Hồn Châu Paul nát trong lòng bàn tay Sally.
Mấy nam sinh quý tộc nghịch ngợm đứng sau vui sướng huýt sáo, bọn họ luôn không chê chuyện lớn.
“Ê Sally! Cô có chắc thứ đụng cái đã vỡ thấp kém này là từ dây chuyền của cô không đấy?”
“Chậc! Có phải tài chính nhà Campbell có vấn đề không, đại tiểu thư mà lại dùng đồ dỏm à?”
Với mấy kẻ này, việc bắt nạt loại người bình dân chỉ ngậm bồ hòn yêu học tập như Ylang chẳng thú vị gì cả, phải loại con gái quý tộc dối trá như khổng tước giống Sally mất mặt mới hay.
Susanne cũng không ngờ bảo châu màu đỏ thoạt nhìn vô cùng trân quý này lại quá yếu ớt.
Cô ta bối rối định giấu bình thuỷ tinh nhỏ màu xanh lá trong tay đi, tay vừa trượt, nó rơi trên mặt đất, sau khi lăn hai cái, nó dừng dưới chân Ylang.
Susanne nhắm mắt lại, nghĩ thầm, “Xong đời!”
Nhưng Sally cũng không phát giận.
Nàng ta sửng sốt trong chốc lát, đưa tay tới trước mặt nhìn nhìn, sau đó đảo tròn mắt, hồn bay đi đâu mất: “Ôi, đương nhiên Ylang bé nhỏ không trộm đồ của tôi rồi.”
Sau đó, nàng ta chậm rãi đi về phía chỗ ngồi của mình.
Ylang lo lắng nhìn qua “nàng ta”. Nàng không chắc tình huống lúc này trong thân thể Sally là như nào.
“Chẳng lẽ đây là vận mệnh…”
Nàng cúi người, nhặt cái bình nhỏ màu xanh lá lăn tới bên chân lên.
Hiển nhiên, vốn Sally bắt Susanne cho thứ này vào trong hộp cơm của mình.
Sẽ là gì chứ? Khả năng cao là thuốc xổ.
“Ylang…” Susanne ngoài mạnh trong yếu, “Trả, trả đồ lại cho tôi!”
Ylang không quan tâm tới cô ta.
Nàng cảm giác có lẽ mình đã quen Ma Thần quá lâu, nhiễm một ít tật trên người hắn từ lúc nào không hay. Ví dụ như lúc này, Ylang cơ bản khinh thường nhiều lời với Susanne.
Đầu của nàng thậm chí còn vô thức hiện lên một câu: “Sao mình phải để ý tới một con kiến?”
Nàng nhét chai thuốc màu xanh kia vào túi, sau đó nghiêng đầu nhìn Sally.
Chỉ thấy Sally đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình. Thiếu nữ quý tộc quá thừa dinh dưỡng đã dậy thì đầy đặn.
Ylang: “…”
Đạo sư đi vào phòng học, Ylang bắt đầu một ngày học tập không yên lòng.
Nàng thỉnh thoảng quay đầu nhìn “Sally”, chỉ thấy “nàng ta” trông vẫn ngốc ngốc. “Sally” lát thì sờ mặt của mình, lát lại cuốn tóc của mình; “nàng ta” còn mân mê cả buổi, bỏ phần đai ép bụng xuống, lộ ra đường cong có chút thịt thừa.
Phần lớn thời gian, “Sally” đều nhìn chằm chằm bộ ngực đầy đặn của mình phát ngốc.
Mặc váy bồng, cổ thấp, một mảng trắng tuyết lớn chói mắt.
Ylang: “…”
Thật là không có mắt nhìn nữa.
“Sally” im lặng cả ngày một cách quỷ dị.
Thẳng đến tiết học ca ngợi thần thánh cuối cùng, tiểu thư Jones ôm Thánh điển Ánh Sáng tiến vào phòng học. Lúc bà ta quen miệng phàn nàn “Ôi! Màu đen ti tiện, nghỉ ngơi một phút đã, mắt của ta đã không thở nổi rồi”, “Sally” như đột nhiên sống lại.
“Tiểu thư Jones!” Chỉ thấy người đẹp tóc vàng này đứng lên, “Em có một vấn đề về màu đen!”
Tiểu thư Jones biết rõ Sally là người chán ghét cô gái tóc đen nhất trong lớp. Bà ta tha thứ hành động lỗ mãng của nàng ta, giơ tay: “Vấn đề gì?”
“Ngài không thở trong đêm ư? Chẳng lẽ ban đêm không phải màu đen sao?”
Hứ, thân là tín đồ trung thành nhất của Thần Bóng Tối đại nhân, đương nhiên phải nắm chặt mọi cơ hội, cho thấy lập trường của mình một cách thông minh.
Tiểu thư Jones giờ thật sự khó thở.
“Em! Cút ra ngoài cho ta!”
Sally đứng lên, nắm váy bồng hành lễ một cách qua loa rồi rời khỏi phòng học như con cá chạy về biển rộng.
Ylang: “…”
Giờ nàng chắc chắn, Paul thành công chiếm được thân thể của Sally.
Hừm, lời này nghe có vẻ là lạ.
Không không không, không trách được, mình và Thần Bóng Tối hôm nào cũng chiếm cứ lẫn nhau mà.
Ylang về nhà như du hồn.
Nàng thật sự quá khó khăn.
Chuyện Hồn Châu Paul làm thần kinh buồn ngủ của nàng bị kích thích. Sau khi hoàn toàn tiếp nhận sự thật kia, bối rối lại cuốn tới.
Nhà, giường, chăn nhung quạ, chúng như một khối nam châm cực lớn hấp dẫn cơ thể buồn ngủ của nàng. Nàng hô một câu “Con ăn xong ở bên ngoài rồi” rồi vội vàng bò lên trên tầng, vùi đầu vào trong chăn.
Ưm…
Thật sự là thoải mái như nằm trên bong bóng.
Trong mắt nàng chỉ có cái giường này, thậm chí nàng bỏ qua cái tên rất có cảm giác tồn tại chỗ rương quần áo.
Hắn trừng nàng, khóe mắt nhẹ giật.
“Độ lười biếng của cô luôn thay đổi trong nhận thức ta.” Hắn lộ ra nụ cười mỉa mai khó tin, “Ngay cả cơm cũng lười ăn?”
Hắn hoàn toàn quên là ai hại cô bé này buồn ngủ cả ngày.
Nàng không phản ứng lại lời mỉa mai của hắn. Ylang bé nhỏ đáng thương đã ngủ.
Hắn bất đắc dĩ dịch chuyển qua, ngồi bên giường, ghét bỏ nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng.
Nhìn chằm chằm trong chốc lát, cái tay phải kia đã đặt lên mặt nàng từ lúc nào, ngón cái cọ cọ khuôn mặt của nàng.
Thật sự là… vừa mềm lại vừa non.
Khuôn mặt trắng nõn của nàng nhanh chóng bị cọ đỏ một chỗ.
Cảm giác nóng rát đánh thức Ylang. Khi mở mắt ra, nàng sợ ngây người.
Chỉ thấy Ma Thần đại nhân ngồi bên giường của nàng, dùng một ánh mắt vô cùng ghét bỏ nhìn nàng.
Nhưng tay hắn đang sờ mặt nàng, còn cọ rất mạnh!
Nàng chợt giơ tay lên, nắm lấy cái tay không yên kia.
Hắn chậm rãi xoay mắt. Như không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, hắn nhếch miệng, mỉa mai: “Sao, muốn được ôm ấp yêu thương à? Thật có lỗi, không nhận.”
Ylang bị sự vô sỉ của hắn làm sợ ngây người: “Rõ ràng là anh đang sờ loạn tôi!”
Hắn cười lạnh: “Cô nằm mơ giữa ban ngày à?”
Ylang giật miệng, cúi đầu xuống, dùng ánh mắt ý bảo chính hắn xem.
Chỉ thấy cái tay kia đã lặng lẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, giữ toàn bộ năm ngón tay vào lòng bàn tay, còn dùng mặt tay cọ nàng.
Hắn: “…”
Hắn chợt thu tay về, khóe mắt và khóe miệng cùng giật vài cái.
Ylang bắt đầu mỉa mai: “Ồ, tôi hiểu mà, Thần Bóng Tối đại nhân mới vừa tìm về tay, còn không thích ứng. Đều do cái tay này tự quyết định!”
Hắn dùng tay trái ấn chặt tay phải, gương mặt tuyệt đẹp xuất hiện vẻ dữ tợn.
“Cô đã làm gì với tay của ta.” Hắn lạnh lùng hỏi.
Ylang mới không sợ hắn, nàng thẳng ngực: “Đợi khi nào anh tìm về đầu óc rồi tự xem đi!”
Hắn: “…”
Thứ này rõ ràng đang giễu cợt hắn, nhưng hết lần này tới lần khác đều là lời thật.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, tay trái muốn bóp chết nàng, tay phải lại muốn chạm đến nàng.
Hắn thở hổn hển hai cái, lựa chọn biến mất tại chỗ.
Hai ngày sau, cuộc sống của Ylang vẫn tiếp tục. Ngoài việc đặc biệt buồn ngủ và trên lớp mọc thêm “Sally” lúc nào cũng liếc mắt đưa tình với nàng, mọi chuyện còn lại cũng rất bình thường.
Paul đã quen thuộc với thân thể mới. Trong một lần nghỉ giữa giờ, cậu ta ôm vòng eo không mảnh lắm của mình, lượn lờ đến chỗ Ylang.
“Sweetheart, cưng quên mấy chuyện không thoải mái lúc trước đi nhé. Từ hôm nay chúng ta bắt đầu làm chị em thân nhất được không?”
Ylang: “…”
Nàng hiểu ý Paul: cậu ta quyết định vứt bỏ mọi chuyện là nam lúc trước, tập trung làm con gái. Nhưng cậu ta đột nhiên nói như vậy, Ylang vẫn cảm thấy đau răng cay mũi.
Cậu ra vẻ mặt nháy nháy đôi mắt to mê người: “Nè, còn nhớ chuyện thịt nướng tôi nhắc đến lần trước không? Cưng yêu, cuối tuần tôi mời cô đi hưởng món lợn rừng nướng Alps chính tông nhé? Đó mới là thịt nướng, chứ không phải rác rưởi.”
Ylang: “…” Thèm.
“Có thể mời cả cha mẹ của tôi chứ?” Ylang hỏi.
“Đương nhiên!” Cậu ta hào phóng vỗ ngực.
Cậu ta ghé sát vào, nhỏ giọng dặn Ylang: “Từ hôm nay trở đi, tôi chính là người bạn tốt nhất của cô – Sally Campbell.”
Vẻ mặt chăm chú và nghiêm túc.
Ylang hiểu ý của cậu. Nếu như việc đã đến nước này, vậy từ nay về sau cậu chính là Sally.
“Được, tôi nhận ý tốt của cô. Chúng ta là bạn, Sally.” Ylang mỉm cười.
“Hừ hừ, cuối tuần tôi sẽ phái xe tới tiếp mọi người đi ăn thịt nướng!”
Paul lắc mông về chỗ ngồi của mình.
Thịt nướng! Thịt nướng!
Quả thực khiến người không còn lòng dạ học tập!
Điều khiến Ylang bất ngờ là, ngày hôm nay có mấy học sinh quý tộc lặng lẽ tới nhắc nhở nàng, bảo nàng biết khác thường chắc chắn có vấn đề. Họ nói rõ là Sally đang có chiêu lớn đối phó nàng, khuyên nàng đừng có tham gia cuộc hẹn thịt nướng kia.
Lòng Ylang không khỏi ấm áp.
Những bạn học quý tộc thoạt nhìn lạnh lùng kiêu ngạo này vẫn rất có tình người.
Nàng không thể không lần lượt mỉm cười trả lời: “Yên tâm đi, tôi tin Sally. Cô ấy thật sự muốn làm bạn với tôi.”
Ánh mắt các học sinh nhìn nàng như nhìn một đồ ngốc.
Tối thứ sáu, lúc Ma Thần đại nhân dùng thân thể Ylang tập chống đẩy, Ylang không nhịn được nhảy lên trên gối đầu, nhỏ giọng nhắc nhở hắn đã đến giờ đi ngủ.
Sáng mai, Sally sẽ tới đón một nhà ba người họ đến núi Alps ở vùng ngoại thành cách thủ đô hơn mười ba dặm.
Chỗ đó không phải nơi đất cằn sỏi đá như rừng Mộ Nhật, đó là khu du lịch gần vào cuối tuần với các quý tộc.
Ylang cũng không muốn nửa mê nửa tỉnh đi du lịch. Nàng muốn giữ trạng thái thân thể và tinh thần tốt nhất, hưởng thụ hành trình mỹ thực này.
“Được rồi, hôm nay anh đã rèn luyện quá lâu rồi! Gần đây anh cũng ngủ quá muộn, hăng quá hoá dở đấy!” Nàng nhỏ giọng nói với hắn.
Hắn đang luân phiên để tay ra sau lưng, một tay chống đẩy, hoàn toàn không để ý đến nàng.
Cánh tay cũng đã hơi thô.
Ylang không nhịn được bật nhẹ liên tục trên gối đầu.
Hai ngày trước nàng không nói chuyện với Ma Thần.
Nàng có thể cảm giác được tâm trạng đối phương không tốt, cơ bản không muốn nhìn thấy nàng. Vì vậy sau mỗi lần trao đổi thân thể, nàng đều tự giác chạy đến kênh đào bảo vệ thành luyện tập triệu hoán nguyên tố thuỷ.
Lúc trời sáng cứ để thân thể lại bên kia, hắn sẽ không quay về tìm nàng.
Nàng biết rõ hôm nào hắn cũng ngủ rất muộn, bởi lúc lấy lại thân thể, nàng luôn cảm thấy chưa ngủ đủ.
Hai ngày này nàng cũng chịu sự bực bội, dứt khoát coi hắn là không khí, quyết tâm chiến tranh lạnh đến cùng.
Nhưng… ngày mai phải ngồi xe, còn đi du ngoạn, thịt nướng. Nếu đêm nay ngủ không ngon, nhất định sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng chuyến đi. Lúc người đang buồn ngủ, ăn cái gì cũng không có vị, Ylang không muốn lãng phí cơ hội lần này!
Đúng, không phải vì nàng muốn giải hoà với hắn, mà là vì niềm vui ngày mai!
Ylang nghĩ như vậy, quyết định chịu nhục, lấy đại cục làm trọng. Nàng hữu hảo lắc cái đuôi, cong mắt về phía hắn.
“Hai ngày này thật sự anh đã vất vả rồi,” Nàng giả mù sa mưa nói, “Tôi cảm giác mình đã biến thành nữ vương lực sĩ!”
Ánh nhìn hắn đầy trêu chọc, hắn liếc nàng, lạnh nhạt hỏi: “Muốn nhờ ta?”
Ylang: “…” Nàng biểu hiện giống người vì hiệu quả và lợi ích vậy ư?
“Cũng không phải.” Nàng liếc cái, hơi chột dạ, “Tại hai ngày nay lúc ở học viện tôi cũng rất chóng mặt buồn ngủ, dễ dàng mắc sai lầm. À đúng rồi! Lần trước tôi suýt bị người hạ thuốc trong hộp cơm, thuốc còn bị tôi giữ trong túi, anh không tin thì có thể nhìn xem! Nếu tôi không có tinh thần, vậy sẽ khó đề phòng âm mưu của người khác.”
Uyển chuyển dùng sự an toàn của thân thể này để nhắc tỉnh hắn.
Hắn ngừng động tác, giường công chúa phát ra tiếng kẽo kẹt.
Hắn đứng lên, lười biếng mặt đất gác chân dựa vào tường, không đếm xỉa nói: “Đã biết. Alps, thịt nướng, tám giờ xuất phát.”
Cục bông Ylang: “!!!”
Hắn nhìn nàng với vẻ kỳ quái: “Cô quên Paul là người của ta à.”
Ylang: “…” Nàng quên thật.
Bởi vì tới giờ vẫn không lợi dụng ý niệm trong ảo ảnh tên thật của nước để rình coi đạo sư James, nàng hoàn toàn không ý thức được, Ma Vương trước mắt này có thể thao túng tư tưởng và hành động của Paul.
Vậy nên chuyện thịt nướng…
Hắn nhìn ra sự nghi hoặc của nàng, khóe miệng giật giật, xời tiếng: “Đừng có tự đa tình, đương nhiên không phải sắp xếp của ta.”
Ylang lặng lẽ hất đuôi.
“Đương nhiên!” Nàng tức giận nói, “Anh đâu có tốt bụng như vậy!”
Nhưng thoạt nhìn tâm trạng hắn cũng không xấu.
Hắn đưa tay qua, nắm nàng ra trước mặt, đôi mắt màu đen nhìn nàng, loé tia vui vẻ xấu xa.
Ylang có dự cảm không tốt lắm: “Sao vậy? Anh không muốn để tôi đi ư?”
Hắn cười cười: “Ta quan tâm cô đi đâu làm gì. Ta đi ngủ, ngày mai đúng là cần tinh thần mới được.”
Ylang cảm thấy trong lời nói của hắn có chuyện.
Nhưng nếu hắn chịu ngủ, nàng cũng không dám tiếp tục nhiều chuyện, nhỡ nói sai câu nào, hai người lại cãi nhau…
Nàng lặng lẽ thở dài, mệt lòng ghê.
Ngày hôm sau, Ylang vui vẻ đi ra ngoài thì thấy xe ngựa dừng trước cửa ra vào, cả người ngơ ngác.
Ký hiệu vàng hình vương miện và kiếm trên đỉnh xe ngựa… Đây là xe ngựa của vương thất.
Xe của nhà bá tước Campbell đáng thương tránh ở phố đối diện. Trước mặt hoàng tử Arthas, dù là Sally ngang ngược lúc trước hay Paul chiếm giữ Sally lúc này, không ai dám há mồm thở dốc.
Ylang giờ mới nhớ tới, lúc giải quyết chuyện tiền thuê với nam tước Barisa, Arthas từng nói qua, cuối tuần anh ta sẽ mở tiệc ăn mừng cho nàng.
Bởi vì chuyện Barisa còn chưa có kết quả, Ylang lại từng nghe Sally nói qua: ngày hôm đó cả Vinár, Gattos và Arthas cùng bị phạt; vì vậy nàng đã sớm ném chuyện tiệc ăn mừng ra tận sau đầu.
Khó trách đêm qua Ma Thần cười xấu tính như vậy.
Hắn đã sớm biết chuyện thịt nướng đi tong, hôm nay mình phải giữ vững tinh thần ứng phó con rắn độc miệng cười Arthas này.
Đến giờ Ylang vẫn khó quên cảnh Arthas đâm chết nam tước Barisa.
Đáng sợ nhất là ánh mắt và động tác của anh ta cũng dịu dàng như vậy, giết một người mà như hái một đoá hoa trong vườn.
Alps, Arthas… Lệch một chữ là rơi thẳng từ thiên đường xuống địa ngục.
Huhuhu, lợn rừng nướng Alps của nàng…
“Tiểu thư Ylang thân yêu, cô không quên cuộc hẹn của chúng ta chứ?” Arthas cười như một mặt trời nhỏ.
Ylang cứng giọng trả lời: “À, đương nhiên là không.”
Paul cả gan lấn tới: “Arthas điện hạ, xin hãy cho tôi nói đôi lời với bạn mình.”
“Đương nhiên rồi.”
Paul kéo Ylang sang một bên.
“Này! Cô không muốn sống nữa à!” Cậu ta tức giận trừng Ylang, “Vậy mà đi trêu chọc Arthas, cô đúng là không muốn sống nữa!”
Ylang buồn bã: “Tôi cũng đâu có cách.”
Ngay cả Paul cũng biết Arthas là một người nguy hiểm sao? Ylang vẫn tưởng dư luận quanh vị quốc vương tương lai khá tốt.
“Dù sao cô cách xa anh ta chút!” Paul trừng mắt, “Nếu cô bị Arthas mê hoặc, Thần Bóng Tối đại nhân nhất định sẽ vì ghen sinh hận, đẩy cô vào Luyện Ngục!”
Ylang đang định qua loa gật đầu, bỗng ánh mắt cứng đờ: “Cậu… cậu nói cái gì? Cái gì ghen, cái gì hận?”
Điều Paul nói sao lại không giống cách hiểu của nàng vậy?”
“Hừ,” Paul chua giọng, “Tôi thừa nhận là Arthas rất mê người, nhưng Ylang cô phải tỉnh lại đi, cô đã có Thần Bóng Tối đại nhân rồi! Đại nhân yêu cô như vậy, cô dám phản bội ngài ấy sao!”
Ylang hoảng sợ trợn tròn hai mắt: “Cậu đang nói mê sảng gì vậy? Anh ta làm gì có yêu tôi, chúng ta không giống như cậu nghĩ!”
“Cắt,” Paul liếc nàng một cái, “Giả bộ cái gì, tôi hơi bị lão luyện trên tình trường đấy, ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ, sao tôi lại không biết?”
Tuy lúc này không phải trạng thái cục bông, nhưng Ylang vẫn nổ lông.
“Đừng, đừng nói mò, cơ bản không phải như vậy!” Nàng chạy trối chết, “Cha mẹ tôi giao cho cậu đấy! Đưa bọn họ đi chơi một ngày đi! Đừng lo cho tôi!”
Hắn và nàng? Đàn ông và phụ nữ? Tha nàng đi!
Ylang đáng thương ngồi trên xe ngựa của Arthas. Trong xe chỉ có mình anh ta.
Thùng xe vô cùng rộng rãi, trang trí màu vàng rực rỡ đâm vào mắt Ylang.
Khuôn mặt hoàn hảo như mặt trời của Arthas lộ ra một nụ cười khổ gần gũi: “Khiến tiểu thư Ylang chê cười rồi, phẩm vị của tôi không phải như thế, mà là…”
Anh ta hơi ghé sát vào, tay nửa che môi: “Không lay chuyển được phụ thân nhà giàu mới nổi kia của tôi. Trong mắt ông, chỉ có ánh vàng lấp lánh mới đúng là giàu có.”
Không thể không nói, Arthas rất biết thu hút sự chú ý của người khác.
Bị anh ta đưa lời như vậy, Ylang không thể không tạm thời ném tia sét Paul nói ra sang một bên, nở nụ cười lễ phép với anh ta: “Điện hạ thật là hài hước, quốc vương bệ hạ có biết ngài nói xấu ông ấy sau lưng như vậy không?”
“Đương nhiên…” Arthas ngồi ngay ngắn, mắt vàng dịu dàng, “Không biết. Nếu tiểu thư Ylang mật báo với ông ấy, chắc tôi cũng sẽ bị cấm túc một tuần như Vinár, không thể tham dự bất kỳ tiệc hội, cũng không thể mời tiểu thư xinh đẹp làm bạn gái.”
Nói xong, anh ta giảo hoạt nháy mắt với nàng.
Bầu không khí không còn xấu hổ.
Ylang nghĩ thầm: “Anh ta rất giỏi, mạnh hơn bọn Vinár, Gattos nhiều.”
Arthas lắc chuông vàng bên cạnh, gọi hầu gái trưởng lên xe, chăm chú xác nhận mọi chi tiết ở tiệc mừng. Anh ta tập trung đàm phán, thậm chí hoàn toàn quên trên xe ngựa còn có một thiếu nữ khác.
Ylang lẳng lặng ngồi một bên, cảm thấy mình hơi dư thừa.
Ý nghĩ trong đầu vừa xuất hiện, nàng lập tức cảnh giác tỉnh lại. Hành động của Arthas không phải là kiểu “vờ tha bắt thật” mà Ma Thần đại nhân thường nói sao?
Vốn chuyện hoàng tử anh tuấn cùng ngồi với thiếu nữ xinh đẹp luôn khó tránh khỏi làm người mơ màng.
Nhưng anh ta vẫn gọi hầu gái trưởng lên đàm phán chuyện tiệc, việc này khiến thiếu nữ hơi chút thất vọng, nàng lại không tìm ra bất cứ vấn đề gì. Anh ta thận trọng xử lý chuyện tiệc mừng, đây là vì nàng.
Ylang nhẹ nhàng mím môi.
Arthas muốn làm gì?
Nàng tới giờ vẫn không cho rằng mình là kiểu khiến người gặp người thích. Vinár tiếp cận mình để tránh phải làm thông gia với vương thất, Gattos là bị sức hấp dẫn của Ma Thần chinh phục, còn Arthas… Ylang không nghĩ ra bất kỳ lý do nào.
Anh ta là quốc vương tương lai, vợ của anh ta chỉ có thể đến từ vương thất của sáu quốc gia khác.
Tương tự, Sif là công chúa xinh đẹp nhất của vương quốc Tanlis, cô ta vốn nên gả cho một vị quốc vương tương lai. Vương thất xem xét làm thông gia với nhà Howard chỉ vì một lý do: Sif đã yêu Vinár.
Chẳng lẽ Arthas là định giải quyết một “tình địch” thay em gái của mình ư? Ylang phiền muộn nghĩ.
Thẳng đến lúc tới nơi, Arthas mới “bừng tỉnh”, nhớ tới bên người còn có Ylang.
Anh ta vỗ vỗ đầu, xin lỗi nàng: “Ôi, tôi chỉ muốn cô có một ngày vui sướng hoàn hảo, tuyệt đối không phải cố ý lạnh nhạt.”
“Không đâu, thưa điện hạ.”
Xuống xe ngựa, Ylang phát hiện chỗ mở tiệc là một trang viên phong cách cổ xưa lớn, đường hoa hai bên đậu đầy xe, đài phun tạo ra từng ánh cầu vồng.
“Đây là trang viên cũ của nhà Windsor.” Arthas săn sóc giải thích, “Chủ nhân trang viên là Louis Windsor. Nếu tính theo huyết thống, ông ấy là cậu của tôi. Cậu vốn là người thừa kế tước vị, nhưng vì vấn đề thân thể, cậu chủ động nhường quyền kế thừa, chỉ cần cái trang viên xưa cũ này. Cậu là một người rất thần bí lại đáng tôn kính, cậu không ngại bị lớp trẻ quấy rầy.”
Mẫu thân của Arthas – vương hậu hiện nay – là em gái của công tước Windsor và là chị em ruột với mẫu thân Vinár. Auden VI không đặt quan hệ thông gia với quốc gia khác, ông cưới con gái của một đại quý tộc trong nước vì ông vốn không có tư cách kế thừa vương vị. Người đưa ông lên bảo tọa đúng là anh rể đại công tước Howard. Đương nhiên vì liên quan đến vương thất, bên ngoài bọn họ vẫn không là thân thích.
Ylang đã thoáng vẽ ra sơ đồ quan hệ trong đầu.
Tóm lại, khi hoàng tử và công chúa cần nơi chiêu đãi khách lớn, họ đều có thể mượn nhà của cậu mình.
Ylang theo Arthas đi về phía lâu đài cổ.
Nàng phát hiện, sau cửa sổ cao nhất có một bóng hình màu đen lẳng lặng đứng.
Chỉ một phần thân hình cũng đủ cho người ta thấy lực áp bách nặng nề. Người đó đứng trên bao quát chúng sinh.
Ylang ngừng thở.
Arthas vô cùng nhạy cảm, anh ta nhìn theo ánh mắt Ylang, cười rộ lên: “Đó chính là Louis Windsor. Bởi vì bị bệnh, da của ông ấy không thể tiếp xúc với ánh mặt trời.”
Ylang thu ánh mắt: “Thật xin lỗi.”
“Không có chuyện gì đâu.” Arthas mỉm cười ghé sát vào, thân thể cao lớn nghiêng về phía nàng, nghịch ngợm lại nghiêm túc nói: “Cô chỉ cần biết rằng, mấy chuyện bá tước ma cà rồng sống trong lâu đài cổ tối tăm đều giả là được.”
Ylang bị anh ta chọc cười: “Tôi hiểu rồi.”
“Không cần có áp lực, vị bề trên này không bao giờ xuống tầng cũng không đồng ý cho thăm. Muốn gặp cũng không thấy được.”
Ylang mỉm cười gật gật đầu, lặng lẽ đè ép trái tim nhảy loạn. Nàng hoài nghi mình trúng độc của Paul, sao nhìn một cái bóng cũng cảm thấy… rất giống hắn.
Hai người đi theo thảm lộ thiên đẹp đẽ quý giá, đi qua từng đài phun nước và tượng, đi tới trước cổng chính.
Arthas tiến lên một bước, hành lễ tiêu chuẩn: “Tiểu thư xinh đẹp, mời!”
Ylang ngẩng đầu, trông thấy một cảnh tráng lệ, ngợp vàng son.