SAU KHI XUYÊN THÀNH NỮ CHÍNH TIỂU BẠCH HOA

Đầu óc của Quý Chu Chu trống rỗng, Thẩm Dã vậy mà trùng sinh! Không chỉ có ký ức đời trước, mà là thật sự trùng sinh! Khó trách anh ta cho rằng chuyện Cố Quyện Thư sửa báo giá có liên quan với cô, bởi vì thế giới này chỉ có cô và anh ta vẫn đang làm chuyện gì đó khác với trong ký ức.

Cho nên Thẩm Dã nhận định mình cũng là nguyên nữ chính trùng sinh? Trong lòng Quý Chu Chu nổi lên sóng to gió lớn, phản ứng đầu tiên là không thể bị anh ta phát hiện sự thật, nếu anh ta biết cô không phải là Quý Chu Chu thật, thì chắc chắn sẽ làm ra chuyện gì đó với mình.

"Anh biết em rất khó tiếp nhận, anh nguyện ý cho em thời gian, chỉ là đừng đẩy anh ra, được không?" Thẩm Dã khẩn cầu.

Quý Chu Chu siết chặt lòng bàn tay để mình tỉnh táo, nhưng giọng nói vẫn mang theo chút âm thanh run rẩy: "Vì vậy anh trùng sinh?"

"Ừm." Thẩm Dã gật gật đầu khẳng định.

Quý Chu Chu tuyệt vọng. Nếu nói lúc trước, cô OOC(*) không sợ bị Thẩm Dã nhìn ra, là bởi vì cô chắc chắn người của thế giới này sẽ không nghi ngờ cô không phải là Quý Chu Chu thật. Nhưng bây giờ Thẩm Dã cũng trùng sinh, rõ ràng càng dễ dàng liên tưởng đến sự hỗn loạn sức mạnh kỳ lạ, ngộ nhỡ ngày nào đó nghi ngờ cô, vậy tất cả sẽ hoàn toàn hết cứu rồi.

(*) OOC (Out of character): nhân vật trong truyện gốc không cư xử và suy nghĩ như tính cách họ thể hiện trong truyện gốc.

Thẩm Dã đưa tay về phía cô: "Chu Chu..."

"Anh đừng chạm vào tôi!" Quý Chu Chu lui không thể lui, cảnh giác nhìn chằm chằm anh ta, sau đó ý thức được phản ứng của mình quá kích động, nên nhịn nhẫn cắn răng: "Nếu đã bắt đầu cuộc sống mới rồi, chúng ta tội gì tiếp tục dây dưa nữa, hảo tụ hảo tán(*) không được sao?"

(*) Hảo tụ hảo tán: gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình.

Thẩm Dã sửng sốt, rõ ràng không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy: "Chu Chu..."

"Tôi sẽ không thích anh nữa, anh ích kỷ, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, loại người như anh tôi yêu không nổi. Sau này chúng ta tốt nhất vẫn là đừng gặp mặt nhau." Nguyên nữ chủ đánh giá Thẩm Dã như thế nào, không liên quan chuyện của cô, nhưng tên Thẩm Dã này, mình tuyệt đối không thể tiếp xúc thêm nữa.

Thẩm Dã nhìn sự kháng cự trong đáy mắt cô, giống như bị xử tử lăng trì(*) bằng một con dao nhỏ, vết sẹo trên ngực chưa bao giờ đọng lại. Sau một lúc lâu, anh ta vẫn hỏi vấn đề mà mình sợ nhất kia: "Em không chịu tha thứ cho anh nữa, là vì Cố Quyện Thư sao?"

(*) Xử tử lăng trì: hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.

"... Không liên quan với anh ấy." Mặc dù mối quan hệ của Cố Quyện Thư và anh ta định sẵn đối lập, nhưng Quý Chu Chu cũng không muốn khiến Thẩm Dã vì mình mà sinh thêm nhiều hận ý với Cố Quyện Thư.

Thẩm Dã thấy cô trả lời dứt khoát như vậy, đáy lòng ngược lại càng đau hơn, khóe mắt cũng đỏ lên: "Nhưng mà anh ta là một tên khốn, anh ta giết em, không phải à?"

Sự sợ hãi che giấu trong nội tâm bị chọc trúng, Quý Chu Chu quay mặt đi: "Tôi không biết anh đang nói gì."

"Sao em có thể không biết, Cố Quyện Thư kêu người giết em, chuyện này em không biết?" Thẩm Dã nhìn sườn mặt bướng bỉnh của cô, tự cười chế giễu mình: "Chuyện phía sau, ngược lại em thật sự có thể không biết. Em biết anh ta làm gì với thi thể của em không?"

Trong lòng Quý Chu Chu động một cái, đáy mắt Thẩm Dã một mảnh u ám: "Sau khi em chết anh đi cướp thi thể lại, nhưng mà anh ta ở ngay trước mặt anh, kêu người rãi đầy mồi câu lên người em, ném em xuống biển, tận mắt nhìn thi thể của em bị cá mập ngửi được mùi tanh mà đến cắn xé đứt đoạn. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Một mình anh bất lực đi bảo vệ em, chỉ có thể nhìn Cố Quyện Thư làm như vậy. Chu Chu, em trùng sinh một đời, xác định muốn ở bên anh ta sao?"

Quý Chu Chu chấn động trong lòng, nguyên văn đến cuối cùng mơ hồ hơi đứt quãng, cho nên kết cục khá đầu voi đuôi chuột. Chuyện sau khi nữ chính chết chỉ vội vàng giải thích một chương thì kết thúc, cho nên thời gian chi tiết cô cũng không rõ lắm, chỉ biết sau đó Thẩm Dã điên cuồng trả thù.

Cô không tin tưởng lời nói của Thẩm Dã lắm, nhưng những gì anh ta nói trước đó cô đều đã đọc trong nguyên văn, hoàn toàn có thể đối chiếu được, chỉ có chuyện xử lý thi thể thì không biết.

... Nhưng đó là Cố Quyện Thư, ngày thường ngoại trừ thích ăn thích cay độc người khác, thì anh đối với bất kỳ chuyện gì cũng rất Phật hệ(*), sao có thể sẽ làm chuyện này?

(*) Phật hệ: lối sống bàng quan, thờ ơ với sự đời dù không phải là người tu hành.

"Chu Chu, có phải em bị Cố Quyện Thư che mắt rồi không? Em phải nhớ kỹ, bản thân anh ta đã không phải là người lương thiện gì, anh ta..."

"Đủ rồi, nếu không có chuyện gì thì cho tôi xuống xe đi." Quý Chu Chu nhíu mày, cho dù trong lòng có chút than thở, nhưng cô cũng không muốn để tên cặn bã Thẩm Dã này nói xấu Cố Quyện Thư.

Thẩm Dã thấy cô không vui, sợ cô trốn đi không gặp mình nữa, nên vội dỗ dành: "Anh đưa em về khách sạn, ở đây đón xe không tiện lắm."

Quý Chu Chu chần chừ phút chốc, cuối cùng vẫn là gật đầu. Bây giờ trời đã tờ mờ sáng, thời gian cấp bách, cô cần phải nhân lúc còn sớm rời đi.

Thẩm Dã khẽ thở phào nhẹ nhõm, lái xe quay đầu chạy về hướng khách sạn. Trong lòng Quý Chu Chu có chuyện, nhịn không được thúc giục anh ta nhanh một chút, Thẩm Dã nhìn cô vài lần, lặng lẽ tăng nhanh tốc độ.

Chờ tới cửa khách sạn rồi, Quý Chu Chu lập tức xuống xe, Thẩm Dã nhìn bóng dáng chạy chậm trở về của cô, một lúc lâu mới lái xe rời đi. Thời gian còn dài, anh ta có rất nhiều thời gian từ từ mềm hoá(*) cô.

(*) Mềm hóa: làm mềm, làm dao động.

Quý Chu Chu vừa mới bước vào cửa khách sạn, thì một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên bên tai, giây tiếp theo cô đã bị ôm vào trong lòng, xương của đối phương cấn làm cô phát đau. Trong lòng Quý Chu Chu kêu rên một tiếng, cẩn thận ôm ngược lại anh: "Cố, Cố tiên sinh?"

"Người bà nội phái tới tôi đã giải quyết, sau này sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa." Giọng nói của Cố Quyện Thư hơi lạnh lẽo, rõ ràng là mang theo tức giận.

Quý Chu Chu vừa nghe không phải vì phát hiện chuyện cô muốn chạy trốn, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn mở miệng xác nhận: "Lúc anh vừa ra cổng, bảo an cổng có đưa anh thứ gì không?"

"Tôi nghe được khách sạn xảy ra chuyện thì vội vàng tới đây, nào có thời gian đi để ý bảo an cổng." Giọng nói của Cố Quyện Thư hơi khó chịu.

Quý Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ vai anh nhỏ giọng nói: "Anh ôm tôi đau quá."

Cố Quyện Thư giống như kìm nén lửa giận dung thêm sức ôm cô. Quý Chu Chu cảm thấy ngực của mình cũng sắp bị ép biến dạng, nhịn không được hừ một tiếng, lúc này Cố Quyện Thư mới buông cô ra, nhìn chằm chằm vào mắt cô một hồi, bực bội nói một câu: "Đau chết em cho rồi!"

"..." Ê, cũng không phải cô để lão phu nhân bắt người, tại sao lửa giận còn rải lên người cô?

Cố Quyện Thư thẳng thắng nhìn chằm chằm cô, nhịn không nổi lại giơ tay muốn ôm, Quý Chu Chu giống như lò xo nhảy ra ngoài, cảnh giác bày ra tư thế muốn đánh nhau của Diệp Vấn(**): "Anh đừng tới đây nha."

Cố Quyện Thư bị cô làm cho tức cười, nhìn về phía cô lười biếng ngoắc tay: "Vậy em lại đây."

"... Anh đừng ôm tôi, tôi sẽ đi qua."

Cố Quyện Thư dừng một chút, miễn cưỡng gật gật đầu, Quý Chu Chu lập tức chạy chậm đến bên cạnh anh, vừa định mở miệng nói chuyện, đã bị anh nhéo lỗ tai một cái. Cô sợ hãi che lỗ tai lại: "Làm gì thế?!"

"Em chạy thoát như thế nào?" Cố Quyện Thư hỏi.

Quý Chu Chu trầm mặc phút chốc, vẫn là nói thật: "Trùng hợp gặp được Thẩm Dã, anh ta giúp tôi." Dù sao Cố Quyện Thư muốn tra thì rất dễ dàng tra ra được, cô lại không có làm chuyện gì trái với lương tâm, không cần phải giấu diếm.

"Tại sao anh ta gặp được em?" Trong nháy mắt ánh mắt của Cố Quyện Thư tối sầm xuống.

Quý Chu Chu liếm môi một cái, lần này hết sức vô tội: "Tôi không biết a."

Cố Quyện Thư nhẫn nhịn, mới coi như giữ được sự bình tĩnh bên ngoài: "Em từ chức, về nhà."

"Không được!" Trở về nhà còn có thể trốn sao, Quý Chu Chu không chút nghĩ ngợi từ chối.

Cố Quyện Thư liếc cô một cái thật sâu: "Vậy tôi tăng thêm mấy vệ sĩ cho em, ngày đêm trông chừng em."

"..." Quý Chu Chu còn muốn từ chối, nhưng đối diện với Cố Quyện Thư chốc lát, đã không còn dũng khí kháng cự, cuối cùng vẫn là khuất nhục chấp nhận, trong lòng than thở chỉ có thể đợi tìm một cơ hội nữa mới rời đi.

Cố Quyện Thư thấy cô đáp ứng nhanh như vậy, biểu cảm càng không tốt, Quý Chu Chu có chút nghi hoặc: "Sao anh còn không vui?"

"Em đáp ứng quá nhanh, tôi còn có rất nhiều lời uy hiếp chưa nói ra." Cố Quyện Thư khá thẳng thắn.

Quý Chu Chu nghẹn một chút, quăng cho anh một cái khinh thường thì đi về phòng. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cố Quyện Thư ở phía sau nhìn chằm chằm bóng dáng của cô hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Rất lâu rồi không về nhà, người trong nhà đều nhớ em, hôm nay về với tôi đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi