SAU KHI SỐNG LẠI, CÁC ANH HỐI HẬN RỒI

Khương Ấu An băng bó cầm máu lại cho cậu chủ Liễu, trong vạt áo lấy ra lọ thuốc nhỏ, cho anh ta ăn một viên.

Tam thúc và ông chủ Liễu ngồi với nhau nói chuyện, lúc này giọng ông chủ Liễu đột ngột cao lên, “Ông xem hiện tại nhà tôi cũng thấy được, nhà chúng tôi xong rồi! Ở kinh thành hai nhà Mộ và Trần bắt tay nhau, thì chúng tôi làm sao Đông Sơn tái khởi kiểu gì đây?”

Giọng Tam thúc than nhẹ một tiếng, “Cửa tiệm nhỏ của tôi cũng bị họ Mộ kia nhắm vào...”

“Phong Văn, trước kia là tôi ngoan cố không nghe lọt tai, dựa vào làm ăn buôn bán tốt của mình, đắc tội không ít người, hiện giờ tôi đã tỉnh ngộ cũng chậm rồi, nhưng ông thì không, ông có thể đi tìm nhà thân gia để giúp đỡ, nếu ông không muốn cầu cạnh người ta, thì mau dẫn cả nhà rời kinh thành đi, bằng không sớm hay muộn cũng giống với gia đình tôi, đến cái nhà này còn không giữ nổi.”

Tam thúc lắc đầu

“Còn tôi tình nguyện dẫn cả nhà rời đi cũng sẽ không đi cầu xin nhà họ Khương giúp đỡ.”

Chỉ là ông luyến tiếc bé An.

Khương Ấu An nghe được Tam thúc nói.

Nhớ tới trước kia, khi cô trở nên độc ác xấu xa khắp nơi nhằm vào Khương Diệu Diệu. Tam thúc đi tới trước mặt Khương lão phu nhân quỳ xuống cầu tình vì cô.

“Ai đánh ông đây? Là ai hả???”

Viên Tam tỉnh lại, che cái gáy của mình, vẻ mặt tức giận.

“Là ta làm.” Khương Ấu An lạnh lùng nói.

“Con nhỏ này, mày là ai? Muốn tìm chết?” Viên Tam rống to.

“Là Thế tử phi của Thần Nam vương phủ, không nghĩ tìm chết.”

“Thế tử phi Thần Nam vương phủ là cái thá gì... mày...” Viên Tam đột nhiên im bặt.

Khương Ấu An mỉm cười, “Nào, nói tiếp đi.”

Viên Tam ánh mắt lập lòe, không dám nói tiếp.

“Thế tử phi...” Một giọng nói thiếu nữ vang lên.

Khương Ấu An quay đầu, nhìn đến một đầu nhỏ đang dò hỏi bước vào, “Xuân Đào?”



Nhìn đến người rồi, hai mắt em Xuân Đào lập tức sáng, chạy chậm lại gần người, “Là Từ thị vệ gọi nô tỳ tới tìm người ạ.”

“Tìm ta làm cái gì?” Khương Ấu An khó hiểu.

“Ây, không phải, là Thế tử điện hạ căn dặn, về sau để nô tỳ đi theo hầu hạ người ạ.”

Khương Ấu An ngạc nhiên.

Rất mau cô khôi phục thần sắc như cũ, “Xuân Đào, em tới vừa lúc, em tới phòng của ta, đem trang sức ở trong rương cùng với ngân phiếu mang tới đây, hẳn trong đó vừa đủ 3,000 lượng bạc, đưa cho hắn ta.”

Khương Ấu An chỉ vào Viên Tam, Xuân Đào tuy có nghi hoặc nhưng không hỏi nhiều.

“Cầm tiền rồi đi, tòa nhà này vẫn là của nhà họ Liễu.”

Viên Tam ngập ngừng nhấp môi, lại cũng chưa nói cái gì, đi theo Xuân Đào lãnh tiền.

Tam thúc và Khương Dương chưa theo kịp tình hình. Còn ông chủ Liễu thở dài, “Thế tử phi, người giúp cả nhà chúng tôi chuộc căn nhà, nhưng ở kinh thành này còn nhà họ Mộ thì cả nhà chúng tôi không có ngày ra cửa nổi.”

Khương Ấu An cười nhạt, “Ông chủ Liễu đã nghĩ từ bỏ, có thể đem tòa nhà này bán rồi rời kinh thành, bằng tay nghề các người, đi đến chỗ nào cũng có thể kiếm được chén cơm, còn chút tiền này coi như tôi kết thiện duyên.”

Vợ ông chủ Liễu hốc mắt phiếm hồng, “Thế tử phi, đại ân này không sao mà cảm tạ cho hết được, chỉ cần hậu nhân họ Liễu còn tồn tại, chỗ bạc này, tất nhiên sẽ hoàn trả lại cho người.”

Khương Ấu An cười nhạt không nói.

Cô nhìn thấy thắc mắc của anh Dương, chỗ tiền này đối với nhà Tam thúc quả thật là con số rất lớn, quán ăn nhỏ mấy năm kiếm lợi nhuận còn chưa tới 3,000 lượng bạc.

Cô làm vậy là có lý do, nhớ đến đoạn ký ức kia, cái thời cô còn ở lại nhà Tam thúc. Từng nghe ông trò chuyện với La thị rằng nhà họ Liễu nghèo túng đến mức bán hết đồ đạc trong nhà cũng không giữ nổi căn nhà tổ tiên để lại, gặp được cơ duyên, có quý nhân coi trọng vải bọn họ làm ra. Có thể nói một đêm xoay người, ngay cả nhà họ Mộ cũng phải bỏ qua hiềm khích trước kia. Ngày sau chất lượng vải nhuộm ra của bọn họ càng tinh tế chất lượng cao, còn nghiên cứu được thuốc nhuộm lên vải lụa có thể ở ban đêm phát sáng, khiến đương kim Thánh thượng tự tay ngự bút ban bảng hiệu.

Ông chủ Liễu thở dài, “Sau này đi con đường nào, cũng phải suy nghĩ cẩn thận.”

Người vợ gật đầu, vỗ nhẹ lên bàn tay con gái ra hiệu. Rất nhanh cô gái hiểu ý đi vào trong nhà và trở ra với xấp vải trên tay.

“Thế tử phi, nhà chúng tôi hiện tại không có nổi một món đồ đáng giá, liền đồ ăn còn không thể lấy ra chiêu đãi người, mặt khác có bốn xấp vải nhuộm đã cầm bán đi, chỉ còn một xấp vải này, nếu người không chê thì tặng cho người.”

Khương Ấu An không khách khí.



Tơ lụa vào trong tay, mềm mịn không thể tưởng, vừa thấy chính là hàng thượng đẳng, màu xanh lơ này có thể làm ra hai bộ quần áo cho La thị. Cô vuốt ve tấm vải chợt muốn hỏi bốn xấp còn lại đã bán cho ai thì bên ngoài cửa truyền đến tiếng dồn dập hỗn loạn.

“Hừ, 3,000 lượng sao đủ? Đến hôm nay số tiền các người thiếu đã nhân gấp đôi!”

Cầm đầu là người đàn ông trung niên bụng phệ, là ông chủ Cẩm Tú Trang, Mộ Trung Thiên.

Bên cạnh là Mộ Đình Nhi đã đeo khăn che mặt, đôi mắt rắn độc nhìn chằm vào Khương Ấu An.

“Mộ Trung Thiên, cả nhà tôi thiếu ông chủ Phương 3,000 lượng bạc cũng không thiếu các người một xu nào!” ông chủ Liễu cả giận nói.

Mộ Trung Thiên từ trong vạt áo lấy ra tờ giấy, “Giấy nợ trong tay tôi, tôi nói cái gì chính là cái đó!”

Ông ta híp mắt, ngữ khí cũng trở nên âm dương quái khí, “Các người muốn trách thì trách Thế tử phi nhúng tay vào, con số đã nhân đôi là 6,000 lượng bạc, nếu ngày mai không trả thì chính là 9,000 lượng bạc!”

Bà chủ Liễu suýt ngất đi.

Khương Dương tức giận muốn đánh lão ta, bị cha mình cản lại.

“Các người khinh người quá đáng!” Tam thúc quát.

Mộ Đình Nhi hừ lạnh một tiếng, “Thế thì sao? Chị gái tôi là Chiêu nghi nương nương, chỉ cần chị ấy muốn là có thể đuổi cổ con nhỏ đê tiện kia ra khỏi vương phủ, các người có thể làm gì được chúng tôi?”

Lời cô ta cực kỳ xứng với tươi cười dữ tợn, có điều hạ giọng xuống xíu xiu, “Nếu kêu con điếm kia quỳ xuống trước mặt tôi nói xin lỗi, có lẽ tôi cân nhắc nói cha suy xét lại buông tha cho hai nhà các người.”

Khốn nạn thật.

Hôm qua cô ta tìm rất nhiều thầy thuốc lẫn danh y tới cửa, nói rằng không thể lấp được cái răng đã gãy. Bây giờ cô ta hận không thể tiến lên đạp con điếm đó hung hăng giày xéo nó.

Khương Ấu An cười lạnh, “Quỳ xuống? Không nghĩ tới lớn lên xấu xí mà suy nghĩ lại mơ mộng.”

“Cứng miệng phải không? Vậy mày chờ xem, rất mau cả nhà Tam thúc mày sẽ trở thành nhà họ Liễu thứ hai! Không, so với đám tiện dân đó còn thảm hơn!!”

Mộ Đình Nhi lửa giận tới nóc nhà, quên mất buông tay xuống, vừa mở miệng là gió lọt qua khe.

Chờ Khương Dương nghe được tiếng gió lọt khe, không nhịn được cười to ra tiếng. Đám trẻ nhỏ họ Liễu cũng như thế. Mộ Đình Nhi vừa tức vừa vội dậm chân, tay lập tức che miệng, “Còn dám cười? Được lắm, ngày sau các người không đưa 9,000 lượng thì các người cút tới phường nhuộm vải họ Trần là tạp dịch đi!”

Nhà họ Liễu căm tức nhìn cô ả kiêu căng. Còn Mộ Trung Thiên tay khoanh trước ngực, hất cằm cao, “Cô Sáu họ Khương ơi, không biết cô có thể lấy danh Thế tử phi được bao lâu nữa? Vẫn nên nói là địa vị của cô ở vương phủ có thể bảo vệ được cả nhà Tam thúc cô chăng?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi