SAU KHI XUYÊN SÁCH, MÈO MẬP Ở THẬP NIÊN 80 LÀM ĐOÀN SỦNG



Editor: Qingluanpei
Chương 64 Lợn rừng đâm tường ( 1)
Mặc dù không nói chuyện nhưng ánh mắt kia thể hiện rất rõ, hắn muốn làm cái đuôi nhỏ của cô.
"....." Nguyễn Kiều Kiều.
Nguyễn Kiều Kiều liếc hắn một cái, tiếp tục đi về phía trước, thực không khéo, đi tới sân sau nhà mình lại gặp Nguyễn Lâm thị.


Nguyễn Lâm thị đang xem gà con vừa mới nở, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy cô và Hứa Tư ở sân sau, kinh ngạc hỏi: "Kiều Kiều, sao mấy đứa lại ở đây? Không phải cháu nói đi tìm Tiểu Đình chơi à?"
"A....!Hôm nay chị ấy không có nhà, cho nên cháu mới trở về." Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều thở dài, biết hôm nay chắc chắn lại không đi được rồi.
"Vậy cũng không cần đi đường sau, nơi này rất lắm muỗi, bị cắn thì sẽ không tốt đâu." Nguyễn Lâm thị vuốt ve làn da non mịn của cô, không nỡ để cô bị muỗi đốt dù chỉ một nốt, chuyện này còn khiến bà đau lòng hơn việc bản thân bị đốt mười nốt.
"Dạ, lần sau cháu không đi đường này nữa, là do anh Tiểu Tư nói phải đi đường sau." Nguyễn Kiều Kiều không hề áp lực tâm lý đem trách nhiệm đẩy hết cho tiểu phản diện.
"Như vậy à, lần sau nhớ không đi nữa nhé." Nguyễn Lâm thị cũng không trách cứ Hứa Tư, nhìn hắn một cái, lại nhìn về phía cây mận đã chín hơn phân nửa, nói: "Gọi các anh con đi, mận chín không ít, đem hái toàn bộ xuống."
"Dạ." Nguyễn Kiều Kiều ngoan ngoãn đáp lời, đi ra sân trước gọi anh trai.
Chín tên nhóc, cộng thêm một tên nhóc tiểu phản diện đứng ở dưới cây mận.

Cao thì trực tiếp hái, lùn thì dùng gậy chọc, làm rất hăng say.

Chỉ có Nguyễn Kiều Kiều ngồi ngay ngắn trên ghế nhỏ cách đấy mấy mét, vừa gặm quả mận đã được rửa sạch, vừa nhìn bọn họ bận việc, cứ phải gọi là đắc ý.
Cuối cùng cũng hái hết mận xuống, hái được mười mấy cân.
Nguyễn Lâm thị chia mận cho mấy tên nhóc, dùng bát to đựng, sai bọn họ đưa sang cho mấy nhà có quan hệ tốt.


Riêng Hứa Tư thì không đưa cho hắn, sợ hắn về nhà không giữ được, trực tiếp nói với hắn: "Tiểu Tư nếu muốn ăn thì tới tìm Kiều Kiều chơi.

Mấy quả này cháu mang về chắc cũng chẳng được ăn."
Tuy rằng nói như thế nhưng Nguyễn Lâm thị vẫn sai bé mập tặng một ít cho nhà họ Hứa bên cạnh.

Khi Lưu Mai nhận thì vô cùng vui sướng, cách sân cũng có thể nghe được cái loa của cô ta.
Nguyễn Lâm thị nghe thấy thì xì một tiếng.
Buổi tối khi ngủ, Nguyễn Kiều Kiều vẫn còn suy nghĩ đến việc đi săn, ngủ cũng không an ổn.

Cũng không biết có phải do nhắc nhiều quá không, buổi tối lại bắt đầu mơ, ở trong mơ cô thấy được một con lợn rừng to, xem thân thể của nó, ít nhất cũng phải một hai trăm cân, mập mạp khỏe mạnh, cô chỉ vào đầu lợn rừng kia kêu hai tiếng.
Sau đó --
"Rầm!" Một cái, giống như là có thứ gì đụng vào vách tường nhà cô.

Nguyễn Lâm thị ngay lập tức bừng tỉnh, bò dậy.

Chỉ nhìn một cái đã hít một ngụm khí lạnh!
Phòng của nhà họ Nguyễn cũng được xây bằng gạch bùn, ở cũng được hơn hai mươi năm, dãi nắng dầm mưa cũng được coi là kiên cố, nhưng hiện tại lại bị thủng một cái lỗ lớn!
Mà bên cạnh cái lỗ lớn kia là một con lợn rừng đang nằm!
"Mẹ cha của tôi ơi!" Nguyễn Lâm thị sống nhiều năm như vậy cũng chưa gặp trường hợp này bao giờ.

Bà bò dậy, khoác thêm áo khoác, bất chấp lợn rừng còn đang nằm đó, bế Nguyễn Kiều Kiều còn đang mơ hồ từ trên giường chạy ra ngoài, chỉ sợ đầu lợn rừng kia còn chưa bị đâm chết, nhỡ nó nổi điên tiếp thì làm sao giờ.
Nguyễn Kiến Quốc ở bên cạnh cũng nghe thấy âm thanh, cũng đã đứng dậy, sau đó nghe được tiếng Nguyễn Lâm thị la, ác khoác cũng không kịp mặc mà đã chạy sang.
"Mẹ, làm sao vậy?" Nhìn Nguyễn Lâm thị ôm Nguyễn Kiều Kiều chạy về phía bên này, còn tưởng trong nhà có trộm, vác một cây đòn gánh chạy ra ngoài..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi