SAU KHI TỎ TÌNH VỚI ẢNH ĐẾ, TÔI NỔI TIẾNG

Thôi Âu Ninh từ từ buông tay ra.

Cố Chiết Phong dường như cũng nhận ra điều gì đó. Những cảm xúc trên khuôn mặt anh từ từ rút đi, như thủy triều rời xa bờ cát.

Thôi Âu Ninh im lặng đứng dậy, ngồi lại vào vị trí bên cạnh. Tay của Cố Chiết Phong, vì không còn sự nâng đỡ, từ từ trượt xuống vai cậu, rơi xuống đùi.

"Chuyện này... có lẽ cần phải suy nghĩ lại." Một lúc lâu sau, Thôi Âu Ninh mới lên tiếng.

Lời vừa dứt, Cố Chiết Phong bỗng dưng cảm thấy một cơn tức giận không rõ nguồn cơn.

Cậu biết rõ đây không phải là thời điểm thích hợp. Cậu cũng hiểu rằng nếu chuyện của cậu và Thôi Âu Ninh bị người ngoài phát hiện, dư luận sẽ ồn ào, khó lòng kiểm soát.

Nhưng cậu vẫn không thể kìm nén việc nói ra những lời đó.

Vì cậu để tâm quá nhiều. Cậu để tâm đến việc không thể công khai nắm tay Thôi Âu Ninh, đến việc ngay cả khi Thôi Âu Ninh bị ném trứng, cậu cũng chẳng thể đường hoàng đưa tay giúp anh ấy lau sạch.

Một người vốn dĩ luôn đường hoàng như Cố Chiết Phong, muốn gì có đó, nay lại phải giấu giếm chuyện yêu đương. Ngay cả việc bảo vệ người mình thương cũng phải lén lút.

Loại cảm giác này thật sự khiến cậu nghẹn ngào, khó chịu.

Dù thông minh, tài giỏi hơn người, Cố Chiết Phong cuối cùng cũng chỉ là một con người bình thường, và người nào cũng có điểm yếu.

Điểm yếu lớn nhất của Cố Chiết Phong chính là lòng kiêu hãnh của cậu.

Vì thế, dù biết chuyện này không thích hợp, dù đã nghĩ đến tất cả hậu quả, cậu vẫn không thể ngăn mình nhìn vào đôi mắt Thôi Âu Ninh và hỏi:

"Chúng ta hãy để cả thế giới biết, được không?"

Trong lòng, cậu biết rõ điều này không ổn.

Nhưng khi thật sự nghe Thôi Âu Ninh từ chối, cậu vẫn cảm thấy tức giận.

Danh tiếng giảm sút hay bị người khác mắng chửi... cậu không quan tâm.

Dù có bị ném trứng như Thôi Âu Ninh, cậu cũng không quan tâm.

Vì cớ gì mà khi cậu yêu lại phải nhận được sự chấp nhận của những kẻ không liên quan?

Từ bao giờ những việc cậu làm lại cần người khác đánh giá?

Cố Chiết Phong biết suy nghĩ này không đúng, nhưng không thể nào kìm nén được.

Vì vậy, cậu nói: "Nhưng em muốn như vậy."

Thôi Âu Ninh ngồi bên cạnh cậu một hồi lâu mới nói: "Chuyện này anh đã nói rồi, Chiết Phong, không phải là anh không muốn, mà thật sự..."

Cố Chiết Phong cứng rắn ngắt lời: "Thôi Âu Ninh, em muốn như vậy."

Thôi Âu Ninh cảm thấy bực bội.

Anh không hiểu tại sao cuộc trò chuyện lại rơi vào ngõ cụt như thế này. Cố Chiết Phong cứ khăng khăng muốn làm một việc mà rõ ràng chỉ có hại, hoàn toàn không giống cậu thường ngày.

Cố Chiết Phong quả quyết nói, vì vậy Thôi Âu Ninh cũng đáp lại với giọng chắc nịch: "Không được."

Giọng Thôi Âu Ninh vốn đã trầm, lại thêm vẻ bực bội khi nói ra hai chữ này, nghe như một người đàn ông trung niên không kiên nhẫn trả lời vợ mình.

—So sánh như vậy thì hơi buồn cười, nhưng trong khoảnh khắc đó, thật sự có cảm giác như vậy.

Hai người đều im lặng, không ai nói gì thêm, mãi cho đến khi đến địa điểm quay chụp. Cả hai thay trang phục, chỉnh lại kiểu tóc, chuẩn bị cho buổi chụp ảnh.

Chụp xong một lượt, Thôi Âu Ninh ngồi vào một góc nghỉ ngơi. Vương Kha cầm ly nước lén lút bước tới, hỏi nhỏ: "Thế nào rồi? Anh ổn chứ?"

Thôi Âu Ninh hơi khó hiểu trước thái độ lén lút của cô, nhưng cũng không hỏi, chỉ trả lời bình thường: "Cũng ổn, chỉ là chụp vài tấm ảnh thôi mà."

Vương Kha bật cười: "Ai ya, em không nói chuyện đó đâu."

Thôi Âu Ninh ngạc nhiên: "Thế là chuyện gì?"

"Em là hỏi chuyện của anh với Cố ảnh đế ấy..." Vương Kha hạ giọng nói nhỏ hơn: "Hai người cãi nhau à?"

Thôi Âu Ninh không phủ nhận: "Không hẳn là cãi nhau, chỉ là có chút bất đồng... Có vẻ rõ ràng lắm sao?"

Vương Kha gật đầu: "Rõ ràng lắm luôn... Anh không thấy các nhân viên khác không dám nói chuyện sao? Ai cũng sợ bị hai người dọa chết."

Thôi Âu Ninh liếc nhìn các nhân viên đang nghỉ ngơi bên kia, rồi nhẹ giọng đáp: "Không có gì đâu, cứ quay chụp như bình thường, không ảnh hưởng gì cả."

"Vì chuyện gì mà hai người bất đồng ý kiến vậy?" Vương Kha lo lắng hỏi: "Có phải chuyện nghiêm trọng không?"

Thôi Âu Ninh trả lời: "Cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là anh thấy em ấy có phần vô lý."

Vương Kha tròn mắt nhìn anh ngạc nhiên: "Cố ảnh đế? Vô lý?"

Đây là lần đầu cô liên tưởng hai từ này với Cố Chiết Phong.

Thôi Âu Ninh không hề thấy lời mình có gì lạ: "Đúng vậy, em ấy không màng đến tình hình thực tế, một mực muốn làm theo ý mình. Anh hiểu cảm xúc của em ấy, nhưng hành động như vậy có chút vô lý."

Vương Kha chớp chớp mắt, rồi cẩn thận hỏi: "Thôi ca... anh với Cố ảnh đế... có phải là... kia...?"

Thôi Âu Ninh ngạc nhiên nhìn cô: "Giờ em mới đoán ra sao? Anh tưởng em đã biết từ lâu rồi chứ."

Trong mắt anh lộ rõ sự nghi hoặc và khó hiểu, ngầm nói rằng: "Rõ ràng như vậy mà bây giờ em mới nhận ra sao, chậm quá rồi."

Vương Kha:......

Cô ho nhẹ rồi hỏi tiếp: "Vậy chuyện hai người bất đồng ý kiến, có phải cũng liên quan đến chuyện đó không?"

Thôi Âu Ninh không giấu giếm, nói thẳng: "Đúng vậy, nói đơn giản là em ấy nhiều lần đề nghị công khai mối quan hệ, nhưng anh đã từ chối."

Vương Kha ngạc nhiên: "Tại sao chứ! Được Cố Chiết Phong công khai công nhận là bạn trai, ai mà không ngưỡng mộ? Hơn nữa, công khai với Cố ảnh đế sẽ là vũ khí mạnh nhất giúp anh "tẩy trắng" đó! Những lời thổ lộ trên mạng sẽ trở thành bằng chứng tình yêu chứ không phải tin đồn thất thiệt, anh còn có thể thu về một lượng fan CP đáng kể!"

Thôi Âu Ninh đáp: "Nhưng còn Cố Chiết Phong thì sao?"

Vương Kha do dự: "Với Cố ảnh đế... chắc cũng không ảnh hưởng nhiều đâu. Anh ấy nổi lên nhờ thực lực, không như mấy thần tượng dễ bị mất fan khi công khai tình cảm. Cố ảnh đế lại có hậu thuẫn mạnh, chắc chẳng ngại chuyện này. Nhìn Long Nhất mà xem, bạn gái cứ thay như thay áo, lúc nào muốn công khai là công khai, vì anh ta có hậu thuẫn. Cố ảnh đế còn tài năng và có bối cảnh mạnh hơn Long Nhất vài con phố, công khai đối tượng mà chỉ cần không phải quá chênh lệch tuổi tác hoặc chưa đủ tuổi thì chắc sẽ chẳng sao cả."

Thôi Âu Ninh im lặng một lúc rồi mới nói: "Nhưng anh lo sẽ ảnh hưởng đến em ấy. Hiện tại danh tiếng của anh không tốt lắm, nếu công khai, sợ rằng những người chửi anh sẽ chuyển qua chửi em ấy."

Vương Kha nói: "Thôi ca, anh suy nghĩ vụn vặt quá rồi."

Thôi Âu Ninh đáp: "Anh không hề."

Vương Kha lắc đầu: "Anh nghĩ quá nhiều rồi. Anh cứ chắc chắn rằng người ta sẽ chửi Cố ảnh đế sao? Lui một bước mà nói, chính anh ấy có quan tâm không? Nếu anh ấy không ngại thì sao anh lại lo lắng vậy?"

Thôi Âu Ninh thở dài: "Em ấy là người tôi yêu, tôi không thể không nghĩ đến cảm giác của em ấy và những gì em ấy có thể gặp phải."

"Không phải đâu, Thôi ca. Anh không suy xét cảm nhận của anh ấy, mà là đang áp đặt suy nghĩ của mình lên Cố ảnh đế. Anh cũng nói rồi, chính anh ấy muốn công khai, vậy sao anh lại quy thành là do anh ấy không muốn?"

Thôi Âu Ninh nhất thời không đáp lại được.

Vương Kha nói có lý, nhưng anh vẫn không vượt qua được chướng ngại của chính mình.

"Thôi ca..." Vương Kha dè dặt hỏi: "Anh có phải... có chút tự ti không?"

Tự ti vì cảm thấy mình không xứng với Cố Chiết Phong, lo lắng rằng trong mắt người khác, mối quan hệ của họ sẽ trở thành vết nhơ cho Cố Chiết Phong.

"Không chỉ đơn giản là như thế."

Đúng lúc đó, một nhân viên đến gọi: "Cố lão sư, Thôi lão sư, nghỉ ngơi xong rồi chứ? Chúng ta có thể tiếp tục quay được không?"

"Có thể." Thôi Âu Ninh đứng dậy nói: "Anh đi chụp trước." Rồi kết thúc cuộc trò chuyện với Vương Kha và đi về phía trường quay.

Nhân viên điều chỉnh máy ảnh nói: "Hai vị lão sư, bây giờ sẽ chụp ảnh chung của hai người, làm phiền tiến gần nhau chút nhé."

Thôi Âu Ninh bước tới trước màn trắng, đối diện ánh mắt Cố Chiết Phong đang đứng chờ.

"Lão sư, tạo hình đầu tiên chúng tôi muốn hai vị đứng nhẹ nhàng gần nhau. Cố lão sư và Thôi lão sư, mỗi người cầm một chiếc quạt, tiến sát lại để chụp một tấm, hai vị thấy thế nào?"

Cố Chiết Phong mỉm cười: "Được thôi."

Các tấm ảnh chụp trước đó đều rất bình thường, nhưng đột nhiên, từ sau máy quay, nhiếp ảnh gia nhô đầu ra và nói: "Hai vị lão sư, vì đây là đề tài đ·ồng t·ính, hai người thuộc vai người yêu, có thể trao cho nhau một ánh nhìn yêu thương được không? Kiểu như đối diện nhau là được rồi."

Cả hai theo bản năng nhìn nhau một cái, rồi lại đồng loạt quay đi, né tránh ánh mắt của đối phương.

Không khí có chút ngượng ngùng.

Hai ngày nay bầu không khí giữa họ không đúng lắm, điều này tất cả nhân viên đều nhận ra. Nhưng công việc vẫn phải ưu tiên, nên nhân viên chỉ còn cách mạnh dạn nhắc nhở: "Vậy... phiền hai vị lão sư chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ bắt đầu."

Thôi Âu Ninh thở nhẹ một hơi, điều chỉnh lại ánh mắt, quay lại nhìn thẳng vào Cố Chiết Phong.

Lúc này, Cố Chiết Phong mặc trang phục Hách Dần Thư, phong thái càng toát lên vẻ nhẹ nhàng và thư sinh.

Vương Kha bảo họ trông như đang cãi nhau, nhưng hoàn toàn không đúng; làm sao anh có thể cãi nhau với Cố Chiết Phong được chứ. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt của Cố Chiết Phong, anh đã thấy bản thân như mất hết lý lẽ rồi.

Bất chợt, Thôi Âu Ninh giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mí mắt của Cố Chiết Phong.

Hành động đó khiến Cố Chiết Phong hơi sững người, cậu không ngờ Thôi Âu Ninh lại bất ngờ hành động như vậy trước mặt mọi người.

Ngay sau đó, Thôi Âu Ninh vòng tay qua eo Cố Chiết Phong, kéo cậu vào trong lòng.

Nhiếp ảnh gia reo lên phấn khích, bắt đầu điên cuồng bấm máy.

Cảnh tượng này quá đẹp, Liên Chu mang vẻ dịu dàng ngập tràn ánh mắt, Hách Dần Thư trong vòng tay ngỡ ngàng, nhưng cũng toát lên chút e thẹn và mong chờ.

Quả là hoàn hảo.

Vẫn giữ tư thế ôm, Thôi Âu Ninh ghé sát tai Cố Chiết Phong, nhẹ giọng nói: "Em biết không, việc không công khai cũng có cái hay của nó."

Hơi thở của Thôi Âu Ninh phả nhẹ vào vành tai Cố Chiết Phong, hơi ấm truyền từ tai lan ra khắp cơ thể, khiến cậu không khỏi căng thẳng, suýt nữa định níu lấy góc áo Thôi Âu Ninh: "Có... có gì tốt chứ..."

Thôi Âu Ninh khẽ cười: "Mọi người nghĩ chúng ta đang chụp ảnh, nhưng thực ra chỉ có mình anh biết, anh đang lợi dụng cơ hội này để ôm em."

Cố Chiết Phong đáp: "Vậy tính là gì chứ, công khai cũng có thể ôm mà?"

"Nhưng sẽ mất đi một chút niềm vui bí mật."

"Niềm vui gì?"

Thôi Âu Ninh cười ranh mãnh: "Em không thấy cảm giác này rất giống như đang ăn đậu hũ* sao?"

Cố Chiết Phong nghĩ thầm:... Não của bạn trai tôi đúng là phong phú quá mức, biết làm sao đây?

*Ăn đậu hũ hay ăn đậu phụ trong ngôn tình, đam mỹ.. là cụm từ để chỉ hành vi chiếm tiện nghi bao gồm động chạm, sờ mó các vị trí nhạy cảm thân thế của người nữ bằng tay hoặc.. miệng với ý đồ đen tối và được sự đồng ý, thỏa hiệp từ người đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi