SAU KHI SỐNG LẠI, CÁC ANH HỐI HẬN RỒI

Mộ Trung Thiên trong mắt lóe tia sáng, “Nếu cô nguyện ý quỳ xuống xin lỗi, chuyện nhà họ Liễu và Tam thúc cô, tôi liền bỏ qua.”

“Không thể quỳ xuống!”

Bỗng nhiên, một tiếng già nua vang lên.

Mọi người đồng loạt quay đầu hướng tới cửa nhìn. Ấy mà thấy Khương Diệu Diệu đang dìu Khương lão phu nhân vào.

Nhà Liễu mắt thấy hai người họ tới, tức khắc thả lỏng vài phần. Tuy nói nhà họ Mộ có Chiêu nghi nương nương chống lưng, vị thế vượt qua nhà họ Khương, tuy nhiên nhà họ cũng là thương nhân lớn có tiếng, nếu chịu ra tay hỗ trợ chi thứ, cục diện sẽ không đến nỗi nào.

Mộ Trung Thiên híp mắt, “Khương lão phu nhân à, hôm qua tôi đến phủ đệ nhà bà, cho rằng tôi đã nói rất rõ ràng, bà cũng từng nói qua sẽ lấy công đạo cho con gái nhỏ của tôi kia mà.”

“Mộ lão gia, lão thân có xích mích với ông cũng vài ba chuyện, có chút lời lão thân cần nói thẳng, con bé Sáu nhà tôi một ngày nào đó sẽ bị vương phủ đuổi đi thì chưa tới ngày đó con bé vẫn là Thế tử phi của Thần Nam vương phủ, nếu khiến nó quỳ xuống xin lỗi các người, dù cả nhà họ Mộ không có việc gì nhưng chúng ta thì sao? Nó dù sao cũng là cô nương từ trong phủ của lão thân đi ra, lửa giận của quý nhân, cả nhà chúng tôi khó mà chống đỡ nổi.”

Nghe Khương lão phu nhân thấu tình đạt lý nói, Khương Dương và cha mình đều trợn tròn mắt. Hai người cho rằng bà ấy đến hòa hoãn xung đột đôi bên, ấy mà không ngờ rằng người nọ có thể thốt ra những lời lạnh lòng người.

Cả hai người đều biết Khương Ấu An ở trong nhà họ Khương bị ép dạ cầu toàn mà sống qua ngày, giờ tai nghe mắt thấy...

Ngày xưa, bọn họ đối đãi thậm tệ thế nào với cô gái nhỏ đáng thương?

Riêng Khương Ấu An sớm đã chết lặng, Khương lão phu nhân biểu tình dịu xuống nhìn Mộ Đình Nhi, “Cháu gái, cháu cảm thấy lão thân nói rất đúng sao?”

Con bé Sáu nếu quỳ xuống thật, phủ Thần Nam vương nổi giận, nhà họ Mộ có Chiêu nghi nương nương nên không sợ, vì thế lửa giận chỉ có thể đổ lên cả nhà họ Khương.

Tuyệt đối không thể để nó quỳ xuống.

“Đình Nhi, buổi sáng mẹ có nói để Ngũ ca đến nhà cô chơi đấy!” Khương Diệu Diệu hợp tình hợp lý xen vào.

Mộ Đình Nhi si mê Khương Cẩm Nam điên cuồng mà!

Tuy rằng cô ta rất hận con tiện nhân Khương Ấu An! Chờ đến nó bị đuổi đi, cô ta gả đến nhà họ Khương, sau đó từ từ tra tấn nó cũng không muộn!

“Lão phu nhân, Đình Nhi tin tưởng người sẽ làm chủ cho cháu ạ.” Mộ Đình Nhi sửa sang nhún gối với Khương lão phu nhân.

Bà ấy hài lòng gật đầu, “Mộ lão gia, còn ông thì sao?”

Mộ Trung Thiên dĩ nhiên hiểu tâm tư của con gái, ông ngày thường cưng chiều con gái, đơn giản không nói gì thêm, tùy ý nhìn Khương lão phu nhân xử lý thế nào.

“Con bé Sáu, từ ngày con gả chồng thì càng ngày vô phép vô tắc! Con được gả vào vương phủ chẳng lẽ trong lòng con không tự biết? Còn không biết thu liễm, tự cao tự đại đừng có trách nhà họ Khương đoạn tuyệt quan hệ huyết thống với con!”

Không chỉ riêng cha con Khương Dương mà cả nhà Liễu vô cùng kinh hãi.

Bọn họ không phải nghe qua rằng nhà họ Khương cưng chiều con gái nhà họ bao nhiêu sao?



Khương Ấu An biểu tình lạnh nhạt, “Sau đó thì sao? Bà còn muốn nói cái gì?”

Khương lão phu nhân còn chưa nói tiếp đã nghe cháu gái ngoan cất giọng nũng nịu: “Lục tỷ, lần này chị thật sự làm sai mà...”

“Quá sai!” Khương lão phu nhân nhấn mạnh nói, “Bà lấy thân phận tổ mẫu con, lệnh cho con xin lỗi Mộ tiểu thư, trước khi cô bé mở miệng tha thứ cho con, thì tuyệt đối không đừng dừng!”

Mộ Đình Nhi vừa lòng gật gật đầu, tuy rằng chưa thỏa mãn cho lắm, nhưng tưởng tượng con tiện nhân nói xin lỗi mình không ngừng, làm cô ta rất sảng khoái.

“Thằng Dương và Tam thúc con thay con quỳ xuống!”

Lão phu nhân nghiêm túc hừ lạnh nói: “Phong Văn, con bé Sáu từ nhỏ lớn lên bên cạnh hai vợ chồng anh, con bé trở thành như bây giờ liền anh cũng có phần trách nhiệm, huống hồ anh không thay con bé hư hỏng này quỳ xuống, thì ngày sau cả nhà anh khó mà sống trên đất kinh thành này, cả nhà họ Khương tuyệt đối không giang tay hỗ trợ nhà anh!”

Lúc này Mộ Trung Thiên mới vừa lòng.

Không hổ là gừng càng già càng cay, không sống uổng mấy chục năm đời người.

Biết rõ thời trẻ ông ở Từ Châu luôn đối đầu với Khương Phong Văn, hiện tại thấy hắn ta thay cho Khương Ấu An quỳ xuống, làm lòng ông thoải mái biết bao.

“Đủ rồi!” Khương Dương rít gào ra tiếng, hai mắt đỏ bừng. Tuy biết rõ Khương lão phu nhân đối xử bất công, nhưng chính tai anh nghe bà già đó nói những lời lạnh lòng, anh không khỏi xót xa cho em An.

Nếu em An không phải là Thế tử phi thì người hôm nay quỳ xuống chính là em ấy!

“Đoạn tuyệt quan hệ huyết thống đi.”

Khương Cẩm Nam chạy một mạch tới, lúc thở hồng hộc là nghe tới khúc đoạn tuyệt. Hắn thở hổn hển, trên trán che kín mồ hôi lớn, chảy từ thái dương xuống cằm. Trong nháy mắt bầu không khí ngưng trệ, Khương lão phu nhân đột nhiên quát: “Con nói cái gì?”

Khương Ấu An kiên định, đề cao giọng, “Đoạn tuyệt quan hệ huyết thống đi!”

“Bé An...” Tam thúc sắc mặt trắng bệch.

“Con cho rằng nó thế là bà sẽ sợ con sao?” Khương lão phu nhân tức chết rồi.

Khương Ấu An lạnh lùng mỉm cười, “Là bà nhắc nhở tôi.” Cô từ trong lòng ngực lấy ra khối ngọc bội trắng, trên đó khắc một chữ “An“. Bên hông Khương Diệu Diệu đồng dạng có một khối y hệt chỉ là khắc chữ “Diệu“.

Không chỉ riêng hai người họ, mà cả mấy người anh trai đều có, trên ngọc bội khắc tên của mỗi người. Tổng cộng có bảy khối ngọc bội đều điêu khắc từ một tảng ngọc.

Trước mắt bao người, Khương Ấu An đi tới bàn đá không xa, nhận ra em ấy muốn làm cái gì đó, Khương Cẩm Nam chợt co rụt đồng tử. Đặc biệt là khi Khương Ấu An cầm một cục đá lớn khác, theo phản xạ hắn lao đến cản lại. Nhưng bị Khương Diệu Diệu để ý tới anh cản đường lại, “Ngũ ca...”

“Tránh ra!” Khương Cẩm Nam quát lớn một tiếng. Khương Diệu Diệu bị hoảng sợ, chưa phản ứng kịp mắt thấy anh trai hất vung tay mình, cả người cô ta lui ra đằng sau ngã phịch xuống đất.

“Ngũ ca!”



Khương Cẩm Nam theo bản năng mà chạy lại chỗ Khương Ấu An.

Hắn không quay đầu nhìn em gái nhỏ của mình, trơ mắt nhìn Khương Ấu An đã giơ cao cục đá trong tay, dưới ánh mắt mọi người đập xuống ngọc bội.

“Tiểu Lục!!”

Lúc cục đá đập nát ngọc bội ấy, Khương Cẩm Nam cảm giác có cái gì đó cách xa mình càng ngày càng xa.

Khương Ấu An không có nhìn đến Khương Cẩm Nam, nhìn phế phẩm bị dập nát kia. Ngọc bội đã bị đập thành hai mảnh, một nửa đã nát thành bột nửa còn lại vẫn hoàn hảo.

Khương lão phu nhân dường như bị cứng người, còn những người khác đều sửng sốt, Khương Ấu An mặt không biểu cảm nhìn nửa miếng còn nguyên vẹn kia, lại lần nữa giơ cao cục đá chuẩn bị đập xuống.

“Anh Cẩm Nam!!”

Lần này là Mộ Đình Nhi hét chói tai.

“Tiểu Ngũ!” là Khương lão phu nhân vội la lên.

Chỉ là khi cục đá toan nện xuống bị Khương Cẩm Nam bắt lấy nửa miếng nguyên vẹn kia che chắn, cho nên cục đá đập lên mu bàn tay hắn.

“Ngũ ca ơi!!”, Khương Diệu Diệu không hiểu dạo gần đây anh trai có kỳ quái!

Máu tươi chảy ồ ạt.

Khương Ấu An sửng sốt sau lại khôi phục như thường.

“Tiểu Lục...”

Khương Cẩm Nam không biết vì cái gì bản thân trông khổ sở như vậy. Hắn không biết chính mình vì sao tiến lên che chắn miếng ngọc bội. Càng không nghĩ đến một Tiểu Lục lạnh lùng quyết tuyệt như vậy.

Hắn rất nhớ cô bé nhỏ khi xưa.

“Tiểu Lục, Ngũ ca đau quá...”

Khương Ấu An lạnh mặt vứt cục đá sang một bên.

Khương Cẩm Nam bàn tay máu thịt mơ hồ, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

Tự như nhiều đó hồng mai nở rộ.

*****

Tính từ chương 11 đến 20 đã có hơn 16786 từ, 27 trang word, xỉu!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi