SAU KHI PHU QUÂN TRỞ THÀNH QUYỀN THẦN BẬC NHẤT

Dù đã sửa xong, Hạ Lan Từ cũng không muốn làm gì thêm với cái giường ấy nữa, mỗi lần chỉ cần nằm lên thôi cũng đã khiến nàng lo lắng bất an.

Lục Vô Ưu còn cố ý đề nghị những chỗ khác với nàng nhưng tạm thời chưa thực hiện được, hơn nữa những ngày này hắn cũng bận rộn nhiều việc.

Chuyện khơi thông đường sông nghe có vẻ đơn giản, nhưng bởi vì Lục Vô Ưu lại muốn xây đê để củng cố và ngăn chặn lũ lụt xảy ra sau khi mở rộng đường sông, vì vậy cần phải lập kế hoạch cẩn thận.

Viên quan được ông bác bên ngoại của hắn phái đến họ Trình, xuất thân tú tài nên chức quan không cao, chỉ là một phó sứ của Công Bộ, tính tình có phần rụt rè bảo sao nghe vậy, nhưng khi nói đến việc mở đường sông xây sửa đê, hai mắt lập tức sáng lên, lời lẽ rành rọt đâu ra đấy.

Con sông chảy qua phủ Tùy Nguyên nói dài không dài, nói ngắn thì cũng không ngắn, tổng cộng hơn ba mươi dặm. Việc xây đê vẫn dùng phương pháp “buộc nước đẩy phù sa, phân lũ bồi bờ” của tiền triều. Những thửa ruộng được phù sa cuốn qua cũng sẽ trở nên màu mỡ hơn, phù hợp hơn cho việc canh tác. Dù khối lượng công việc lớn nhưng quả thật là một việc tốt, có thể đạt được nhiều lợi ích cùng lúc.

Lục Vô Ưu dẫn người đi khảo sát thực địa dọc theo bờ sông suốt một thời gian.

Trong lúc đó, công việc ở phủ nha hắn giao cho Hạ Lan Từ tạm thời đảm đương.

Liễu Thông phán rất ngạc nhiên, dù nói là có tiền lệ sư gia tạm thời đảm nhận công vụ, nhưng vị phu nhân của Lục Vô Ưu này trông có vẻ không giống chút nào.

Nàng đẹp tựa như một vị Bồ Tát, những người đến nha môn kiện cáo cãi cọ, bất kể nam nữ già trẻ, khi nhìn thấy nàng nhẹ nhàng ngồi ở đó, ngay cả giọng nói cũng nhỏ nhẹ hẳn, không tự chủ được mà cũng dịu giọng theo, không còn ai dám tranh cãi đến mặt đỏ tía tai nữa, như thể sợ làm kinh động đến tiên nữ đang hít thở.

Lúc ban đầu Hạ Lan Từ cũng thấp thỏm không yên, cố ép mình bình tĩnh lại, nhưng rất nhanh sau đó nàng đã dần thích nghi được, có thể ung dung ngồi đó tiếp nhận ánh nhìn của mọi người, hỏi thăm về tình hình vụ án, hoặc đưa ra quyết định xử lý — dù sao thì các viên quan trong phủ Tùy Nguyên cũng dần được thay thế bằng người của Lục Vô Ưu.

Quan viên chính thức của triều đình thì có phẩm cấp, có quan phục, có văn thư bổ nhiệm từ triều đình, nhưng những tiểu lại trong binh phủ hay tạp dịch thì không cần, mà thường do quan lại địa phương tự bổ nhiệm.

Ban đầu cũng không có ai quản việc, Liễu Thông phán lại mắt nhắm mắt mở cho qua, Hạ Lan Từ thậm chí còn quản lý cả phòng ký áp trong phủ, mọi văn thư giao dịch đều qua tay nàng.

Sau khi bận rộn xong, Hạ Lan Từ lại nghĩ đến chuyện làm chút đồ ăn thêm.

Món thịt nướng lần trước quả thật rất ngon, nàng nhờ Thanh Diệp đi tìm hương liệu tương tự và quả ô liu xanh, sau đó mua thịt dê, hỏi thăm một số mẹo với mấy nữ đầu bếp trong phủ rồi xắn tay áo lên đeo tạp đề nấu bếp, bận rộn trong nhà bếp phía sau phủ nha.

Nàng xử lý phần thịt xong, lại dùng xiên sắt xiên lên, dựng giá lên nướng trên lửa than.

Chẳng mấy chốc, hương thơm đã lan tỏa khắp hậu viện phủ quan, Hạ Lan Từ ngồi bên bếp lửa, sưởi ấm đôi tay hơi đỏ, Sương Chi phụ giúp nàng cũng bất giác đưa tay lau nước miếng, nét mặt tràn đầy mong chờ hỏi: “Không biết cô gia khi nào mới về?”

Hạ Lan Từ dựa trên thời gian của mấy ngày trước thầm tính: “Chắc khoảng giờ Dậu hoặc giờ Hợi gì đó.”

Nàng đưa cho Sương Chi một xiên thịt nướng đã chín, nghĩ bụng có lẽ còn kịp nướng thêm vài lượt nữa, thử trước xem có vừa ăn hay không cũng chẳng hề gì.

Lúc này gió yên, tiết trời cũng không quá lạnh, nàng mặc bộ váy áo dày dặn, cơ thể được lửa sưởi ấm, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn ngắm mây trôi qua trên bầu trời không chút u ám, lòng nàng cũng bình yên đến lạ, có một cảm giác vui vẻ nhẹ nhàng như thể đang trộm được nửa ngày thanh nhàn, thậm chí nàng còn vươn vai muốn tựa vào đâu đó nghỉ ngơi.

Tiểu biểu đệ Chu Ninh An ngửi thấy mùi thơm theo đến: “Wow, biểu tẩu, đệ có thể nếm thử không?”

Thi thoảng cậu ấy cũng theo Lục Vô Ưu ra bờ sông xem xét, nhưng phần lớn thời gian được sắp xếp đi đọc sách, nghe nói là biểu đệ của Lục Trạng nguyên, ngay lập tức có không ít tú tài xung phong tự nguyện đến giảng giải kinh văn, nhưng bản thân cậu nhóc có lẽ cũng không mấy vui vẻ.

Hạ Lan Từ dời chỗ nhường ra cho cậu ấy một khoảng trống, thành thật nói: “Nhưng mà lần đầu ta nướng, chưa chắc mùi vị đã ngon đâu.”

Chu Ninh An lập tức ngồi xuống, đưa tay lấy xiên thịt: “Ôi, nóng quá! Phù phù…” Cậu nhóc vội chạm tay vào dái tai, cặp mắt đảo quanh nhìn khắp một lượt, sau đó lấy khăn lau bàn nhấc xiên thịt lên, lại thổi hơi vào miếng thịt cho nguội bớt, chẳng mấy chốc đã ăn đến mỡ chảy đầy miệng, còn tấm tắc khen ngợi: “Ngon quá! Biểu tẩu thật là khiêm tốn!”

“… Đệ chắc chắn là ngon chứ?”

“Tất nhiên rồi!” Chu Ninh An nhai ngồm ngoàm nói: “Biểu ca thật là hạnh phúc, hay là đừng để phần cho huynh ấy nữa.”

Hạ Lan Từ: “…?”

“Đệ đang tuổi ăn tuổi lớn, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu! Dù sao huynh ấy cũng lớn vậy rồi, chắc cũng không cần…”

Hạ Lan Từ cong môi cười nói: “Đệ quả thật là biểu đệ ruột.”

“Còn phải nói, nhưng đệ không giỏi giả vờ như biểu ca, tẩu không biết lúc huynh ấy mới đến phủ nhà đệ đâu, khi đó phải gọi huynh ấy là công tử phong độ ngời ngời, ôn hòa nhã nhặn biết bao, huynh ấy khiến các nữ quyến trong phủ say mê, còn tưởng đâu xuất thân bần hàn học hành vất vả, giấu đuôi lớn kỹ lắm, sau này…”

Lục Vô Ưu vừa bước vào cửa chính đã ngửi thấy mùi thơm nức của thịt nướng, sau đó lại nghe thấy ngay một tràng những lời bôi nhọ mình, hắn dứt khoát xách cổ tiểu quỷ miệng bóng nhoáng đầy mỡ kia quăng ra ngoài.

Cô nương xinh đẹp kia vẫn còn bày ra vẻ mặt vô tội ngồi bên cạnh bếp than xoay xiên thịt, hỏi hắn: “Chàng có muốn nếm thử không?”

Vạt váy của nàng trải trên mặt đất, đôi chân dài thon thả hơi co lại, dù là mùa đông thân hình nàng vẫn đầy quyến rũ đến mê người.

Lục Vô Ưu chợt có một khoảnh khắc ngẩn ngơ, không rõ Hạ Lan Từ rốt cuộc muốn hắn nếm thử thứ gì.

May thay, hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, nói: “Đợi ta đi thay quần áo đã.”

Hạ Lan Từ gật đầu đáp khẽ: “Ừm.”

Lục Vô Ưu từ bờ đê trở về, trên giày bám đầy đất cát, vạt áo màu sẫm cũng dính vài vết bẩn mang theo dáng vẻ mệt mỏi phong trần. Gần đây hắn luôn như vậy, mỗi khi thật sự vất vả thì sẽ không dẫn nàng theo.

Đợi Lục Vô Ưu thay quần áo xong, rửa sạch tay rồi mới ngồi xuống, Hạ Lan Từ vẫn trông rất thảnh thơi, một tay chống bên má chờ hắn thưởng thức.

Lục Vô Ưu nhai nuốt xong mới nói: “Nàng học lén cũng nhanh quá đấy.”

Hạ Lan Từ cong môi mỉm cười, cặp mắt xinh đẹp cũng lấp lánh theo: “Bởi vì ta còn…” Nàng nghĩ ngợi một lát mới nói: “… khá thông minh nữa.”

Lục Vô Ưu nhìn nàng, khẽ cười: “… Sao tự nhiên nàng lại đắc ý như vậy chứ.”

Hạ Lan Từ buông tay xuống, vuốt lại làn váy: “Chỉ là đột nhiên cảm thấy, ta có thể làm được nhiều thứ, trước đây cũng chưa từng nghĩ tới.”

Cứ như thể nếu thật sự muốn làm gì, nàng đều có thể làm được.

Lục Vô Ưu lau tay, bình thản nói: “Đó là vì trước đây nàng chưa có cơ hội thôi, chứ không phải nàng không thể. Thế đạo này cũng chẳng có công bằng gì, có nhiều chuyện từ khi sinh ra đã được định sẵn rồi. Tiêu Nam Tuân nếu không phải xuất thân Hoàng gia, ta còn chẳng thèm để hắn vào mắt. Nhà nghèo chỉ có thể học tập phấn đấu không ngừng, còn con cháu quyền quý thì được thẳng tay phong tước, chẳng có lý lẽ gì cả. Nhưng ít ra vẫn còn đường khoa cử, đó là lý do ta thích nó, chỉ cần có đủ cố gắng, lại có thêm năng lực thì có thể thay đổi số phận. Nhưng mà…” Hắn dừng lại, thả tay xuống: “Đối với nữ nhân thì không như vậy. Khi trước ở thư viện Giang Lưu, không ít người học thức không bằng nàng giờ đều lần lượt đỗ Cử nhân, có người còn làm quan. Dù quyền thế như Tầm Dương Trưởng Công chúa có thể ảnh hưởng đến Thái tử, nhưng chuyện triều chính vẫn không tiện trực tiếp can thiệp mà cần phải nhờ người khác giúp đỡ, huống chi là các nữ nhân khác.”

Hạ Lan Từ nghe xong nhất thời ngẩn người.

Những điều Lục Vô Ưu nói nàng đã biết từ lâu, đây cũng chính là điều khiến nàng cảm thấy không cam lòng. Dù nàng có cố gắng thế nào, cuộc đời nàng vẫn chỉ là gả chồng, giúp chồng dạy con, liếc mắt thôi cũng thấy được điểm cuối của đời người.

Chỉ khác nhau ở chỗ, nàng sẽ gả cho một người tôn trọng yêu thương nàng, hay là gả cho người xem nàng như một món đồ chơi.

Nàng dù cố vùng vẫy cũng không thể tìm ra con đường thứ ba.

Lục Vô Ưu lại nói: “Nhưng trong phạm vi khả năng của ta, chỉ cần nàng có thể đảm đương, thì nàng muốn làm gì cũng được.”

Hắn nói rất nhẹ nhàng, thậm chí sau khi nói xong còn cầm thêm một xiên thịt nướng lên, khiến Hạ Lan Từ nghi ngờ không biết vừa nãy hắn lau tay để làm gì.

Hương thơm ngào ngạt, tiếng thịt nướng xèo xèo trên lửa.

Nàng cũng cầm một xiên lên cắn hai miếng thịt, lẩm bẩm: “Chàng đối xử với ta cũng tốt quá đi…”

Lục Vô Ưu thong thả ăn thêm một miếng nữa: “Ta đã cưới nàng rồi mà…”

Câu này hắn nói thật…

Hạ Lan Từ đặt xiên thịt xuống, hỏi: “Nếu như chàng cưới người khác thì sao? Cũng sẽ như vậy ư…”

Trước đây Hạ Lan Từ ít khi nghĩ đến chuyện này, cảm thấy việc đã đến thì cứ đón nhận, sự việc đã thành rồi dù có nghĩ đến những giả thiết hay đặt ra câu hỏi ‘nếu – thì’ cũng không có ý nghĩa gì. Nàng đã gả cho Lục Vô Ưu, vậy sẽ không thể là người khác.

Hiện tại, nàng và Lục Vô Ưu ngày càng thân mật với nhau, nàng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, không có cuộc hôn nhân nào tốt hơn thế này.

Nhưng dù sao điểm xuất phát cũng không chính đáng, không nên nghĩ kỹ.

Nếu như Tiêu Nam Tuân hạ xuân dược người khác, nếu đêm đó người gặp Lục Vô Ưu trong gian phòng tối tăm đó không phải nàng mà là nữ tử khác, liệu hắn có cưới người ta không, có dốc lòng bảo vệ người ta như đã từng với nàng không?

Sau một thoáng suy nghĩ, nàng cảm thấy có chút buồn cười, chợt nhận ra bản thân đang tự làm khổ mình.

Lục Vô Ưu đặt xiên sắt xuống, đột nhiên quay đầu nhìn nàng, hỏi: “Cuối cùng nàng cũng bắt đầu suy nghĩ về chuyện này rồi sao?”

Hạ Lan Từ hơi ngẩn ra: “…?”

Lục Vô Ưu đột ngột chuyển chủ đề, đôi mắt lộ ra ý cười bí ẩn: “Lúc trước nàng trả lời thế nào nhỉ – ‘Bởi vì là chàng, không phải người khác’.”

Hạ Lan Từ đứng hình: “Chàng không cần nhớ rõ như vậy đâu! Coi như ta chưa hỏi!”

Lục Vô Ưu nói: “Như vậy không được, ta còn tưởng nàng thật sự đao thương bất nhập, dầu muối không vào.”

Hạ Lan Từ không nhịn được nói: “Câu này không phải chỉ chàng sao?”

Lục Vô Ưu ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng: “Nếu không nàng nghĩ trước đây ta đang băn khoăn điều gì? Hạ Lan Từ, nàng không có trái tim.”

Cái lời chỉ trích lung tung gì thế này.

Hạ Lan Từ đáp: “Nếu không có trái tim, ta đã chết rồi.”

Lục Vô Ưu lại bắt đầu dùng khăn lau từng ngón tay, cúi đầu nói: “Giả ngốc.”

Hạ Lan Từ không nhịn được nói: “Chàng cứ ăn một xiên lại lau tay một lần, không thấy mệt sao…”

“Nàng đánh trống lảng nghe lộ liễu quá.” Lục Vô Ưu vừa nói vừa chậm rãi lau tay: “Nếu thấy ta tốt như vậy, hay là nàng cân nhắc đến những chỗ khác ngoài trên giường đi…”

Chưa kịp nói xong, Chu Ninh An đã thò đầu vào cửa, giọng điệu đầy ấm ức nói: “Biểu ca, đệ không nói bậy nữa đâu, cho đệ thêm hai xiên nữa đi mà, đệ vẫn chưa no…”

Trông cậu nhóc lúc này ngoan ngoãn đến lạ.

Chẳng mấy chốc, cảnh tượng mập mờ đã biến thành cảnh ba người ngồi bên bếp than, vừa nướng vừa ăn.

Khung cảnh vậy mà lại có chút ấm áp hài hòa kỳ lạ.

Chu Ninh An ăn cơm chùa thì phải múa, cậu nhóc lại bắt đầu khen loạn lên, cuối cùng hai mắt sáng rỡ nói: “Đúng rồi, đệ nghe nói ở Hoảng Châu còn có cái món ‘Cổ Đổng Canh’ gì đó, là món truyền từ Bắc Địch đến, thịt dê được thái thành lát mỏng, nhúng vào nồi nước dùng nấu từ thịt rừng tươi ngon, vừa ăn vừa nhúng, còn có cả nước chấm nữa…” Nói đến đây, cậu nhóc lại chảy nước miếng.

(*) Thời cổ đại, lẩu được gọi là “Cổ đổng canh” (古董羹), nguyên do là khi đưa đồ ăn vào nước đang sôi thì phát ra âm thanh “ùng ục” (trong tiếng Hoa, cách phát âm của từ ‘ùng ục” 咕咚 là gūdōng, gần giống với từ “cổ đổng” 古董).

Lục Vô Ưu liền nói: “Đệ đến để giúp việc cho ta hay để xin ăn thế…”

Hạ Lan Từ thì ngẫm nghĩ: “Còn có món này à? Lần sau ta sẽ hỏi thử xem.”

Chu Ninh An phớt lờ Lục Vô Ưu, nói: “Biểu tẩu thật là tốt! Người đẹp, lòng còn đẹp hơn! Trong ngoài như một!”

Ý tứ của cậu ấy cực kỳ rõ ràng.

Lục Vô Ưu lạnh lùng liếc mắt nhìn Chu Ninh An: “Chú ý lời nói của đệ.”

Tuy rằng Hạ Lan Từ biết Lục Vô Ưu thân thiết với người nhà nên mới tỏ ra như vậy, nhưng nàng vẫn cố gắng xoa dịu: “Nhưng món lẩu này nghe có vẻ ngon thật đấy.”

Chu Ninh An liền nhanh chóng phụ họa: “Đúng thế! Nghe nói ngon tuyệt cú mèo luôn…”

Hai người một hát một phụ họa.

Lục Vô Ưu búng nhẹ vào trán tên nhóc này, nói với Hạ Lan Từ: “Nó là con nàng sao? Sao nàng chiều nó thế.”

Hạ Lan Từ: “…?”

Chu Ninh An ôm đầu chạy đến trốn bên cạnh Hạ Lan Từ, không biết xấu hổ còn nhanh chóng nhập vai: “Mẹ ơi, cha bắt nạt con!”

Hạ Lan Từ khó khăn nói: “… Đệ lớn rồi đó.”

Nàng thật sự không sinh nổi đứa con lớn bằng chừng này.

Lục Vô Ưu đứng lên túm lấy cậu nhóc: “Ăn no rồi thì về đọc sách đi, quyển ‘Đại Học’ thuộc đến chương mấy rồi? Không thì ta không ngại cho đệ biết thế nào gọi là ‘thương cho roi cho vọt’ đâu.”

Chu Ninh An vùng vẫy: “Đệ không muốn học! Huynh thật là nhẫn tâm! Huynh là đồ máu lạnh vô tình! Mẹ ơi, cứu con với…”

Thôi bỏ đi.

Hạ Lan Từ chỉ biết thở dài, sau đó cầm một xiên thịt nướng nhấm nháp.

Hậu viện của bọn họ càng ngày càng ầm ĩ náo nhiệt.

***

Lục Vô Ưu bên này bận rộn chuyện khơi thông dòng sông tu sửa đê điều, bên kia lại phải tiếp tục trừ khử bọn cướp. Bang Thương Sơn đã bị hắn đạp đổ phần lớn, nhưng vẫn còn hai bang phái địa phương khác.

Ngày đi tới bang Nghĩa Dũng, hắn ngồi xe ngựa, gần như đơn độc tiến vào trong.

Hạ Lan Từ không yên tâm nên đi cùng hắn, nhưng chỉ ngồi trong xe ngựa chờ bên ngoài cổng trại.

“Hai nước giao binh, không giết sứ giả. Ta có đủ thành ý, cho dù đàm phán không thành cũng không đến nỗi động thủ. Nếu thật sự phải động thủ…” 

Giọng Lục Vô Ưu bình thản như thường: “Cũng chưa chắc sẽ thua.”

Hạ Lan Từ: “…?”

“Cha ta năm đó đánh liền ba ngày ba đêm còn chưa ngã, ta cố chống đỡ một hai ngày chắc cũng không vấn đề gì.”

Nói xong hắn vén vạt áo quan bước xuống xe ngựa.

So với cổng trại thô kệch xấu xí của bang Thương Sơn, bang Nghĩa Dũng trông khá có bài bản ra hình ra dáng hơn, trước cổng có người canh gác, còn có người tuần tra, gần như một tòa thành nhỏ.

Lục Vô Ưu không mang theo một tùy tùng nào, thân hình cao lớn, áo mũ chỉnh tề, từng sợi tóc đều ngay ngắn, bộ quan bào màu xanh nhạt khiến hắn như ngọc đứng sừng sững, phong thái phi phàm, ánh mắt trầm ổn, mang theo khí thế khiến người ta không khỏi tin phục, nhưng lại càng thêm trầm tĩnh.

Trong khoảnh khắc đó, so với Trạng nguyên lang xuân phong đắc ý của trước đây, ít nhiều cũng có khác biệt.

Hạ Lan Từ nhất thời ngẩn ngơ.

Sau khi thông báo, Lục Vô Ưu đã được dẫn vào trong. Bang chủ bang Nghĩa Dũng là một nam tử nho nhã mặc thanh sam, bên cạnh là quân sư của hắn, cũng mặc đồ mang dáng vẻ nho sinh.

Trước khi Lục Vô Ưu kịp nói rõ ý đồ đến đây, hai người họ đã tiến đến hành lễ với Lục Vô Ưu: “Lục đại nhân cao cả, vì dân xin nguyện, tại hạ nơi biên cương cũng có nghe danh.”

Lục Vô Ưu đáp lễ lại: “Không dám nhận.”

“Ngài từ Kinh thành đến, vốn tưởng ngài sẽ chán nản tinh thần sa sút, không ngờ đến Hoảng Châu vẫn giữ chí hướng cao xa, ở phủ Tùy Nguyên vẫn một lòng vì dân, quả thật khiến chúng ta kính phục. Hôm nay còn mạo hiểm một mình đến đây, không biết là vì chuyện gì?”

Những lời khách sáo như thế này Lục Vô Ưu giỏi ứng phó nhất, nhưng có thể nói chuyện được vẫn đỡ phiền phức hơn nhiều. Sau một hồi nói những lời khách sáo xong, hắn bắt đầu nói vào chuyện chính.

Từ kế hoạch khai thông đường sông và xây sửa đê điều đến việc thông thương buôn bán, khai khẩn đất hoang, chỉnh đốn phong tục, khai mở dân trí, miếng bánh vẽ ra còn to hơn cả lúc trước đi đòi tiền; tất nhiên trong tình hình này, bọn cướp cũng bất lợi cho sự phát triển của Hoảng Châu. Lục Vô Ưu cũng chỉ cho bọn họ con đường đầu hàng quy phục.

Hai người nghe xong cũng ngẩn ra, không ngờ dã tâm của Lục Vô Ưu lớn như vậy, hơn nữa trên người hắn thật sự không có chút vẻ mất mát nào của người bị giáng chức, ngược lại như vừa được thăng chức đang muốn bộc lộ tài năng lớn.

Bang chủ bang Nghĩa Dũng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chuyện này ta vẫn cần bàn bạc với các huynh đệ trong bang, không thể tự tiện quyết định, vẫn mong Lục đại nhân thứ lỗi. Tuy nhiên, lần sau tại hạ sẽ đích thân đến phủ nha Tùy Nguyên thăm hỏi, không cần làm phiền Lục đại nhân phải đích thân đến đây nữa.”

Cho nên mới nói người có ăn học mới dễ làm việc hơn.

Lục Vô Ưu đang suy nghĩ, chợt nghe vị quân sư kia nói: “Tiếc là hiện tại không phải thời loạn thế, thực sự đáng tiếc thay cho Lục đại nhân.”

Ánh mắt Lục Vô Ưu khẽ nheo lại, hắn nghe hiểu được ý tứ trong câu chữ của quân sư, chỉ mỉm cười nói: “Thời thế bình yên, dân chúng luôn sống tốt hơn thời loạn, hơn nữa theo như ta vừa thấy, tuy hai vị tổ chức bang phái không tệ, nhưng muốn chiếm cứ một vùng trong loạn thế, e rằng vẫn còn nhiều thiếu sót.”

Quân sư cũng cười nói: “Cho nên tại hạ mới tiếc cho Lục đại nhân, ngài có dũng có mưu, nhưng gặp phải hôn quân nên phải ẩn thân nơi này. Nếu là loạn thế, chưa chắc đã…”

Y nói đến đó thì khựng lại.

Lục Vô Ưu phì cười nói: “Dã tâm của các người cũng không nhỏ, nhưng ta tạm thời không có ý định đó, mấy thứ đó thực sự rất phiền phức. Hơn nữa làm vua thật ra bị ràng buộc còn hơn làm thần, trên vai phải gánh vác quá nhiều, ngồi trên cao quá lạnh rất dễ thành kẻ cô độc, sống như thế quá mệt mỏi.”

Hạ Lan Từ thấp thỏm chờ đợi bên ngoài, nàng rất sợ Lục Vô Ưu phải giết chóc một đường để lao ra, đến lúc đó nàng còn phải tính toán đường chạy trốn, không thể để mình liên lụy đến Lục Vô Ưu.

Đang lúc suy nghĩ, nàng chợt thấy hắn được người ta cung kính tiễn ra ngoài, trong tay còn xách theo hai con cá.

Đợi hắn đến gần, Hạ Lan Từ mới vén màn xe thò đầu ra, thắc mắc hỏi: “Đây là gì vậy?”

Lục Vô Ưu tỏ ra ghét bỏ: “Đặc sản cá muối phơi khô của Hoảng Châu, nói là ngại để ta tay không ra về cho nên tặng cho ta một ít đồ.”

Hạ Lan Từ im lặng một lúc rồi hỏi: “Mọi người nói chuyện thế nào?”

“Cũng coi như thuận lợi.” Lục Vô Ưu đưa con cá bốc mùi tanh nồng mặn chát cho người khác rồi mới lên xe, hạ giọng nói: “Chỉ là trước khi đi còn xúi giục ta tạo phản.”

Hạ Lan Từ: “…???”

Lục Vô Ưu nhìn nàng chăm chú, hỏi: “Nàng muốn làm Hoàng hậu không?”

Hạ Lan Từ vội vàng lắc đầu, vẻ mặt hoảng hốt nắm lấy vai Lục Vô Ưu, nói: “Chàng bình tĩnh lại một chút.”

Lục Vô Ưu vỗ vỗ cánh tay nàng, ra hiệu cho nàng yên tâm: “Ta chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi. Yên tâm, ta từ chối rồi, chỉ với mấy nghìn người của bọn họ đừng nói là lên Kinh, chỉ cần Tổng binh Hoảng Châu thực sự xuất binh diệt trừ, bọn họ cũng không chống cự nổi, chỉ là vì bận đề phòng Bắc Địch, không rảnh tay xử lý họ mà thôi.”

Hạ Lan Từ híp mắt nhìn hắn: “Nhìn chàng sao giống như từng cân nhắc đến điều đó quá vậy.”

Dù sao thì việc hắn nói mấy lời đại nghịch bất đạo cũng không phải ngày một ngày hai.

Lục Vô Ưu đáp: “Thì cũng có suy nghĩ qua rồi thôi, nếu như có cách tạo phản trong hòa bình, ta cũng không phải không thể… Đương nhiên bây giờ quốc thái dân an, coi như bỏ đi. Tiêu Hoài Trác dù có thù riêng giáng chức đẩy ta đến nơi này, nhưng chỉ dựa vào việc cha nàng có thể làm quan nhiều năm như vậy, ông ta cũng chưa đến mức là hôn quân. Nhưng nếu Tiêu Nam Tuân lên ngôi thì chưa chắc… gia tộc Lệ thị làm lớn mới là tai họa, đến lúc đó cả thiên hạ sẽ biến thành mảnh đất Ích Châu của trước kia.”

Hạ Lan Từ cũng cúi đầu trầm tư một lúc.

“Nếu thật sự như vậy…” Hạ Lan Từ chậm rãi nói: “Hắn còn có ý với ta, ta đi ám sát hắn cũng không phải không được.”

“…???”

Lục Vô Ưu nhếch môi, vẻ mặt đầy lí trí: “Ta khuyên nàng cũng nên bình tĩnh một chút.”

Hạ Lan Từ dùng chính lời của hắn đáp lại: “Chỉ là suy nghĩ thôi! Ta làm việc này chưa biết chừng còn dễ dàng hơn việc của chàng đấy.”

Lục Vô Ưu hiếm khi không phản bác, chỉ xoa đầu nàng nói khẽ: “Chúng ta vẫn nên sống yên bình qua ngày thì hơn, con trai còn đang ở nhà đợi nàng về làm món lẩu đấy. À đúng rồi, con cá khô này để lại cho nó luôn đi, đang tuổi ăn tuổi lớn mà.”

Hạ Lan Từ: “…”

Có cần làm cha một cách tự nhiên như vậy không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi