SAU KHI PHU QUÂN TRỞ THÀNH QUYỀN THẦN BẬC NHẤT

Mặc dù Hạ Lan Từ cảm thấy bản thân mình có thể làm được, nhưng cũng không nghĩ là mình lại có thể như vậy.

Đường núi gập ghềnh, xe ngựa cứ thế lắc lư không ngừng, ngồi thôi cũng đã không vững chứ đừng nói đến việc làm gì khác, chắc chắn sẽ va đập tứ tung, chao đảo không ngừng. Trước đây có một lần, Lục Vô Ưu hôn nàng có hơi quá đà, suýt nữa thì…

Thế nhưng Lục Vô Ưu rõ ràng đã tiến lại gần, mới vừa rồi đã rất gần, giờ thì gần như sắp dán sát vào nàng, ngón tay dài không yên phận lại vuốt lên mái tóc nàng, giọng nói trầm thấp luẩn quẩn bên tai: “Nàng thế này có hơi quá đáng rồi đấy nhé, chỉ lo trêu chọc, không lo hậu quả…”

Hơi thở gần kề có thể nghe thấy rõ ràng, làn khí nóng phả vào mặt chính là mùi hương từ người hắn.

“Chính nàng cũng biết khi nàng nói những lời này, ta sẽ muốn làm gì.” Trong lời nói còn mang theo ý tứ trách móc mơ hồ.

Hạ Lan Từ nghe hắn trách mình như vậy cũng có hơi chột dạ, sau đó mới tỉnh táo lại nói: “Thật sự không tiện cho lắm.”

Hai người chỉ ngồi trong xe ngựa mà còn đang lắc lư qua lại không ngừng.

“Có gì mà không tiện?” Lục Vô Ưu kéo gần khoảng cách, bờ môi như có như không chạm vào vành tai nàng, lời nói như rót thẳng vào tai, giọng điệu không còn trong trẻo mà mang chút trầm khàn: “Đợi lát nữa chỉ cần vén váy lên, nàng có thể ngồi thẳng lên đùi ta, choàng tay lên vai ta, có xe ngựa lắc lư có khi lại càng đỡ tốn sức…”

Khuôn mặt Hạ Lan Từ lập tức đỏ bừng: “…!”

Lục Vô Ưu vẫn ở bên tai nàng cất giọng khàn khàn đầy dụ dỗ tiếp tục khuyến khích: “Mệt rồi thì có thể nằm tựa lên người ta, những chỗ nàng không muốn ta thấy đều sẽ bị che lại, khi hôn cũng rất tiện, động tác này cũng không phải chưa từng thử qua… Hay là thử xem, nàng chắc chắn có thể làm được.”

Hạ Lan Từ muốn bịt tai lại.

Từng câu từng chữ vừa chậm rãi vừa dịu dàng như ma âm rót vào tai nàng.

“Sẽ rất thoải mái đó.” Lục Vô Ưu cảm nhận cơ thể nàng căng thẳng, ánh mắt nàng cũng đang dao động, nhịn cười nói tiếp: “Nàng biết mà, sẽ rất sâu…”

Hạ Lan Từ không chịu nổi nữa: “Chàng bớt nói đi vài câu được không!”

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó, nàng đã không ngẩng đầu lên nổi rồi.

Lục Vô Ưu lại cười khẽ một tiếng, ngón tay vân vê một lọn tóc bên thái dương của nàng, khẽ gãi vào vành tai nàng đang đỏ ửng, cười mà trong mắt tràn ngập ánh sáng dịu dàng: “Nàng hoảng cái gì, ta chỉ nghĩ thôi mà…”

Mặc dù cũng có phản ứng thật, nhưng vẫn phải cân nhắc xem nàng có chịu nổi hay không.

Như thể trước mặt đặt một lọ kẹo khổng lồ, bảo với hắn có thể lấy bất cứ lúc nào, cứ ăn thoải mái, nhưng hắn lại không dám ăn quá nhiều một lúc, tránh để ăn bữa này không có bữa sau.

“Chàng… chàng…” Hạ Lan Từ cứ lắp bắp nói “chàng” một lúc, rồi lại đẩy tay hắn ra, xoa mặt nói: “Chàng để ta bình tĩnh, thích ứng một chút đã.”

Lục Vô Ưu hơi ngẩn ra, nói: “Hả? Ý nàng là… lần sau thật sự có thể làm vậy sao?”

Hạ Lan Từ đưa tay đấm lên vai hắn một cái, buồn bực nói: “Thật sự bớt nói vài câu đi, ta xin chàng đấy.”

***

May mà Hạ Lan Từ vốn luôn nghĩ thoáng, dù sao nàng với người đàn ông này chuyện gì cũng đã từng làm, tuy có xấu hổ nhưng cũng không thể cứ mãi xấu hổ như thế, huống hồ hai người họ còn có việc công cần bàn bạc.

Lúc này Hạ Lan Từ mới có thể bình tĩnh lại.

Nếu Lục Vô Ưu đã nói muốn mở thư viện ở Hoảng Châu, nàng cũng xung phong giúp hắn lo liệu.

Mở ở Hoảng Châu tất nhiên không thể có quy mô được như thư viện Giang Lưu. Thư viện Giang Lưu nằm tựa núi kề sông với các đình đài lầu các đan xen, ở một nơi trù phú như Thanh Châu, nó được xây dựng như chốn tiên cảnh nhân gian, đương nhiên học phí cũng rất cao, nếu không phải đại bá nàng lén đưa nàng đến học, cha nàng chắc sẽ không chi trả nổi.

Còn thư viện này của họ chủ yếu dành cho con cháu nhà dân bình thường, mọi thứ đều phải giản lược.

Nhưng Hoảng Châu cũng có cái lợi của Hoảng Châu, giá nhà ở đây rẻ vô cùng, Hạ Lan Từ cầm bàn tính đi xem nhà cũng phải trầm trồ kinh ngạc.

“Ngươi chắc chắn căn nhà này chưa tới mười lượng?”

Người môi giới niềm nở cười nói: “Nếu phu nhân không hài lòng, loại nhà to như thế này bọn ta còn rất nhiều! Chỉ là có vài căn đã lâu không có người ở, có lẽ cần sửa sang một chút.”

Hạ Lan Từ tính toán sổ sách, đi xem thêm vài chỗ nữa, đến tối mới bàn bạc lại cùng Lục Vô Ưu.

Cảnh tượng có hơi tương tự với lúc Lục Vô Ưu cho nàng xem bản vẽ nhà trước khi thành thân, nàng đã nghiêm túc so sánh giá cả và vị trí, cân nhắc xem trẻ con đi đến đó có tiện không, xung quanh có yên tĩnh không, còn phải chừa ra chỗ ở lại cho các phu tử, ngoài ra còn phải chuẩn bị thư các và phòng ăn đầy đủ, cuối cùng nàng đắn đo nói: “Việc quét dọn trong thư viện có thể giao cho những người già neo đơn trong viện dưỡng lão bên kia. Lần trước ta đi ngang qua tình cờ thấy có khá nhiều ông bà lão con cháu mất sớm, không thể ra đồng làm việc nặng, Hoảng Châu vốn đã nghèo khó, cuộc sống của họ lại càng khổ cực trăm bề, quét dọn không quá mệt, mà công việc này cũng có thể trợ cấp chút đỉnh.”

“Quả thực là dưỡng nuôi người già cô đơn tàn tật nhỉ?” Lục Vô Ưu cười nói: “Làm theo ý nàng đi, nhưng việc này hình như nàng đặc biệt tích cực đấy.”

Còn tích cực hơn cả việc dẹp loạn cướp bóc.

Khóe môi Hạ Lan Từ khẽ nhếch lên: “Có lẽ vì ta cảm thấy có thể đi học là một việc rất tốt. Nếu không đi học, có lẽ bây giờ ta vẫn còn ngây ngô dại dột trong khuê các.”

Cũng sẽ không muốn vùng vẫy phản kháng số phận của mình, cho nên nàng muốn nhiều người có cơ hội được đọc sách biết chữ hơn.

Khi ở Kinh thành, tất cả những suy nghĩ này dường như đều là mộng tưởng viển vông.

“Cũng tốt, vừa hay có thể nhét tên tiểu tử kia vào.” Lục Vô Ưu nói tiếp: “Thu nhận học trò có giới hạn tuổi tác không?”

Hạ Lan Từ lắc đầu: “Ta nghĩ nếu có ông lão tuổi cao muốn nghe giảng, cũng có thể vào.”

“Thế còn nữ đệ tử?”

Hạ Lan Từ do dự gật đầu nói: “Cũng định như vậy, chàng thấy có được không?”

Nơi giàu có và tiến bộ như Thanh Châu, số nhà gửi nữ nhi đến học chữ vẫn chiếm thiểu số, huống hồ nơi nghèo khổ như Hoảng Châu này, nàng rất lo lắng sẽ không chiêu mộ được người.

Lục Vô Ưu nói: “Có gì mà không được, nếu ta đã để nàng lo liệu, vậy tất cả đều do nàng quyết định. Yên tâm đi, coi như là để cho nữ nhi gả được chỗ tốt hơn, cũng sẽ có người sẵn lòng.”

Khóe môi Hạ Lan Từ lại cong lên: “Vậy được rồi.”

Cây bút nhẹ nhàng đong đưa giữa những ngón tay trắng ngần của Hạ Lan Từ, nhìn nàng trông có vẻ thoải mái và vui vẻ, vẻ mặt cũng phấn chấn hơn. Nếu là một con cáo, có lẽ cái đuôi đã ve vẩy rồi.

Lục Vô Ưu đột nhiên hỏi: “Có phải nàng rất thích Hoảng Châu không?”

Hạ Lan Từ ngẩn ra, sau đó thản nhiên gật đầu nói: “Có lẽ vì cảm thấy trời cao Hoàng Đế xa nên rất tự tại, hơn nữa ta thấy vui vì có thể bận rộn làm việc như bây giờ.”

Không cần lúc nào cũng dè chừng Nhị Hoàng tử, cũng chẳng có nhiều kẻ quyền quý và con cháu thế gia ngấp nghé nàng. Muốn đội mũ rèm thì đội, không muốn đội thì không cần, muốn ra ngoài thì ra, muốn ở lại trong phủ thì ở lại, nói năng hay hành động cũng không cần kiêng dè điều gì.

Tất nhiên, điều thoải mái nhất có lẽ là nàng không chỉ không cần phải cảnh giác nữa, mà nàng còn có thể giúp thay đổi cuộc sống của dân chúng địa phương, tận sức mình làm việc vì dân, ngay cả sự bận rộn hàng ngày cũng trở nên đầy ý nghĩa.

Thuở nhỏ, nhìn thấy cha mình tất bật đi lại, nàng đã từng mong mỏi khi mình lớn lên cũng có thể làm điều gì đó vì dân như cha. Sau này, nhận ra rằng thân là nữ tử có nhiều việc không thể làm được, nàng mới dần từ bỏ hy vọng.

Không ngờ cuộc đời lại có thể mở ra một lối đi khác.

Lúc này nàng chỉ muốn… khen ngợi Lục Vô Ưu, nhưng cuối cùng nàng vẫn giữ im lặng.

Lục Vô Ưu chống cằm nghiêng đầu nhìn nàng, cười đến hai mắt cong cong: “Ta cũng rất thích dáng vẻ hiện tại của nàng.”

Tất nhiên, hai người họ không ngờ rằng, trong lúc mọi việc đều diễn ra suôn sẻ, biến cố lại ập đến bất ngờ.

Hạ Lan Từ vẫn đang sắp xếp lại số công văn ngày càng ít dần trong nha môn, đột nhiên mí mắt giật mạnh, trái tim cũng hẫng một nhịp, tưởng rằng do đêm qua ngủ không ngon giấc, nàng vừa định xoa trán thì nghe thấy bên ngoài nha môn vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếp đó là những lời hô lớn vang vọng: “Đại nhân đã trở về!”

“Phủ đài đại nhân!”

“Tham kiến Phủ đài đại nhân!”

Nàng vội vàng bảo Sương Chi ra xem xét, nhưng chưa đợi Sương Chi quay lại, người đến đã dẫn theo tùy tùng bước thẳng vào nha môn.

Đó là một nam tử trung niên mặt vuông khoảng bốn năm mươi tuổi, dáng người không cao, có lẽ chỉ cao hơn Hạ Lan Từ một chút. Ông ta mặc quan phục chính Tứ phẩm, bên trên có thêu họa tiết mây nhạn, tuy khí độ không đáng kể nhưng lại tỏa ra khí chất nhà quan rất uy nghiêm.

Hạ Lan Từ không cần đoán cũng biết, người này hẳn là Nghiêm Lương, vị Tri phủ vẫn luôn dưỡng bệnh bên ngoài và chưa từng xuất hiện ở phủ Tùy Nguyên.

Lục Vô Ưu nghe tin cũng nhanh chóng đến nơi.

Nghiêm Tri phủ tỏ ra khá khách sáo, sau khi đánh giá qua loa một lượt, ông ta hất cằm nói: “Bổn phủ trước đây không khỏe, không thể tiếp đón Trướng Can chu đáo, thật sự áy náy trong lòng. Hôm nay được gặp, quả nhiên là một nhân tài xuất chúng.”

(*) Trướng Can: 帐干 cách gọi khác của Thôi quan

Nói là “áy náy”, nhưng trong giọng điệu chẳng hề có chút biểu hiện áy náy nào.

Người đến không có ý tốt.

Quả nhiên chưa hàn huyên được mấy câu, Nghiêm Tri phủ đã vào thẳng vấn đề: “Tuy rằng trước đây việc trong phủ do Lưu Thông phán và Lục Thôi quan tạm thời thay mặt, nhưng chuyện đê điều là việc lớn, vẫn cần bổn phủ đích thân giám sát.” Ông ta vuốt râu nói: “Bổn phủ là quan chính trong phủ Tùy Nguyên, trách nhiệm này không thể thoái thác. Từ nay về sau, những việc này không cần Lục Thôi quan phiền lòng nữa, chỉ cần lo liệu tốt công việc trong phủ là đủ. Tất nhiên, việc để phu nhân quản lý nha môn là không đúng quy củ, nhưng nghĩ đến việc các vị mới đến đây, bổn phủ sẽ không truy cứu, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.”

Cứ như thể ông ta đã ban ơn cho họ vậy.

Hạ Lan Từ nhanh chóng liếc mắt trao đổi với Lục Vô Ưu, trong nháy mắt cả hai đều hiểu rõ ý đồ của đối phương.

Việc khai thông sông ngòi và xây dựng đê điều là việc lớn, một khi việc này thành công, đó sẽ là công trạng để thăng chức. Vì vậy, đối phương đến đây là muốn tranh công, hơn nữa không chỉ tranh công mà còn muốn gạt bỏ hắn ra ngoài, thật sự là thiếu đạo đức.

Nhưng người có thể bỏ bê công việc trong phủ lâu như vậy không dòm ngó tới, dùng đầu gối nghĩ thôi cũng biết nhân cách ra sao.

Liễu Thông phán nghe vậy cũng kinh ngạc, dè dặt nói: “Nhưng việc này là do Lục Thôi quan một tay thúc đẩy, e rằng…”

“Lời này của Tam phủ sai rồi. Chuyện đê điều này vốn dĩ là việc thuộc về trách nhiệm của bổn phủ. Trước đó Trướng Can đã vượt quá chức phận tự ý thực hiện, bổn phủ không truy cứu đã là may, chẳng lẽ còn muốn ta khen thưởng hắn sao?”

(*)Tam phủ: 三府 cách gọi khác của Thông phán

Hạ Lan Từ không khỏi ngạc nhiên.

Nhưng lúc này, nàng và Lục Vô Ưu vẫn giữ được bình tĩnh.

Lục Vô Ưu thậm chí còn tỏ ra ung dung, cười nhạt nói: “Phủ đài đại nhân nói rất có lý. Nhưng không biết những ngày trước đó, Phủ đài đại nhân đã bận việc công gì? Khi công văn trong phủ chất đống như núi, Phủ đài đại nhân lại đang ở đâu?”

Câu nói này thật sự không chút khách khí.

Nghiêm Tri phủ lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Lục Thôi quan nói vậy là có ý gì đây? Dù ngươi có tài danh xuất chúng, nhưng hiện giờ bổn phủ là cấp trên của ngươi, nha môn phủ Tùy Nguyên không phải là nơi để ngươi tùy tiện làm càn.”

Những người khác có thể không biết, nhưng ông ta rất rõ ràng, thanh niên trước mặt đã từng có một dạo rất được Hoàng thượng sủng ái, gần như là đường làm quan rộng mở, nhưng cuối cùng lại đắc tội Hoàng thượng nên mới bị giáng chức đến nơi này. Mặc dù không rõ tại sao hắn đã đến đây còn phải tốn công lao động vất vả, nhưng dù có nỗ lực thế nào cũng không thể có tiền đồ xán lạn như trước được nữa.

Hạ Lan Từ cũng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng: “Phủ đài đại nhân, chẳng phải hắn đang nói sự thật sao?”

Nghiêm Tri phủ vừa định mở miệng quở trách, nhưng khi nhìn thấy dung mạo của nàng lại nhớ đến thân phận của nàng, ông ta liền dịu giọng xuống một chút: “Bổn phủ cũng có nguyên do, nay bổn phủ đã trở về, đương nhiên sẽ tận tâm xử lý công việc trong phủ, hai vị không cần nhiều lời nữa. Chu sư gia, hãy mang quan ấn của bổn phủ về đây.”

Hai người bước ra khỏi cửa, Hạ Lan Từ xoa cánh tay hỏi: “Tiếp theo chàng định làm gì đây?”

Lục Vô Ưu đáp: “Về nhà ăn lẩu thôi, cái nồi đồng ta đặt đã được mang đến rồi.”

Hạ Lan Từ cảm thán: “Chúng ta tốt tính thật đấy.”

Lục Vô Ưu cười: “Sổ sách không phải nàng tính sao, sao đã biết rõ còn hỏi thừa thế.”

Hạ Lan Từ nói: “Được rồi.”

Nàng thầm suy tính: “Chừng một tháng sau liệu ông ta có đến khóc lóc xin chúng ta giúp không đây?”

Có lẽ là Nghiêm Tri phủ thấy bọn họ đang làm việc khí thế ngất trời bèn nóng lòng cướp quyền lại, nhưng lại không ngờ rằng sổ sách trong nha môn phủ Tùy Nguyên vẫn còn là một mớ hỗn độn với những khoản nợ dai dẳng khó đòi.

Do không yên tâm về tình hình nơi này, Lục Vô Ưu đã cẩn thận đề phòng trước, tiền thuế và lương thực thu về đều được giữ trong kho phủ nha, nhưng khoản tiền thu được từ việc diệt trừ thổ phỉ và lấy từ Đông Phong Bất Dạ Lâu lại được cất giữ trong một kho riêng bên ngoài phủ, sổ sách cũng được tách riêng ra.

Hạ Lan Từ đã bận rộn làm công việc này suốt mấy đêm liền mới khiến cho sổ sách nhìn qua không có vấn đề gì, nhưng việc khai thông đường sông và tu sửa đê cần một số bạc lớn. Số tiền còn lại trong phủ hiện tại không đủ để duy trì công trình trong vòng một tháng, mà thời gian một tháng rõ ràng cũng không đủ để hoàn thành. Đến lúc đó công trình dừng lại, dân chúng kêu trời than đất, mọi việc trở nên phí công tốn sức, ông ta không chỉ không được thăng chức mà còn phải gánh trách nhiệm.

Lục Vô Ưu nhún vai nói: “Ta còn định đi đòi thêm hai khoản nợ nữa đây, do ông ta quá nóng vội thôi.”

Hạ Lan Từ thì nghĩ: “Vừa hay dạo gần đây không có việc gì, ta có thể đi lo liệu việc ở thư viện.”

Lục Vô Ưu nhướng mày nói: “Trước mắt đi về ăn lẩu đã.”

Hạ Lan Từ gật đầu: “Ừm!”

Chiếc nồi đồng đã được rửa sạch, giữa nồi có một lỗ thủng có lẽ là để nhận nhiệt đều hơn, dùng nước hầm gà vịt làm nước dùng, bỏ thêm một số loại rau củ tươi và gia vị để tăng thêm mùi vị. Nồi được đun bằng lửa lớn một lúc đã sôi sùng sục, hương thơm đậm đà ngào ngạt từ trong nồi bốc lên tỏa khắp phòng.

Tiết trời còn chưa ấm lại, nhìn nồi lẩu tỏa khói nghi ngút đã thấy thèm.

Hạ Lan Từ nghĩ rằng hắn chu đáo như vậy chắc sẽ chủ động đi đến cắt thịt, nhưng không ngờ hắn lại ung dung ngồi đó chống cằm đợi nàng cắt, bày ra dáng vẻ của một đại công tử lười biếng.

Nàng không nhịn được hỏi: “Chàng không động tay sao?”

Lục Vô Ưu đáp: “Nói mới nhớ, ta chưa từng thấy nàng nấu ăn nên thấy hơi tò mò.”

Hạ Lan Từ nhướng mày: “Chỉ là cắt thịt thôi mà.”

Nhưng dù sao nàng cũng không tính toán với Lục Vô Ưu.

Nàng thắt tạp dề quanh eo, buộc mái tóc dài lên, xắn tay áo lên quá nửa rồi mới lấy dao bắt đầu cắt miếng thịt dê tươi mới mua về. Bởi vì món ăn này cần phải cắt thịt thật mỏng nên nàng rất cẩn thận, cúi đầu tập trung cắt từng lát một.

Lục Vô Ưu tựa lưng vào cửa nhìn thấy nàng tất bật trong bếp, khoảng thời gian trước đó hắn đã quá bận rộn, bây giờ chuyện đê điều cũng không cần hắn lo nữa, hắn chợt cảm thấy nhàn nhã đến lạ.

Đôi mắt hắn nhìn theo dáng người yêu kiều của cô nương xinh đẹp buộc cao mái tóc dài ở trước mặt, theo mỗi động tác của nàng, cánh tay nhỏ nhắn trắng sáng lộ ra dưới ống tay áo. Nhìn từ phía sau chỉ thấy dáng người thướt tha với vòng eo gọn gàng cùng những đường cong nhấp nhô tinh tế.

Lục Vô Ưu nhìn một lúc bỗng vô thức nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy khung cảnh này khiến hắn động lòng.

Hạ Lan Từ đang chăm chú cắt thịt, chợt cảm thấy sau lưng nóng lên, có người áp sát từ phía sau nàng.

Nàng giật mình hỏi: “Chàng làm gì vậy?”

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, đặt một nụ hôn lên cổ nàng, hai cánh môi còn mút vào da thịt nàng, giọng nói mơ hồ: “Không có gì, nàng cứ tiếp tục cắt đi.”

Hạ Lan Từ cất cao giọng trách móc: “…! Chàng làm vậy làm sao ta cắt được?”

Lục Vô Ưu nói: “Ta cũng đâu có chạm vào tay nàng.”

Sau gáy của Hạ Lan Từ đã đỏ ửng, hơi thở dần trở nên gấp gáp: “Sẽ cắt vào tay mất.”

Lúc này Lục Vô Ưu mới dừng lại, đang suy nghĩ thì Chu Ninh An đã ôm bụng thò đầu vào: “Khi nào cắt xong mới ăn được… Ối! Cha à, cha cũng quá bạo dạn rồi đấy!”

Hạ Lan Từ cứng đờ.

Lục Vô Ưu chỉ đành buông nàng ra, tiện tay lấy một cây cán bột từ trong bếp, nói: “Đệ học ai mà nói năng vớ vẩn thế?”

Chu Ninh An cười hì hì: “Còn có thể là ai chứ… Ối, cứu mạng! Đã nói là dùng roi mây rồi mà! Cán bột là quá đáng lắm rồi đó!”

Nói rồi, cậu nhóc lăn lộn chạy ra bên ngoài.

Lúc này trong phủ không còn có ai khác.

Lục Vô Ưu cầm cán bột ném “vèo” một cái ra ngoài trúng ngay bên cạnh chân Chu Ninh An, hắn cũng không dám ném vào tường, sợ không cẩn thận làm sập nhà.

“Nào, đến đây, ta mở đầu cho đệ một câu: ‘Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân’, câu tiếp theo là gì?”

Chu Ninh An đang điên cuồng chạy trốn, trong miệng còn lẩm bẩm đáp: “Huynh bắt đệ đọc thuộc lại bây giờ thì sao đệ nhớ nổi! Nhắc thêm vài câu nữa đi mà!”

Hạ Lan Từ vẫn đang tiếp tục cắt thịt dê trong bếp, thuận miệng đọc tiếp: “Tại chỉ ư chí thiện. Tri chỉ nhi hữu hậu định.”

Chu Ninh An kinh ngạc kêu lên: “Đến đó đệ cũng không nhớ nổi!”

Hạ Lan Từ lại nói: “Để ta nhắc thêm vài câu nhé? ‘Đại Học’ cũng dễ thuộc mà.”

Lục Vô Ưu nói: “Nàng đừng đọc nữa, một câu nó cũng chẳng thuộc đâu.”

Chu Ninh An méo mặt: “Đệ chỉ muốn ăn lẩu thôi mà, sao lại thành ra thế này, hai người đang làm cái gì vậy chứ!”

Đang nói, ngoài cửa chợt vang lên một giọng nói.

“Trời ạ, chỗ này khó tìm thật đấy.” Một giọng nữ hồn nhiên vang lên lảnh lót rất dễ nghe: “Ca, huynh có ở đây không?”

Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu cùng khựng lại, nhìn về phía cửa.

Chu Ninh An nhân cơ hội chuồn đi.

Cô nương bị chặn ngoài cửa cũng đã nhìn thấy Lục Vô Ưu, liền vẫy tay chào về phía hắn: “Là muội đây, ca.”

Trông nàng ấy bụi bặm phong trần, trên lưng còn đeo một chiếc tay nải nhỏ, bên cạnh còn có một nam tử trẻ tuổi cũng lấm lem không kém.

Lục Vô Ưu khẽ nhướng cằm, hỏi: “Chuyện này là thế nào đây?”

Một lát sau, Hoa Vị Linh vừa dùng khăn ướt lau khuôn mặt lấm lem vừa kể lại: “Không phải ca nhất quyết đòi đưa huynh ấy đến Đình Kiếm Sơn Trang sao? Nhìn huynh ấy thảm quá, muội tiện đường đưa huynh ấy đi một đoạn. Kết quả ca không biết đâu, trên đường đi huynh ấy lại gặp ám sát nữa! Mà lần sau còn nguy hiểm hơn lần trước. Nếu như bỏ mặc huynh ấy, muội cứ cảm giác như chưa tới được sơn trang thì người đã chết mất xác rồi, cho nên muội đành phải dẫn huynh ấy theo cùng.”

Mộ Lăng đứng bên cạnh cũng nho nhã dùng khăn ướt lau vết bẩn trên người.

“Đi đi dừng dừng mới đến nửa đường thì nghe tin ca bị nhốt trong chiếu ngục! Trước đây tẩu tẩu đã nói chiếu ngục đáng sợ như lao tù trong ‘Tẩy Oan Ký’. Muội nghĩ mình không thể để mặc ca như thế được, phải đi cướp ngục cứu ca ra thôi… vậy nên muội lại vòng về Kinh thành.”

Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “…? Còn có chuyện này sao.”

“Nhưng muội còn chưa kịp đến nơi thì đã nghe nói ca được thả rồi, còn đi đến Hoảng Châu, muội đành phải theo qua đây xem ca có ổn không?”

Hoa Vị Linh lau mặt xong lại chỉnh trang mái tóc rối, nói tiếp: “Vừa nãy ở bến đò, muội thấy một tên đại hán cười vô cùng dữ tợn, muội đã đánh nhau với hắn ta một trận, sau đó nghe hắn ta nói ca đang ở đây nên muội mới đến đây.”

Hạ Lan Từ ngẫm nghĩ: “… Là Tôn Lý sao? Có lẽ hắn ta đi đón người đấy.”

Dù sao tốc độ của Hoa Vị Linh quả thực vẫn nhanh như thường lệ.

Hoa Vị Linh gãi đầu, nói: “Muội cứ tưởng hắn ta muốn chặn đường muội.”

Mộ Lăng nở nụ cười bất đắc dĩ: “Ta muốn cản lại nhưng không cản nổi. Quả thực chuyến đi này bọn ta đã gặp quá nhiều nguy hiểm.”

Lục Vô Ưu trừng mắt lạnh lùng nhìn Mộ Lăng rồi mới quay sang hỏi Hoa Vị Linh: “Ta vẫn ổn cả, muội đi đến đây có người nào theo dõi muội không?”

Hoa Vị Linh đáp: “Không có, muội đã cắt đuôi tất cả rồi cho nên mới thấy kỳ lạ.”

“Được rồi, ta hiểu rồi.” Lục Vô Ưu lại quay sang nhìn Mộ Lăng, nói: “Mộ công tử, mời đi theo ta nói chuyện một lát.”

Mộ Lăng hơi chột dạ, khóe môi giật giật nhưng rồi vẫn mỉm cười nói: “Được thôi.”

Kết quả là vừa đi đến góc ngoặt, trên tay Lục Vô Ưu đã hiện ra một lưỡi dao, mũi dao kề vào người Mộ Lăng. Hắn chậm rãi nói: “Là ngươi cố tình dẫn bọn chúng đến đúng không? Ngươi theo muội muội ta rốt cuộc là có ý đồ gì?”

Mộ Lăng giơ hai tay lên, vẻ mặt vô tội nói: “Ta thực sự không biết, ta bị mất trí nhớ rồi, việc này không phải là giả.”

“Mất trí nhớ và vô tội là hai chuyện khác nhau.”

Mộ Lăng cúi đầu xuống nhìn mũi dao lạnh lẽo trước mặt, cũng chậm rãi đáp lời: “Nhưng nếu không có Hoa cô nương, có lẽ bây giờ ta đã chết rồi. Lục đại nhân, ta thật sự không có ác ý.”

***

Bên ngoài, Hạ Lan Từ nhìn Hoa Vị Linh, định nói gì đó rồi lại thôi: “Hay là để ta dẫn muội đi thay quần áo trước nhé.”

Hoa Vị Linh vừa định gật đầu thì bụng đã kêu ùng ục. Nàng ấy xoa bụng, hít hít mũi nói: “Mùi gì thơm quá! Dọc đường đến đây không có gì ngon để ăn cả.”

Chu Ninh An thấy Lục Vô Ưu đã đi rồi, liền tranh thủ nói: “Mẹ ơi, mẹ cắt được bao nhiêu thịt rồi? Chúng ta ăn lẩu trước đi được không! Đừng quan tâm đến cha nữa!”

Hoa Vị Linh nghe vậy liền nhìn sang Chu Ninh An rồi kinh ngạc thốt lên: “Tẩu tẩu, hai người… đã có con lớn thế này rồi sao, khoan đã, có phải giống như trong thoại bản, bỗng chốc muội đã bỏ lỡ nhiều năm…”

Hạ Lan Từ xoa đầu nàng ấy: “Không đâu, tên nhóc này không phải là con ruột, đừng lo lắng.” 

Nàng nhìn về phía Lục Vô Ưu, ngập ngừng nói: “Hay là chờ thêm chút nữa.”

Dù sao vừa nãy trông hắn cũng có vẻ đói rồi.

Một khắc sau, năm người quây quần bên bàn ăn, giữa bàn là chiếc nồi đồng đang sôi sùng sục, xung quanh bày đầy thịt dê và rau nhúng.

Hạ Lan Từ cúi đầu thả thức ăn vào nồi, Hoa Vị Linh cầm đũa nuốt nước miếng, Chu Ninh An nhìn thoáng qua Lục Vô Ưu cũng đang ngồi cầm đũa, ánh mắt như hổ rình mồi. Ánh mắt Lục Vô Ưu lạnh lùng mỉm cười hờ hững, còn Mộ Lăng thì nở nụ cười vô cùng hiền lương.

Bầu không khí có một loại cảm giác giương cung bạt kiếm như sắp lao vào nhau.

Hoa Vị Linh mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền, hòa nhã nói: “Đừng căng thẳng thế, tẩu tẩu đã nói là đủ thịt ăn mà! Không cần giành nhau đâu.”

Hạ Lan Từ thật sự muốn nói lại thôi: “…”

Ta cảm thấy không khí căng thẳng không phải vì lý do này.

Liệu có thể ăn một bữa lẩu đàng hoàng được không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi