SAU KHI XUYÊN THÀNH NỮ CHÍNH TIỂU BẠCH HOA

Quý Chu Chu vốn định trực tiếp thu dọn đồ đạc chạy lấy người, nhưng lại cảm thấy Chu Tứ Quý biến mất cùng lúc với cô, chắc chắn dẫn tới nghi ngờ. Hơn nữa đoàn phim có thể thiếu một Quý Chu Chu, nhưng tuyệt đối không thể thiếu Chu Tứ Quý, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là quyết định để một mình "Quý Chu Chu" từ chức, bản thân thì lấy thân phận Chu Tứ Quý ở lại.

Lên kế hoạch như vậy xong, Quý Chu Chu bắt đầu công việc xuống tay chuẩn bị. Đầu tiên là làm giảm bớt cảm giác bị lừa gạt của Cố Quyện Thư, cô suy nghĩ một chút, đóng gói thật kỹ tất cả đồ đạc mà trong khoảng thời gian này anh mua cho mình để ở nhà, đến lúc đó không định mang đi một món nào.

Còn tấm thẻ anh đưa, sau khi Quý Chu Chu tính toán số tiền mình đã xài một chút, thì chuyển ít tiền trong khả năng cho phép vào thẻ, cộng với đồ đạc anh mua mà cô không lấy, coi như cũng đủ rồi. Xử lý xong chuyện lợi ích, tiếp theo chính là con đường chạy trốn.

Quý Chu Chu mua vé máy bay, là hướng ngược lại với địa phương cô đã chọn trước đó, tuy không định ngồi, nhưng cũng xem như một cảnh giả.

Khi tất cả những chuyện này đều kết thúc, Quý Chu Chu bắt đầu trải đường. Đầu tiên là lấy thân phận Chu Tứ Quý đến phim trường hai lần, tạo ra dáng vẻ thân thể của mình đang dần dần chuyển biến tốt, rồi dùng thân phận Quý Chu Chu cứ xin nghỉ suốt, giống như càng ngày càng không thích ứng sinh hoạt của đoàn phim.

Lại là một lần xin nghỉ, đúng lúc thời gian nghỉ quay phim của Diệp Khuynh, lần này thay vì để cô đi ngay lập tức, thì đưa cô vào căn phòng nhỏ: "Gần đây cô làm sao vậy?"

"Tôi cũng không biết, có thể hơi khó chịu." Quý Chu Chu chột dạ dời mắt đi.

Diệp Khuynh nhíu mày: "Đi bệnh viện không?"

"... Đi."

"Quyện Thư đâu? Anh ấy biết không?"

Quý Chu Chu ho khan một tiếng, cười gượng một tiếng: "Gần đây anh ấy bận quá, tôi không dám nói với anh ấy."

Diệp Khuynh hiểu được gật gật đầu: "Vậy cô trở về nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi thêm hai ngày, không cần phải chạy tới xin nghỉ nhiều lần."

"Được." Quý Chu Chu gật đầu, lập tức xoay người chạy.

Cô vừa rời khỏi, Diệp Khuynh liền gửi tin nhắn cho Cố Quyện Thư, nói cho anh biết chuyện Quý Chu Chu không khỏe. Chờ khi gửi tin nhắn xong buông tiếng thở dài, cảm giác mình giống như giúp người bạn trông con, mặc dù chột dạ vì trông con không tốt, nhưng vẫn phải mau chóng thông báo cho người giám hộ.

Quý Chu Chu không biết Diệp Khuynh bán đứng chuyện của cô, trở lại phòng thì bắt đầu thu dọn đồ đạc, định chờ hai ngày này sau khi thân thể "Chu Tứ Quý" trải qua càng ngày càng tốt, thì tự mình làm cho thân phận của Quý Chu Chu biến mất khỏi thành phố A.

Đợi cô thu dọn quần áo này kia xong, đã tới buổi trưa, Quý Chu Chu không có một chút khẩu vị, dứt khoát nằm lên giường ngủ, không có ý định đi ra ngoài ăn cơm.

Lúc vừa mới mơ màng sắp ngủ, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa, cô bực bội trở mình, bất đắt dĩ vẫn phải đi mở cửa.

Cửa mở ra một cái, đập vào mắt chính là chiếc áo sơ mi màu đen của đối phương, Quý Chu Chu dừng một chút, sau khi ngẩng đầu nhìn xem là ai thì ngẩn người.

"Là anh?" Sắc mặt của Quý Chu Chu kỳ dị lên.

Thẩm Dã siết chặt lòng bàn tay, mới không để nỗi nhớ đến mức phát đau toát ra nửa phần, sau khi thở vài hơi không thuận, anh ta mới miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: "Chu Chu, anh đến thăm em."

Từ buổi đấu thầu hôm đó kết thúc, Thẩm Dã giống như phát điên muốn đến gặp cô, nhưng mà anh ta lại không dám, hèn nhát rúc ở trong góc, chỉ có thể dựa vào việc mua chuộc nhân viên công tác đoàn phim để biết được một chút tin tức của cô. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nếu không phải Quý Chu Chu liên tiếp bị bệnh mấy ngày, Thẩm Dã cũng sẽ không nhịn được tới tìm cô.

Mặt Quý Chu Chu đầy khó hiểu: "Anh đến thăm tôi làm gì?"

"Không phải em không khỏe sao? Tôi dẫn em đi bệnh viện, được không?" Thẩm Dã nhẹ giọng dỗ dành.

Quý Chu Chu lại không cảm kích, dừng một chút nhíu mày: "Sao anh biết chuyện tôi không khỏe? Anh vẫn luôn theo dõi tôi?"

"Không có không có, chỉ là một người bạn của anh cũng làm việc ở đoàn phim, đúng lúc biết được hai hôm nay em luôn xin nghỉ, cho nên anh mới biết." Sợ cô chán ghét mình, Thẩm Dã hơi lo lắng giải thích.

Quý Chu Chu không mấy tin tưởng lời nói của Thẩm Dã, liếc anh ta một cái rồi nhướng mày: "Tôi đã đi bệnh viện, không có chuyện gì lớn, anh cũng đã thăm tôi rồi, có phải nên đi rồi không?"

Thẩm Dã mím môi, sau một lúc lâu gật gật đầu, đáy mắt rốt cuộc có một tia lưu luyến hiện ra: "Được, vậy em nhớ nghỉ ngơi cho tốt."

Anh ta nói xong thì nhìn cô một cái thật sâu, rồi xoay người rời đi.

Lần này Quý Chu Chu hơi kinh ngạc vì anh ta dứt khoát như vậy, đứng ngốc tại chỗ một lúc lâu mới xoay người trở về phòng, trở về nằm xuống nửa ngày không ngủ được, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ thông Thẩm Dã tới đây làm gì.

Quả thực có bệnh. Quý Chu Chu hừ một tiếng, ôm gối ngủ tiếp, lúc này khi sắp ngủ, cửa phòng lại truyền đến tiếng đập cửa lần nữa, lửa giận của cô nổi lên, nhảy xuống giường để chân trần đi đến cửa, vừa mở cửa vừa không kiên nhẫn: "Anh đủ chưa hả, còn không mau..."

Khi nhìn rõ người đứng bên ngoài là ai, thì giọng nói không kiên nhẫn của Quý Chu Chu đột nhiên im bặt, tiếp đó là hơi chột dạ.

Cố Quyện Thư chầm chậm nhìn chằm chằm cô: "Vừa rồi ai đã tới đây?"

"Một người đồng nghiệp, kêu tôi đến phim trường á, tôi không muốn đi." Quý Chu Chu vừa nói dối qua loa, vừa xoay người đi vào phòng. Sau khi vào phòng thì xoay người hỏi: "Sao anh đột nhiên tới đây?"

Cô vừa dứt lời, giây tiếp theo tay của Cố Quyện Thư phủ trên cái trán của cô, cả người Quý Chu Chu đều cứng đờ bất động. Cố Quyện Thư sờ một lát, đáy mắt hiện lên nghi hoặc nhàn nhạt: "Không phát sốt."

"Vốn dĩ không phát sốt, cảm ơn!" Quý Chu Chu bình tĩnh lui về sau một bước, tránh đi lòng bàn tay hơi lạnh của anh.

Cố Quyện Thư ngồi xuống với cô: "Diệp Khuynh nói em không khỏe, đi bệnh viện chưa?"

"Không có, tôi chỉ là cả người trúng bệnh lười, không muốn đến phim trường, cho nên mới tìm lý do xin nghỉ." Quý Chu Chu nửa thật nửa giả giải thích.

Cố Quyện Thư nhìn cô chăm chú một hồi, xác định khí sắc của cô coi như ổn, lúc này mới hơi yên tâm, nhìn thời gian mở miệng: "Cùng nhau đi ăn cơm nhé."

"Tôi không đói bụng, muốn ngủ." Quý Chu Chu lập tức từ chối.

Cố Quyện Thư dừng một chút, gật gật đầu: "Vậy tôi cũng không ăn, cùng nhau đi ngủ."

"..."

Giữa cùng nhau đi ăn cơm với Cố Quyện Thư hay là cùng nhau đi ngủ với anh, Quý Chu Chu chọn cùng nhau đi ăn cơm. Có điều, thời tiết quá nóng, khẩu vị của cô không ngon lắm, ăn một chút đã buông đũa xuống, ngồi bên cạnh nhìn Cố Quyện Thư ăn.

Cố Quyện Thư liếc nhìn cô một cái, hồi lâu gắp một miếng rau trộn nấm mèo(**) đưa tới miệng cô: "Ăn một miếng."

"... Tôi no rồi." Quý Chu Chu theo bản năng ngửa ra sau một chút, đối với đồ ăn của anh tránh còn không kịp.

Cố Quyện Thư nhìn thấy sự hoảng sợ trong đáy mắt cô, đầu ngón tay khẽ động: "Làm sao vậy?"

"... Không sao." Quý Chu Chu trấn định một chút, cảnh cáo bản thân đừng quá vô dụng như thế, anh còn chưa phát hiện chuyện gì, mình đã lộ chân ngựa ra trước. Nghĩ như vậy, cô gắp miếng khoai tây cho Cố Quyện Thư: "Anh ăn nhiều một chút, lát nữa còn phải trở về công ty đó."

Lúc này Cố Quyện Thư mới tiếp tục ăn cơm, ăn một lát mới mở miệng: "Hôm nay tôi không quay về."

"... Hả?"

"Không về, dù sao cũng không có chuyện gì." Cố Quyện Thư không nhanh không chậm nói.

Quý Chu Chu muốn khuyên anh đi, nhưng có lẽ là có tật giật mình, lại không có sự thản nhiên lừa gạt người ta như trước kia, nên do dự một chút vẫn là gật đầu: "Vậy cũng đúng, chạy tới chạy lui rất mệt, hôm nay ở lại đi." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nếu anh vẫn không có ý nghĩ khác người với mình, vậy chắc hẳn sẽ không làm gì trong mấy ngày này.

Cố Quyện Thư đáp một tiếng, vùi đầu ăn cơm của mình, Quý Chu Chu nhìn dáng vẻ thuận ý hiếm có của anh, tay ngứa ngáy nhịn không được gắp đồ ăn cho anh, vì thế một người đút một người ăn, tốc độ cũng nhanh hơn.

Trong một góc của nhà hàng, Thẩm Dã nhìn chằm chằm vào một màn hài hòa này, đáy mắt dường như muốn hận đến xuất huyết, nhưng anh ta không có hành động thiếu suy nghĩ, cho đến khi hai người bọn họ rời đi cũng không làm gì.

"Tiên sinh, xin hỏi ngài cần gọi gì không?" Một người phục vụ đi đến trước mặt Thẩm Dã.

Thẩm Dã thu hồi cảm xúc trong nháy mắt, trên mặt treo lên nụ cười khéo léo ôn hòa: "Cho tôi một phần bữa ăn đặc sắc dành cho một người ăn của nhà hàng các người đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi