kéo chăn phủ lên người, nhưng lại bị Lục Vô Ưu giành lấy, tách từng ngón tay nàng ra khỏi tấm chăn.
Giữa những ngón tay đẫm mồ hôi bị tay hắn siết chặt, đến khớp xương cũng căng lên.
Chiếc giường cũ kỹ cứ chao đảo như cành liễu trong gió lốc, âm thanh phát ra càng lúc càng khó nghe, khiến người ta chỉ muốn thẳng tay đập bỏ nó đi để cả hai đỡ phải chịu tội.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng gió vù vù thổi qua.
May mà trong phòng không quá lạnh, hoặc có lẽ Hạ Lan Từ không thấy lạnh, không chỉ vì hơi ấm từ Lục Vô Ưu mang đến, mà toàn thân hắn đều tỏa ra hơi ấm. Lòng bàn tay ấm áp, nụ hôn ấm áp, cơ thể ấm áp, thậm chí ánh mắt của hắn cũng nóng bỏng như đang bốc lửa.
Hạ Lan Từ nhắm mắt lại, cố huyễn hoặc mình bây giờ là ban đêm, nhưng cảm giác xấu hổ như bị thiêu đốt, cuối cùng nàng vùng vẫy khẽ cất lên những âm thanh đứt quãng: “Hay là… đừng nữa.”
“Hửm? Đừng gì?”
Lục Vô Ưu không hề dừng lại, giọng hắn mang theo ý cười, thậm chí còn dùng ngón tay dài vuốt ve những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi của nàng, hắn vén lọn tóc để lộ ra vầng trán nhẵn bóng rồi cúi xuống hôn nhẹ lên đó, sau đó trượt dần xuống sống mũi và đầu mũi.
Những cái chạm khẽ khàng này hoàn toàn trái ngược với động tác có hơi thô bạo của hắn.
“Đừng tiếp tục…”
Ánh nước dâng lên trong mắt nàng, môi dưới đã bị cắn chặt. Nàng không chịu nổi nữa mở mắt ra, đập vào mắt nàng là gương mặt tươi cười của Lục Vô Ưu. Hàng mi dài đọng nước rủ xuống, có lẽ là mồ hôi do hơi nóng gây ra, khóe mắt hắn nhẹ nhàng nhướng lên như khiêu khích, nàng còn nhìn thấy đôi bờ vai rộng và cơ thể đầy đường nét phủ đầy mồ hôi lúc này cũng đã ửng đỏ, loại cảm giác yêu mị bất thường thế này khiến người ta chỉ nhìn một cái đã tim đập chân run.
Ánh mắt Hạ Lan Từ dần hạ xuống, lại vô ý phát hiện ra một điều.
Đã bao nhiêu ngày trôi qua, dường như Lục Vô Ưu cũng quên mất việc che giấu thương thế, nàng đã nhìn thấy những vết sẹo loang lổ mờ dần trên người hắn kéo dài từ vai xuống bụng. Ngày trước nàng chỉ thoáng nhìn qua chưa từng thấy rõ, bây giờ nhìn kỹ lại mới thấy từng vết sẹo đều vô cùng rõ ràng, thậm chí có vẻ còn nhiều hơn trước kia.
Làm gì có ai ra khỏi lao ngục mà không bị tổn hại gì?
Lòng nàng nhói lên từng cơn, như thể lý trí đã thoát khỏi cơn mê loạn.
Tay chân Hạ Lan Từ mềm nhũn, cũng không biết nàng lấy sức lực từ đâu đột ngột lật người trở mình lên trên đẩy Lục Vô Ưu đang không phòng bị xuống dưới. Cả hai cùng thốt lên một tiếng rên khẽ.
Lục Vô Ưu đau đớn nhăn mặt: “Nếu nàng muốn đổi chỗ thì cũng nên nói trước…”
Hắn còn chưa nói hết câu chợt nhận ra Hạ Lan Từ đang nằm mềm mại trên người hắn, ánh mắt và ngón tay nàng đều tập trung vào những vết sẹo trên bụng và ngực hắn.
Lục Vô Ưu nhất thời câm nín, có một khoảnh khắc hắn cảm thấy phiền muộn, quả nhiên ham mê sắc dục làm người ta ngu muội. Hắn nâng đầu nàng lên, dịu dàng nói: “Không sao, không đau, đừng nhìn nữa. Vì không đau nên ta quên mất thôi, có khi…” ngón tay hắn trượt xuống đầu gối nàng: “còn chẳng nghiêm trọng bằng vết thương trên đầu gối nàng.”
Hạ Lan Từ từng quỳ suốt một đêm ngoài cửa cổng Đại Ung, không chỉ bị lạnh đến mức phát bệnh, trên đầu gối của nàng còn đầy những vết bầm tím. Da nàng trắng vốn không chịu được vết thương nên giờ vẫn còn những vết bầm mờ nhạt.
Vừa nãy Lục Vô Ưu còn muốn nhìn nhưng Hạ Lan Từ đã ngăn lại, bởi vì ở tư thế đó, đừng nói là đầu gối mà cả cơ thể nàng sẽ bị nhìn trần trụi. Nàng thật sự không chịu nổi cảnh bị nhìn chằm chằm trong lúc không mảnh vải che thân, lại còn để hắn cầm chân lên ngắm nghía, thực sự quá xấu hổ.
Nương theo tiếng kẽo kẹt chậm rãi của ván giường, Hạ Lan Từ trong lúc thở hổn hển, nhẹ nhàng buông một hơi dài.
Nàng nhận ra rằng, ở nơi nghèo khó hẻo lánh này, cả hai người đều mang theo thương tích. Trong căn nhà quan cũ kỹ, dường như lại có cảm giác sẽ sống nương tựa lẫn nhau cả đời.
Bên ngoài, gió vẫn đang thổi phần phật.
Giọng nàng như thì thầm trong tiếng thở: “Lần sau… chàng đừng giấu ta nữa, nếu không ta sẽ càng lo lắng hơn.”
Lục Vô Ưu nâng đầu gối của nàng lên, thấp giọng cười nói: “Nàng còn nói ta.”
“Ta chỉ là…” những va chạm mạnh mẽ dồn dập kéo đến, Hạ Lan Từ khẽ rên lên một tiếng, một hồi lâu mới thốt nên lời: “Vậy lần sau… cả hai chúng ta đều phải thành thật với nhau hơn.”
Thấy nàng vẫn cúi đầu chăm chú nhìn vào những vết thương trên người hắn, Lục Vô Ưu im lặng một lúc, chợt hỏi: “Nàng đau lòng cho ta sao?”
Rõ ràng là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại khẳng định chắc nịch.
Hạ Lan Từ còn chưa kịp trả lời, Lục Vô Ưu đã nói tiếp: “Thôi được rồi, ta biết nàng thích mềm mỏng không thích bị ép buộc, nhưng điều đó thật sự làm khó ta…”
Hắn chợt nhớ lại từ lâu trước đây, có một người hắn không mấy ưa thích đã đưa cho hắn một mảnh giấy nhỏ.
Trong đó viết đại khái rằng giả vờ yếu đuối và đáng thương có thể có tác dụng với Hạ Lan Từ.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn quyết định làm chính mình.
Dù đó có là một vở kịch độc diễn, hắn cũng không muốn mình trông quá thảm hại, cho dù có phải chờ đợi mãi mãi. Ý nghĩ quá mức lưu luyến này từng khiến hắn cảm thấy xa lạ, nhưng cũng rất thản nhiên. Cũng giống như thiết kế âm mưu và cạm bẫy hãm hại người ta vào đường cùng, rất nhiều lúc hắn có thể thực hiện được, nhưng hắn lại không muốn dùng tới.
Hạ Lan Từ cúi đầu, cắn nhẹ vào xương quai xanh của hắn: “Chàng suy nghĩ quá nhiều.”
“Không còn cách nào khác, quỷ mới biết được hành…” Lục Vô Ưu nuốt xuống chữ cuối cùng, nói tiếp: “Ta đã nói với nàng rồi, trước đây ta không hề như vậy, phần lớn vẫn là lỗi của nàng. Con gái không phải nên đa sầu đa cảm, tâm tư mỏng manh như sợi tóc sao? Nếu nàng nhạy cảm hơn chút nữa, làm sao ta đến nỗi này…”
Hắn bỗng khựng lại: “Sao nàng cắn xong còn hôn thế? Không đau không có nghĩa là không có phản ứng đâu… nàng…”
Cuối cùng, hắn không thể chịu đựng thêm nữa.
Cô nương xinh đẹp trước mắt không mảnh vải che thân, mái tóc đen mềm mại xõa dài trên đôi vai trần, chỉ để lộ ra đầu vai trắng ngần mịn màng. Làn da trắng kết hợp với mái tóc đen cùng những dấu vết đỏ hồng do hắn để lại trên cơ thể nàng, tạo nên một cảnh tượng quá đỗi mị hoặc. Đôi tai nàng vẫn đỏ ửng, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên vết thương trên người hắn như thể đang thương xót hắn, khiến hắn cảm thấy không thể chịu nổi.
Lục Vô Ưu dần nhận ra được, hóa ra hắn cũng không chịu nổi những điều mềm yếu.
Nhưng vào lúc này đây, ngoài việc muốn đi vào trong nàng, hắn chẳng còn suy nghĩ nào khác.
Hạ Lan Từ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn lật người lên trên một lần nữa. Sức lực của Lục Vô Ưu quả thực kinh người, nàng chỉ kịp thốt lên một tiếng, sau đó chẳng thể nói thêm lời nào. Nàng bị giữ chặt hai tay, vòng eo bị siết chặt, bụng dưới co rút lại, cả đầu ngón chân cũng co quắp đến căng cứng, thế nhưng nàng lại không thể trốn thoát được, chỉ còn lại tiếng rên rỉ yếu ớt.
Và rồi sau đó, chỉ nghe một tiếng “rầm” vang lên…
Tấm ván giường sau thời gian cố gắng chống chọi cuối cùng cũng không trụ nổi mà sập xuống.
May mà Lục Vô Ưu kịp thời ôm lấy eo nàng, cả hai ngã sang một bên.
Thế nhưng cảnh tượng khi đó vẫn xấu hổ tột cùng.
Đến mức mấy ngày sau đó, Hạ Lan Từ không cách nào đối mặt với chiếc giường đã được tu sửa kia, nàng luôn cảm thấy như mình có lỗi với nó. Thậm chí, nàng còn cảm thấy khó xử khi đối diện với những người khác trong quan phủ, khiến nàng phải đội khăn che mặt suốt mấy ngày liền.
Lục Vô Ưu thì lại vô cùng thản nhiên nói rằng, chiếc giường này vốn dĩ sắp hỏng rồi.
Liễu Thông phán tỏ vẻ thông hiểu, ông ta còn vỗ đùi cười nói: “Lúc ta mới đến đây ở, chiếc giường đó cũng suýt sập đấy, Lục đại nhân không cần để tâm.”
Lục Vô Ưu bình thản không chút ngại ngùng: “Đa tạ Liễu đại nhân thông cảm. Nhưng đại nhân đến thật đúng lúc, đây là những thiếp mời của các tú tài vừa mới tới thành Nguyên Hương, họ nói sẵn lòng góp sức cho việc xây dựng phủ ta. Ta chưa hiểu rõ hết mọi sự vụ trong phủ, làm phiền đại nhân chọn giúp xem có ai là người tài có thể dùng được không.”
Liễu Thông phán nhìn xấp thiếp mời được đưa tới, ngạc nhiên thốt lên: “Thật không ngờ lại có nhiều sĩ tử có chí hướng cao cả đến vậy.”
Sau đó, ông ta như chợt hiểu ra, liền hạ giọng nói: “Danh tiếng của Lục đại nhân quả thực vang xa… Nghe nói chuyện ngài dâng tấu khuyên can tới mức muốn chết vì dân là thật sao?”
Tin tức ở phủ Tùy Nguyên khá tắc nghẽn, ông ta cũng chỉ nghe loáng thoáng về việc này.
Nhưng nhìn người trước mặt, ông ta khó có thể tin được, bởi vì Lục Vô Ưu là người thông minh, biết cách đối nhân xử thế, không giống kiểu người cứng đầu cứng cổ lao đầu vào chỗ chết như lời đồn đại.
Lục Vô Ưu nói: “Cũng không hẳn, chỉ dâng lên một bản tấu chương mà thôi.”
Liễu Thông phán bán tín bán nghi, đánh giá hắn một lúc rồi lại nói: “Cây trâm cài tóc hôm nay của Lục đại nhân thật độc đáo.”
Lục Vô Ưu khẽ mỉm cười: “Phu nhân ta tặng đấy.”
Liễu Thông phán nhìn cây trâm đang giương nanh múa vuốt phía sau đầu hắn, ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại thôi: “Lục đại nhân thích là được rồi.”
Lục Vô Ưu còn gật gù nói: “Hôm nay mở công đường thẩm án mới dám đeo.”
Tỏ ý là, thường ngày hắn còn sợ làm hỏng nó.
Liễu Thông phán thầm nghĩ cũng phải, lúc Lục Vô Ưu xoay người lại, ông ta còn sợ phần nhọn của cây trâm chọc vào mình, đành phải phải né sang một bên.
Chưa đầy một tháng, Lục Vô Ưu đã giải quyết gần hết đống vụ án tồn đọng ở phủ Tùy Nguyên, bao gồm cả những vụ hung án khó giải quyết. Hắn đích thân dẫn người đi điều tra, tìm kiếm mọi manh mối nhỏ nhất, phá từng vụ án một, trả lại sự trong sạch cho những người bị hàm oan.
Những phạm nhân chưa được thẩm vấn trong nhà lao hoặc bị trừng phạt hoặc được thả.
Khi mọi việc gần như đã xong, hắn còn rảnh rỗi đi từng phòng ngục hỏi thăm, xem có vụ án nào bị xử oan sai hay không, khiến cho chức Thôi quan của hắn đạt đến trình độ cao nhất.
Hạ Lan Từ đồng hành cùng hắn, trong khoảng thời gian này chỉ việc sao chép hồ sơ đã khiến cổ tay nàng mỏi nhừ.
Lục Vô Ưu xót xa: “Hay để người khác làm đi, dù sao cũng có nhiều tú tài tự nguyện đến đây mà.”
Hạ Lan Từ lắc đầu: “Ta có thể làm, không cần đến họ.”
Nàng luôn cảm thấy có cảm giác nguy cơ rất mạnh mẽ.
Hàng loạt vụ án lớn nhỏ được xem xét lại, khi gặp những vụ án khó, cả hai người còn có thể ngồi đối diện để bàn bạc cách xử lý. Hạ Lan Từ đọc lại bộ luật Đại Ung từ đầu đến cuối hai lần, thậm chí còn phát hiện ra một số điểm sơ hở trong luật pháp mà họ có thể lợi dụng.
Nàng lắc cây bút trong tay, hỏi: “Có nên báo lên Hình Bộ không?”
Lục Vô Ưu đáp: “Tạm thời không cần, có một số sơ hở có lẽ là cố ý. Nhưng nếu có thể dâng tấu lên Hình Bộ, ta cũng góp vài ý kiến.”
Hạ Lan Từ ngước nhìn hắn: “Hả?”
Lục Vô Ưu nhìn nàng: “Trước đây có một vụ án, một cô nương nhà lành suýt bị làm nhục. Theo luật, nếu thành tội thì bị xử treo cổ, nếu chưa thành tội thì bị phạt một trăm bảy mươi gậy, lưu đày ba ngàn dặm. Ta đề nghị kẻ chưa thành tội cũng nên bị thiến cho xong chuyện.”
Hạ Lan Từ im lặng một lúc, rồi nói: “… Ồ.”
Nàng luôn có cảm giác rằng hắn muốn nhắm vào Tiêu Nam Tuân.
Ngoài việc thẩm lý vụ án, việc tiêu diệt thổ phỉ cũng đang được tiến hành.
Tôn Lý thành công học theo cách của Lục Vô Ưu thuyết phục được Hứa lão tam quy phục. Sau đó, hai nhóm người ngồi canh tại bến thuyền, Lục Vô Ưu phái thêm vài người nữa cùng canh giữ, mỗi khi gặp những thủy phỉ khác thuộc bang Thương Sơn liền áp dụng kế sách “bắt giặc bắt vua trước”, họ tóm giữ kẻ cầm đầu trước rồi tấn công mạnh vào đám ô hợp theo sau.
Thậm chí Lục Vô Ưu còn phát lương cho họ.
Chỉ trong một thời gian ngắn, số người mai phục tại bến thuyền ngày càng nhiều thêm.
Một ngày kia, có một chiếc thuyền chở khách đi ngang qua, vừa nhìn thấy tình hình liền sợ hãi muốn quay đầu rời đi, nhưng lại thấy mấy tên đàn ông cao lớn đứng bên bờ sông, mặt mày tươi cười trông rất dễ gần, trong tay giơ cao tấm quan bài của phủ Tùy Nguyên.
Rất nhanh sau đó, bọn người trong bang Thương Sơn phát hiện ra, dường như người của chúng giống như bánh bao thịt bị chó nuốt mất, một đi không trở lại. Số người trong bang cũng thấm thoát dần dần ít đi trông thấy.
Lục Vô Ưu dành chút thời gian rảnh, dẫn người thẳng đến hang ổ của chúng.
Hạ Lan Từ vốn đang bận rộn sắp xếp hồ sơ trong phủ, không biết tại sao hắn lại nhất quyết mang nàng cưỡi ngựa theo hắn đi một chuyến, chẳng làm gì ngoài việc chứng kiến Lục Vô Ưu đánh nhau. Cũng may tốc độ hắn ra tay rất nhanh, từ cửa trại của bang Thương Sơn, hắn dẫn theo đội ngũ mà hắn đã xách động quét sạch từ đầu đến cuối.
“Các ngươi phản hết rồi!”
“Tên Tôn lão nhị kia! Là ai sai ngươi tạo phản! Ngươi lấy đâu ra cái gan đó!”
Người ngoài không biết rõ còn tưởng rằng bang Thương Sơn đang xảy ra nội chiến.
Tôn Lý nhếch miệng cười, trên gương mặt dữ tợn lại cười rất hả hê: “Chẳng phải nắm đấm ai mạnh hơn thì người đó có quyền nói chuyện sao? Nếu bang chủ đánh thắng được vị kia, ta sẽ lập tức đầu hàng ngay!”
Tên đầu lĩnh nhìn chằm chằm vào thiếu niên tuấn tú có vẻ ngoài thư sinh trắng trẻo kia, ai mà ngờ hắn lại đánh đấm giỏi đến thế.
Thậm chí hắn còn biết bay.
Cho đến khi Lục Vô Ưu đạp bang chủ của bang Thương Sơn – một đại hán cao thước chín, trong tay cầm hai lưỡi búa, từng hô hào mình đến phái Đương Sơn học võ nghệ – xuống dưới chân, cảm giác như đang giẫm lên một cọng lông vũ, đến nếp áo của hắn cũng không xô lệch chút nào.
Hạ Lan Từ đứng một bên xem hết quá trình, nhận ra Lục Vô Ưu vẫn không ngừng liếc nhìn mình. Nàng ngẫm nghĩ rồi vỗ tay, khen ngợi hắn bằng vài tràng pháo tay.
Lục Vô Ưu hài lòng dời ánh mắt đi, sau đó dẫn nàng đi thẳng vào nhà kho của bọn chúng.
Một lúc sau, Hạ Lan Từ hiểu ra vì sao hắn dẫn nàng theo tới đây. Trong nhà kho có đủ các loại tang vật, những thứ có giá trị và không có giá trị đều chất đống lộn xộn cùng một chỗ, chỉ trong thời gian ngắn khó lòng phân biệt được.
Lục Vô Ưu nói: “Đối chiếu với hồ sơ trước đó, nếu là đồ của dân chúng phủ ta hãy mang về trả lại cho họ trước.”
Hạ Lan Từ gật đầu lia lịa như giã tỏi.
“Hàng không có chủ thì mang đi sung vào công quỹ.”
Nàng lại tiếp tục gật đầu, trong lòng còn thấp thỏm, nàng đã bắt đầu cảm thấy việc làm sơn tặc thật sự khá thú vị.
Một đám người đông như thế, giam vào ngục cũng không đủ chỗ.
Sau khi Lục Vô Ưu đánh xong, hắn tìm một đài cao đứng trên đó bắt đầu dùng lý lẽ để thuyết phục, đại ý là: Phủ Tùy Nguyên sắp tới sẽ bắt đầu nạo vét bùn đất để khai thông đường sông, cần rất nhiều nhân lực, quan phủ sẽ trả tiền công và cung cấp bữa ăn. Nếu họ đồng ý thì có thể lấy công chuộc tội, không đồng ý thì sẽ bị nhốt vào ngục, tiến hành xử phạt từng tội một. Sau khi hoàn thành việc khai thông đường sông xong, họ có thể đăng ký hộ tịch ở phủ Tùy Nguyên, vẫn được xem là dân lương thiện.
Xong xuôi mọi thứ, chẳng bao lâu sau, văn thư từ Công Bộ và nha môn Hà đạo cũng gửi tới, đại ý là: Ngươi muốn mở rộng vận tải đường thủy hay tu sửa đê điều cũng được, nhưng hiện giờ thật sự không có tiền, ngươi tự giải quyết đi.
Chức trách của Thôi quan vốn chỉ là xử lý án hình sự của một phủ, nhưng vì cả phủ lười nhác không ai làm việc, Lục Vô Ưu làm ra động tĩnh lớn như vậy mà cũng chẳng ai quản.
Còn Liễu Thông phán sau khi khảo sát nhóm tú tài xong lại bắt đầu cuống cuồng lo liệu giúp Lục Vô Ưu chia phần dân công nạo vét đường sông cho các lý trưởng của từng huyện, cả người ông ta như người mất hồn – chủ yếu là vì đã quá lâu không ai làm việc, hơn nữa công trình lớn thế này mà nói làm là làm ngay.
Người từ Công Bộ mà hắn nhờ ông bác điều đến để lên kế hoạch khai thông đường sông cũng đã đến nơi.
Đó là một quan lại có dáng vẻ thư sinh, niềm nở chắp tay chào hỏi: “Tham kiến Lục đại nhân.”
Nhưng điệu bộ người này lại tỏ ra hơi ngại ngùng không được tự nhiên.
Lúc xuống thuyền, phía sau hắn ta còn có một thiếu niên chừng mười bốn mười lăm tuổi theo sau, thiếu niên vừa bước xuống đã tươi cười hăm hở: “Đệ chào biểu ca, biểu tẩu! Nghe cha mẹ nói biểu ca muốn làm chuyện lớn, đệ đến giúp một tay!”
Hạ Lan Từ nhìn khuôn mặt đã trưởng thành hơn hẳn, ngẫm một lúc mới nhớ ra đây là biểu đệ của Lục Vô Ưu mà nàng từng gặp khi hai người tới thăm nhà ông bác của hắn, cậu nhóc hình như tên là Chu Ninh An.
Ba người cùng đi về phía trước, Lục Vô Ưu chẳng mấy vui vẻ: “Đệ học hành thế nào rồi? Đã chuẩn bị thi Viện chưa?”
Chu Ninh An cúi đầu ỉu xìu: “Biểu ca, sao lại nói đúng cái điều không nên nói thế, cha mẹ đệ cũng cảm thấy đệ không có năng khiếu học hành! Nhưng đệ biết vẽ bản đồ mà! Từ nhỏ đệ đã nhìn ông nội vẽ bản đồ, đệ vẽ rất giỏi, huynh cho đệ giúp đỡ huynh đi mà!” Nói xong, hai mắt cậu ta đảo quanh rồi nhìn về phía Hạ Lan Từ, cất tiếng: “Wow, biểu tẩu sao vẫn xinh đẹp thế này! Biểu ca đúng là có phúc lớn, đệ thật ngưỡng mộ huynh quá…”
Hạ Lan Từ được khen thì có hơi ngượng ngùng.
Lục Vô Ưu giơ tay gõ đầu cậu nhóc một cái: “Tiểu tử thối, bớt nói linh tinh lại. Đệ có đến đây thì vẫn phải học thôi.” Hắn mỉm cười nói: “Yên tâm, bên ta không thiếu phu tử dạy đệ đâu.”
Chu Ninh An ôm đầu: “…?”
Nghĩ tới đây, Hạ Lan Từ bèn lên tiếng: “Nếu chỉ là thi Viện, thật ra ta cũng có thể dạy…”
Chu Ninh An lập tức hào hứng hẳn lên: “Nếu biểu tẩu sẵn lòng dạy đệ, đệ cũng chẳng ngại gì…”
Lục Vô Ưu ngắt lời cậu ấy: “Đừng có mơ nữa, biểu tẩu của đệ không có thời gian ấy đâu. Nhưng tìm mười tám phu tử dạy đệ học thì cũng không khó gì.”
Thực ra gần đây công việc trong phủ đã xử lý gần xong, nàng cũng không bận lắm.
Nhưng thôi đi… Hạ Lan Từ không tiếp tục dây dưa việc này nữa.
Chu Ninh An bĩu môi: “Biểu ca thật nhỏ nhen quá!”
Lục Vô Ưu nhún vai, cười như không cười: “Ta còn lạ gì đệ nữa, hồi ta còn ở trong phủ, đệ không ít lần lấy ta ra để đổi lợi ích với đám biểu tỷ của đệ đúng không?”
Chu Ninh An thản nhiên đáp lời: “Người ta thích huynh mà, đệ cũng không đành lòng thấy các tỷ ấy…”
Lục Vô Ưu dễ dàng xách cổ cậu nhóc lên chỉ bằng một tay, ngắt lời: “Đệ bớt nói vài câu, không ai nghĩ đệ câm đâu.”
Chu Ninh An giãy dụa, vùng vẫy tay chân: “Biểu ca cũng nói nhiều muốn chết mà còn… Sao thế, huynh sợ biểu tẩu ghen à? Ồ, việc này biểu tẩu cứ yên tâm, tuy biểu ca nhiều hoa đào vây quanh, nhưng huynh ấy vẫn giữ mình rất trong sạch.”
Hạ Lan Từ gật đầu đầy nghiêm túc: “Ta biết.”
Lục Vô Ưu ngừng lại thả Chu Ninh An xuống.
Chu Ninh An thừa cơ chạy vội ra trốn sau lưng Hạ Lan Từ, còn làm mặt xấu với Lục Vô Ưu, sau đó lại tiếp tục giở giọng trêu ngươi: “Nhưng trước kia biểu ca còn nói rằng, chí hướng của huynh ấy nằm ở con đường làm quan, chẳng hứng thú gì với chuyện nam nữ, à phải rồi, cái câu đó là gì nhỉ, gì mà nữ nhân chỉ biết…”
Cậu ấy còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Lục Vô Ưu bịt miệng lại, kéo đi rồi ném ra phía sau, động tác nhanh gọn như mây bay nước chảy, vô cùng thuần thục.
Hạ Lan Từ nghe được một nửa, không khỏi thắc mắc: “Sao chàng không để nó nói hết câu?”
Lục Vô Ưu quay đầu lại, đôi mắt hoa đào chăm chú nhìn nàng: “Nàng muốn nghe gì?”
Hạ Lan Từ mím môi, ngại ngùng nói nhỏ: “Chuyện quá khứ của chàng. Bây giờ nghĩ lại mới thấy hình như trước đây chúng ta thật sự không quá thân nhau…”
Quen biết thì có, nhưng không thật sự thân thiết.
Thậm chí nàng còn thoáng nghĩ, nếu bây giờ quay trở lại Thanh Châu năm đó, có lẽ mối quan hệ của nàng và Lục Vô Ưu sẽ không tệ đến mức đó, biết đâu… biết đâu… trong mắt nàng thoáng chút do dự.
Lục Vô Ưu dời ánh mắt đi nơi khác, ánh nhìn dường như lơ đãng rơi vào chỗ nào đó, như thể hắn hiểu nàng đang nghĩ gì, giọng hắn nhàn nhạt vang lên: “Đừng nghĩ nữa, lúc đó ta thực sự không thể cưới nàng đâu.”
Hạ Lan Từ: “…?”
“Nhưng nghĩ lại thì thấy mình cũng có chút thiệt thòi.”
Hạ Lan Từ hỏi: “… Chàng thiệt thòi chỗ nào?”
Lục Vô Ưu suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Thôi bỏ đi, nói không chừng lúc đó ta còn chẳng thể đỗ Lục nguyên, vẫn nên chăm chỉ học hành quan trọng hơn.”
Hạ Lan Từ nghe vậy liền hiểu ra, mặt nàng lập tức đỏ bừng, sau đó cũng gật đầu đồng ý: “Ta cũng nghĩ thế, học hành là quan trọng nhất.”
Nhưng nàng vừa nói xong, Lục Vô Ưu lại tỏ ra không hài lòng, hắn liếc mắt nhìn nàng: “Nàng thật sự không hối tiếc chút nào à?”
“Đừng có lằng nhằng nữa Lục đại nhân, dù sao cũng không có khả năng mà!”
“Chẳng phải nàng đã gọi ta là Tễ An rồi sao?” Lục Vô Ưu đột nhiên đổi giọng, nhàn nhạt nói: “Phải rồi, chiếc giường đã được gia cố lại một lần nữa, lần này chắc sẽ không có vấn đề gì, nàng muốn thử không?”
“… Chàng tha cho nó đi!”