SAU KHI RỬA SẠCH OAN KHIÊN

Từ sau khi ra khỏi bí cảnh tam độc, Tương Trọng Kính luôn cố ép bản thân không được nhớ về chuyện năm đó, hắn giấu tất cả kí ức có liên quan đến hai người Túc Tàm Thanh và Tấn Sở Linh ở một nơi sâu nhất trong đầu, chỉ để lại hận ý thấu xương.

Lúc này Tương Trọng Kính từ trên cao nhìn xuống hai người, đột nhiên cảm thấy mình quá ngu xuẩn.

Hắn giống như đà điểu chôn giấu tất cả kí ức có thể làm nhiễu loạn phán đoán của mình, hành động như vậy đủ để chứng minh hắn là một kẻ hèn nhát thảm hại, ngay cả việc sinh lòng oán hận cũng phải bịt tai trộm chuông lừa gạt bản thân?

Tương Trọng Kính không cảm xúc nghĩ: “Ta không sai, tại sao phải tỏ ra sợ sệt lo ngại?”

Cho dù có kí ức tốt đẹp với hai người họ vào sáu mươi năm trước thì cũng chỉ là chuyện xưa mà thôi.

Trong nháy mắt, vô số kí ức bị hắn cưỡng ép giấu sâu trong đầu tựa như cuộn phim bị bật tung ra.

Tương Trọng Kính giống như người qua đường nán lại đứng xem bản thân của sáu mươi năm trước, ánh mắt như thể đang nhìn một thằng hề.

Tương Liễm của sáu mươi năm trước chưa dung hợp Thần hồn bất kể là phản ứng nào cũng chậm hơn người ta nửa nhịp, chỉ có khi luyện kiếm là cực nhanh không ai sánh bằng.

Túc Tàm Thanh là một kiếm tu cao ngạo, khi mới quen biết Tương Liễm vốn dĩ rất xem thường hắn, nếu không thì cũng sẽ không thèm quan tâm khi thấy Tương Liễm suýt bị sói tuyết cắn đứt tay.

Tương Liễm hờ hững nhìn gã, không nói lời nào ôm cánh tay đẫm máu rời đi.

Ba ngày sau ở Đại hội thử kiếm của Tam môn, hắn một kiếm đánh bại thiên chi kiêu tử, nhìn ánh mắt không thể tin nổi của Túc Tàm Thanh mà trong lòng hắn lại không có chút cảm xúc gì.

Khi đó Tương Liễm vô cùng khô khan về mặt cảm xúc, làm chuyện gì cũng đều cảm thấy không chân thực.

Từ đó về sau, Túc Tàm Thanh luôn bám theo hắn đòi luyện kiếm, dù trận tỷ thí Tam môn đã kết thúc nhưng gã vẫn thường xuyên đến Khứ Ý Tông tìm hắn.

Từ nhỏ Khúc Nguy Huyền giống như cái đuôi nhỏ suốt ngày chạy theo Tương Liễm, thường xuyên chạy qua chạy lại như thế, thằng nhỏ ngốc này bắt đầu dành chút chú ý lên người Túc Tàm Thanh.

Khi Tương Liễm biết chuyện thì giận đến mức phát run, hận không thể một kiếm đâm chết Túc Tàm Thanh.

Nhưng Khúc Nguy Huyền lại ngước mắt nhìn hắn, hai tay đè kiếm của hắn xuống, trong mắt đều là ánh sáng dịu dàng.

“Nguy Huyền thích.”

Tương Liễm khuyên nhủ hắn: “Hắn không phải là phu quân.”

Khúc Nguy Huyền vẫn nói: “Nguy Huyền thích.”

Tương Liễm không còn cách nào nên đành phải bấm bụng nhìn hai người họ đính hôn.

Cũng vì có Túc Tàm Thành quan tâm chăm sóc Khúc Nguy Huyền nên Tương Liễm dần dà có ý định rời khỏi Khứ Ý Tông.

Tương Liễm không thích rắn nhưng vì bị khổng tước nhiếp hồn nên bất đắc dĩ phải phục tùng, trong lòng thầm mưu tính biến con rắn nhỏ này thành công cụ trợ giúp mình thoát khỏi Khứ Ý Tông.

Mãi đến khi hắn đến yêu tộc gặp con rắn nhỏ bị người tùy ý bắt nạt.

Khi đó Tấn Sở Linh còn không thể hóa thành hình người, nửa trên là người nửa dưới là đuôi rắn thật dài, gã ôm đầu co rúc trong bụi cỏ khóc thút thít, trong đôi thụ đồng thuộc về loài bò sát tràn ngập nước mắt, khiến người ta không kiềm được gỡ bỏ lòng phòng bị với gã.

Tương Liễm núp trong góc hồi lâu mới chậm rãi đi tới vươn tay về phía gã.

Có lẽ hắn trời sinh không đành lòng bỏ rơi những sinh vật nhỏ bé đáng thương.

Tương Trọng Kính lạnh lùng nhìn toàn bộ kí ức sáu mươi năm trước chạy băng băng trước mắt như một cuộn phim, cuối cùng dừng lại thời điểm hắn bị phong ấn trong Định Hồn Quan.

Trong lúc này, tấm lưới bị ba giọt máu điều khiển từ từ hạ thấp xuống bao trùm toàn bộ ngôi miếu, trận pháp này không biết thần thông quảng đại chỗ nào mà khi vừa chạm vào kết giới của Tấn Sở Linh thì tầng kết giới bị nứt ra một cách dễ dàng như một miếng tàu hủ mỏng manh.

Một tiếng vỡ loảng xoảng vang dội phát ra, cấm chế ầm ầm nổ tung.

Sau đó toàn bộ tấm lưới đều rơi xuống vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa, toàn bộ ngôi miếu trong phút chốc bị bao trùm trong cát bụi mịt mùng.

Cố Tòng Nhứ ở giữa không trung hơi vểnh chóp đuôi lên, nhìn ngôi miếu nghiêng ngả đổ sập giống như vừa trải qua cơn động đất lớn, trong thụ đồng tràn ngập vẻ khó tin.

Tương Trọng Kính… Thật sự san bằng cái miếu này thành bình địa?

Tương Trọng Kính mỉm cười nhìn cảnh tượng bên dưới giống như đang thưởng thức cảnh đẹp, tựa hồ nhận ra tầm mắt chăm chú của ác long, hắn nhẹ nhàng liếc sang nhìn vào thụ đồng vàng rực của ác long.

“Sao?” Tương Trọng Kính mỉm cười dịu dàng: “Thế nào?”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ run lên, lắc đầu nói: “Không có gì.”

Tương Trọng Kính lại chuyển tầm mắt nhìn xuống, vô cùng hào hứng nhìn khói bụi mịt mùng bên dưới.

Động tĩnh lớn như vậy có thể gây chú ý đến toàn bộ dân khẩu sinh sống ở đây, nhưng Cố Tòng Nhứ nghiêng đầu nhìn Lâm Giang Phong trên đỉnh núi thì thấy không có ai chạy xuống kiểm tra tình hình.

Chắc là vì có liên quan đến trận pháp.


Tương Trọng Kính đang nhìn, đột nhiên lặng lẽ nắm chặt chuôi kiếm, hai mắt không chớp bổ mạnh xuống.

Cố Tòng Nhứ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì nghe thấy hai hồi chuông vang lên, Tương Trọng Kính vung hai luồng kiếm ý đánh tan.

Cố Tòng Nhứ hết hồn, lập tức cuộn người che chở Tương Trọng Kính, nhưng ai biết vừa rồi Tương Trọng Kính đứng trên lưng rồng giống như tìm thấy trò chơi mới, hắn nhón chân nhảy thẳng xuống phía dưới.

Cố Tòng Nhứ còn nhớ Tương Trọng Kính chưa khôi phục linh lực, thấy hắn trực tiếp nhảy xuống như vậy liền xám hồn, hấp tấp bay xuống muốn đỡ người thì cả người Tương Trọng Kính đã được bao bọc trong lửa, kiếm ý tựa như mũi tên rời khỏi linh kiếm lao vụt đến xuyên thẳng qua từng lớp bụi mịt mùng, khí thế cực kỳ mạnh mẽ khoan thủng lớp bụi dày đặc, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa khép lại.

Men theo lỗ khoan chưa khép lại trên lớp bụi, Cố Tòng Nhứ nhìn thấy Túc Tàm Thanh nở nụ cười gằn, tay cầm linh kiếm u ám nhìn Tương Trọng Kính với ánh mắt tràn ngập chiến ý khát máu.

Trong lúc Cố Tòng Nhứ còn chưa rõ sự tình, Túc Tàm Thanh và Tương Trọng Kính đã đấu mấy chiêu với nhau.

Cố Tòng Nhứ còn chưa hết sợ hãi.

Tương Trọng Kính bị phong ấn linh lực chỉ dựa vào u hỏa mà cũng có thể đánh ngang tay với Túc Tàm Thanh đang nhập ma, vậy nếu hắn hoàn toàn khôi phục linh lực…

Ác long nghĩ đến đây đột nhiên toàn thân như hóa đá, mờ mịt nhìn về phía Tương Trọng Kính.

Cố Tòng Nhứ không hiểu tình cảm của con người, mà ở nơi này trong phút chốc, y đã hiểu thế nào là ích kỷ.

Y vì muốn ở bên cạnh Tương Trọng Kính mà sinh ra tâm tư, dù bây giờ có thể cởi bỏ phong ấn nhưng vẫn cố gắng gượng kéo dài, để cho một người vốn kinh tài tuyệt diễm trở thành một người phàm vô dụng ngay cả một chút âm khí cũng không chống lại nổi.

Tương Trọng Kính làm việc mạnh mẽ quyết đoán, trừng mắt tất báo, nếu để hắn biết được phong ấn vốn có thể phá giải từ lâu nhưng vì tư tâm của y mà lại để kéo dài lê thê ngày này qua tháng nọ, e rằng hắn sẽ lập tức quay lưng kêu y cút.

Cố Tòng Nhứ suýt bị tưởng tượng của mình làm đau lòng khóc nấc.

Ác long không muốn chuyện này xảy ra, đang định phá giải phong ấn thì đột nhiên trong đầu hiện ra một vấn đề mà hồi đó tới giờ y luôn bỏ qua.

Tại sao… Y lại nhất quyết muốn ở bên cạnh Tương Trọng Kính?

Tương Trọng Kính mà có hận y, đuổi y đi thì tại sao y lại đau lòng đến vậy?

Liệu đó chỉ đơn giản là vì hắn là chủ nhân của y?

Ngàn năm trước y cũng không nhõng nhẽo đòi chủ nhân cho cắn cổ hay quấn chân…

Cố Tòng Nhứ phảng phất như sắp bắt được gì đó nhưng lại không quá hiểu, lần nữa rơi vào sương mù mê mang.

Ngay tại lúc này, hai bóng người đang đánh nhau phía dưới đột nhiên có một bóng người tách ra bất ngờ xông về phía ác long.

Cố Tòng Nhứ lập tức tỉnh hồn, Tương Trọng Kính không có linh lực, cho dù đã dung hợp hai mảnh Thần hồn nhưng chưa chắc là đối thủ của Túc Tàm Thanh, bóng người đang xông về phía ác long chắc chắn là Tương Trọng Kính.

Y cuống cuồng bay tới đỡ lấy, nhưng trong một giây hai bên chạm vào nhau, Cố Tòng Nhứ đối diện với một đôi ma đồng đỏ rực.

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ không cảm xúc quẩy đuôi đạp Túc Tàm Thanh xuống.

Túc Tàm Thanh: “…”

Tương Trọng Kính dẫm lên hai đốm u hỏa, mái tóc dài bay phấp phới, mặc dù kiếm ý của hắn cực mạnh nhưng thể lực quá kém, lại không có linh lực trợ giúp, lúc này mới đánh với nhau vài chiêu mà đã thở hồng hộc.

Cố Tòng Nhứ nhanh chóng bay qua cuộn người bảo vệ hắn ở bên trong.

Tâm ma của Túc Tàm Thanh lần nữa xông tới, trên mặt tràn ngập hưng phấn khi gặp được đối thủ mạnh, nhưng gã còn chưa vọt tới trước mặt Tương Trọng Kính thì Tấn Sở Linh đã thét to một tiếng hóa thành rắn khổng lồ trườn tới há miệng giương nanh muốn nuốt Túc Tàm Thanh.

Gã tức giận nói: “Cút ngay!”

Túc Tàm Thanh không rảnh đối phó với gã.

Tương Trọng Kính từ trên cao cúi đầu nhìn hai người kia đánh nhau, trên mặt không tỏ rõ cảm xúc, tay nắm chặt linh kiếm nói: “Quá cản trở.”

Cố Tòng Nhứ đang cẩn thận nhai khối linh lực của Vân Nghiễn Lý, nghe hắn nói vậy thì có tật giật mình khẽ run lên, còn tưởng là Tương Trọng Kính đang mắng mình, y lập tức giải thích: “Ta, ta là vì bảo vệ ngươi.”

Tương Trọng Kính lấy làm lạ liếc y: “Ta biết mà.”

Lúc này Cố Tòng Nhứ mới thở phào nhẹ nhõm.

Y âm thầm nhai vụn khối linh lực đó rồi hấp thụ vào trong kinh mạch, sau đó đi vào trong Thức hải của Tương Trọng Kính xem thử, đúng như dự đoán phát hiện kết giới đang từ từ mở ra.

Đúng vào lúc này, Túc Tàm Thanh đã hất bay Tấn Sở Linh ra, gã cầm kiếm đối diện với Tương Trọng Kính, lần này cả người gã toát ra sát khí nồng đậm không hề che giấu.

Cố Tòng Nhứ đang phá giải phong ấn nên không có cách nào vận dụng linh lực, thấy Tương Trọng Kính tỏ ra hứng thú muốn đi xuống thì lập tức dùng đuôi quấn lấy eo hắn, nói: “Đừng cử động! Đứng đây chờ ta một chút!”

Thân thể của y vô cùng mạnh mẽ chắc chắn, Túc Tàm Thanh có đánh tới một chiêu cũng sẽ không chết, nhưng còn Tương Trọng Kính thì không chắc.

Tương Trọng Kính có vẻ đã nhìn ra ý định của y, hắn vuốt ve cái đuôi nói: “Ngươi ngoan ngoãn ở đây đợi mới đúng.”

Nói xong, Tương Trọng Kính nắm chặt lưỡi kiếm rồi khẽ trượt một cái, máu tươi lập tức trào ra nhuộm đỏ cả thân kiếm, vô số giọt máu rơi vãi xung quanh bị u hỏa bao bọc hóa thành từng lưỡi kiếm sắc bén.

Tương Trọng Kính không hề muốn được ác long bảo vệ sau lưng, trong mắt hắn tràn ngập chiến ý hừng hực, cả người bao bọc trong u hỏa lao xuống như thiên thạch, những giọt máu ngưng tụ thành lưỡi kiếm cũng bay theo hắn, từ trên không trung hóa thành một tàn ảnh màu đỏ, thế như chẻ tre hung hăng lao đến va chạm với kiếm ý của Túc Tàm Thanh.

Một tiếng ầm kinh thiên động địa vang lên, cuối cùng Cố Tòng Nhứ đã hoàn toàn phá vỡ phong ấn, vô số linh lực tựa như băng tuyết đầu mùa mãnh liệt chảy ào khắp tứ chi bách hài của Tương Trọng Kính, hơn nữa sợi dây ràng buộc như ẩn như hiện giữa hai người cũng thoáng hóa thành khói mù rồi tiêu tán.

Trong lòng Cố Tòng Nhứ dâng lên cảm xúc mất mát, nhưng cũng mừng thay cho Tương Trọng Kính, y hóa thành hình người bay vào khói bụi đi tìm hắn.

Khắp nơi đều là khói bụi mịt mùng che khuất cả bầu trời, Cố Tòng Nhứ đã quen chui vào Thức hải để tìm Tương Trọng Kính, bây giờ y bị cưỡng ép đẩy ra khỏi Thức hải, trong nhất thời không biết nên đi đâu để tìm người.

Có điều Cố Tòng Nhứ nhanh chóng lần theo mùi tìm thấy Tương Trọng Kính.

Bụi bặm bay đầy trời giống như một quả cầu thủy tinh ngăn cách với bên ngoài, trong đống phế tích xà bằng, Tương Trọng Kính một thân áo đỏ sạch sẽ không bị dính chút bụi bẩn nào, hắn hơi rũ mắt nhìn người nằm dưới chân mình, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh tựa như hờ hững.

Cố Tòng Nhứ kinh ngạc nhìn, phút chốc bị sát ý của hắn làm kinh động không dám đến gần.

Cả người Túc Tàm Thanh nhuốm đầy máu ngồi tựa lưng vào tảng đá lớn, tảng đá kia bị gã đụng mạnh vào tạo thành vết nứt mạng nhện sâu hoắm, có thể tưởng tượng ra Tương Trọng Kính dùng sức lực kinh khủng đến cỡ nào.

Tương Trọng Kính đạp một chân lên vai Túc Tàm Thanh, lòng bàn tay bên tay phải vẫn chưa lành còn đang nhỏ máu, tay trái cầm linh kiếm nhuộm máu đỏ tươi đâm xuyên qua cánh tay phải của Túc Tàm Thanh, ghim gã dính cứng ngắc trên tảng đá lớn.

Cố Tòng Nhứ nhìn mà kinh hãi.

Dù bây giờ y đã phá bỏ cấm chế nhưng Tương Trọng Kính lại không hề dùng chút linh lực nào, hắn chỉ dùng một thanh linh kiếm mà đã có thể áp chế Túc Tàm Thanh triệt để.

Có thể thấy rõ trước mặt Tương Trọng Kính, Túc Tàm Thanh không hề có một phần thắng nào.

Cố Tòng Nhứ nhìn vào linh kiếm trong tay Tương Trọng Kính, rốt cuộc phát hiện ra vết máu chằng chịt trên lưỡi kiếm không phải là vết máu thông thường, mà đó là hắn dùng máu để vẽ ra trận pháp.

Cho dù hắn không có linh lực nhưng có thể dễ như trở bàn tay dùng trận pháp sau khi dung hợp Thần hồn đánh bại Thủ tôn của Tam giới.

Tương Trọng Kính rũ mắt, trên đuôi mắt có dính một giọt máu, chậm rãi trượt xuống đọng trên hàng mi dài, hắn khẽ nháy mắt làm nó rơi xuống đất.

Túc Tàm Thanh bây giờ mới lấy lại tâm trí, tay phải run rẩy dữ dội vì đau đớn, gã ngửa khuôn mặt trắng bệch lên nhìn hắn.

Tương Trọng Kính ôn hòa mỉm cười, trận pháp trên linh kiếm đang cuồn cuộn thả ra luồng linh lực quỷ dị khiến toàn bộ kinh mạch nơi cánh tay phải của Túc Tàm Thanh bị phá hủy hoàn toàn.

“Mùi vị thế nào, Túc thủ tôn?” Tương Trọng Kính từ trên cao nhìn xuống, dịu dàng hỏi gã.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi