SAU KHI XUYÊN SÁCH, MÈO MẬP Ở THẬP NIÊN 80 LÀM ĐOÀN SỦNG



Editor: Qingluanpei
Chương 65 Lợn rừng đâm tường ( 2)
"Đừng, mới nãy có một con lợn rừng đâm vào nhà của chúng ta, con đừng ra ngoài, còn không biết nó có chết hay không!" Nguyễn Lâm thị đặt Nguyễn Kiều Kiều xuống giường Nguyễn Kiến Quốc, ngăn ông lại.
"Gì?" Nguyễn Kiến Quốc cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
"Cái gì...." Nguyễn Kiệt và Nguyễn Hạo ngủ ở phòng khác cũng chạy tới, khi đi ngang qua phòng của Nguyễn Lâm thị đều khiếp sợ dừng bước.


Cái lỗ lớn như vậy, thật sự là do lợn rừng đâm.

Cái này mà đâm vào người....!trời ạ, thật không dám tưởng tượng mà.
"Bà, mọi người không sao chứ?" Nguyễn Hạo nhíu mày hỏi, trên mặt tràn đầy lo lắng.
"Không có việc gì." Nguyễn Lâm thị lắc đầu, kéo ống tay áo của Nguyễn Kiến Quốc, cẩn thận đi về phía bên đó, nhưng tới cửa thì ngừng lại, dặn Nguyễn Kiệt: "Cháu đi sang bên cạnh kêu các chú sang, nhớ kỹ, bảo bọn họ cầm cuốc búa theo!"
Cũng may hôm nay là chủ nhật, Nguyễn Kiến Quân và Nguyễn Kiến Dân đều có ở nhà.
"Dạ!" Vẻ mặt Nguyễn Kiệt hưng phấn, nghe vậy xoay người đi gọi ba nhà khác.
Không đến mấy phút, tất cả mọi người đều tỉnh, Liễu Chiêu Đệ nghe được có lợn rừng liền ngay lập tức xông vào đầu tiên: "Lợn rừng đâu, ở đâu, có to không?" Giọng điệu kia, thật sự là vui sướng vô cùng.
Đỗ Thanh nghe tiếng gào to của cô ta, cau mày liếc cô ta một cái, đi đến trước mặt Nguyễn Lâm thị và Nguyễn Kiều Kiều, thấy bà không có việc gì, lúc này mới ôm Nguyễn Kiều Kiều đang nằm trên giường vào trong ngực.
Đỗ Thanh biết nền tảng sức khỏe của Nguyễn Kiều Kiều không tốt, lo cô bé chịu sợ hãi, sờ sờ đầu nhỏ thấy không có mồ hôi, lúc này mới yên tâm.

"Không bị hoảng sợ chứ?" Ngô Nhạc cũng đến bên cạnh hỏi.
"Không ạ." Nguyễn Kiều Kiều lắc lắc đầu, được Đỗ Thanh ôm vào lòng, vặn vẹo thân mình muốn ra ngoài.

Đỗ Thanh ôm cô đi đến bên đó, nhìn thấy cánh đàn ông đang vác cuốc đập vào đầu lợn rừng, xác định đã chết bọn họ mới tiến lên xem thế nào.
"Đây là ngày lành gì vậy không biết, ông trời thế mà lại đưa heo tới cửa, thật là quá may mắn mà." Liễu Chiêu Đệ cười đến mức đôi mắt híp thành hai sợi chỉ.
"Mẹ, mẹ bớt nói lại chút." Nguyễn Thỉ thấy sắc mặt khó coi của Nguyễn Lâm thị, nhẹ giọng khuyên một câu.
"Con nói chuyện kiểu gì đấy? Nói chuyện với mẹ mình như thế à?" Liễu Chiêu Đệ trừng mắt.
"Tôi cũng muốn xem cô nói gì đấy.

Như lời cô nói thì nhà chúng ta bị đâm thủng là vận may lớn? Rồi sao nữa, có phải muốn đâm chết bà già này cùng luôn không?" Nguyễn Lâm thị tức giận hỏi lại.
Đêm nay Nguyễn Lâm thị thật sự bị dọa cho sợ hãi, còn chưa có bình phục đâu.


Lúc này Liễu Chiêu Đệ lại phun ra câu vận may lớn, đương nhiên là tức giận rồi.
"Mẹ....!Con không có ý đó....." Liễu Chiêu Đệ lúc này mới nhận ra sắc mặt của Nguyễn Lâm thị không thích hợp, gần đây cô thật sự bị bà dỗi đến phát sợ, mím môi, lẩm bẩm điều gì đó, không tiếp tục gào to nữa.
Nguyễn Kiều Kiều ôm cổ Đỗ Thanh, nhìn nhà họ Nguyễn hỗn loạn, đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Không phải cô vừa mơ thấy một con lợn rừng sao? Sao lại có một con lợn rừng đâm vào nhà cô? Về sau nếu cô mơ thấy con hổ con báo gì đó, có phải nó cũng sẽ vọt vào nhà cô không?
Nghĩ đến cảnh tượng kia, Nguyễn Kiều Kiều không nhịn được rùng mình một cái, không dám nghĩ, không dám nghĩ nữa.
"Cháu lạnh à? Hay là bị dọa rồi?" Thân thể nhỏ bé trong lòng mình run lên, Đỗ Thanh ngay lập tức phát hiện ra, ôm cô nói với Nguyễn Lâm thị: "Mẹ, mọi người xử lý nơi này trước đã, con ôm Kiều Kiều về phòng con ngủ trước đã."
"Được, con đi đi." Nguyễn Lâm thị gật đầu, để Đỗ Thanh chăm sóc Nguyễn Kiều Kiều bà vẫn rất yên tâm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi