SAU KHI TỎ TÌNH VỚI ẢNH ĐẾ, TÔI NỔI TIẾNG

"Vất vả cho mọi người." Thôi Âu Ninh nói, cười chào nhóm nhiếp ảnh và đội truyền thông sau khi buổi chụp hình kết thúc vào lúc hơn bốn giờ chiều.

"Không vất vả, không vất vả."

"Sau này nếu cần gì thêm về ảnh thì anh cứ nói..."

Thôi Âu Ninh cùng mọi người thu xếp đồ đạc và chuẩn bị ra về.

"Sếp!"

Cố Chiết Phong đang cầm chiếc ly pha lê, đứng bên ngoài đợi nhóm chụp xong, liền thấy Lưu Khoa Tân bước tới: "Có chút việc muốn báo cáo với sếp."

"Cần bao lâu?"

"Một chút thôi."

Cố Chiết Phong quay lại nói với nhóm: "Mọi người đi trước đi, tôi sẽ đến sau."

Cậu cùng Lưu Khoa Tân đi sau cùng, nhường cho Thôi Âu Ninh và nhóm nhiếp ảnh đi trước.

Đây là khu trường quay lớn, ngày nào cũng có rất nhiều đoàn phim và các tổ quay đến làm việc, Thôi Âu Ninh vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Lưu Nghi Vĩ.

Lưu Nghi Vĩ vừa tới nơi, tay xách bao đồ đạc từ ngoài vào. Thấy Thôi Âu Ninh, đôi mắt cậu ta liền sáng rực lên, hô to: "Thôi ca!!!"

Không chỉ gọi to, Lưu Nghi Vĩ còn thả đồ đạc xuống, như một chú tinh tinh phấn khích lao đến ôm chặt lấy Thôi Âu Ninh: "Thôi ca!!! A a a! Thật là anh, Thôi ca!!!"

Cố Chiết Phong vừa bước ra cửa liền thấy cảnh Lưu Nghi Vĩ chạy đến ôm chầm lấy Thôi Âu Ninh, tay nắm chặt ly pha lê đến mức ly phát ra âm thanh "rắc" như muốn vỡ vụn.

Lưu Khoa Tân đứng sau lưng cậu, rùng mình: "S... sếp..."

Lưu Khoa Tân: Cầu xin giữ bình tĩnh QAQ!!!

Trong khi đó, Lưu Nghi Vĩ hoàn toàn không hay biết chuyện gì, vẫn phấn khích ôm vai Thôi Âu Ninh nói: "Thôi ca! Lâu rồi không gặp!"

Dù Lưu Nghi Vĩ có chút ngờ nghệch, nhưng lại rất chân thành. Thôi Âu Ninh gặp lại cậu, cảm giác như gặp bạn cũ, khó tránh vui vẻ: "Lâu rồi không gặp."

Anh nhìn Lưu Nghi Vĩ từ đầu đến chân rồi buột miệng: "Cậu béo rồi đấy."

Lưu Nghi Vĩ hoảng hốt cúi đầu nhìn mình: "Thật sao!?"

Thôi Âu Ninh cười: "Giỡn thôi, trông cậu chẳng khác lần trước là mấy."

Lưu Nghi Vĩ làm mặt thất vọng: "Thôi ca lại lừa em."

Thôi Âu Ninh không hề tỏ ra hối lỗi: "Đó chỉ là một cách quan tâm của tôi dành cho cậu thôi."

Lưu Nghi Vĩ thắc mắc: "Cách quan tâm gì chứ?"

Thôi Âu Ninh đáp không chút biến sắc: "Giúp cậu vận động não bộ để đề phòng khỏi bị lừa dễ dàng."

Lưu Nghi Vĩ lẩm bẩm: "... Em cảm ơn anh?"

"Không cần khách sáo."

Lưu Nghi Vĩ:......

Không muốn bàn thêm về chuyện đó, Lưu Nghi Vĩ quyết định đổi đề tài: "Thôi ca, mọi người đến đây chụp gì vậy?"

"Ảnh tạo hình."

"Là ảnh cho bộ phim anh đóng với Cố ảnh đế sao!?"

"Ừ."

"Háo hức quá!!!" Lưu Nghi Vĩ nhảy cẫng lên đầy phấn khích: "Em muốn xem phim quá!"

Thôi Âu Ninh nhướng mày: "Cậu là gay à?"

Lưu Nghi Vĩ ngơ ngác: "Đương nhiên không phải rồi!"

"Vậy sao cậu lại trông mong một bộ phim về đồng tính?"

Lưu Nghi Vĩ lúng túng: "À... thì... tại vì..."

Thôi Âu Ninh mỉm cười hiểu rõ: "Xem ra cậu không thật sự háo hức, chỉ nói cho có thôi."

"Không phải vậy mà!" Lưu Nghi Vĩ chối đây đẩy.

"Chính xác là vậy đấy, anh chỉ thử một chút là lộ ra ngay."

Lưu Nghi Vĩ cười khổ: "Sao anh lại phải thử em như thế?"

Thôi Âu Ninh chớp mắt: "Thấy thú vị."

Lưu Nghi Vĩ đành bất chấp: "Thôi được rồi, anh chỉ cho em, trả lời thế nào mới tỏ ra thật sự mong chờ?"

Thôi Âu Ninh nghiêm túc: "Em phải nói "Xem phim đồng tính không liên quan đến việc có phải là gay hay không. Nghệ thuật cần được đánh giá rộng hơn, không chỉ qua xu hướng của nhân vật chính.""

Lưu Nghi Vĩ bật thốt: "Trời ơi! Đỉnh quá!"

Thôi Âu Ninh vỗ vai cậu: "Cố gắng nhé, con đường phía trước còn dài."

"A? Con đường gì cơ?"

"Con đường học cách nói dối một cách thuyết phục."

Lưu Nghi Vĩ:...

Trong khi họ trò chuyện, vài chàng trai khác đi cùng Lưu Nghi Vĩ cũng lần lượt tiến lại gần. Một trong số đó, một cậu có vẻ ngoài khá dễ chịu, chào hỏi Thôi Âu Ninh: "Chào anh, lâu quá không gặp."

Thôi Âu Ninh gật đầu: "Lâu rồi không gặp."

Cậu kia cười nói đùa: "Anh trông như thể không nhớ em là ai vậy."

Thôi Âu Ninh không đáp, tạo ra một khoảng lặng gượng gạo. Sau vài giây, cậu ta mới nói: "Em là... Lâm Á Hòa."

Thôi Âu Ninh nở một nụ cười tươi: "A, Lâm Á Hòa! Làm sao tôi có thể quên cậu chứ."

Lâm Á Hòa thầm nghĩ: Có vẻ như anh còn có thể giả vờ hơn nữa đấy chứ?

Lưu Nghi Vĩ huých vai Thôi Âu Ninh một cái: "Gặp anh là anh không chú ý bọn em nữa rồi. Tụi em thi xong chương trình từ lâu."

Thôi Âu Ninh "Ồ" một tiếng: "Vậy là có quán quân rồi sao?"

Lưu Nghi Vĩ lắc đầu ngán ngẩm: "Anh à, tụi em là show tuyển chọn nhóm nhạc, đâu phải thi đấu mà chỉ có một người thắng. Bọn em cần chọn ra tám người để lập một nhóm nam."

Thôi Âu Ninh lại "Ồ" một tiếng: "Chọn được rồi chứ?"

"Rồi, đây đều là mấy thành viên nhóm em, hôm nay tụi em đến chụp bộ ảnh đầu tiên sau khi thành lập nhóm."

Lưu Nghi Vĩ chỉ về phía mấy chàng trai đứng phía sau, ai nấy đều có ngoại hình sáng sủa nổi bật: "Đây, mấy đứa tụi em đây."

Trong số này, Thôi Âu Ninh thấy ai cũng quen quen, nhưng chỉ nhớ mỗi một cái tên sau khi nghĩ mãi mới nhớ ra.

Hà Vi Long.

Khi Thôi Âu Ninh nhìn về phía cậu ấy, Hà Vi Long khẽ lườm lại một cái. Chắc cậu ta biết hiện tại mình không thể làm gì được Thôi Âu Ninh.

Vài người khác có vẻ cũng muốn lại gần làm quen với Thôi Âu Ninh. Dù gì, anh giờ là nam chính của phim do Cố Chiết Phong chọn. Dù xung quanh có chút tin đồn không hay, nhưng đều không phải vấn đề lớn. Với sự hậu thuẫn của Cố Chiết Phong, chỉ cần phim ra mắt và nổi tiếng, mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy.

Tuy nhiên, thấy Lâm Á Hòa và Thôi Âu Ninh nói chuyện như vậy, họ cảm thấy nếu bước lên cũng sẽ thành xấu hổ, liền nhìn nhau rồi chỉ đơn giản chào hỏi.

"Nghi Vĩ, bọn tôi đi trước đây, lát nữa gặp nhé." Mấy chàng trai chào và đi trước cùng nhân viên. Lưu Nghi Vĩ vẫy tay tiễn họ rồi quay lại nhìn quanh, lén đến gần Thôi Âu Ninh, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào rồi, Thôi ca? Anh với Cố ảnh đế sao rồi?"

Thôi Âu Ninh đáp: "Tốt lắm."

Lưu Nghi Vĩ mắt sáng rực: "Thôi ca ngầu quá! Nếu em mà được một nửa cái ngầu của anh thì đời này coi như mãn nguyện!"

Ánh mắt lấp lánh ngôi sao của cậu khiến Thôi Âu Ninh bật cười: "Thôi đi, lo mà đi chụp ảnh kìa."

"Hehe, vậy em sẽ nhắn tin WeChat cho anh sau nhé!"

"Ừ."

"Lại đây, Thôi ca..." Lưu Nghi Vĩ đang định nói gì đó thì đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, rùng mình một cái.

Cậu thì thào: "Lạ thật, sao tự nhiên thấy lạnh thế nhỉ?"

Thôi Âu Ninh ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"

"Không, không có gì đâu..." Lưu Nghi Vĩ vừa lẩm bẩm vừa bước đi, không nhận ra rằng có một ánh mắt vẫn dõi theo cậu.

Ánh mắt ấy là của người mà cậu sùng bái – đại lão Cố Chiết Phong.

Cố Chiết Phong mặt không biểu cảm đứng đó, trong khi Lưu Khoa Tân bên cạnh cảm thấy mình sắp đông cứng vì bầu không khí căng thẳng.

Cố Chiết Phong trầm giọng hỏi: "Hai người họ đang làm gì vậy?"

Lưu Khoa Tân dè dặt trả lời: "Chỉ là... nói chuyện phiếm bình thường thôi ạ..."

Cố Chiết Phong hỏi tiếp: "Nói chuyện phiếm bình thường cần phải đứng gần nhau như vậy sao?"

Lưu Khoa Tân như muốn khóc: "Ờ thì... có lẽ họ chỉ nói chuyện thầm thì chút thôi?"

"Thì thầm chuyện gì mà không thể nói công khai được?"

Cố Chiết Phong vẫn không buông tha: "Còn nữa, gặp mặt lại kích động thế sao? Trước bao nhiêu người lại ôm ấp, họ thân thiết đến mức nào vậy?"

Lưu Khoa Tân im lặng, thật sự không biết phải đáp thế nào.

Đột nhiên, Cố Chiết Phong nói giọng lạnh lùng: "Điều tra Lưu Nghi Vĩ cho tôi."

"Hả?"

"Phải ngăn chặn hết mọi tình địch có thể."

Lưu Khoa Tân:...Sếp, ngài bình tĩnh chút đi!!!

Dù có muốn phàn nàn, Lưu Khoa Tân vẫn âm thầm ghi nhớ, đồng thời tiếc thay cho Lưu Nghi Vĩ một chút.

Mãi đến khi Lưu Nghi Vĩ đi khuất, Cố Chiết Phong mới thôi cơn ghen vô lý, quay lại bình thường: "Nói đi, cậu vừa tìm tôi có việc gì?"

Lưu Khoa Tân cũng trở lại trạng thái làm việc, lấy tài liệu từ folder ra đưa cho Cố Chiết Phong: "Mấy hôm trước ngài bảo có điều gì đó không ổn, nên chúng tôi đã tiếp tục điều tra. Dựa trên một số tài khoản marketing hoạt động mạnh nhất, chúng tôi tìm được người phụ trách và phát hiện ra mọi chuyện không hề đơn giản như bề ngoài."

Cố Chiết Phong nhận tài liệu: "Tiếp tục."

"Bề ngoài thì có vẻ Hà Vi Phượng đã tìm cách liên hệ với truyền thông và paparazzi, mua bài PR để thổi phồng sự việc. Nhưng thực tế, Thường Sâm lại ngầm làm rất nhiều việc hỗ trợ Hà Vi Phượng. Dù ngoài mặt là Hà Vi Phượng gây khó dễ cho Thường Sâm, Thường Sâm vẫn bí mật bật đèn xanh cho cô ta ở nhiều việc. Ví dụ như Lý Đào Đào – người điều hành một diễn đàn giải trí, thực tế là người của Thịnh Tường giải trí do Thường Sâm đứng sau. Tuy nhiên, cậu ta lại tỏ ra rất tích cực trong việc chỉ trích Thường Sâm, dẫn đầu làn sóng bôi nhọ ông ta."

Cố Chiết Phong gật đầu: "Ừ."

Lưu Khoa Tân tiếp tục: "Điều này chứng tỏ, ngay cả khi Thường Sâm không phải người trực tiếp khuấy động sự việc, ông ta ít nhất cũng không ngăn cản và để mặc tình hình diễn tiến. Như vậy có thể khẳng định, Thường Sâm thực chất muốn mọi chuyện trở nên ầm ĩ. Nhận định này khá khớp với phỏng đoán trước của ngài – Thường Sâm đang có âm mưu gì đó, và Hà Vi Phượng chỉ là công cụ."

Cố Chiết Phong, không mấy ngạc nhiên vì đã dự đoán được phần lớn, hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Có." Lưu Khoa Tân lật đến trang cuối cùng và chỉ cho Cố Chiết Phong: "Trong quá trình điều tra, chúng tôi phát hiện ra một chi tiết cực kỳ kỳ lạ."

Trang cuối là một bức ảnh của Thôi Âu Ninh chụp cùng Thường Sâm.

"Vài tài khoản marketing và phóng viên truyền thông cho biết, Hà Vi Phượng đã cung cấp cho họ hai phiên bản thông tin. Ở phiên bản đầu, cô ta chỉ định tung chuyện Thường Sâm là người xấu, mà không nhắc đến Thôi lão sư. Nhưng ngay trước khi gửi thông cáo chính thức, cô ta lại liên hệ với họ và yêu cầu chỉnh sửa, thêm vào bức ảnh này giữa Thôi lão sư và Thường Sâm, cùng các nội dung dẫn dắt người đọc tin rằng giữa họ có quan hệ đặc biệt."

Cố Chiết Phong nhắc lại: "Đột nhiên muốn sửa thông tin à?"

"Đúng vậy," Lưu Khoa Tân trả lời: "Vì thế tôi thấy có điều không ổn, nên đã cùng tổ kỹ thuật âm thầm điều tra những người mà Hà Vi Phượng liên lạc. Chúng tôi phát hiện một chuyện đáng ngờ."

"Nói đi."

"Một ngày trước khi Hà Vi Phượng gửi thông cáo, cô ta đã gọi điện thoại nhiều lần với một người. Lần dài nhất kéo dài đến một giờ. Dựa trên lịch trình, người đó đã gặp cô ta tại một nhà hàng nào đó và ở lại cùng cô hơn một giờ."

Khi Lưu Khoa Tân nói, Cố Chiết Phong đã đọc xong các chi tiết được ghi chú trong tài liệu, ánh mắt dừng lại ở cái tên bị khoanh tròn.

"Mạch Cốc Trì." Cố Chiết Phong khẽ lặp lại tên này, giọng nói hoàn toàn lạnh lẽo.

Cậu khép tài liệu lại và ra lệnh: "Tối nay yêu cầu toàn bộ nhân viên ở lại công ty, cùng tôi tăng ca."

Lưu Khoa Tân hỏi: "Ngài muốn làm gì ạ?"

Cố Chiết Phong thản nhiên đáp: "Đánh sập tất cả hậu thuẫn của Mạch Cốc Trì cho tôi."

"Rõ!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi