Rõ ràng mình nàng ở trong phòng trắng nhỏ không một bóng người, chợt nàng bị người bắt được, nắm trong lòng bàn tay.
Cục bông Ylang suýt hét ầm lên.
Nhưng nàng lập tức ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Mùi hương lạnh nhàn nhạt, như sen đen chôn dưới băng tuyết.
Là… hắn ư?
Hắn vào được lúc nào vậy? Theo hầm trộm sao?
Nàng ngạc nhiên dịch mắt, muốn thò mắt ra từ khe hở.
Nàng lập tức phát hiện không đúng.
Đây không phải tay của nàng.
Nó không có màu khác, bàn tay rất lớn, đốt ngón tay thon dài, là một cái tay của đàn ông.
Hơn nữa, một lực lượng kỳ dị làm lòng người kinh hãi khiến nàng bị cái tay này khống chế tuyệt đối. Nàng cơ bản không thể kéo mình thành sợi dây, chạy ra lòng bàn tay của hắn.
Cái tay này kéo nàng hai cái, sau đó thuận tay cuốn cái đuôi của nàng quanh đầu ngón út.
Ylang: “…”
Tay theo chủ nhân ư? Việc này khiến nàng hoàn toàn an tâm.
Nàng không sợ nữa.
Nhìn màu da của nó, nàng đã hiểu sự biến mất thần bí vừa rồi là như nào.
Nó có màu giống hệt thạch cao, chỉ cần nó nằm yên không nhúc nhích, không ai có thể tìm ra cái tay này từ đống cánh thiên sứ và mặt Thánh Tử kia.
“Thật tốt quá, mình tìm được rồi!” Nàng vui mừng dùng lông cọ xát nó.
Nó giơ ngón trỏ, đánh mạnh phần trên hai mắt của nàng.
Ylang không có thể biến hình, bị nó gõ làm sững sờ.
Thân thể này rơi từ mấy vạn thước trên không trung xuống cũng không đau. Nhưng bị nó gõ như vậy, nàng lại ứa ra nước mắt.
“Huhu…”
Ngón tay nó nắm lại, bóp tắt tiếng của nàng một cách thần kỳ.
Ylang cảm thấy mình như bị bịt miệng. Một cảm giác rất kỳ dị chạy dọc thân thể của nàng, khiến nàng dựng lông.
Loại… Loại cảm giác thân thiết ỷ lại này là như nào?
Nó dùng ba ngón nắm nàng trong lòng bàn tay. Ngón trỏ và ngón giữa một trước một sau, đi trên mặt đất như hai chân. Nó im lặng đi đến cửa sau lưng, tay nghiêng cái, khẽ bóp, hoà làm một thể với vụn thạch cao xung quanh.
Ylang ngạc nhiên xoay đôi mắt nhỏ, trộm dò xét.
Cửa bị đẩy ra, lỗ thủng trên nóc nhà làm lộ ra đèn Long Tinh, vụn thạch cao đầy đất chói mắt.
Thủ vệ vườn mộ ngoài cửa ngây ra như phỗng, hơn nửa ngày không phát ra tiếng.
“Gặp quỷ rồi! Có trộm! Vương miện bị trộm!” Rốt cuộc, thở mạnh cái, thủ vệ hét khản họng.
Một đám hỗn loạn.
Vinár cũng chạy tới. Cậu che lại trán, trong ánh mắt xanh thẳm xuất hiện vẻ tuyệt vọng.
Vốn chuyện nửa đêm cậu vào vườn mộ hoàng gia còn có 50% giấu được phụ thân của mình, ai ngờ lại vướng vào chuyện chết tiệt này! Rồi xong, phụ thân chỉ có thể đến đội hiến binh đón mình về nhà.
Ylang chớp mắt nhỏ, khẩn trương nhìn chăm chú Vinár.
Nàng đến giờ vẫn không rõ, vì sao Vinár lại chạy đến nơi đây tìm đến nàng? Chẳng lẽ… chẳng lẽ là Ma Thần sắp xếp ư?
Nghĩ như vậy, nàng nhanh chóng dùng cái đuôi chọc chọc bàn tay đang nắm lấy nàng, sau đó chỉ chỉ Vinár.
Bàn tay đứt hơi khựng lại, năm ngón tay bỗng đè xuống như núi lớn, ép nàng thành một hạt châu bông nhỏ.
Nàng cảm thấy rõ một hơi thở giận dữ.
Mặc dù Ylang bị cái tay này tạo thành một hạt nho nhỏ, nàng lại không có cảm giác khó chịu mà cảm thấy vô cùng an toàn.
Nàng không nhịn được trộm run lông, làm bộ không có việc gì phủi phủi đốt ngón tay và vân tay của hắn.
Hic… cảm giác này thật sự quá tư mật, quá thẹn.
Nàng cũng không biết tại sao mình muốn làm như vậy, nàng chỉ dựa vào bản năng, muốn làm là làm.
Nàng cảm giác được cái tay này càng nắm nàng chặt hơn.
Chặt đến mức hơi run rẩy.
“Dù sao… dù sao anh ta đang tự bóp chính mình.” Nàng tìm lý do, yên tâm nằm trong lòng bàn tay của hắn, mặc hắn bóp.
Một lát sau, đám thủ vệ không kiếm được gì rời đi căn phòng trắng này.
Cái tay đứt buông lỏng Ylang.
Ylang nhảy trong lòng bàn tay một phát, phình to về hình dáng ban đâu.
Nàng tò mò nhìn về phía nó.
Cái tay này bị đứt giữa cánh tay, phần ngắt bóng loáng, không nhìn thấy xương thịt, toàn thân nó cũng giống như một sản phẩm thạch cao.
Chỉ có điều, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện nó rất hoàn hảo, giống như là… thạch cao hóa băng hoặc là đá ngọc.
“Chúng ta phải tranh thủ thời gian rời khỏi nơi đây! Đuổi kịp Vinár!” Ylang định nhảy ra lòng bàn tay, lại bị nó nắm lấy.
Hừm… Tuy nàng hơi thích cảm giác bị cái tay này nắm thật, nhưng một giây cũng không tách ra vầy thì có phải dính nhau quá không?
Nó giơ một ngón tay, lần lại gõ mạnh lên đầu của nàng.
Ylang phiền muộn trừng mắt nó.
Chỉ thấy năm ngón tay này vô cùng ngạo mạn. Nó nâng ngón trỏ lên, chỉ về phía Vinár rời đi, sau đó lắc lắc về phía nàng.
Biểu đạt hết ý mình, nó cong ngón trỏ, chậm chạp ấn mạnh vào giữa hai mắt nàng, cảnh cáo một cách cường thế.
Ylang đã hiểu, cái tay này không cho phép nàng lại gần Vinár.
Nàng nhíu mắt: “Quỷ hẹp hòi.”
Một cái tay đứt hiển nhiên sẽ không cãi lộn với nàng. Nó đạt được mục đích của mình, không lại chú ý tới Vinár. Nó nắm lấy nàng, đi bộ ra phòng trắng nhỏ.
Nó đi thẳng về phía hầm trộm trong bụi hoa Tulip.
Ngồi trên “xe đẩy” kỳ dị, cục bông Ylang cảm thấy vô cùng mới lạ.
Quanh hầm trộm đã có đầy thủ vệ đứng.
Tay đứt quanh quẩn trong bụi hoa Tulip.
Hai binh sĩ nhanh chóng chui ra từ dưới hầm trộm: “Ôi, phía dưới cài cơ quan, cả con đường đã bị sập, không biết đi thông phương nào! Lũ trộm chết tiệt này! Đáng chết!”
Cục bông Ylang cuốn cái đuôi quanh ngón của tay đứt, nhỏ giọng đề nghị: “Đường này không thông, phải đi cửa chính. Tôi cảm thấy lựa chọn duy nhất của chúng ta là rời đi theo Vinár.”
Vinár mặc một cái áo khoác, giấu một tay hoàn toàn không có vấn đề.
Nàng lại bị bóp mạnh.
Cái tay rất có cá tính này quay về phòng trắng nhỏ.
Ylang: “?”
Nó lười biếng mở năm ngón tay, vây nàng ở góc tường.
Ylang có một ảo giác kỳ diệu: nó rất giống một người đàn ông bá đạo, ấn người tình của mình ờ góc tường.
Nàng không chịu thua kém nhảy lên, khẩn trương đảo mắt, nhìn trái, nhìn phải, dù sao cũng là nhìn cái tay này.
Nàng rất không tự nhiên, muốn nói chuyện chính với nó: “Chúng ta phải nghĩ cách để rời đi trước khi hừng đông. Trời vừa sáng, tôi và chủ nhân của cậu sẽ trao đổi thân thể. Khi anh ta xuất hiện ở đây, anh ta cũng sẽ bị kết giới thánh quang tấn công. Tôi rất lo lắng cho sự an toàn của anh ta.”
Nó lại giơ ngón trỏ, gõ đầu dưa của nàng.
Ylang phiền muộn dùng đuôi ôm lấy đầu, hoàn toàn không biết mình lại sẽ gặp chuyện gì.
Người này đáng giận y hệt chủ nhân của nó!
Nó giật giật ngón tay.
Ylang quỷ dị đọc hiểu, đây là ngạo mạn trấn an nàng, ý bảo nàng không cần quan tâm loại chuyện nhỏ nhặt này. Kiểu ra hiệu bằng tay này, nàng đã từng nhìn thấy hắn làm.
Cục bông Ylang: “…”
Giờ nàng thật sự có chút hiếu kỳ, chân của hắn có phải cũng có tính cách giống chủ nhân của nó không ta?
Nàng liếc nó, nghẹn cười.
Tay đứt và cục bông lẳng lặng chờ trong chốc lát, nàng lại bắt đầu có chút nôn nóng.
“Nhưng…” Nàng yếu ớt nói thầm, “Chúng ta cũng đâu thể không làm gì chứ?”
Nó dùng hai ngón tay, nhẹ vuốt lông của nàng.
Tâm trạng hơi lo lắng của nàng lập tức bị nó vuốt đi. Mỗi lần ngón tay rơi xuống, nàng sẽ vô thức nheo lại đôi mắt đậu đen của mình, bày ra dáng vẻ rất thoải mái.
Động tác dừng lại.
Ylang đã nghe thấy tiếng bước chân.
Rất nhanh, nàng đã ý thức được quyết định của nó sáng suốt đến cỡ nào.
Hoặc là nói… mình ngốc ra sao.
Đây là vườn mộ hoàng gia, làm sao họ có thể để cho căn phòng bị phá hỏng này trông thảm thiết mãi tới lúc bình minh được?
Hầu nữ dọn phòng và đám thợ sửa chữa nóc nhà đã đến.
Tay đứt nắm chặt, xoa cục bông Ylang thành một hạt nho nhỏ, đặt trong lòng bàn tay.
Nó tạo thành hình tay không quá kỳ quái, giống như mấy cái trong một đống chạm nổi. Mấy hầu nữ cơ bản không phát hiện bất cứ điều gì dị thường, các cô nhanh chóng dọn mảnh vụn đầy đất lên xe đẩy.
Nằm giữa đống thạch cao, Ylang cảm thấy vô cùng an tâm.
Cứ như vậy, cục bông và tay đứt thuận lợi đi ra khỏi vườn mộ.
Nó chọn một thời điểm thích hợp để nhảy xuống xe, kéo nàng bước đi thong thả dưới bóng cây phong.
Ylang lười biếng uốn trong lòng bàn tay của nó, dùng cái đuôi chỉ đường.
Đèn Long Tinh khu đông sáng ngời, không nhìn thấy những vì sao. Sau khi qua đường tắt Stevenson, màn đêm rơi xuống như gấm đen điểm xuyết bảo thạch, gắn trên đỉnh đầu hai người bọn họ.
Ylang nhạy cảm cảm giác được, nó hơi hoài niệm trời sao.
Phần nắm nàng giữ càng chặt hơn, bước đi cũng chậm lại, như đang đi dạo dưới ánh sao.
Rất lãng mạn.
Đương nhiên, nếu người khác chứng kiến màn này, vậy không phải là lãng mạn, mà là muốn chết.
Một tay một cầu bị nhốt ngoài cửa ra vào nhà Ylang.
Cửa và cửa sổ đã khóa. Đối mặt với tình trạng không được vào cửa bi thảm, cái tay của Thần Minh ngủ say trong lòng đất mấy ngàn năm cũng hết cách giống cục bông Ylang.
Nó có thể cảm giác được, cục bông này tuyệt đối sẽ không cho phép nó phá cửa để vào.
“Tôi đi lên gõ cửa sổ, đánh thức anh ta.”
Nó nắm lấy nàng không tha.
Cục bông Ylang: “…”
Rõ ràng rất thích bày ra vẻ cao ngạo, ai ngờ lại vô cùng dính người.
Nàng không kiên trì nữa, để nó cầm lấy nàng như vậy, nằm dưới hiên nhà mình xem những vì sao. Cảm giác thật sự rất rất kỳ diệu.
Nàng hơi mệt rã rời.
Đang lười biếng he hé mắt, nàng chợt nghe tiếng cửa phòng mở cọt kẹt rất nhỏ. Một tay một cầu giật nảy mình, hai cái cùng cong người nhìn về phía cái cửa bị kéo ra.
Là hắn.
Ylang đoán hắn nhất định đã cảm ứng được tay của mình trở về.
Nhưng mặt hắn thoạt nhìn rất xấu, nhất là khi nhìn vào hai quái vật ôm nhau sưởi ấm, đôi mắt tối tăm của hắn như dấy lên ngọn lửa.
Hắn đi đến trước mặt, cúi người, một tay nhấc lên cánh tay mình, sau đó kéo cục bông Ylang từ trong lòng bàn tay ra.
Cảm giác thật sự là… kỳ quái.
Hắn một tay cầm tay của mình, tay kia kéo đuôi Ylang, dùng chân đá lên cửa.
“Bịch!”
Ylang giật da đầu, sợ đánh thức Nicole và lão Lynn.
Nàng nhỏ giọng kháng nghị: “Anh nhẹ thôi chứ!”
Hắn không để ý tới nàng.
Lúc trở lại phòng, hắn khoá cái tay kia vào trong rương quần áo của Ylang. Nó thoạt nhìn rất không cam lòng, nhưng hiển nhiên, nó cũng không dám làm trái chủ nhân của mình.
Nó làm vang tiếng trong rương.
Ylang không nhịn được nói thầm: “Trong đó đều là quần áo của tôi, đừng làm hỏng chúng!”
Nghe những lời này xong, tay đứt đột nhiên không có động tĩnh. Ylang có dự cảm không ổn, hình như mình nói sai, lại kiếm thêm việc vui mới cho cái tay kia.
Giải quyết cái tay xong, hắn cầm nàng lên trên giường.
Hắn nhẹ xời một tiếng: “Ầm ầm bên ngoài cửa ra vào như vậy, còn sợ ta đánh thức người khác?”
Ylang trừng hai mắt.
Nàng và tay đâu có gây ra tiếng động lớn. Trừ khi hắn không ngủ, vậy mới có thể nghe được những động tĩnh rất nhỏ như vậy.
Vì sao hắn không ngủ ta? Đừng nói là lo lắng cho mình bị hắn ném ở vườn mộ chứ?
Ylang cẩn thận xoay mắt, hắng giọng một cái, hỏi hắn: “Sao Vinár lại tới tìm tôi? Là anh để cho cậu ta đến đấy sao?”
Hắn chậm rãi ôm nàng lên, híp mắt nhìn thẳng nàng như rắn, giọng buồn rười rượi: “Cô hỏi ta, ta còn muốn hỏi cô. Vì sao cậu ta âm hồn bất tán?”
“Ủa? Đây không phải chuyện tốt anh làm sao? Sao lại đổ lên đầu tôi?” Ylang trừng mắt, nổ lông.
“Người am hiểu thủ đoạn vờ tha bắt thật không phải cô sao?”
“Cái gì?! Tôi làm vậy bao giờ, làm gì có!”
Hai người ông nói gà bà nói vịt, cãi nhau vì vấn đề nghiêm túc “tiểu công tước rốt cuộc là do tôi hấp dẫn đến hay do người hấp dẫn đến”.
Bởi vì thiếu tin tức “thư tín” mấu chốt, Ylang và Ma Thần đại nhân đều không thể đoán được lý do Vinár xuất hiện ở vườn mộ vào đêm khuya. Hai bên lại cãi um lên, hai người cũng nổi trận lôi đình.
Ylang tức giận lại vô cùng tủi thân.
Nàng giải quyết xong một phiền phức lớn thay hắn, hắn lại không hề cảm ơn, còn giận dữ với nàng!
Mà hắn, từ lúc hắn trông thấy nàng và tay ở cùng chỗ đã vô cùng khó chịu. Mỗi lần hắn bắt được nàng, nàng luôn nổ lông trừng mắt, một thứ như vậy sao lại ngoan ngoãn nằm trong lòng cái tay kia? Cũng chỉ có mấy thứ không có đầu óc như cái tay mới có thể bị vẻ ngoan ngoãn dịu dàng do nàng làm bộ lừa gạt!
Nàng còn dám nhắc tới Vinár.
Đúng là làm giận Thần…
Trận chiến kéo dài đến sáng sớm, sau khi đổi về thân thể, Ylang buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.
Còn Ma Thần đại nhân lại nhẹ nhàng linh hoạt nhếch khóe môi, chậm rãi chỉnh lại áo choàng. Sau đó, hắn thoải mái lấy ra tay của hắn từ trong rương, cất vào trong áo choàng.
“Đúng là không thú vị.” Hắn hoạt động phần tay, chậm rãi nói.
Hắn vốn định đưa nàng tới chỗ cao nhất xem khu hoàng cung sụp đổ. Màn mái nhà và trụ lớn bay lên chắc chắn sẽ khiến nàng sợ hãi thán phục không thôi.
Nhưng nếu tay đã trở về, kế hoạch kia tạm hoãn vậy.
Ylang cơ bản không còn sức so đo với hắn.
Nàng thầm nghĩ nằm xuống ngủ tiếp một giấc.
Nhưng… Hôm nay là thứ tư.
Nàng cụp mắt, đi tới học viện với tâm trạng chán chường.
Vừa đến chỗ ngồi, nàng đã nằm bẹp xuống dưới, ngã lệch trên bàn sách.
Hốc mắt buồn ngủ, nàng hít mũi, mắng người kia trăm tám mươi lượt. Nàng cuối cùng cũng ý thức được, người kia chỉ có lúc ngậm miệng không nói gì mới có thể khiến nàng sinh ra ảo giác thân mật. Kỳ thật bản tính hắn chính là tên khốn kiếp! Nàng ghét hắn nhất!
Ylang đang lơ đãng không chú ý tới, từ lúc nàng tiến vào phòng học, Sally đang nhìn chăm chú nàng với vẻ căm hận.
“Sally, nhất định phải làm sao như vậy sao?” Susanne ngồi bàn bên Sally không an lòng xoắn tay.
“Chút việc nhỏ như vậy mà cô đã sợ hãi à?” Sally xoay tay nắm lấy Susanne, “Chẳng qua chỉ là thuốc xổ mà thôi, ngày hôm qua cô ta hại tôi bị phạt đứng, bị đạo sư James làm ướt sũng. Chậc! Cô ta còn hại Vinár bị đại công tước mắng một trận, thời gian cấm túc kéo dài gấp đôi… Phu nhân Frigg khóc suốt cả đêm. Ôi trời ạ! Lòng tôi sắp vỡ nát rồi! Đó là một vị phu nhân xinh đẹp tôn quý đấy! Ylang dựa vào cái gì mà khiến những người tốt đẹp kia bị tra tấn chứ?!”
Susanne càng thêm bất an: “Sally, nếu cô sai tôi mắng cô ta, thậm chí đánh cô ta để hả giận, tôi sẽ không chút chần chờ. Nhưng cho thuốc vào hộp cơm của cô ta… Sally, tôi sợ, tôi không làm tốt, nhất định sẽ bị người thấy!”
Susanne là con gái thứ của một vị nam tước, hoàn cảnh gia đình kém cỏi. Người cha nam tước của cô ta liên tục thay hai cô con gái của thương nhân làm vợ mới gắng giữ được gia tộc sắp lụi bại.
Nếu không có cô gái Ylang bình dân này, Susanne chính là học sinh có địa vị thấp nhất trong lớp.
Cô ta chỉ có thể phụ thuộc Sally, không có lựa chọn nào khác.
Ném sách giáo khoa của Ylang vào WC, nhét con nhện vào trong túi Ylang, bôi cao su trong suốt lên chỗ Ylang… Những chuyện này hầu hết đều do Susanne và Paul làm.
Nghĩ đến Paul, Susanne càng cảm thấy hoảng sợ.
Cô ta nhớ rõ, ngày đó Sally lại để Paul ngăn lại Ylang, không cho nàng ra về trước lúc trời tối. Đúng hôm đó, Paul bị xe ngựa đâm thương nặng, không lâu sau thì chết đi.
Bây giờ Sally lại bảo mình cho thuốc vào hộp cơm của Ylang…
Trực giác nói cho Susanne, tuyệt đối không thể làm như vậy! Ylang tóc đen này chắc chắn có nguyền rủa trên người, hại nàng sẽ gặp chuyện!
“Susanne,” Sally lạnh lùng nheo mắt, “Cô biết kế hoạch của tôi, nếu như không tham dự, sau khi chuyện xảy ra chắc chắn cô sẽ mật báo.”
“Không không không, tôi sẽ không ra bán đứng cô, tôi thề!”
“Thề mà được ý, lão cha của tôi đã sớm chết một vạn lần.” Sally cười lạnh, “Hoặc là, làm theo lời tôi, hoặc là từ nay về sau cô chính là kẻ địch của Sally Campbell. Đi, làm nhanh.”
Sally nhét bình nhỏ màu xanh lá vào bàn tay run rẩy của Susanne.
Cái bình này đựng thuốc xổ, nhưng nó không phải thuốc xổ bình thường.
Sáng sớm hôm nay, Sally gặp đoàn xe vội vàng đi ra từ trang viên Tulip. Nàng ta lễ phép hỏi thăm ân cần, đã biết chuyện xảy ra tối hôm qua: Vinár chống đối cha mình vì Ylang, còn nửa đêm chạy đến vườn mộ hoàng gia, hại phu nhân đại công tước Frigg cãi nhau với chồng một trận, sáng sớm đã bị đuổi về nhà mẹ đẻ.
Sally nhịn lửa giận trong bụng, một lòng suy nghĩ phải xử Ylang như nào. Đúng lúc đó, vừa ra khỏi phố, nàng ta gặp phải một con buôn ma thuốc lén lén lút lút.
Ma thuốc không liên quan gì tới ma pháp. Nó là một loại ma tuý gây ảo giác được chế từ chất lỏng của loài hoa độc sống ở rừng nhiệt đới U Huyễn Bóng Tối.
Việc dùng ma thuốc sẽ khiến người trở nên nhiệt tình không quy tắc, quên đi thế tục, suồng sã hưởng thụ mọi thứ trước mặt.
Càng thêm tuyệt diệu là con buôn ma thuốc này trộn ma thuốc với những thứ khác để bán, suy nghĩ khác người. Ví dụ như lọ mà Sally mua, nó là ma thuốc trộn thuốc xổ.
Nghĩ lại xem, nếu một người ăn thuốc xổ quên hết mọi trói buộc, tùy ý làm… Ôi trời ạ! Sally nghĩ đến hình ảnh như vậy, cả người kích động run lên.
Trải qua chuyện như vậy, nàng ta không tin Ylang còn có mặt mũi xuất hiện ở học viện!
“Nhanh lên.” Nàng ta ngạo mạn giục Susanne, “Tôi sẽ ra chọc cô ta, kéo cô ta ra khỏi chỗ ngồi. Cô, nhân lúc đó ra tay. ”
Nói xong, Sally ngẩng đầu, vọt tới trước bàn học Ylang như một con gà.
Ylang chóng mặt nhìn lên.
Thấy Sally lại đây gây chuyện, nàng nhíu mày, cảm thấy rất phiền.
“Còn muốn đánh nhau à? Hôm nay mặt trời khá chói,” Ylang nói, “Tôi không ngại xuống phơi nắng hai giờ dưới gác chuông với cô đâu.”
“Tôi chỉ nói thay phu nhân Frigg – mẫu thân của Vinár mấy câu mà thôi.” Sally giương cằm, “Hay là cô chột dạ, không dám nghe?”
Vì kéo Ylang rời đi chỗ ngồi, Sally không tiếc nhắc đến mẫu thân Vinár.
Ylang nghe mà sững sờ.
Đừng nói là… vị phu nhân kia cho nàng một khoản tiền, bảo nàng rời khỏi Vinár đấy? Kịch bản thường xuyên diễn như vậy mà.
Ylang mở hai mắt.
Cái đầu mơ màng của nàng lập tức chứa đầy vàng.
Nếu là như vậy, nhận tiền hình như cũng không vi phạm nguyên tắc nhỉ? Chuyện nam tước Barisa còn chưa có kết quả, tiền lương tạm thời chưa thấy tăm hơi. Một trăm mười lăm bạc do mình đi công tác ở rừng Mộ Nhật kiếm được cũng phải cuối tháng mới có. Nhà Lynn bây giờ chỉ cần một chữ cũng có thể khái quát tình trạng: nghèo.
Ylang đang buồn ngủ như chú cá chóng mặt thấy mồi. Nàng bị lưỡi câu kéo đi, theo Sally tới cửa phòng học.
Sally nhìn trộm cái, phát hiện Susanne bệch mặt đã mò tới chỗ Ylang. Nàng ta không khỏi nhếch môi, vui sướng ôm tay trước ngực.
Không thể không nói, Sally cơ bản không thể giấu được ý nghĩ của mình.
Tuy Ylang bị giữ, nhưng nàng liếc cái vẫn thấy ra có vấn đề.
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía chỗ ngồi, Sally tranh thủ thời gian cầm váy nhảy đến trước mặt ngăn ánh mắt nàng.
Nhưng ánh mắt Ylang đã liếc qua, nàng biết rõ Susanne lại đang mân mê ở chỗ bàn học của nàng.
Ylang muốn đi, Sally giang cánh tay, ngăn nàng như gà mái giữ con.
“Tất cả là tại cô, hại vợ chồng phu nhân Frigg và đại công tước bất hòa! Điềm xấu như cô cơ bản không xứng được sống! Sao cô có thể không biết thẹn như vậy?! Nếu tôi là cô ta, tôi đã sớm đi tìm chết!” Sally chưa nói hai câu, tâm trạng đã trở nên phấn khởi. Nàng ta không thể chờ được muốn thấy Ylang xấu mặt. Ôi, nếu như cô ta xấu mặt đến mức không còn mặt mũi sống tạm, tìm con sông nhảy vào tự mình kết thúc, vậy cũng thật tuyệt vời!
Ylang híp mắt, dò xét vẻ mặt ác độc hưng phấn của Sally.
Sally thật sự muốn mình đi tìm chết. Ylang đã nhìn ra.
“Sally,” Ylang nghiêm túc hỏi nàng ta, “Cô cảm thấy Nữ Thần Ánh Sáng sẽ quan tâm một người ác độc sao?”
Sally ngửa đầu, trừng mắt: “Nữ Thần Ánh Sáng căm hận nhất màu đen như cô! Chán ghét Bóng Tối là chính nghĩa!”
Bóng Tối chính là nguồn gốc của tội lỗi. Nàng ta mới không ghen ghét, vật màu đen đâu đáng để ghen. Sally nghĩ như vậy.
“Thành kiến ngu xuẩn.” Ylang nhẹ nhàng xời một tiếng, “Tránh ra.”
Susanne đang run tay lấy hộp cơm trong túi Ylang bị dọa nhảy dựng.
Cô ta không ngờ túi của Ylang khó mở như vậy. Lúc vừa vào học viện, túi sách của Ylang luôn bị người phá hư. Lão Lynn giận dữ, tự tay làm giúp nàng cái túi vô cùng chắc chắn, dùng kéo cũng không cắt được. Ông còn cố ý gắn thêm khoá nữa.
Susanne mãi mới cởi được túi, vừa sờ đến hộp cơm thì chợt nghe thấy Ylang sắp trở về. Susanne vốn chột dạ sợ tới mức run tay, kéo toàn bộ đồ trong túi ra ngoài.
Tiếng leng keng của đồ rơi xuống đất vang lên.
Hộp cơm, quyển da dê, lọ mực nước… Còn có một bảo châu trong màu đỏ nhạt xinh đẹp.
Ánh mắt của mọi người trong phòng học tập trung lên người Susanne.
“Xong xong xong… Làm hỏng việc, Sally nhất định sẽ không bỏ qua cho mình… Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”
Ánh mắt dừng lại, Susanne thấy được hạt châu đỏ kia. Cô ta lập tức nghĩ đến một cách di chuyển cừu hận.
“Ôi trời ạ! Xem tôi phát hiện cái gì này! Sao trong túi của tiểu thư bình dân lại cất giấu bảo châu trân quý đến vậy!”
Sally chậm rãi nhướn mày, ánh mắt dừng trên bảo châu.
Nó trong suốt, bên trong tràn ngập các kiểu màu sắc.
Vừa nhìn đã biết rõ, nó là vật báu vô cùng trân quý.
Ôi trời ạ, nhất định là tín vật đính ước Vinár đưa cho con ả đáng chết này!
Sally hít sâu một hơi, vọt tới trước bàn học của Ylang, xoay người nhặt hạt châu như hồng bảo thạch kia lên.
Nó xinh đẹp như vậy, vừa nhìn đã thấy rõ sự bất phàm.
Ylang bởi vì buồn ngủ, phản ứng chậm nửa nhịp, cơ bản không kịp ngăn cản. Nhìn Sally cầm hạt châu đỏ xinh đẹp kia trong tay, Ylang chỉ có thể hô to: “Không! Đừng chạm vào nó!”
Đó là Hồn Châu Paul. Hai ngày này đã xảy ra quá nhiều chuyện, Ylang quên mất Paul đáng thương trong túi.
“Sally, buông nó ra…” Ylang khẩn trương, mất đi vẻ bình tĩnh của mình.
Hiếm khi thấy vẻ lo lắng kinh hoảng của Ylang, Sally cảm thấy vô cùng vui sướng.
Nàng ta nắm hạt châu đỏ trong lòng bàn tay, cười lạnh: “Sao nó lại giống viên trên sợi dây chuyền bị mất trộm của tôi tháng trước thế nhỉ! Ylang Lynn, kẻ trộm đáng giận này! Cô trộm đồ của tôi đúng không!”
“Không phải, cô tỉnh lại đi.” Ylang toát mồ hôi lạnh, “Đừng làm hỏng nó, nó cũng không phải sợi dây chuyền gì.”
“Khẩn trương, quý trọng nó như vậy sao? Xem ra thật là đồ Vinár cho cô ta!” Mắt Sally hiện lên vẻ ác độc, nghĩ thầm, “Nói vậy, vu hãm cô ta trộm đồ của mình cũng vô dụng, chỉ cần Vinár mở miệng, cô ta có thể rửa đi danh kẻ trộm… Nếu như vậy, không bằng hủy diệt nó!”
“Thứ bị bàn tay bẩn thỉu của cô chạm qua, tôi cũng không cần!”
Sally nắm chắt Hồn Châu Paul, vung tay lên, định ném mạnh nó lên mặt đất!
Ylang bịt miệng: “Ôi! Không!”
“Rắc!”
Sau một tiếng giòn vang, Hồn Châu Paul nát trong lòng bàn tay Sally.
…
Đầu Ylang trống rỗng, nàng nhớ lại lời Paul.
“Giúp tôi tìm một người, lừa người đó bóp nát Hồn Châu này, tôi có thể cướp đi thân thể của người đó. Tôi muốn quý tộc, tốt nhất là có một khuôn mặt đẹp, thân thể phải khỏe mạnh, còn phải hoà đồng với đám thục nữ, vậy tôi cũng đỡ mất công tán gái…”
Ylang tuyệt vọng nghĩ, hình như… cũng không phải không phù hợp yêu cầu của Paul nhỉ?