SAU KHI PHU QUÂN TRỞ THÀNH QUYỀN THẦN BẬC NHẤT

Người nhà của Lục Vô Ưu mà Hạ Lan Từ từng gặp không nhiều, chỉ có muội muội ruột Hoa Vị Linh là tiếp xúc tương đối thường xuyên. Nhưng từ khi biểu đệ Chu Ninh An đến ầm ĩ ở nhà, nàng thực sự cảm nhận được câu nói “không phải người một nhà sẽ không vào một cửa”.

Chu Ninh An học hành không giỏi nhưng mồm mép thì lanh lợi, tuy mỗi lần đều bị Lục Vô Ưu dạy dỗ đến kêu la ầm ĩ, nhưng vẫn cứ thua keo này bày keo khác, dù chết không hối cải, toàn thân tỏa ra khí chất lì lợm như thể dao chẻ súng bắn cũng không vào đầu được.

Thực ra cũng khá là đáng nể đó chứ!

Hạ Lan Từ bất giác nghĩ thầm rồi buộc miệng hỏi: “Vậy hồi nhỏ chàng cũng như thế này sao?”

Lục Vô Ưu cảm thấy hơi bị xúc phạm: “Nếu ta mà như nó, hồi nhỏ chắc đã bị đánh chết rồi.”

Hạ Lan Từ: “… Hả!?”

Rốt cuộc hắn lớn lên trong hoàn cảnh thế nào vậy?

Lục Vô Ưu có chút tiếc nuối: “Thằng nhãi này vừa nhìn là biết hồi nhỏ chưa từng bị đánh đòn, sau này…”

“…?”

Lục Vô Ưu hắng giọng nói: “Không có gì.”

Hoảng Châu nằm ở phía Bắc, nhưng lại tiệm cận Tây Bắc hơn, địa thế thấp trũng, bốn bề có núi bao quanh, cho nên thời tiết không lạnh giá như ở Kinh thành.

Cuối cùng bang Nghĩa Dũng cũng đồng ý với điều kiện của Lục Vô Ưu, có lẽ cũng là vì nếu chỉ cướp bóc nơi khỉ ho cò gáy này cũng chỉ khiến nó cằn cỗi hơn, nếu có thể sống yên ổn làm ăn, thực ra rất nhiều người cũng không nhất thiết muốn làm cướp.

Ngày phá thổ khởi công ấy Hạ Lan Từ cũng đến xem.

Nàng thay một bộ váy áo màu tối, dưới chân là bãi bùn lầy, giày thêu hẳn sẽ bị làm bẩn, nhưng nàng cũng không mấy bận tâm, từ xa nhìn những tốp người đông đúc làm việc hăng say, tiếng hô vang dội trong ngày đông, cảnh tượng người người gọi nhau đôn đốc làm việc, nhìn vào còn thấy xúc động kỳ lạ.

Ở Kinh thành đương nhiên sẽ không thể thấy được cảnh tượng này.

Lục Vô Ưu cũng bước tới, nói: “Lấy bạc trả công, ta trả cũng khá hậu hĩnh nên đương nhiên sẽ khiến người ta có động lực hơn so với ép buộc lao dịch, hơn nữa đợi đến mùa xuân, vào vụ xuân thì thời gian làm việc có thể luân phiên mỗi ngày một lượt, cố gắng không ảnh hưởng đến việc canh tác của họ. Hạ nước bùn cũng phải đợi đến ba bốn tháng sau, khi trời ấm áp mới được.”

Chu Ninh An đang kéo tay vị quan họ Trình kia chỉ trỏ đủ điều.

Hạ Lan Từ nhìn thêm một lúc lâu, mới nói: “Ta không ngờ chàng lại làm nhiều việc như vậy.”

Lục Vô Ưu đáp: “Đã đến đây rồi. Ta không phải luôn là một khi đã làm, thì cố gắng làm cho tốt sao?”

Hạ Lan Từ gật đầu: “Điểm này của chàng, thật ra cũng khá được yêu thích.”

Lục Vô Ưu chậm rãi hỏi: “Được ai thích?”

Hắn hỏi thẳng thắn, Hạ Lan Từ ngẩn người, xấu hổ nhỏ giọng đáp lại: “Mọi người đều thích người nghiêm túc.”

Lục Vô Ưu liếc mắt nhìn nàng, chầm chậm nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Vì vị trí xa xôi, Hoảng Châu thường phải mất rất lâu mới nhận được tin báo từ Kinh thành, may mắn là Lục Vô Ưu có kênh thông tin riêng.

Nghe tin Hạ Lan Cẩn đã khỏi bệnh và thuận lợi lên đường đến Ích Châu, Hạ Lan Từ mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai tháng đã qua, Tiêu Nam Tuân từ Thái Miếu tế tổ trở về, nhóm quần thần im lặng một thời gian lại bắt đầu chứng nào tật nấy, dâng sớ yêu cầu Thánh thượng sớm ngày lập Thái tử, nhất là khi nghe nói Đại Hoàng tử phi còn có thai càng khiến quần thần kích động hơn. Trong chuyện thay thế ngôi vị, điều đáng sợ nhất là Quân Vương không có con nối dõi.

Vốn vì vụ án Ích Châu, Lệ phi và phe đảng của Nhị Hoàng tử chịu đả kích nặng nề.

Trong kỳ khảo hạch toàn Kinh sau đó, Lại bộ Thượng thư cùng với Tả đô Ngự sử tân nhiệm hiển nhiên cũng không có thiện cảm với Nhị Hoàng tử, lại cắt giảm một phần vây cánh của hắn, số còn lại cũng kẹp chặt đuôi không dám hung hăng càn quấy như xưa nữa.

Dường như đại cục đã định.

Tuy nhiên Thánh thượng vẫn chần chừ không chịu hạ chỉ, Nhị Hoàng tử sau khi trở về lại còn được ban thưởng không ít đồ tốt với lý do có công tế tổ, khiến cho triều thần nhất thời không đoán được ông ta đang nghĩ gì.

Tin tức giật gân khiến người ta kinh ngạc lại nổ ra, Lệ Phi lại mang thai, bà ta đã gần bốn mươi rồi, có thể thấy được thánh sủng vẫn không hề suy giảm.

Cục diện dường như lại trở nên có phần rối rắm.

Hạ Lan Từ xem xong, có hơi kinh ngạc: “Thánh thượng thật sự lại…”

Lục Vô Ưu gật đầu nói: “Làm Hoàng Đế cũng chưa chắc đã được tự do, muốn cho người con nào lên ngôi thì người đó sẽ được lên ngôi. Đương nhiên, Tiêu Hoài Trác do dự không chỉ là vì ông ta sủng ái Lệ thị, mà còn vì ông ta không muốn khi mình còn tại vị lại để Tiêu Nam Bạc làm lớn. Nói đi cũng phải nói lại, làm hôn quân có khi còn vui vẻ hơn.”

Hạ Lan Từ vẫn thầm cầu nguyện trong lòng, bất luận thế nào cũng không thể để Tiêu Nam Tuân lên ngôi.

***

Cuộc sống của bọn họ vẫn trôi qua như thường lệ.

Thanh Liên Giáo có thể nói là một trong những bang phái khó giải quyết nhất ở Hoảng Châu, bởi vì không có cứ điểm cố định, Giáo chủ thì cố ý làm ra vẻ huyền bí giả thần giả quỷ, đây là một bang phái ẩn mình dưới lòng đất. Quan phủ thì muốn bắt, còn dân chúng bách tính thì muốn giúp che giấu, dù tiền bạc có bị lừa hết sạch vẫn không biết hối cải, họ còn cho rằng sau khi chết có thể đổi lấy phú quý ở chỗ Diêm Vương, thực sự quá nực cười.

Có những ông lão bà lão neo đơn, tuổi già cực khổ trồng trọt kiếm chút tiền mua quan tài đều bị lừa hết, cuối cùng chết trong cảnh bi thảm.

Nhưng đi đôi với điều đó, Thanh Liên Giáo cũng là giáo phái giàu có nhất, nghe nói trong giáo ngoài Giáo chủ ra còn có tám đại kim cang, mười đại hộ pháp, không ít nhà giàu có ngầm cấu kết với chúng.

Lục Vô Ưu phái người trà trộn vào, mất hơn một tháng mới đại khái nắm được cơ cấu, muốn bắt người không khó, khó là làm sao để những người bị lừa tỉnh ngộ.

May thay, đúng dịp Thanh Liên Giáo mỗi tháng đều phải tập hợp một lượng lớn giáo chúng, tổ chức một nghi lễ Thần ban, nội dung đại khái là thần tích hiển linh, ban phúc cho giáo chúng, tiện thể thu tiền cúng dường.

Lần này Hạ Lan Từ cũng rất bất ngờ: “Còn cần ta đi sao?”

Lục Vô Ưu đáp: “Đúng, nhưng nàng không thể chỉ đứng xem kịch thôi đâu.”

Hạ Lan Từ tỏ ra nghi hoặc.

Lục Vô Ưu kéo nàng lại, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt nàng một hồi lâu.

Hạ Lan Từ bị nhìn đến phát hoảng, nàng chớp chớp mắt, ngây ngẩn hỏi hắn: “Mặt ta làm sao à?”

Lục Vô Ưu vừa rồi đưa tay chạm nhẹ lên má nàng, da thịt mềm mịn không chút tì vết, tinh xảo như tạo vật của trời cao. Nhưng cũng vì thế mà trông nàng luôn có cảm giác xa cách, cao ngạo, dường như không thể chạm tới. Chỉ là gần đây khi đối mặt với hắn, nàng càng ngày càng buông lỏng phòng bị, hiện rõ vẻ mềm mại yếu đuối hơn trước kia rất nhiều.

“Không có gì, nàng đẹp lắm. Quá đẹp nên ta đã chuẩn bị cho nàng một bộ y phục, có thể sẽ hơi lạnh nhưng ta sẽ truyền nội lực cho nàng.”

Nói là y phục, chẳng thà nói đó là một chiếc váy được may bằng từng lớp vải mỏng nhẹ tầng tầng lớp lớp. Mặc dù cơ thể đều được che chắn kín đáo, nhưng luôn có cảm giác như không mặc gì.

Sau khi Hạ Lan Từ mặc xong, phát hiện hắn còn chuẩn bị thêm vài món trang sức bằng bạc, tất cả đều là màu xanh nước biển hoặc bạc sáng lấp lánh rực rỡ. Chỉ riêng từ trên đầu nàng rủ xuống đã có hai ba sợi chuỗi ngọc, trên cổ, cổ tay và dái tai cũng đều có những món phụ kiện tương ứng, như một bộ trang sức hoàn chỉnh, nhưng màu sắc quá nhẹ nhàng hoàn toàn không thể áp chế được, cũng không đủ trang trọng.

Nàng lẩm bẩm, cảm thấy Lục Vô Ưu thật không biết sao lại có sở thích kỳ quái như vậy, tiếp đó lại thấy lo lắng, hắn tìm thợ mộc đóng chiếc giường mới, nhưng ít nhất hiện giờ vẫn chưa đưa tới.

Đợi khi nàng thay hết toàn bộ xong xuôi, Lục Vô Ưu mới bước vào trong phòng, hắn ngẩn người ánh mắt lóe sáng.

Hạ Lan Từ có vẻ cảnh giác đứng thẳng người.

Lục Vô Ưu từng bước từng bước tiến về phía nàng, đầu ngón tay nhẹ nâng chuỗi ngọc bạc đang lắc lư buông xuống bên má nàng, đôi mắt cũng khẽ hạ xuống, nói: “Quả thực rất hợp với nàng.”

“Thế này… quá…” Nàng ngập ngừng, hai má khẽ ửng hồng: “… kỳ quặc.”

Chưa kịp nói hết câu, Lục Vô Ưu đã nhẹ nhàng lướt qua đôi môi chưa thoa son của nàng, nói: “Rất giống một Thánh nữ.”

Hạ Lan Từ: “…?”

Giọng điệu của Lục Vô Ưu nghe có vẻ bình thản, nhưng lời nói lại đầy cuồng ngôn: “Khiến người ta muốn vấy bẩn.”

Hạ Lan Từ biết ngay: “Từ lâu…” Nàng khựng lại một chút, mơ hồ nói: “Từ lâu đã bị chàng vấy bẩn rồi.”

Lục Vô Ưu nhướng mày nở nụ cười sảng khoái, còn không kìm được hôn lên má nàng một cái, nói: “Ta chỉ thuận miệng nói đùa thôi, để nàng mặc như vậy đương nhiên không phải vì ta muốn ngắm, mà là vì vừa hay có việc cần nàng.”

Hạ Lan Từ nghi ngờ: “Thật sự không phải vì chàng muốn ngắm?”

“Được rồi… không chỉ là vì ta muốn ngắm.”

Nghi lễ Thần ban của Thanh Liên Giáo lần này diễn ra trên một tế đàn mới dựng trong một thung lũng vào giữa đêm, vừa thần bí lại yên tĩnh.

Giáo chúng đã có mặt từ sớm, họ cầm đuốc đứng đợi dưới đài, chờ đợi thần tích ngày hôm nay và sự chúc phúc của Giáo chủ, ai nấy đều mong mỏi trong lòng. Trước đây, mỗi lần thần tích xuất hiện đều khiến người ta kinh ngạc như thế, càng làm cho người ta tin rằng Giáo chủ của họ chính là thần linh giáng thế!

Ước chừng chờ đợi một khắc, Giáo chủ trong bộ đạo bào màu đen từ từ hiện thân trong hư không, trên đầu đội kim quan, trong tay cầm một cây thiền trượng – cách ăn mặc chẳng ra ngô ra khoai gì – bốn phía trên đài cũng bùng lửa cháy lên khiến cho cả người ông ta như đang phát sáng.

Ông ta thấp giọng tụng kinh, đồng thời dang rộng hai tay, trong tay không biết từ khi nào đã xuất hiện hai đốm lửa, trong lúc lửa lập lòe ông ta khẽ hất tay ném đi, mọi người phảng phất như nghe thấy tiếng sấm chớp.

Ngay sau đó, ông ta phủ tấm vải lên một khối đá trước mặt, múa may cây thiền trượng trong tay, miệng không ngừng niệm chú như đang thi triển pháp lực. Không lâu sau, ông ta vén tấm vải lên kia lên, chỉ thấy bên trong ánh vàng lấp lánh, vậy mà đã biến đá thành vàng!

Giáo chúng dưới đài không ngừng phát ra tiếng kinh hô.

Đúng vào lúc này, trên không trung đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.

Tiếng cười quá đột ngột, nhưng lại quá rõ ràng.

Lập tức có người lớn tiếng quát: “Là ai! Ai dám làm càn!”

Một hắc y nhân che mặt từ trong hư không bước xuống, mũi chân chạm vào bên mép bàn tế đàn, tiện tay nhấc lên khối vàng vừa biến ra ước lượng trong tay, trong ánh lửa có người nhìn thấy dường như màu sắc ở đáy khối vàng không đúng lắm.

Người đó vừa lật khối vàng lại, lớp vàng lá bên trên khối vàng bị bóc ra để lộ ra tảng đá bên dưới, hắn mỉm cười nói: “Nhận biết bao nhiêu đồ cống hiến như vậy, sao lại không nỡ dùng một khối vàng thật.”

Vẻ mặt Giáo chủ Thanh Liên Giáo lập tức biến sắc, lớn tiếng quát: “Đây là tà ma do ác quỷ phái đến! Cố ý phá hoại thần tích của ta, mau bắt hắn lại!”

Nào ngờ thân hình đối phương cứ như người cá, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại là những người nhào lên bắt hắn, từng người từng người đều ngã lăn ra đất.

Những hộ vệ mà ông ta bỏ một số tiền lớn ra thuê dù có dốc hết sức, cũng khó lòng chạm được đến vạt áo của hắc y nhân.

Hắc y nhân tiếp tục chậm rãi nói: “Còn chiêu thức vừa rồi của ngươi.” Hắn giẫm lên một tấm ván trên tế đàn, nhấc tay kéo một người lên. Chỉ thấy người nọ cầm trong tay một vòng sắt cực mỏng bao quanh người, hắn nắm lấy vòng sắt khẽ lắc nhẹ liền nghe thấy âm thanh tựa như sấm sét vang lên, chính là âm thanh vừa nãy.

Giáo chúng dưới đài cũng giật mình.

Cuối cùng hắn còn bay đến bên cạnh Giáo chủ Thanh Liên Giáo, giật lấy bao tay da trên tay ông ta, sau đó lấy mồi lửa ra châm lửa trên tay, quả nhiên cũng biến ra một đốm lửa cháy: “Trước tiên đeo bao tay cách nhiệt, sau đó bôi thêm một loại dầu đặc biệt là có thể tạo ra hiệu ứng cháy tạm thời. Còn gì nữa nhỉ… để ta nghĩ xem… Tóm lại toàn là trò lừa đảo cả, so với làm Giáo chủ, ta thấy ngươi hợp với gánh xiếc hơn đấy.”

Giáo chủ Thanh Liên Giáo sợ hãi lùi lại một bước, đã biết đối phương đến không có ý tốt, nhưng xung quanh có bao nhiêu giáo chúng đang nhìn, ông ta không thể để lộ vẻ sợ hãi.

“Đó là tà ma đang nói xằng nói bậy! Mưu toan hòng quấy rối lòng người! Nghi lễ hôm nay e khó mà hoàn thành được! Mọi người mau chóng lui xuống!”

Nói xong ông ta định bỏ chạy, nhưng lại bị người ta tóm lấy cổ áo nhấc bổng lên.

“Tà ma ngoại đạo như ngươi còn muốn chạy?”

Hắc y nhân mỉm cười dịu dàng nói: “Hôm nay ta đến đây là để diệt trừ tận gốc tà ma ngoại đạo, làm hư hại danh tiếng giáo phái ta. Thanh Liên Giáo chỉ biết dùng chút trò vặt vãnh lừa gạt dân chúng vô tội, cũng dám tự xưng là chính giáo.”

Mọi người: “…?”

“Lời lẽ mê hoặc…” Giáo chủ Thanh Liên Giáo chưa kịp nói xong đã bị người ta bóp cổ.

Hắc y nhân tiện tay chỉ lên chỗ trên cao rồi nói: “Bên đó chính là Thánh nữ của giáo phái ta.”

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên vách núi cao có một nữ tử mặc lễ phục trắng muốt đang đứng đó, váy áo như mây trời, ai nhìn cũng sẽ nghĩ nàng là tiên nữ giáng trần. Trên người nàng dường như còn đính đầy những món trang sức tiên khí lả lướt, mơ hồ có thể nghe tiếng ngân vang, dưới ánh trăng mờ ảo, nàng càng tựa như một ảo ảnh mà ngay cả trong tưởng tượng cũng khó hình dung ra vẻ đẹp đến thế.

“Là thần tích!”

“Đây mới là thần tích!”

Hạ Lan Từ căng thẳng vô cùng, cố gắng giữ vững dáng đứng, thậm chí cố gắng ít chớp mắt nhất có thể, nàng còn lo lắng sẽ bị người ta nhận ra, nhưng nàng thường chỉ lộ mặt ở phủ nha thành Nguyên Hương, giáo chúng Thanh Liên Giáo ở đây đến từ khắp nơi trong Hoảng Châu, chưa chắc đã từng gặp nàng.

Dù có gặp qua cũng chưa chắc nhận ra nàng, dù sao Lục Vô Ưu không chỉ để nàng thay một bộ y phục, mà còn tự tay trang điểm lại cho nàng.

Tuy vậy nàng cũng không ngờ rằng, gương mặt mình lại có thể dùng vào việc như thế này.

“Nhưng sao ta lại nghĩ đến phu nhân của Lục Thôi quan nhỉ…”

“Đó là ai? Ngươi nói bậy, rõ ràng đây là Thánh nữ mà!”

Lục Vô Ưu trong tiếng kinh hô của mọi người tiếp tục nói: “Chỉ có tà ma ngoại đạo mới yêu cầu người khác dâng lên lượng lớn vàng bạc tài sản, đổi lấy những lời hứa hẹn hão huyền. Chính giáo thực sự dẫn dắt con người hướng thiện sẽ chỉ nói với các người rằng: Nếu muốn có cuộc sống tốt đẹp, chỉ có thể dựa vào nỗ lực của đôi tay mình, không thể phụ thuộc vào kẻ khác. Thiện có thiện báo, ác có ác báo, thiên đạo có luân hồi, đây mới là chính đạo. Những kẻ chỉ luôn tìm cách lươn lẹo, lười biếng dùng mánh khóe giở thủ đoạn để hưởng lợi, sao có thể tự xưng là chính giáo được chứ?”

Nhưng chỉ nói lời này, có lẽ cũng khó để khiến người ta tin tưởng.

Lục Vô Ưu dùng lực nhấc ngược Giáo chủ Thanh Liên Giáo đang kinh hãi lên, nói: “Các người còn muốn xem thần tích khác không? Ta cũng có thể biểu diễn.”

Suy cho cùng lúc hắn năm tuổi đã biết dùng cơ quan trong giáo để biến ra trò vui dỗ muội muội rồi.

***

Hạ Lan Từ cảm thấy mình chẳng khác gì đi xem kịch, lại tiện thể xem thêm một màn biểu diễn của Lục Vô Ưu.

Nhưng mặc bộ váy áo lố lăng này, lại đeo trang sức lấp lánh phức tạp đứng cả buổi, dù sao cũng có chút mệt mỏi.

Sau khi được Lục Vô Ưu đón từ trên vách núi xuống, trên xe ngựa quay về, nàng không kìm được muốn tháo bỏ đồ trang sức, kết quả bị Lục Vô Ưu ngăn lại, hỏi: “Nàng gấp như vậy làm gì?”

Hạ Lan Từ nói: “Lỉnh kỉnh quá rườm rà.”

Nàng còn rất buồn ngủ.

Ánh mắt Lục Vô Ưu lướt qua đỉnh đầu nặng trĩu của nàng, cô nương này dường như hoàn toàn không ý thức được bản thân trang điểm thế này xinh đẹp biết bao, thậm chí còn ngước mặt lên trời, vẻ mặt vô cùng bất lực.

Nhưng có lẽ chính vì như thế, mới khiến nàng dần trở nên chân thực hơn.

Lục Vô Ưu khẽ thở dài nói: “Thôi được rồi, để ta tháo xuống cho nàng.”

“Ồ.” Hạ Lan Từ gật đầu: “Chàng nhẹ tay chút, có mấy cái mắc vào tóc ta.”

Lục Vô Ưu nhẹ nhàng giúp nàng tháo búi tóc, cẩn thận lấy xuống từng món phụ kiện mắc trên đầu giống như đang làm một việc tỉ mỉ nào vậy, nàng ngẩng mặt nhìn hắn, đôi mắt chớp chớp: “Thanh Liên Giáo coi như đã giải quyết rồi đúng không?”

“Cũng chưa coi là giải quyết xong, loại giáo phái như thế này bám rễ rất sâu giống như tẩy não vậy, trị được ngọn không trị được gốc, vẫn có người dân sẽ tin theo.”

Cùng với động tác nhẹ nhàng của Lục Vô Ưu, mái tóc dài đen nhánh của Hạ Lan Từ từ từ tuôn xuống, trượt qua những ngón tay của hắn: “Trở về tìm hai gánh hát đi diễn khắp các phố phường ở Hoảng Châu, nói cho dân chúng biết tất cả chỉ là trò lừa đảo. Ngoài ra… nếu như đã có nhiều tú tài đến đây như vậy, chi bằng mở thêm một thư viện cho con cháu của những người dân đã góp công sức khai thông sông ngòi tu sửa đê điều có thể miễn phí theo học. Không cần học quá sâu đến Tứ thư Ngũ kinh, ít nhất chỉ cần biết đọc biết viết, có thể đọc hiểu công văn do triều đình ban hành, nắm được vài điều luật quan trọng tránh để bị lừa gạt một cách vô cớ.”

Trong số những vụ án họ gặp phải, không ít vụ là như vậy, dân chúng không biết chữ bị lừa gạt lăn dấu tay, bị ép làm nô dịch làm trâu ngựa cho bọn nhà giàu, hoặc bị dụ dỗ bán đất tổ với giá thấp, không biết kêu oan ở đâu.

Mặc dù ngoài miệng nói rằng làm như vậy là để cho cuộc sống của hai người được thoải mái hơn, nhưng thực chất những việc Lục Vô Ưu làm đều giúp cho cuộc sống của người dân bớt khổ hơn.

Khi còn ở Hàn Lâm Viện, hắn chủ yếu xem qua những công văn qua lại, không có nhiều cơ hội thực hành như thế này.

Trâm cài, bông tai trang sức trên tóc Hạ Lan Từ từ từ được Lục Vô Ưu tháo ra hết.

Khi nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng vừa vặn rơi vào đôi mắt cụp xuống của hắn, Hạ Lan Từ cũng dần thả lỏng, lại nhớ đến những suy nghĩ tự tìm khổ của mình trước đó. Mặc dù lời trách móc của Lục Vô Ưu có vẻ khó hiểu, nhưng nàng cũng không phải hoàn toàn không hiểu ý của hắn.

“Lục Tễ An…”

“Gọi tên tự không cần kèm theo họ, vậy khác gì gọi đầy đủ cả họ lẫn tên đâu.”

Hắn có khá nhiều yêu cầu thật đấy.

“Tễ… An.”

“Với lại…” Lục Vô Ưu dùng giọng điệu tinh tế nói: “Sao nàng không gọi tên của ta?”

Hắn thực sự có quá nhiều yêu cầu.

Hạ Lan Từ ngập ngừng một lát rồi mới lên tiếng: “Vô Ưu…”

Lục Vô Ưu lại nói: “Từ Từ, nàng có thể thử gọi lặp tên ta xem, sẽ khiến cho xưng hô thân mật hơn.”

Hạ Lan Từ đáp: “… Chàng có để cho ta nói không đây?”

Lục Vô Ưu cong môi cười nói: “Được rồi, nàng nói đi.”

Nàng chăm chú nhìn hắn, hắn chỉ giúp nàng tháo trâm cài và trang sức mà tâm trạng dường như rất tốt, dù không nói gì nhưng khóe mắt vẫn cong lên mang theo ý cười nhè nhẹ, nhưng lại khiến lòng người rung động.

Thực ra nàng rất muốn khen ngợi Lục Vô Ưu, cảm thấy hắn bây giờ tuyệt vời vô cùng, còn tuyệt hơn khi còn ở Kinh thành.

Thậm chí ngay cả những lúc hắn bận rộn luôn tay luôn chân, lúc trở về phủ nha đã rất muộn, nàng cũng cảm thấy hắn thật tuyệt vời.

Nhưng khi mặt đối mặt với người này, thực sự rất khó để nói ra những lời đó.

Hạ Lan Từ đang đắn đo, Lục Vô Ưu đã buông tay ra: “Xong rồi.”

Mái tóc dài của nàng rơi xuống toàn bộ, hòa với bộ váy như mây mù lượn lờ, tạo nên một vẻ mong manh, yếu đuối đầy đáng thương.

Xe ngựa vẫn còn đang xóc nảy trong đêm tối.

“Nàng muốn nói gì?”

Hắn ngước mắt nhìn nàng, nụ cười vẫn treo trên môi.

Hạ Lan Từ lại nghĩ, ừm, giới hạn của mình hình như có thể hạ thấp thêm chút nữa cũng không phải là không thể, nàng chậm rãi mấp máy môi nói: “Thực ra ngoài trên giường, nếu không bị người khác nhìn thấy, cũng có thể…”

Nàng còn chưa nói hết câu, đã thấy ánh mắt hoa đào của Lục Vô Ưu dần trở nên sâu thẳm.

Hạ Lan Từ chợt nhận ra điều gì đó.

“… Chờ đã, chờ đã, ý ta không phải là trong xe ngựa! Lục Vô Ưu!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi