SAU KHI XUNG HỈ CHO CA CỦA ĐẠI LÃO


Editor: Vĩ không gei

---------------------------------------------------------

Cánh tay vươn tới của Bùi Dã bị thiếu niên nắm lấy, một lúc lâu sau hắn vẫn không dám nhúc nhích.

"Làm sao vậy?" Bùi Dã thấy sắc mặt cậu không ổn, nhịn không được mà hỏi.

"Không sao. . . . . . Huynh đừng động vào thứ này." Trì Kính Dao che lọ thuốc kia thật kỹ, sau đó mới nhét nó vào góc sâu nhất trong tủ quần áo.

Bùi Dã thấy phản ứng của cậu hơi kỳ lạ, hỏi: "Thứ Dương Diệu cho không có vấn đề gì chứ?"

"Khó mà nói. . . . . . Dù sao thì huynh cũng đừng quan tâm tới nó, sau này ra sẽ xem kỹ là thứ gì." Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã thấy thế nên không tiếp tục hỏi nữa.

Sau khi Trì Kính Dao cất thứ kia đi, trên mặt vẫn còn hơi đỏ.

Cậu thầm nghĩ tiểu tử Dương Diệu này cũng bao đồng quá đi, quan tâm tới chuyện tình cảm của cậu thì cũng thôi đi, giờ lại còn để ý tới chuyện này nữa? Bản thân cậu là đại phu, cũng không phải không biết chuyện này, Dương Diệu không thể nào không biết được.

Cho nên Dương Diệu đang cố ý trêu chọc cậu, còn cố ý đưa thuốc mỡ cho Bùi Dã là có ý gì? Sao đối phương lại tự nhận định nên đưa loại thuốc này cho Bùi Dã? Mặc dù cậu không mạnh mẽ được như Bùi Dã, nhưng không phải không có khả năng. . . . . .

Trì Kính Dao bổ não một vài hình ảnh, thầm nghĩ hay là thôi đi.

Ở phương diện đó, chắc hẳn cậu không thể khống chế nổi nhị ca được.

Hơn nữa. . . . . . cậu cũng chẳng có chút chấp niệm vào về chuyện này.

Nghĩ vậy, cậu lén giương mắt liếc qua Bùi Dã, trong lòng lại bắt đầu nhảy loạn.

Sao trước giờ cậu không phát hiện nhị ca cậu lại đẹp như vậy nhỉ?

"Nghĩ cái gì đấy?" Bùi Dã đột nhiên nói.

"Không có gì, chẳng nghĩ gì hết." Trì Kính Dao chột dạ nói.

Lúc này Bùi Dã đã chuẩn bị xong giường của mình, Trì Kính Dao đi tới ngồi ở cạnh giường của hắn, nói: "Ta xem vết thương giúp huynh."

"Cũng gần ổn hết rồi." Bùi Dã nói như vậy, nhưng vẫn cởi áo xuống cho thiếu niên kiểm tra vết thương giúp mình.

"Tối hôm qua huynh uống quá nhiều rượu." Trì Kính Dao nói.

"Đệ không thích ta uống rượu sao?" Bùi Dã hỏi.

"Cũng không phải không thích, trước giờ ta không muốn huynh uống là bởi tuổi huynh còn nhỏ. Giờ huynh đã trưởng thành, muốn uống thì uống thôi." Trì Kính Dao lấy thuốc trị thương ra, vừa cẩn thận bôi cho Bùi Dã vừa nói: "Nhưng rượu nhiều hại thân, say rượu còn dễ làm bậy. . . . . khụ ờm. . . . . Bây giờ vết thương của huynh còn chưa lành, tối hôm qua thật sự không nên uống nhiều như vậy."

Bùi Dã cúi đầu nhìn thiếu niên đang bôi thuốc cho mình, đáy mắt lộ vẻ cưng chiều, nói: "Nghe theo đệ hết."

Tim Trì Kính Dao nhũn ra, thầm nghĩ sao nhị ca cậu lại tốt như vậy?

Nghĩ tới chuyện nhị ca tốt như vậy giờ đã thuộc về cậu, trong lòng cậu lại không kìm được niềm vui rạo rực.

"Lành rất nhanh, nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng thật tốt, đừng như cánh tay của huynh, cứ trời lạnh là lại đau." Trì Kính Dao nói.

"Có đệ ở đây, còn sợ không tĩnh dưỡng thật tốt được sao?" Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao nghe vậy đáy mắt lại lộ ý cười.

Cậu bôi thuốc cho Bùi Dã xong, lại không vội mặc lại áo giúp người ta.

Thật ra cậu hơi hâm mộ vóc người của Bùi Dã, rắn chắc lại đẹp, mặc dù có rất nhiều vết thương nhưng không hề ảnh hưởng tới mỹ cảm.

Bùi Dã thấy thế hỏi: "Thích xem?"

"Ừm." Trì Kính Dao trả lời theo phản xạ, sau đó hồi thần lại liền đỏ bừng mặt.

Bùi Dã lại không trêu cậu, chỉ ngồi ở trên giường để thiếu niên thỏa thích ngắm nghía mình.

Nhưng lúc này Trì Kính Dao lại thấy ngại.

"Khịt khịt!" Con khỉ Đại Lão ở một bên kêu vài tiếng, vẻ mặt đó thoạt nhìn như đang chê cười thiếu niên.

Trì Kính Dao thẹn quá hóa giận, duỗi tay lao về phía nó, muốn "giáo huấn" nó một chút.

Thế nhưng Đại Lão thật sự rất nhanh nhẹn, nó trốn phía sau Bùi Dã, bất kể Trì Kính Dao có làm gì cũng không bắt được.

"Nhị ca, huynh bắt nó lại cho ta!" Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã nghe vậy duỗi tay tóm ở bên hông, lập tức nắm được một chân của Đại Lão.

Trì Kính Dao tiến tới bắt lấy con khỉ, nhưng nó chỉ bị Bùi Dã giữ lấy một chân, cơ thể vẫn né trái né phải phía sau Bùi Dã. Cậu thấy vậy dứt khoát duỗi tay vòng quanh thắt lưng Bùi Dã, hai tay bắt ở phía sau lưng Bùi Dã, cuối cùng cũng bắt được Đại Lão.

"Ngươi lại chạy nữa đi!" Thiếu niên cười nói.

"Khịt khịt" Đại Lão kêu hai tiếng, giống như nhãi con chọc tức người nhà.

Trì Kính Dao duỗi tay định cào nó, nhưng vì có Bùi Dã ở giữa, cho nên hành động này của cậu nhìn như đang trêu chọc con khỉ, nhưng thật ra không khác gì trêu chọc Bùi Dã. Bùi Dã bị cậu chọc cũng không dám cử động, ngồi im như cây cọc cắm ở đó.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có người tiến vào, chính là Nguyễn Bao Tử.

Hắn nhìn qua Trì Kính Dao đang quấn trong lòng Bùi Dã, lại nhìn qua Bùi Dã đang giả vờ bình tĩnh, vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ.

"Ta. . . . . gọi ở ngoài cửa, các ngươi không nghe thấy nên ta mới vào." Nguyễn Bao Tử nói.

Hắn vừa dứt lời, Đại Lão kêu hai tiếng "khịt khịt", thò đầu từ sau lưng Bùi Dã ra nhìn.

"Lần này bắt được ngươi rồi nhé." Trì Kính Dao duỗi tay kéo Đại Lão từ sau lưng Bùi Dã ra.

Nguyễn Bao Tử thấy thế giật mình nói: "Hóa ra là đang bắt nó sao? Ta còn tưởng các ngươi. . . . . ha ha."

Trì Kính Dao và Bùi Dã vội liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt hai người đều hơi bối rối.

"Sao Bùi tướng quân lại không trở về?" Nguyễn Bao Tử hỏi: "Hôm nay A Dao đi tiễn ngài, trên đường còn cố ý hái hoa tặng ngài đó, kết quả là buồn rười rượi chẳng gặp được người."

Bùi Dã nghe vậy nhìn về phía Trì Kính Dao, hỏi: "Hoa đâu?"

"Không thấy huynh nên ta tặng cho người khác rồi." Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã: . . . . . .

Cảm giác tổn thất hơi nặng.

Nguyễn Bao Tử tới gọi Trì Kính Dao là muốn cùng đi kiểm tra vết thương thay thuốc cho thương binh.

Mỗi ngày hắn đều đi theo hỗ trợ bên cạnh Trì Kính Dao, hôm nay thấy Bùi Dã ở đây, chắc phải đi giúp Chương sư huynh rồi.

Bùi Dã lại đi theo bên cạnh Trì Kính Dao giúp cậu đeo cái hộp thuốc.

Đám thương binh vừa thấy dược đồng hôm nay chính là Bùi Dã đều cảm thấy như gặp quỷ, ngay cả nói cười cũng ngưng.

Trước đây trong đại doanh từng có lời đồn rằng khi nhận được tin "báo tử" của Trì đại phu, Bùi Dã hình như chịu đả kích rất lớn, có người nói hắn nôn ra máu, cũng có người nói hắn định tự tử, đồn đủ các thể loại.

Qua một trận kia, Bùi Dã thắng vì tập kích bất ngờ, lập được công lớn.

Sau đó mọi người mới biết, toàn bộ mọi chuyện đều là bẫy do đám Trần quốc giăng ra.

Chuyện thì là giả nhưng tình huynh đệ giữa Bùi Dã và Trì đại phu lại là thật.

Hôm nay, sự xuất hiện của Bùi Dã vừa lúc xác minh chuyện này.

Mấy binh sĩ thấy toàn bộ diễn biến nhớ lại, Bùi tướng quân bình thường sát phạt quả quyết, khi ở bên cạnh Trì đại phu lại nói chuyện nhỏ đi không ít, Trì đại phu bảo gì hắn làm đó, từ đầu tới cuối không hề than mệt, không hề oán trách.

Không ít người trong nhà có đệ đệ nhịn không được mà cảm thán, thầm nghĩ bản thân cũng không hề kiên nhẫn với đệ đệ nhà mình như vậy, không đánh là tốt lắm rồi.

Trì Kính Dao dẫn theo Bùi Dã bận rộn nửa ngày.

Sau giờ ngọ, bên ngoài đột nhiên có người tới báo rằng có người từ doanh trại Trung Đô tới tìm Bùi Dã.

Trì Kính Dao nghe thấy người đến từ doanh trại Trung Đô, hơi bất an nói: "Không phải lại sắp đánh trận nữa chứ?"

"Tái chiến thì quốc vương Trần quốc phải tự mình xuất chinh." Bùi Dã nói: "Nếu hắn dám xuất chinh, ta lại nhờ hắn thử đao chút."

Trì Kính Dao nghe vậy cuối cùng cũng hơi yên tâm chút.

Bùi Dã sợ cậu lo lắng, liền dẫn cậu đi gặp người của doanh trại Trung Đô.

"Bùi tướng quân, nghe nói ngài trọng thương mới khỏe, vốn không nên tới đây làm phiền ngài, nhưng việc này thật sự không thể tìm người khác hỗ trợ được." Người tới truyền tin thoạt nhìn cũng có chút thân phận, nhưng thái độ của Bùi Dã đối với hắn cũng rất xa cách, chỉ duy trì lễ độ cơ bản nhất mà thôi.

"Dương tướng quân không muốn tham gia cuộc hòa nghị nên đã đi rồi. Chúng ta cũng không còn cách nào, chỉ có thể kiên trì đám phán với người Trần Quốc." Người kia nói.

"Đám Trần Quốc gây khó dễ với các ngài sao?" Bùi Dã nhíu mày hỏi.

Người kia vội nói: "Thật ra cũng không phải, bọn họ rất khách khí với người của chúng ta, lễ độ chu đáo. Nhưng việc đàm phán cần phải có người của triều đình đến chủ trì, sau đó bọn họ chủ động đề nghị có thể phái sứ đoàn tới kinh thành tự đàm phán."

"Vậy các ngài có gì khó xử?" Bùi Dã hỏi.

"Ờm. . . . . Người Trần Quốc vì tỏ lòng thành nên đưa tới một chất tử cho chúng ta." Người kia nói: "Thân phận chất tử này còn rất cao quý, là Tứ Hoàng tử mà quốc vương Trần Quốc cưng chiều nhất."

Bùi Dã thấy hắn nửa ngày vẫn chưa nói vào trọng điểm, có hơi mất kiên nhẫn.

Người kia thấy thế vội nói thẳng vào chủ đề: "Tứ Hoàng tử này từ nhỏ được nuông chiều, tính tình rất hư hỏng. Lần này bị đưa tới cho chúng ta, có lẽ trong lòng rất không vui, dọc đường đi luôn gây khó dễ cho chúng ta. Hôm qua lại bắt đầu, hắn cứ kêu gào muốn gặp Bùi tướng quân, còn quấy muốn tuyệt thực. Nói không gặp được Bùi quân là sẽ không ăn không uống."

"Sao lại muốn gặp ta?" Bùi Dã hỏi.

"Nói là. . . . . ngưỡng mộ phong thái của Bùi tướng quân." Người kia nói.

Trì Kính Dao nghe vậy nhíu mày, cảm giác chuyện này đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Bùi Dã cười lạnh, nói: "Các ngài như này nào phải đang giữ chất tử, là kiếm về một chủ tử để hậu hạ mới đúng nhỉ?"

"Chúng ta cũng không còn cách nào, nếu không sao lại tới làm phiền Bùi tướng quân?" Người kia cười nói: "Vốn ngày mai định sẽ phái người dẫn hắn tới kinh thành, nhưng hắn quấy không ăn không uống, chúng ta sợ trên đường đi thật sự làm hắn chết đói, cũng không biết nói sao với bên Trần Quốc nữa."

"Vậy các ngài nhân lúc người còn chưa chết đói, đưa về Trần Quốc đi." Bùi Dã nói.

"Bùi tướng quân nói đùa, mặc dù lần này Trần Quốc bại trận, nhưng Đại Du chúng ta là quốc gia lễ nghi, nào có chuyện đưa chất tử lại cho người ta chứ? Như vậy không hợp quy củ đâu." Người kia giải thích: "Huống chi lần này Trần Quốc đưa tới là một trong số hoàng tử mà quốc vương bọn họ cưng chiều nhất, coi như cũng cho chúng ta mặt mũi rồi."

Trì Kính Dao cũng đã hiểu được, Trần Quốc vì tỏ thành ý nên đưa một vị hoàng tử rất có địa vị tới đây, nhưng cũng vì được cưng chiều nên tính tình vị Tứ Hoàng tử này có hơi kiêu căng.

Bên phía doanh trại Trung Đô cần phải đưa người an toàn quay về kinh thành, nếu không sẽ làm ảnh hưởng tới uy danh của một quốc gia lễ nghi như Đại Du.

Nói cách khác, vị Tứ Hoàng tử này hiện giờ rơi vào trong tay bọn họ ngược lại như củ khoai lang nóng.

Giờ họ lại muốn ném củ khoai nóng này cho Bùi Dã. . . . . . .

Bùi Dã xử lý tốt thì không có công, xử lý không xong thì phải cõng cái nồi này.

Bảo sao trước giờ Bùi Dã không thích người của doanh trại Trung Đô.

"Vị tướng quân này, xin hỏi xưng hô với ngài thế nào? Trì Kính Dao đột nhiên hỏi.

"Ngài là Trì đại phu nhỉ?" Người nọ vội hành lễ với cậu rồi nói: "Tại hạ họ Du."

"Du tướng quân, xin hỏi Tứ Hoàng tử Trần Quốc bao nhiêu tuổi?" Trì Kính Dao lại hỏi.

"Nói là 14 tuổi." Du tướng quân nói.

Trì Kính Dao gật gật đầu nói: "Vậy hắn cũng xấp xỉ tuổi ta, chỉ nhỏ hơn ta 2 tuổi thôi. Như này đi, ta thay Bùi tướng quân đi một chuyến, không phải hắn tuyệt thực không ăn không uống gì sao? Ta sẽ trị giúp hắn."

"Đệ. . . . . ." Bùi Dã định ngăn cậu lại, nhưng cảm giác sau lưng nhói nhói, bị thiếu niên véo một cái.

"Bùi tướng quân trọng thương mới khỏe, không thể bôn ba lao lực." Trì Kính Dao lại nói: "Du tướng quân, ngài dẫn đường cho ta đi."

Tất nhiên Bùi Dã không muốn để Trì Kính Dao dính vào, nhưng đối phương đã nói như vậy, nếu hắn cố ngăn cản ngược lại làm mất hết mặt mũi của Trì Kính Dao. Huống chi nhìn thái độ này của thiếu niên, dường như trong lòng sớm đã có kế sách.

Cũng may doanh trại Trung Đô cách đây cũng không xa, hơn nữa gần đây cũng rất an toàn, thật ra chẳng phải lo lắng gì.

Nghĩ vậy, Bùi Dã mới miễn cưỡng đồng ý, không ngang ngược ngăn cản nữa.


"Ta để Bùi Thanh đi theo đệ." Bùi Dã nói.

Hắn dứt lời liền dặn binh sĩ bên ngoài mấy câu, không bao lâu người kia liền dẫn Bùi Thanh tới đây.

Lần này Bùi Dã không trở về, bên người chỉ chừa lại Bùi Thanh và mấy thân binh khác.

Sau khi đến doanh trại thương binh, hắn ngại mấy người đi theo mình làm vướng víu, liền đuổi người đi làm việc vặt trong doanh trại.

"Tướng quân." Bùi Thanh chạy chậm lại đây, hành lễ với hắn.

"Ngươi dẫn theo vài người, đi bảo vệ Trì đại phu." Bùi Dã nói.

Bùi Thanh nghe vậy vội đáp lời.

Du tướng quân vốn muốn nói mấy câu với Bùi Dã, nhưng với tình hình trước mắt e là không làm trò được nữa.

Du tướng quân dẫn theo Trì Kính Dao đi tới doanh trại Trung Đô.

Vì trước đây Trì Kính Dao từng cho bọn hắn một ít thuốc, cho nên doanh trại Trung Đô vẫn rất khách khí với cậu.

"Người ở bên trọng, làm phiền Trì đại phu." Du tướng quân đưa cậu tới trước cửa một căn lều rồi nói.

Bùi Thanh đẩy cửa ra, lưng đeo hộp thuốc của Trì Kính Dao, đi vào cùng với cậu.

Một thiếu niên nằm trên giường trong lều, lúc này có lẽ đã rất đói, nằm trên giường không muốn động đậy.

"Ngươi chính là Bùi tướng quân?" Ánh mắt Tứ Hoàng tử rơi trên người Trì Kính Dao rồi hỏi.

Trì Kính Dao nghe vậy suýt chút nữa cười ra tiếng, không ngờ Tứ Hoàng tử luôn mồm nói ngưỡng mộ Bùi Dã mà ngay cả dáng vẻ Bùi Dã thế nào cũng không biết.

"Ngươi cười cái gì?" Tứ Hoàng tử nhíu mày nói: "Ngươi không phải Bùi tướng quân. . . . . . Ngươi quá xinh đẹp, vừa nhìn đã biết không phải người biết đánh trận."

Hắn nói xong ánh mắt nhìn về phía Bùi Thanh, hỏi: "Ngươi là Bùi tướng quân?"

"Hắn đúng thật là Bùi tướng quân." Trì Kính Dao nói.

Bùi Thanh hiện giờ là phó tướng của Bùi Dã, lại họ Bùi, cái danh "Bùi tướng quân" thật ra cũng đúng.

Ánh mắt Tứ Hoàng tử đánh giá một lúc trên mặt Bùi Thanh, nói: "Nhìn cũng không thấy hung thần ác sát lắm."

"Xin nhắc một câu, vị Bùi tướng quân này không phải người mà ngài ngưỡng mộ đâu." Trì Kính Dao nói.

Cậu vốn tưởng rằng vị Tứ Hoàng tử này là người khó đối phó, hiện giờ thấy hắn cũng chỉ là thiếu niên ngây thơ, không đành lòng lừa hắn.

"Ta mặc kệ, ta muốn gặp Bùi tướng quân." Tứ Hoàng tử nổi giận đùng đùng nói: "Các ngươi đi hết đi, Bùi Dã không đến ta sẽ không ăn cơm không uống nước, cho tới khi chết đói thì thôi."

Trì Kính Dao chậm rãi nhận lấy hộp thuốc từ Bùi Thanh, nói với Tứ Hoàng tử: "Tứ điện hạ rất có chí khí, khiến người khác bội phục. Nhưng chuyện tuyệt thực này rất tốn sức, vẫn nên bảo trọng cơ thể thì mới có thể tuyệt thực tới cùng được. Nếu cơ thể điện hạ chịu không nổi, tuyệt thực một ngày liền đổ bệnh, vậy chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?"

Tứ Hoàng tử rõ ràng đã đói tới mức khó chịu, trước giờ hắn ở trong hoàng cung Trần Quốc cũng thường xuyên cáu kỉnh tuyệt thực.

Nhưng cùng lắm là quấy một bữa cơm, không tới nửa ngày là phụ hoàng hoặc mẫu phi nhất định sẽ thỏa hiệp với hắn.

Lúc này đây, hắn đã nhịn đói mấy bữa, vốn đã sớm chịu không nổi rồi.

Nhưng bị Trì Kính Dao kích tướng như vậy, hắn nhất thời lại sinh ra vài phần quật cường.

"Cho nên, nếu điện hạ quyết tâm muốn tuyệt thực, xin hãy để tại hạ giúp ngài một phen, cắm vài kim đơn giản, đảm bảo ngài có thể tuyệt thực tới mấy ngày." Trì Kính Dao nói: "Đương nhiên, nếu Tứ Điện hạ sợ mình chịu không nổi, vậy đành thôi."

Tứ Hoàng tử nghe vậy vội nói: "Ngươi đừng xem thường người khác!"

Trì Kính Dao cố nhịn ười, lấy ra ngân châm, châm giúp Tứ Hoàng tử.

"Mạo muội hỏi một câu, vì sao điện hạ lại muốn gặp Bùi tướng quân?" Trì Kính Dao hỏi.

"Nghe nói hắn rất lợi hại, là người lợi hại nhất Đại Du các ngươi." Tứ Hoàng tử nói: "Chính là hắn giết thượng tướng quân của bọn ta."

"Chỉ có như vậy?" Trì Kính Dao hỏi.

"Ta muốn nhìn thử xem bộ dạng hắn thế nào." Tứ Hoàng tử nói.

Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, nói: "Dáng người Bùi tướng quân cao ngất, bộ dạng cực kỳ anh tuấn, là binh sĩ anh tuấn nhất trong doanh trại Kì Châu."

"Còn đẹp hơn so với ngươi sao?" Tứ Hoàng tử bật thốt.

"Có lẽ. . . . . đúng vậy." Trì Kính Dao nói.

"Ngươi quen hắn?" Tứ Hoàng tử hỏi.

"Ừm." Trì Kính Dao nói: "Ta và điện hạ giống nhau, cũng rất ngưỡng mộ Bùi tướng quân."

Cậu vốn tưởng rằng Tứ Hoàng tử nghe vậy sẽ có chút phản ứng, nhưng đối phương lại rất bình tĩnh, chỉ không ngừng đánh giá Trì Kính Dao, thỉnh thoảng còn hơi thất thần, không biết đang suy nghĩ gì.

Sau khi Trì Kính Dao châm cho hắn xong, liền dẫn Bùi Thanh lui ra ngoài.

"Trì đại phu, ngài cho hắn dùng thuốc gì vậy?" Du tướng quân đợi bên ngoài vội hỏi.

"Châm cho hắn, kích thích thèm ăn." Trì Kính Dao nói: "Không quá nửa canh giờ sau, hắn sẽ chủ động tìm các ngài đòi ăn."

Du tướng quân: . . . . . .

Thiếu niên này nhìn thì xinh đẹp dịu dàng, không ngờ lại thâm sâu cỡ này.

Sau khi trở về, Trì Kính Dao không có biểu hiện gì khác thường.

Lúc cậu nghe nói thiếu niên kia ngưỡng mộ Bùi Dã, còn thấy hơi chua, nhưng khi gặp người mới biết, vị Tứ Hoàng tử kia chỉ là thuận miệng nói dối vài câu, cố ý muốn tạo chút cảm giác tồn tại để thể hiện sự bất mãn của mình mà thôi.

"Tiểu hài tử đáng thương, từ một hoàng tử cao quý được yêu chiều lên mây, lại biến thành một chất tử." Lúc Trì Kính Dao với về vị Tứ Hoàng tử kia với Bùi Dã liền cảm thán một câu: "Đổi lại là ta, có lẽ cũng phải quấy mấy ngày."

"Đệ. . . . . . không vui sao?" Bùi Dã hỏi.

"Không có đâu, chuyện này có gì mà không vui?" Trì Kính Dao nói: "Ta châm cho hắn, bảo đảm hắn ăn uống no nê, không còn tâm tư tuyệt thực, lúc này có lẽ hắn đã ăn cơm rồi."

Bùi Dã thấy Trì Kính Dao thật sự không có tâm trạng không tốt, lúc này mới thoáng nhẹ lòng.

Lúc đầu thật ra hắn cũng khá lo lắng, sợ thiếu niên sẽ ghen vì "chất tử ngưỡng mộ" hắn từ lời của Du tướng quân.

Bản thân Bùi Dã cũng không nói được cảm giác trong lòng là gì, hắn sợ Trì Kính Dao không vui, nhưng tưởng tượng tới chuyện thiếu niên sẽ ghen vì hắn, trong lòng lại thầm thấy vui sướng. Bởi vì chuyện này chứng tỏ hắn rất quan trọng trong lòng thiếu niên.

Nhưng hiện giờ xem ra Trì Kính Dao không coi vị Tứ Hoàng tử kia là vấn đề.

Không chỉ có vậy, hắn cảm giác Trì Kính Dao còn khá quan tâm tới vị Tứ Hoàng tử kia nữa.

Lúc thì cảm thấy đối phương đáng thương, lúc lại tự hỏi liệu đối phương đã ăn cơm chưa. . . . . .

Hướng đi này hoàn toàn không giống tưởng tượng của hắn chút nào.

Màn đêm buông xuống, lúc hắn gặp được Bùi Thanh, nhịn không được mà hỏi một câu: "Hôm nay Trì đại phu đã nói gì với tên chất tử kia?"

"Trì đại phu nói. . . . . . Ngài ấy ngưỡng mộ ngài." Bùi Thanh nói.

Bùi Dã ngẩn ra, hỏi: "Nói trước mặt tên chất tử kia sao?"

"Vâng, chính tai thuộc hạ đã nghe thấy." Bùi Thanh vội đáp.

Bùi Dã: . . . . . . . .

Xem ra vẫn thấy ghen.

---------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Dã: Đệ ấy rất yêu ta.

---------------------------------------------------------

Hết chương 94.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi