SAU KHI XUNG HỈ CHO CA CỦA ĐẠI LÃO

Editor: Vĩ không gei

---------------------------------------------------------

Lúc Bùi Dã trở về, Trì Kính Dao vừa mới tắm rửa xong, trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ màu trắng.

Bộ đồ ngủ kia mỏng vải, kiểu dáng đơn giản, mặc trên người thiếu niên tạo thêm chút cảm giác thoát tục.

Hơn nữa ngũ quan của cậu vốn xinh đẹp, không có phục sức đi kèm, ngược lại tạo ra vẻ đẹp hơi khác với ngày thường.

Ánh mắt Bùi Dã rơi trên người Trì Kính Dao, trong lòng ngứa ngáy, tiến tới cầm tay của đối phương.

"Nhị ca. . . . . ." Có lẽ do vừa mới tắm xong, hai má Trì Kính Dao nhìn hơi ửng đỏ.

Bùi Dã nhịn không được mà ghé sát tới, hôn nhẹ một cái lên trán của cậu.

Hai mắt Trì Kính Dao hơi nhắm lại, tim lại đập loạn nhịp, đợi hành động tiếp theo của Bùi Dã.

Nhưng Bùi Dã không làm hành động gì khác, hắn duỗi tay kéo tấm chăn mỏng đắp lên người thiếu niên, dịu dàng nói: "Ngủ đi."

Trì Kính Dao: . . . . . . .

Nhị ca cậu có cần phải quân tử tới vậy không? Ngược lại có vẻ cậu nghĩ hơi nhiều.

Cậu không đoán được chính xác Bùi Dã nghĩ như thế nào, đối phương dường như chỉ hôn trán cậu một cái, lại nắm tay nhỏ của cậu, ngoài ra chẳng biết làm gì khác. Theo lý mà nói thì mấy ngày lúc mà đối phương giả vờ hôn mê, chẳng phải cậu đã đọc cho đối phương nghe mấy tờ giấy kia rồi sao.

Cho dù là tên đầu gỗ cũng nên biết chuyện yêu đương hai người, ngoại trừ nắm tay hôn trán ra vẫn còn có thể làm chuyện khác nữa chứ?

Lúc mới vừa bày tỏ tấm lòng xong, Trì Kính Dao còn thấy ngại ngùng, sợ Bùi Dã sẽ quá giới hạn.

Hiện giờ xem ra là cậu thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi, nhị ca cậu thậm chí còn chẳng có suy nghĩ khác.

Nếu không phải từng trải qua vài thời khắc xấu hổ cùng với nhị ca, cậu thật sự sẽ nghi ngờ có phải đối phương có bệnh gì không tiện nói ra. . . . . .

Bùi Dã ngồi ở cạnh giường thiếu niên, một tay vỗ nhẹ trên người thiếu niên, tiết tấu đó như đang dỗ đứa bé ngủ.

Trì Kính Dao vốn thấy hơi không vui trong lòng, bị Bùi Dã dỗ một lúc lâu lại lăn ra ngủ thật.

Bùi Dã nghĩ tới câu "ngài ấy cũng ngưỡng mộ ngài. . . . ." mà hôm nay Bùi Thanh nói, trong lòng nhũn ra.

Người hắn quan tâm cũng quan tâm tới hắn, cảm giác này thật sự cực kỳ tốt.

Hắn cẩn thận vươn tay mơn trớn nhẹ nhàng trên gương mặt thiếu niên, rồi sau đó từ từ tiến tới môi thiếu niên, mổ nhẹ lên một cái. Hành động đó của hắn quá cẩn thận, chạm nhẹ lên môi thiếu niên rồi lập tức tách ra, thế cho nên Trì Kính Dao trong lúc ngủ mơ gần như không hề hay biết.

Vốn tưởng rằng chuyện của chất tử kia sẽ nhanh chóng trôi qua.

Dù sao theo lời của Du tướng quân, bọn họ sẽ nhanh chóng khởi hành hộ tống chất tử về kinh thành.

Không ngờ tới ngày thứ hai, doanh trại Trung Đô lại phái người tới.

Bùi Dã cho rằng hôm qua Trì Kính Dao ăn dấm chua vì hắn, hôm nay không thể nào để đối phương tiếp tục ghen nữa, cho nên không đợi người tới mở miệng đã từ chối trước, nói hắn sẽ không đi gặp Tứ Hoàng tử gì đó, bảo đối phương hãy vứt bỏ hoàn toán suy nghĩ này đi.

"Bùi tướng quân. . . . . . Lần này không phải gọi ngài tới." Người truyền tin kia cười xấu hổ với hắn, nói: "Lần này người mà vị chất tử kia muốn gặp chính là Trì đại phu."

Bùi Dã nghe vậy lập tức bối rối, hiển nhiên không ngờ đối phương lại bẻ sang hướng này.

"Sao hắn lại muốn gặp Trì đại phu." Bùi Dã hỏi.

"Có lẽ vì ngày đó hai người mới gặp đã thân, chuyện trò hợp ý?" Người kia nói.

Bùi Dã: . . . . . . .

Mặc dù hắn không muốn Trì Kính Dao dính vào chuyện này, nhưng cũng không tự làm chủ thay đối phương, mà sai người đi mời đối phương tới.

Nhưng Trì Kính Dao cũng không tới, chỉ nhờ binh sĩ truyền tin mang đến mấy viên thuốc.

"Trì đại phu nói viên thuốc này cũng có công dụng kích thèm ăn, nếu vị Tứ Điện hạ Trần Quốc kia còn muốn tuyệt thực thì nghĩ cách lừa hắn uống thuốc này, như vậy là có thể giải quyết được vấn đề rồi." Binh sĩ kia nói.

Bùi Dã nghe vậy tâm trạng cực tốt, liền sai người tiễn khách.

Người truyền tin từ doanh trại Trung Đô kia dường như cũng cảm nhận được địch ý của Bùi Dã, ra khỏi doanh trại thương binh liền chạy nhanh như chớp.

Vốn tưởng rằng chuyện tới đây là đã xong rồi chứ?

Không ngờ là, chuyện này mãi vẫn chưa xong. . . . . .

Tới ngày thứ ba, thậm chí Du tướng quân lại phải đích thân chạy một chuyến tới doanh trại thương binh, còn mang theo không ít quà cáp.

Hôm qua hắn không tự mình tới, tìm một thuộc hạ tới đây truyền lời, sau khi đối phương trở về nói bị Bùi Dã dọa.

Hôm nay không còn cách nào khác, vì không để chất tử Trần Quốc kia tiếp tục quậy phá, tiếp tục phát điên, hắn chỉ có thể đồng ý tự đi tới đây một chuyến, đỡ phải để ai khác đến đây lại bị Bùi Dã dọa về.

"Không phải nói chất tử kia nên sớm khởi hành sao? Rốt cuộc bây giờ đi hay không đi?" Bùi Dã không kiên nhẫn hỏi Du tướng quân.

"Hai ngày sau sẽ đi." Du tướng quân lại nói với Trì Kính Dao: "Mấy thứ này để là vị chất tử kia nhờ ta đưa cho Trì đại phu."

"Có ý gì? Mấy thứ này là cho ta sao?" Trì Kính Dao kinh ngạc nói.

Du tướng quân nói: "Ngày đó sau khi ngươi châm kim cho hắn, hắn hờn dỗi không tới nửa nagfy liền chủ động đòi ăn. Từ sau lúc đó, hắn cũng ngoan ngoãn hơn không ít, cũng không làm mấy chuyện thiêu thân nữa."

"Hắn ngoan tới vậy sao?" Trì Kính Dao kinh ngạc nói.

"Hắn còn nhờ ta chuyển mấy lời cho Trì đại phu. Hắn nói lần này rời khỏi Trần Quốc, trong lòng hắn phẫn uất không thôi, nhưng ngày đó được Trì đại phu chỉ điểm, đột nhiên lại nghĩ thông suốt." Du tướng quân nói: "Hắn nói sau này sẽ học cách đón nhận mọi việc, tuyệt không phụ tấm lòng của Trì đại phu."

Bùi Dã nghe vậy nhíu mày, nhìn về phía Trì Kính Dao, hỏi: "Tấm lòng của người là sao?"

"Đứa nhỏ này tự mình nghĩ thông suốt thật sự không hề liên quan gì tới ta." Trì Kính Dao vội đáp.

"Đồ ta cũng đã đưa tới hết rồi, vậy cáo từ trước." Du tướng quân nói xong hành lễ với hai người.

"Du tướng quân, phiền ngài mang hết những thứ này về đi, vô công không hưởng lộc." Trì Kính Dao nói: "Ta và hắn mới chỉ quen biết mấy ngày, thật sự không dám nhận đã chỉ điểm gì, huống chi cách ta sử dụng ngày đó cũng mang chút ý muốn trêu chọc hắn, không ngờ hắn lại thật sự tỉnh ngộ."

Du tướng quân nghe vậy còn muốn khuyên nữa, lại bị Bùi Dã dứt khoát đuổi đi.

Trì Kính Dao cũng không có cảm xúc đặc biệt gì với chuyện này.

Bởi vì không nghĩ nhiều cho nên cậu cũng không chú ý tới Bùi Dã đã xảy ra chuyện gì.

Cho tới sau đó được Nguyễn Bao Tử tới nhắc cậu, nói hình như hôm nay Bùi Dã tức giận.

"Hình như đang trách binh sĩ canh gác để người của doanh trại Trung Đô vào." Nguyễn Bao Tử nói: "Bùi tướng quân đã đổi người canh gác thành người của mình, sau này người của doanh trại Trung Đô muốn vào e là sẽ rất khó khăn."

Trì Kính Dao nghe vậy tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Cậu thật sự không ngờ rằng Bùi Dã sẽ phản ứng với chuyện này mạnh như vậy.

Nếu không có Nguyễn Bao Tử tới nhắc nhở, nói không chừng cậu còn chẳng hay biết gì.

"Nhị ca, huynh tức giận sao?" Đợi sau khi Bùi Dã về, thiếu niên hỏi hắn.

"Không." Bùi Dã phủ nhận theo phản xạ, một lát sau lại nói thêm: "Ta không tức giận với đệ, ta đang tức tên chất tử kia, thế mà hắn lại tặng ngọc cho đệ. . . . . Chẳng lẽ hắn không biết thứ như vậy không thể tùy tiện tặng cho người khác sao?"

Trì Kính Dao vội hỏi: "Dù sao tuổi hắn cũng nhỏ, có lẽ thật sự không biết đâu."

"May mà tuổi hắn còn nhỏ đấy." Bùi Dã lạnh lùng nói.

Nếu tên chất tử kia mà lớn hơn một chút, nói không chừng Bùi Dã sẽ phải động thủ rồi.

"Đệ chờ một chút, ta có thứ này cho đệ." Bùi Dã nói xong đi tới cạnh ngăn tủ, lấy một bọc vải từ bên trong ra.

Bọc vải kia buộc rất chắc chắn, Bùi Dã phải mất rất nhiều công sức mới mở ra được.

"Đây là. . . . . . ." Trì Kính Dao thấy Bùi Dã lấy thứ gì đó từ trong bọc vải, vội hỏi: "Nhị ca, huynh mua cho ta bộ y phục mới sao?"

Bộ y phục kia chất liệu nhẹ nhàng mềm mại, lại có màu xanh lam nhạt, rất hợp với khí chất của Trì Kính Dao.

"Được làm cùng một thợ may với bộ lúc trước ta mặc, ta đã bảo họ thêu hoa văn và màu sắc giống nhau trên cả hai bộ y phục." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao nghe vậy vui sướng không thôi, thầm nghĩ chẳng phải nhị ca cậu khá lãng mạn đấy sao?

Còn biết tặng cậu đồ đôi nữa!

"Vốn định tìm thời cơ thích hợp sẽ tặng cho ngươi." Bùi Dã nói.

"Hôm nay cũng là thời cơ tốt, huynh tặng ta lúc nào ta cũng thấy vui hết." Trì Kính Dao nói.

"Mặc vào xem có vừa người không?" Bùi Dã nói.

Thiếu niên nghe vậy mang bộ y phục đi thay, phát hiện còn rất vừa vặn.

Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra, nơi đây là tiền tuyến, không có tiệm may y phục, cho nên bộ y phục này được Bùi Dã đặt làm ở biên thành.

Bùi Dã đem hai bộ y phục này từ biên thành ra tiền tuyến. . . . . . .

Mà vào thời điểm đó, hắn thậm chí còn không biết Trì Kính Dao sẽ đến.

Nghĩ tới đây, trong lòng thiếu niên không khỏi chua xót, hơi đau lòng cho nhị ca cậu.

"Ta còn nhờ người ta thêu một hoa văn chìm lên trước ngực áo nữa này, đệ nhìn xem." Bùi Dã nói xong chỉ chỉ vào trước ngực Trì Kính Dao.

Trước đó Trì Kính Dao không để ý, giờ nhìn kỹ lại liền phát hiện vị trí trước ngực cậu được thêu một chữ "Y' mơ hồ.

"Của đệ lớn hơn chút, cái của ta nhỏ hơn." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, sau đó liền hiểu được ý của Bùi Dã.

Bởi vì tên của cậu và Bùi Dã đều viết tắt là "Y", vì để tránh nhầm lẫn nên Bùi Dã liền đơn giản lấy độ lớn nhỏ để phân biệt hai người họ. Lớn đại diện cho Bùi Dã, được thêu trên y phục của Trì Kính Dao, nhỏ đại diện cho Trì Kính Dao, được thêu trên y phục của Bùi Dã.

Thiếu niên nhìn về phía Bùi Dã, chỉ cảm thấy trái tim như chảy ra.

Ai nói nhị ca cậu là tên đầu gỗ vậy?

Nào có tên đầu gỗ nào biết làm đồ đôi, còn muốn thuê tên của nhau lên trước ngực chứ?

Trì Kính Dao bị hắn làm cho vui sướng không thôi, nhịn không được mà muốn thân mật một chút với hắn.

Nghĩ vậy, thiếu niên liền kéo tay Bùi Dã lại.

Cậu bỗng nhiên nhớ tới nội dung cuốn thoại bản kia, vì thế liền học theo ngữ điệu trong thoại bản nói với Bùi Dã: "Nhị ca, ta lạnh."

Trong thoại bản, sau khi nam thê nói xong câu đó, không bao lâu sau thợ săn lão Nhị liền ghé sát tới.

Trì Kính Dao vừa dứt lời, ánh mắt Bùi Dã liền chuyển lên mặt thiếu niên.

Hắn nhìn chằm chằm Trì Kính Dao trong chốc lát, nói: "Thật ra đệ muốn nói là nóng đúng không? Ta thấy trên đệ toàn mồ hôi không."

Trì Kính Dao: . . . . . . . .

Mệt tim quá.

---------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Kính Dao: Nhị ca, miệng của huynh ngoại trừ khiến người ta tức điên ra, còn lại không thể phát huy được tác dụng khác đúng không?

---------------------------------------------------------

Hết chương 95.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi