SAU KHI XUYÊN THÀNH NỮ CHÍNH TIỂU BẠCH HOA

"Tôi không buồn ngủ, anh ngủ trước đi." Quý Chu Chu bình tĩnh mở tivi, ngồi lên sô pha giả vờ xem phim.

Trong khoảng thời gian này Cố Quyện Thư rất mệt, bởi vậy không nói thêm nữa, cọ gối một chút thì nhanh chóng ngủ mất. Trong quá trình Quý Chu Chu xem tivi vẫn luôn nhịn không được nhìn về phía anh, chờ sau khi anh ngủ thì càng nhìn nhiều hơn, cuối cùng vẫn là đi qua giúp anh đắp kín chăn, ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm khuôn mặt anh đến phát ngốc.

Sau một lúc lâu, Quý Chu Chu buông tiếng thở dài, nhỏ giọng líu ríu một câu: "Nếu anh không thích tôi thì tốt biết mấy." Như vậy lúc cô chạy trốn, chỉ coi như rời khỏi một người bạn thân mà không có cách nào ở chung là được, cũng sẽ không có cảm giác áy náy phụ lòng anh.

Đáng tiếc trên đời này không có nếu như gì đó, Quý Chu Chu thở dài một hơi, trở lại sô pha ngồi xuống. Nói là không buồn ngủ, nhưng ở tiếng vang trong tivi, vẫn là rất nhanh đã nghiêng đầu ngủ mất. Chờ khi cô tỉnh lại Cố Quyện Thư đã tỉnh rất lâu rồi, hai người ăn thêm bữa tối, cùng nhau đi ra ngoài tản bộ vài vòng, lúc này mới trở về nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau Cố Quyện Thư đã rời đi, Quý Chu Chu ngồi ở trước bàn nửa ngày viết một lá thư, đại ý là cảm ơn Cố Quyện Thư trong khoảng thời gian này chăm sóc cô, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy hai người vẫn không hợp, vì để tránh cho sau này đau khổ cho nên hy vọng sớm tách ra.

Lá thư này cô viết uyển chuyển lại hèn mọn, đơn giản là vì để phòng ngộ nhỡ, nếu bản thân xui xẻo bị truy ra được, thì cũng lưu lại con đường sống cho mình.

Viết xong lá thư, Quý Chu Chu cẩn thận gấp thành hình vuông, chờ sáng sớm hôm sau thừa dịp vệ sĩ của mình đều nghỉ ngơi, thì lén chuồn ra khách sạn. Thẩm Dã ở ngoài khách sạn mất ngủ, nhìn cánh cửa sổ nào đó phát ngốc, vừa vặn thấy được bóng dáng lén lút của cô, dừng một chút đi theo sau.

Quý Chu Chu sau khi trở về Cố gia, đưa lá thư cho đại ca bảo an ở cổng: "Chờ ngày mai Cố tiên sinh dậy rồi, phiền ngài đưa cho anh ấy một cái, đương nhiên tối nay thì đừng đưa."

Quý Chu Chu dặn dò nhiều lần, chỉ sợ bây giờ anh ta đưa cho Cố Quyện Thư. Tuy bảo an cảm thấy kỳ quái với hành động của Quý Chu Chu, nhưng cũng gật đầu đáp ứng, dù sao Cố tiên sinh đã sớm sắp xếp, Quý tiểu thư chính là nữ chủ nhân trong nhà, lời nói của cô tất nhiên phải nghe.

Quý Chu Chu thấy bảo an phối hợp, thở phào nhẹ nhõm rồi chạy về khách sạn, sau khi gửi mail từ chức cho Diệp Khuynh thì xách cái vali lên chuẩn bị rời đi. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cuối cùng lúc liếc nhìn phòng khách sạn một cái, phát hiện có cái áo thun quên mang theo, nên vội gấp lại mở vali ra, nhưng khi nhìn thấy tình huống bên trong vali thì sửng sốt.

Trong vali khác với sự lộn xộn của ngày hôm qua, toàn bộ đều trở nên gọn gàng, đồ đạc được sắp xếp phân loại ngay ngắn, còn có thể dư ra không ít không gian. Trong mắt Quý Chu Chu đầy phức tạp, không cần nghĩ cũng biết đây là ai làm, có lẽ hôm qua thừa lúc mình ngủ trưa, Cố Quyện Thư đã sắp xếp lại nhỉ.

Chẳng qua lần trước đi biển, anh còn không biết thu dọn vali hành lý, không biết khi nào học được những thứ này. Quý Chu Chu ngẩn người một hồi, mắt thấy thời gian không còn sớm, nhanh chóng xách vali chuẩn bị rời khỏi.

Cô vốn định trực tiếp giấu cái vali, đi ngay phòng cách vách giả làm Chu Tứ Quý, nhưng mà lo lắng sau khi không nhìn thấy mình, Cố Quyện Thư sẽ điều tra máy camera, đến lúc đó mình sẽ thành cá trong chậu.

Cho nên lần này, vì phủi sạch mối quan hệ của Quý Chu Chu và Chu Tứ Quý, trước tiên cô lấy thân phận của Chu Tứ Quý xin nghỉ mấy ngày, chờ lúc này lấy thân phận Quý Chu Chu rời đi xong, cách hai ngày lại dùng thân phận Chu Tứ Quý trở về, để cho thời gian giữa hai thân phận rời đi cách ra, sẽ không sợ có người nghi ngờ.

Cô lên kế hoạch chu toàn cho tất cả, đơn giản là lo lắng khâu nào đó xảy ra ngoài ý muốn, sẽ khiến cho tất cả cố gắng trước đó cô làm đều uổng phí.

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, bánh răng của cốt truyện không ngừng thúc đẩy thời gian đi về phía trước, tất cả đều không có đơn giản như cô suy nghĩ. Chí ít là sau khi đẩy vali mở cửa, thì nhìn thấy bốn người cao to bên ngoài, lại toàn là vệ sĩ không quen, khiến cả người cô đều muốn không ổn.

"Quý tiểu thư, lão phu nhân mời cô đi qua một chuyến." Vệ sĩ đi đầu lịch sự nói.

"..." Bạn xem, đôi khi hào quang của nữ chính chính là thứ kỳ diệu như thế, bạn không để ý chút nào cũng được, cẩn thận phòng bị cũng được, cốt truyện cũng sẽ không dễ dàng để cho bạn toại nguyện.

Quý Chu Chu hít sâu một hơi, nhanh tay lẹ mắt muốn đóng cửa, nhưng bị người dẫn đầu đè chốt cửa lại một cái, lạnh mặt mở miệng: "Quý tiểu thư, nếu cô không đi, chúng tôi chỉ có thể dùng đến thủ đoạn. Tin tưởng tôi, cô sẽ không có cơ hội phản kích."

Quý Chu Chu muốn hét to để mọi người tới, nhưng lanh mắt nhìn thấy phía sau có người cầm thuốc trong tay, nghĩ đến vì mình chuẩn bị. Là bị hôn mê đưa đi, hay là ngoan ngoãn đi theo, dường như Quý Chu Chu không có do dự lựa chọn cái sau.

Bà nội Cố Quyện Thư, cũng sẽ không ăn cô... chứ?

Nhớ tới vị kia là người mà ngay cả cháu nội ruột của mình cũng dám xuống tay, thì trong lòng Quý Chu Chu một chút cơ sở đều không có, nhưng vẫn chỉ có thể bị bốn vệ sĩ vây quanh ở giữa đi ra ngoài.

Ra cửa khách sạn, đi về phía gara(*), ánh mắt của Quý Chu Chu liếc nhìn khắp nơi, muốn tìm cơ hội thích hợp cầu cứu. Đáng tiếc hình như đối phương cũng biết giờ này, cho nên chọn rạng sáng hầu như không có người, ngay cả một người quen cô cũng không gặp được.

(*) Gara: hầm đỗ xe.

Khi cô đến gần gara, trong lòng Quý Chu Chu cũng càng ngày càng sốt ruột, biết được nếu lúc này không trốn, đoán chừng sẽ không có lúc nào thích hợp trốn thoát hơn. Trong khi cô do dự muốn cứng rắn xông ra một cái hay không, thì có một bóng đen đột nhiên xông tới, một quyền đánh vào mặt người đàn ông phía sau cô.

Hình như cũng trong lúc đó, tay mình bị bắt lấy, đột nhiên chạy ra ngoài gara, bọn vệ sĩ phản ứng lại, tức giận đuổi theo.

Quý Chu Chu liều mạng chạy theo người phía trước, bên tai tràn ngập tiếng gió hù hụ, trong lúc vô cùng khẩn cấp, cô nhìn về phía người đàn ông kéo tay cô, nhận ra anh ta chính là người mà ngày hôm qua mới vừa gặp, Thẩm Dã.

Không rảnh nghĩ tới vì sao Thẩm Dã lại ở chỗ này, cô thở hổn hển nhắc nhở: "Tôi có vệ sĩ ở khách sạn, chúng ta trở lại..."

"Không còn kịp rồi." Thẩm Dã trầm giọng bác bỏ.

Quý Chu Chu theo bản năng nhìn về phía cửa khách sạn, lúc này mới nhìn thấy nơi đó có vệ sĩ đứng canh, vì chính là đề phòng bọn họ vào khách sạn.

Phía sau còn có ba người đàn ông có tố chất huấn luyện đuổi theo, con đường phía trước dường như lại xa xa không hẹn, Quý Chu Chu sắp không còn sức lực, cổ họng bởi vì hút gió lạnh mà cứ đau dạ dày. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Trong lúc cô muốn tuyệt vọng từ bỏ, Thẩm Dã mở khóa chốt cửa trước của chiếc SUV, ánh mắt của Quý Chu Chu sáng lên, lập tức chạy vọt vào xe.

Hai người sắp tới gần xe ăn ý buông đối phương ra, đồng thời Quý Chu Chu chui vào ghế sau thì Thẩm Dã cũng nhảy lên ghế lái. Cùng lúc đó có một tên vệ sĩ chạy khá nhanh, trực tiếp nhào tới bắt lấy chốt cửa ghế sau, giây tiếp theo muốn kéo ra.

Quý Chu Chu hoảng sợ la lên một tiếng, chợt trốn qua cửa xe bên kia. Ánh mắt Thẩm Dã lạnh lùng, nhấn mạnh ga phóng xe về phía trước, tay vệ sĩ trượt một cái, thiếu chút nữa bị quán tính hất ra. Quý Chu Chu mượn cơ hội này đạp qua một cước, rốt cuộc vệ sĩ kiên trì không được buông tay ra.

Quý Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng duỗi tay đóng cửa xe, Thẩm Dã nhìn thấy động tác của cô căng thẳng trong lòng, vội giảm tốc độ lại, chờ cô đóng cửa xe rồi mới tăng tốc.

Sau khi Quý Chu Chu đóng cửa xe thì ngồi phịch trên chỗ ngồi, rất lâu cũng không nói ra lời, Thẩm Dã xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía khuôn mặt ửng đỏ do chạy trốn của cô. Sau khi trùng sinh lần đầu tiên nội tâm lấp kín kia hắc động(*) một chút, cuối cùng nó không có trống rỗng như vậy.

(*) Hắc động: như ngôi sao đã tắt.

"Uống nước." Thẩm Dã đưa chai nước chưa mở cho cô.

"... Cảm ơn."

Ngày thường Quý Chu Chu không vận động nhiều lắm, giờ phút này có thể nói là chạy mất nửa cái mạng, bởi vậy cũng không khách sáo với anh ta, nhận lấy nước mạnh mẽ uống mấy hớp, cuối cùng cũng thoải mái.

Lại nghỉ ngơi một lát, nhìn hoàn cảnh xung quanh càng ngày càng xa lạ, thì rốt cuộc tâm của Quý Chu Chu có chút cảnh giác: "Anh muốn đưa tôi đi đâu?"

"E là những người đó sẽ không từ bỏ nhanh như vậy, đến nhà anh trốn trước nhé." Thẩm Dã nói xong trầm mặc phút chốc, nhớ tới căn nhà khi hai người bọn họ ở bên nhau, chỉ sợ Quý Chu Chu không dễ chịu lắm, anh ta há miệng thở dốc, bất lực bổ sung một câu: "Anh đổi nhà rồi, chắc em sẽ thích."

Thật lâu trước kia cô từng nói với mình, thích phong cách nông thôn, hy vọng sửa sang căn nhà có thể tươi mát một chút, tốt nhất còn có một cái sân, có thể cho cô trồng ít hoa cỏ. Ngay lúc đó, Thẩm Dã cảm thấy ý tưởng này của cô không đủ đại khí, cho đến khi cô chết đi cũng không có đáp ứng. Lần này trùng sinh, chuyện đầu tiên anh ta làm đó là đi tìm kiểu nhà có sân này.

Quý Chu Chu kỳ quái liếc anh ta một cái, từ chối: "Không cần, anh thả tôi xuống ở phía trước, tôi còn có việc phải làm." Vali hành lý của cô còn ở khách sạn nữa, dù sao cũng phải lấy vali mới đi được, nếu không Cố Quyện Thư cho rằng cô bị người khác bắt cóc thì làm sao.

"Chu Chu." Thẩm Dã giống như khẩn cầu nhìn về phía cô.

Quý Chu Chu mím môi: "Anh thả tôi xuống đi."

Thẩm Dã đối diện cô một lúc lâu, thấy cô không chịu nhượng bộ chút nào, cuối cùng vẫn là dừng xe ở ven đường. Quý Chu Chu lập tức kéo cửa xe, nhưng phát hiện cửa xe vẫn bị khóa.

"Mở cửa." Thấy Thẩm Dã không có động tĩnh, Quý Chu Chu đành phải nhẫn nại tính tình mở miệng.

Thẩm Dã trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói chuyện: "Bản báo giá đấu thầu của Cố Quyện Thư, là em kêu anh ta sửa, đúng không?"

Trong lòng Quý Chu Chu cả kinh, hai tay lập tức nắm thành quyền: "Báo giá cái gì, tôi không biết anh đang nói gì."

"Anh biết là em, trên thế giới này chỉ có em, mới có thể biết rõ bản báo giá của anh và anh ta." Thẩm Dã ôn nhu nhìn cô, lo lắng cô sẽ sợ, nên chậm rãi trấn an: "Đừng sợ, anh sẽ không trách em, cho dù em hủy hoại tất cả mọi thứ của anh, thì anh cũng sẽ không trách em, anh chỉ muốn trò chuyện với em một chút mà thôi."

... Những lời này sẽ được nói ra bởi nam chính xem công danh lợi lộc còn quan trọng hơn tính mạng hay sao, ngay cả dấu chấm câu của anh ta Quý Chu Chu cũng không tin. Trong lòng cô "Xì" một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Dã, nhưng vừa vặn đối diện ánh mắt tràn đầy thâm tình của anh ta, thì trong nháy mắt trái tim lỡ một nhịp, tiếp theo giống như nghĩ ra chuyện gì đó, đôi mắt dần dần tròn lên.

"Anh..."

Thẩm Dã khẽ thở dài một tiếng, cưng chiều nhìn cô: "Rốt cuộc em cũng biết, đúng không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi