SAU KHI RỬA SẠCH OAN KHIÊN

Cả người Túc Tàm Thanh ướt đẫm mồ hôi lạnh, gã cố gắng ngước lên nhìn Tương Trọng Kính, mồ hôi làm ướt hàng mi khiến tầm mắt của gã càng thêm mơ hồ, thấp giọng nói: “Ngươi muốn làm điều này từ lâu rồi phải không?”

Tương Trọng Kính nói: “Không lâu lắm, chỉ sáu mươi năm thôi.”

Hắn vừa nói vừa thong thả rút kiếm ra khỏi tay phải của Túc Tàm Thanh, lưỡi kiếm mang theo trận pháp vẫn còn tỏa ra hơi nóng giống như mới vớt ra khỏi dung nham.

Toàn bộ kinh mạch ở tay phải bị hơi nóng hủy diệt sạch sẽ, Túc Tàm Thanh đau đến mức tê liệt, muốn nâng tay trái lên che lại tay phải nhưng tay trái vừa cử động thì mới phát hiện một cây châm màu đỏ đang đâm vào cổ tay trái, phong bế toàn bộ linh lực trên cánh tay của gã.

Túc tàm Thanh nhận ra điều này thì đờ đẫn một hồi mới cất tiếng cười thảm, ngước mắt nhìn Tương Trọng Kính đang thong thả dùng áo bào đen lau máu, lúc này mới chịu thừa nhận bản thân vốn không hề hiểu người này.

Sáu mươi năm trước, hai người là bạn thân nhưng Túc Tàm Thanh lại nghi ngờ hắn giết hại đồng môn, kí khế ước với ác long, không nghe hắn giải bày thì đã vung kiếm đâm người trọng thương.

Sáu mươi năm sau, Túc Tàm Thanh vốn tưởng Tương Trọng Kính sẽ lợi dụng Dịch chưởng môn phá vỡ trận pháp, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng người như Tương Trọng Kính sao có thể lợi dụng người thật lòng đối đãi với mình?

Túc Tàm Thanh chỉ biết kiếm ý của hắn cao siêu, tính tình quanh minh lỗi lạc, nhưng cho tới bây giờ không biết hắn là người có thù tất báo, không chút nương tay với kẻ địch.

Bạn thân?

Túc Tàm Thanh cười tự giễu.

Tương Trọng Kính vô cùng hứng thú nhìn vẻ mặt của gã, cúi người nhìn gã cười nói: “Bây giờ ngươi đã phát hiện.”

Túc Tàm Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu hắn muốn nói gì.

“Từ sau khi ta ra khỏi bí cảnh tam độc, sự áy náy của ngươi đối với ta vốn không phải là thật lòng.” Tương Trọng Kính hất linh kiếm ra sau lưng, Quỳnh Nhập Nhất lộn mèo một cái biến thành hình người rơi xuống đất.

Túc Tàm Thanh khẽ sửng sốt: “Cái gì?”

“Ngươi áy náy với ta, chẳng qua là vì Nguy Huyền quyết tuyệt với ngươi.” Tương Trọng Kính mỉm cười nói: “Coi như ngươi muốn bồi thường thì cũng chỉ là muốn mượn cái danh này để Nguy Huyền hồi tâm chuyển ý mà thôi.”

Túc Tàm Thanh hít thở dồn dập, gần như hoảng sợ nhìn hắn.

Gã muốn nhanh chóng phản bác nhưng không biết nên mở miệng thế nào, chỉ có thể kinh ngạc trơ mắt nhìn ánh mắt sắc lẹm nhìn thấu tất cả của Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính cũng lười nhìn gã thêm, bây giờ hắn mới bất giác nhận ra cơ thể mình đã khôi phục lại linh lực, kinh ngạc quay đầu nhìn Cố Tòng Nhứ.

Cố Tòng Nhứ bước nhanh tới, vẻ mặt hốt hoảng nắm lấy bàn tay chảy máu đầm đìa của hắn: “Có đau không?”

Tương Trọng Kính buồn cười nhìn y.

Bây giờ tay hắn chỉ bị thương nhẹ mà y đã quýnh quáng cả lên, không biết còn tưởng hắn bị thương nặng sắp chết đến nơi.

“Không đau.” Tương Trọng Kính mỉm cười nhìn y: “Nếu không ác long đại nhân giúp ta liếm đi?”

Hắn chỉ là nói đùa nhưng không ngờ Cố Tòng Nhứ lại nhíu mày, giống như đang suy nghĩ nếu liếm một cái thì vết thương có lập tức lành lại ngay không.

Tương Trọng Kính sợ hết hồn, vội vàng rụt tay về, bực bội ho khan nói: “Không sao, sẽ lành lại ngay thôi.”

Cố Tòng Nhứ vẫn nhíu chặt lông mày.

Sau một hồi cà kê dê ngỗng, Tương Trọng Kính quên mất mình định làm gì.

Nhưng mà rất nhanh có người tới nhắc nhở hắn.

Tấn Sở Linh run lên bần bật, hai tròng mắt đỏ ngầu trừng Cố Tòng Nhứ, đuôi rắn chợt vung tới quất thẳng về phía Cố Tòng Nhứ, trông như muốn chặt người ra làm đôi.

Cố Tòng Nhứ cười nhạo, không thể hiểu nổi là ai cho con rắn độc này lá gan mà để gã dám quăng đuôi với ác long.

Y đang định dùng uy áp của chân long đánh văng cái đuôi đáng ghét kia ra, Tương Trọng Kính đột nhiên lên tiếng: “Ngươi đừng ra tay.”

Cố Tòng Nhứ khẽ sửng sốt, lúc này mới sực nhớ Tương Trọng Kính muốn tự tay báo thù.

Cố Tòng Nhứ buồn bực không vui, luôn cảm thấy giống như hết lần này đến lần khác bị mất cơ hội thể hiện trổ tài trước mặt Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính không nhìn ra Cố Tòng Nhứ mất vui, hắn nhấc tay đánh ra một luồng linh lực về phía hai tròng mắt đỏ thẫm của Tấn Sở Linh cách đó không xa.

Nếu là sáu mươi năm trước, Tương Trọng Kính luôn ra tay không trượt phát nào, nhưng lần này hắn vừa khôi phục linh lực nên nhất thời không kiểm soát được, luồng linh lực kia sượt thẳng qua cái đuôi của Tấn Sở Linh rồi đụng ầm ầm vào đống xà bằng phía sau.

Bụi bặm lại bay tán loạn lên.

Tương Trọng Kính: “…” (quê =]]]]])

Tương Trọng Kính sượng trân, dưới tầm mắt kì lạ của Cố Tòng Nhứ hắn cố gắng tỏ ra bình tĩnh như không có chuyện gì, thong dong nhìn Tấn Sở Linh cất giọng thản nhiên: “Nếu ngươi còn nhúc nhích cái đuôi một lần nữa, đòn tiếp theo sẽ bắn trúng vào người ngươi.”

Tấn Sở Linh nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tương Trọng Kính thì không dám lộn xộn nữa.

Thấy hai người bị dọa đứng im, Tương Trọng Kính vừa mới đánh trượt vờ rũ vạt áo che đi sự ngượng ngùng, đồng thời lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Lúc này Tấn Sở Linh đang trong hình dạng nửa người nửa rắn giống như lần đầu hai người gặp mặt, hai mắt gã rưng rưng chực khóc, trên mặt hoàn toàn mất sạch vẻ tàn bạo hung ác hồi nãy, nói giọng nức nở: “Tương ca.”

Tương Trọng Kính không hạ sát chiêu với gã, đối xử với gã hoàn toàn khác xa Túc Tàm Thanh lòng dạ ác độc, điều này làm cho Tấn Sở Linh dấy lên chút hy vọng, cảm thấy mình trong lòng Tương Trọng Kính là khác biệt, ít ra không giống cái tên ngụy quân tử như Túc Tàm Thanh.

Tương Trọng Kính để Quỳnh Nhập Nhất trở về Song Hàm Thành, cảnh tượng này càng khiến Tấn Sở Linh thêm hy vọng.

Tương Trọng Kính sẽ không dùng kiếm phế bỏ một cánh tay của gã.

Tương Trọng Kính ung dung nhìn Tấn Sở Linh, thản nhiên nói: “Không phải ngươi tự xưng là đệ nhất thiên tài trận pháp sao, hôm nay chúng ta tới so tài trận pháp, thấy thế nào?”

“So tài… Trận pháp?” Tấn Sở Linh khẽ sửng sốt, sau đó mừng rỡ như điên.

Sáu mươi năm trước Tương Trọng Kính vốn không thể vẽ ra một trận pháp cơ bản, đã thế còn bị giam cầm suốt sáu mươi năm nên sẽ càng không thể.

Đây là Tương Trọng Kính đang cho gã một cơ hội!

Tấn Sở Linh cố gắng thuyết phục bản thân nghĩ theo hướng Tương Trọng Kính đây là còn chút tình cảm với mình, quên mất vụ hồi nãy Tương Trọng Kính đã đè vỡ trận pháp phức tạp của mình.

“Được được!” Tấn Sở Linh gật đầu lia lịa đáp ứng.

Cố Tòng Nhứ giễu cợt, cảm thấy trong đầu của con rắn độc này toàn là bã đậu.

Tương Trọng Kính thì lại không ngạc nhiên chút nào.

Xem ra Tố Nhất không nói chuyện hắn là ‘tội nhân’ ngàn năm trước cho hai người bọn hắn biết.

Tương Trọng Kính nhìn Tấn Sở Linh với đôi mắt không chút cảm tình nào, hắn lạnh nhạt nói: “Chúng ta sẽ so tài xem ai có thể vây nhốt đối phương, nếu ngươi thắng, ta mặc cho ngươi xử trí.”

Tấn Sở Linh gật đầu đồng ý: “Được.”

Tương Trọng Kính khoanh tay trước ngực, lười biếng nhìn gã: “Ngươi bắt đầu trước đi.”

Tấn Sở Linh chỉ mong mau chóng bắt đầu, lật đật bước nhanh tới cắn vỡ đầu ngón tay chảy ra vài giọt máu yêu mang theo mùi thơm.

Nguyên liệu dùng vẽ trận pháp cao cấp nhất là máu, phát huy công hiệu hoàn toàn khác một trời một vực với trận pháp được vẽ bằng mực đỏ.

Tấn Sở Linh muốn vẽ ra trận pháp mà bản thân tâm đắc nhất để vây nhốt Tương Trọng Kính, vốn định cắn vỡ đầu ngón tay nhưng lại phát hiện máu không đủ dùng, vì thế gã dứt khoát dùng móng tay tàn nhẫn rạch một đường trên cổ tay.

Trong nháy mắt một đống máu bay ra trôi lơ lửng quanh người gã, sau đó bị gã tùy tiện búng một cái, máu lập tức bay đến vòng quanh người Tương Trọng Kính rồi nằm rải rác xung quanh.

Tương Trọng Kính đứng im mặc gã muốn làm gì thì làm, lười biếng nhìn lướt qua là biết ngay gã đang làm trận pháp gì.

Ngay sau đó trận pháp của Tấn Sở Linh phát ra ánh sáng đỏ tươi, từ dưới đất trồi lên cái bóng của một vòng trận pháp rườm rà phức tạp, bao vây cả người Tương Trọng Kính ở chính giữa trận.

Tấn Sở Linh vui vẻ nhìn hắn: “Tương ca…”

Vừa dứt lời, Tương Trọng Kính đánh ra một luồng linh lực trúng ngay mắt trận không lệch một li, trận pháp vừa hoàn thành trực tiếp bị đụng bể, ánh sáng đỏ thoáng chốc tắt ngúm.

Tấn Sở Linh: “…”

Nụ cười trên mặt gã liền hóa đá.

Tương Trọng Kính ngước mắt hờ hững nhìn gã, thong thả rút tay về, nói: “Còn nữa không?”

Tấn Sở Linh không tin tà, lại lần nữa kết thành trận pháp khác.

Tương Trọng Kính chỉ cần liếc sơ qua là biết mắt trận ở đâu, không chút do dự phất tay đánh bể trận pháp.

Chóp đuôi của Tấn Sở Linh vì nóng nảy mà lắc qua lắc lại, gã kinh hãi nhìn Tương Trọng Kính, rốt cuộc cũng nhận ra Tương Trọng Kính không phải vì còn tình cũ mà cho gã một cơ hội, thực ra thứ hắn cho gã chính là sự khinh thường một cách triệt để.

Kiêu ngạo cả đời này của Tấn Sở Linh là thiên phú trận pháp, gã lợi dụng thiên phú này đạt được vô số lời khen ngợi, từng phá giải vô số trận pháp cổ khó nhằn mà đến cả các vị tiền bối đại năng cũng không giải được, hơn nữa còn dùng trận pháp tàn sát vô số yêu tộc, từng bước đi lên ngôi vị Tông chủ Yêu tộc.

Mà bây giờ, hai trận pháp vây nhốt được gã hao tâm tổn sức nghiên cứu ra lại bị Tương Trọng Kính dễ dàng phá vỡ.

Tất cả kiêu ngạo của gã chẳng là gì khi ở trước mặt Tương Trọng Kính.

Trong một giây, trên khuôn mặt ngây thơ vô hại của Tấn Sở Linh hiện lên vô số vẻ mặt, tựa như khóc lại tựa như đang cười, tựa như suy sụp lại tựa như hờ hững, cuối cùng đọng lại là vẻ mặt oán hận tất cả mọi thứ.

“Ca.” Tấn Sở Linh nói: “Ngươi không thể đối xử với ta như vậy.”

Tương Trọng Kính không sợ vẻ mặt quỷ dị kia của gã, nói giọng thản nhiên: “Vậy ta nên đối xử với ngươi thế nào?”

“Chúng ta trở lại như trước được không?” Tấn Sở Linh nói: “Ta sẽ thật lòng đối tốt với ngươi, sẽ không lừa gạt ngươi nữa, ngươi muốn gì ta sẽ cho ngươi cái đó.”

Tương Trọng Kính nhìn gã lầm bầm giống như bị ma nhập hồi lâu, bỗng bật cười như thể nghe được chuyện tiếu lâm nào đó.

Hắn dần dần cười lớn cười nghiêng cười ngã, cười đến nỗi lông mi bị nước mắt thấm ướt.

Tấn Sở Linh hờ hững nhìn hắn.

“Ta muốn cái gì, ta muốn cái gì…”


Tương Trọng Kính nỉ non lặp lại những lời này, càng nói càng cảm thấy những lời nói của Tấn Sở Linh thật đúng là buồn cười.

Hắn nhanh chóng ngưng cười, giống như người vừa cất tiếng cười to hồi nãy chỉ là một ảo ảnh.

Tương Trọng Kính không cảm xúc nhìn Tấn Sở Linh, nói giọng lạnh băng: “Ta muốn đèn.”

Cố Tòng Nhứ nhói lòng.

Tấn Sở Linh không chút nghĩ ngợi nói: “Ta có thể gom hết tất cả đèn trên khắp tam giới này về cho ngươi.”

Tương Trọng Kính không nghe những lời này, lặp lại lần nữa: “Ta muốn đèn.”

Ta muốn đèn.

Lúc ta đang xử lý hậu sự của mình luôn nghĩ muốn chết ở một nơi có thật nhiều đèn đuốc thắp sáng, nhưng lại bị ngươi phong ấn trong Định Hồn Quan tối tăm không thấy ánh mặt trời suốt sáu mươi năm.

Ta nói ta muốn đèn, nhưng ngươi chỉ nghĩ là một cái đèn bình thường.

Tương Trọng Kính đột nhiên cảm thấy loại người như Tấn Sở Linh thật ích kỷ chỉ biết nghĩ cho mình, không đáng giá để hắn phải lãng phí một giọt máu kết trận.

Tương Trọng Kính dường như có chút cảm khái, đầu ngón tay xuất ra một chút linh lực rồi dần dần ngưng tụ thành một sợi dây dài nối thành một vòng tròn xung quanh Tương Trọng Kính.

Sau đó sợi dây tiếp tục kéo dài ra đan qua đan lại kết thành từng vòng trận pháp phức tạp.

Những trận pháp hình tròn xen kẽ vào nhau, lơ lửng trên không trung một lát rồi lập tức rơi ầm xuống khảm sâu vào mặt đất.

Ánh sáng màu trắng của trận pháp chỉ chiếu trúng hai người họ, Tương Trọng Kính không cảm xúc nói: “Phá đi.”

Tấn Sở Linh lạnh lùng nói: “Nếu ta có thể phá giải…”

“Ngươi không thể.” Tương Trọng Kính lạnh nhạt cắt ngang lời gã.

Vẻ mặt của Tấn Sở Linh bỗng chốc cứng đờ.

Từ nhỏ đến lớn và thậm chí đến bây giờ chưa từng có ai dám nói với hắn như vậy.

Ngươi không thể.

Tấn Sở Linh nghiến răng nói: “Ta có thể.”

“Ờ.” Tương Trọng Kính nhìn gã như thể đang nhìn một đứa con nít mạnh miệng, trong mắt toàn là thương hại và khinh thường: “Vậy chúng ta đợi ngươi.”

Tấn Sở Linh bị ánh mắt này của hắn nhìn thì không hiểu sao cảm thấy sợ hãi, gã bước nhanh tới muốn bắt lấy Tương Trọng Kính, bất ngờ trên đất mọc ra thứ trông giống móng vuốt trói chặt tứ chi của gã, không thể cử động được chút nào.

Tấn Sở Linh chỉ muốn giùng giằng đi tới, vốn không còn tâm trí phá vỡ trận pháp.

Dù gã không thừa nhận nhưng sâu trong nội tâm cũng biết trận pháp mà Tương Trọng Kính bày ra trước mắt này không thể nào phá giải được trong phút chốc.

Tấn Sở Linh run rẩy nhìn Tương Trọng Kính dường như là đang cầu xin, nhưng trên mặt toàn là vẻ hung ác: “Ngay cả trận pháp thượng cổ ta cũng có thể phá giải được, ta dùng trận pháp khiến những kẻ năm đó bắt nạt ta hồn phi phách tán, ta… Ta có thể phá giải bất kì trận pháp nào, năm đó ngươi cũng từng khen ngợi ta, Tương ca, Trọng Kính… Tương Trọng Kính!”

Tương Trọng Kính giống như giếng cổ không gợn sóng tĩnh lặng nhìn gã, mãi đến khi Tấn Sở Linh la hét đến khàn giọng, hắn mới nhẹ nhàng lên tiếng.

“Được rồi, ngươi thật sự có thể phá giải.”

Cuối cùng cũng được sự cho phép của Tương Trọng Kính, trong mắt của Tấn Sở Linh dấy lên hy vọng.

“Nhưng ngươi phải cần thời gian.” Tương Trọng Kính nói giọng thản nhiên: “Trận pháp này là ta đặc biệt làm cho ngươi, nếu đoán không sai, qua sáu mươi năm ngươi có thể phá giải.”

Tấn Sở Linh hóa đá tại chỗ.

Tương Trọng Kính nhẹ nhàng bước tới, giơ tay bóp cằm của Tấn Sở Linh, kiêu ngạo mắt đối mắt, càng làm tăng lên vẻ xinh đẹp của khuôn mặt.

“Sáu mươi năm, không dài cũng không ngắn.” Tương Trọng Kính híp mắt dịu dàng nói: “Vừa khít với những năm tháng ta bị nhốt trong Định Hồn Quan.”

“Sáu mươi năm sắp tới đây, ngươi phải từng giờ từng phút nghiên cứu trận pháp, hao phí hết tâm sức, tính nhẫn nại, và rất có khả năng sẽ mãi mãi thất bại.”

Điều mà Tấn Sở Linh không tiếp thu nổi nhất chính là thất bại trong trận pháp.

Tương Trọng Kính cười nói: “Tấn Sở Linh, ngươi nói có công bằng không.”

Tấn Sở Linh kinh ngạc nhìn hắn, bây giờ mới hiểu ra tại sao Tương Trọng Kính muốn so tài trận pháp với gã.

Gã giùng giằng muốn đánh một chưởng về phía Tương Trọng Kính nhưng lại bị trận pháp siết chặt tại chỗ, chỉ có thể hoảng sợ nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp trước mắt: “Tương Trọng Kính—”

Cái xác xinh đẹp, lòng dạ ác độc.

Lúc trước sao gã không nhận ra bản chất thật sự của Tương Trọng Kính là như vậy?

Tương Trọng Kính không để ý cơn oán hận của Tấn Sở Linh.

Kẻ nào khiến hắn chịu khổ, hắn sẽ ăn miếng trả miếng trả thù lại tất cả.

Thứ người như vậy sao lúc trước gã lại mắt mù nghĩ hắn là kẻ đáng thương?

Tương Trọng Kính cười khẽ, lùi về sau vài bước, sau khi bước ra khỏi trận pháp mới nghiêng đầu cười một tiếng: “Ta ở ngay đây.”

Vừa dứt lời, toàn bộ trận pháp phát ra ánh sáng trắng chói lòa.

Sau khi ánh sáng trắng biến mất, tất cả trận pháp hình tròn vây quanh Tấn Sở Linh và cả Tấn Sở Linh đều biến mất không thấy, giống như cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác vậy.

Tương Trọng Kính nhặt một cục đá lên bỏ vào trong tay áo, sau đó thong thả chỉnh sửa quần áo ngay ngắn lại.

Cố Tòng Nhứ chứng kiến Tương Trọng Kính quyết đoán trả thù sòng phẳng, không hiểu sao khẽ run lên.

Tương Trọng Kính sửa sang quần áo xong, híp mắt quay đầu cười nói với Cố Tòng Nhứ: “Canh Ba, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết tại sao mới nãy cấm chế trên nguyên anh của ta đột nhiên được phá giải không?”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Trong đầu ác long nhanh chóng lướt qua vô số lời giễu cợt mà mình từng nói với Tương Trọng Kính, loáng thoáng nhớ ra y từng nói một câu rất nhiều lần, đó là…

Cố Tòng Nhứ căng thẳng thân thể, nói giọng run rẩy: “Ngươi bình tĩnh, thịt rồng ăn không ngon đâu, sẽ bị cộm răng đó.”

Tương Trọng Kính: ? ? ?

Ác long này bị cái gì kích thích vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi