SAU KHI XUYÊN THÀNH OMEGA PHÁT HIỆN MÌNH MANG THAI

Hạ Hùng đánh xong một bộ Thái Cực Quyền, trở về từ hoa viên, còn chưa đi đến nhà ăn liền nghe được tiếng khóc tinh tế của trẻ con.

Hắn chắp tay sau lưng nhăn mi, biểu tình mang theo ti tí ghét bỏ.

Tối hôm qua Hạ Trụ vô thanh vô tức mà đem đứa nhỏ này trở về, nói là giúp người trông mấy ngày.

Nếu là nhà người khác còn chưa tính, dù sao trong nhà phòng trống nhiều người hầu cũng nhiều, cho dù tới mười đứa nhóc cũng không ngại, cố tình đứa nhỏ này là của Quý Dữ!

Sau khi biết được hắn thiếu chút nữa tức chết, lập tức chộp vũ khí muốn tẩn Hạ Trụ.

Nếu không phải Hạ Kiều cùng người hầu trong nhà liều mạng ngăn lại, tên tiểu tử thối Hạ Trụ đừng mong bảy ngày Quốc Khánh ra được khỏi nhà, ngoan ngoãn chịu nằm trên giường tới khi đi học lại mới thôi.

Nào có người bị cắm sừng lên đầu còn quay lại trông con cho kẻ cắm sừng chứ?

Nhớ tới cái này Hạ Hùng liền thấy khó thở.

Sắc mặt nặng nề mà đi vào nhà ăn, vừa đến cửa liền thấy được một cái thân ảnh màu đỏ.

Là Hạ Kiều.

Bởi vì đang trong kì nghỉ Quốc Khánh, nên Hạ Kiều giờ này mới rời giường dậy ăn sáng.

Tóc dài của cô rối tung, tùy ý gom lại bằng cái dây buộc tóc, trên mặt sạch sẽ, không có trang điểm. Chỉ thấy cô một tay chống cằm, một tay cầm muỗng múc lên múc xuống cháo trong chén, nhưng không ăn vào bụng.

Cẩn thận nhìn lên, hai mắt cô căn bản không để tâm tới đồ ăn, đem mọi giác quan tập trung lên người tui khóc nhỏ đằng kia!

“Khụ khụ!” Hạ Hùng rảo bước tiến vào nhà ăn.

Hạ Kiều giật mình, thu hồi tầm mắt: “Ba, buổi sáng tốt lành. Ba đã ăn sáng chưa?”

Hạ Hùng nói: “Chưa ăn. Cùng ăn đi.”

Hạ Kiều cười cười: “Được a.”

Hạ Hùng ngồi xuống bàn, lấy đũa gấp miếng bánh đâu xanh cắn một ngụm.

Chờ hắn ăn xong hai khối bánh còn không thấy Hạ Kiều động đậy gì, vì thế đôi con ngươi nghiêm khắc nhấc lên, phát hiện con gái tuy rằng cúi đầu, thoạt nhìn nghiêm túc ăn sáng, nhưng đôi mắt đã sớm nghiêng qua bên cạnh.

Lại đang nhìn túi khóc nhỏ kia.

Hạ Hùng nhíu mày buông đũa, nhìn về phía phòng khách: “Sao nó cứ khóc mãi?”

Bảo mẫu gấp đến độ đổ đầy mồ hôi.

Cô cũng không biết một bảo mẫu như mình làm sao vô được tới phủ tướng quân, lại còn có thấy được “Tướng quân” chân chính, này đối tiểu dân chúng tới nói thật quá kích thích tim người ta rồi.

Nghe được Hạ hùng hỏi chuyện, cô sợ tới mức gấp gáp cung kính khom người, trả lời: “Tiểu Vũ Trụ đây là muốn mẹ của nó.”

Hạ Hùng nghe vậy cau mày, bữa sáng cũng không ăn, đứng lên liền đi ra phòng khách.

Hạ Kiều sửng sốt: “Ba?”

Cô cũng buông chiếc đũa đứng lên, đi theo sau Hạ Hùng.

Hạ Hùng duỗi tay đem Tiểu Vũ Trụ từ trong lòng bảo mẫu nhấc lên, giơ lên không trung.

Tiểu Vũ Trụ bị biến cố đột ngột làm cho sửng sốt, ngừng khóc, nó ngẩng mặt lên nhìn Hạ Hùng, mắt to ướt nhẹp chớp động hai cái.

“Ngươi là Alpha, khóc cái gì mà khóc?”

“Alpha liền phải đỉnh thiên lập địa, không thể khóc!”

Hạ Hùng nghiêm mặt, giọng điệu nghiêm túc.

Hạ Kiều ở một bên khuyên nhủ: “Ba, nó chỉ là một đứa trẻ làm sao biết cái gì? Chúng ta ăn sáng, đừng động nó, nha?”

Hạ Hùng vẫn nhíu lại mi, ngữ khí nghiêm khắc: “Sáng sớm liền khóc sướt mướt quá nháo tâm!”

Tiểu Vũ Trụ ngậm ngón tay, một nghiêng đầu: “Ai?”

Hắn không khóc, nhưng đôi mắt vẫn là ươn ướt nhỏ giọt, lông mi cũng từng sợi mà dính lại, làm đôi mắt đen trông càng sáng, hơn nữa khóc đến khuôn mặt hồng hồng cùng nước mắt trên mặt chưa khô, lại đáng yêu lại chọc người yêu thích.

Khóe mắt Hạ Hùng trừu động một chút: “Ai cái gì?”

Tiểu Vũ Trụ ngậm ngón tay ê a, bỗng nhiên suy nghĩ cái gì nhìn Hạ Hùng kêu một tiếng: “Gia ~”

Lúc kêu còn hào phòng nâng người lên, lần nữa hướng về phía Hạ Hùng “Gia” một tiếng.

Hạ Hùng mím môi, tần suất khóe mắt co rút càng nhiều.

Hạ Kiều ở một bên yên lặng nói: “Ba, không phải nó kêu ba gia gia đi?”

Hạ Hùng lãnh ngạnh nói: “Tiểu hài tử kêu ta là gia gia có cái gì không đúng?”

Hạ Kiều im lặng, chỉ nhìn đứa bé thở dài.

“Than thở cái gì?”

“Nó là con của anh thì tốt rồi.”

Cô cũng từng mong chờ tràn đầy cõi lòng đối với ngày đứa bé này sinh ra, thậm chí có đoạn thời gian không thèm mua đồ trang điểm đẹp mắt, ở trong xe mua sắm bỏ thêm mấy thứ đồ lặt vặt nho nhỏ của trẻ em, nghĩ chờ đứa bé sinh ra biết được giới tính lại tiếp tục mua, lại không nghĩ tới, hiện thực căn bản không cho cô cơ hội tiêu tiền.

Hạ Hùng nói: “Lời này đừng nói nữa.”

“Vâng.”

Tiểu Vũ Trụ đối với hai người tâm tình phức tạp trước mắt hoàn toàn không biết gì cả.

Tựa hồ nó thấy được nâng lên cao chơi rất vui, hai bàn chân nhỏ lắc lắc lắc, mông cũng dẩu lên dẩu lên, lắc hai tay như là muốn tập thể dục ngay trên tay Hạ Hùng.

Hạ Hùng nhìn Tiểu Vũ Trụ, đối Hạ Kiều nói: “Con đi ăn cơm đi, ta lại nói nó, lời ta nói nó có thể nghe hiểu, tiểu hài tử phải giáo dục từ nhỏ mới tốt.”

Hạ Kiều: “…… Nga.”

Ba, người cao hứng là tốt rồi.

Hạ Kiều mới xoay người, liền thấy quản gia từ cửa đi đến.

Hắn đi đến trước mặt Hạ Hùng rồi dừng lại, nói: “Người cầm quyền Quý gia Quý Viễn Sinh, mời lão gia ngài, thiếu gia, còn có tiểu thư cùng tham gia buổi lễ thành lập Thế kỷ toàn cầu SA vào ngày ba tháng mười, nếu ngài đồng ý sẽ có xe chuyên dụng tới đón.”

Nói hắn hơi khom lưng ghé sát vào Hạ Hùng, thanh âm đè thấp “Hắn còn nói hắn biết hắn cháu trai ở trong phủ chúng ta làm khách, không tiện quấy rầy, đến lúc đó sẽ đem đứa bé đón trở về một lượt.”



Quý trạch.

Nhà ăn, không khí an tĩnh.

Trên bàn cơm bày đầy các món ngon không hề có động tĩnh va chạm của chén đũa, chỉ có âm giọng vững càng lại ôn hòa của Tiết Túng thỉnh thoảng vang lên.

Hắn thông báo lại công việc cho Quý Viễn Sinh.

Đôi đũa trên tay Quý Dữ đã sớm bất động, lực chú ý tất cả tập trung vào thông tin Tiết Túng hồi báo.

—— Tiết Túng nói chính là vào này ba tháng mười sẽ mở buổi lễ thành lập Thế kỷ toàn cầu SA.

Thế kỷ toàn cầu SA là sản nghiệp của Quý thị trong ngành thương nghiệp, tháng năm năm nay hoàn thành công đoạn xây dựng, nó là thương nghiệp mua sắm có thể xưng là “Lớn nhất” toàn bộ Long Thành, thậm chí lớn nhất Trung Quốc.

Lần điển lễ khai trương này Quý Viễn Sinh không chỉ tự mình trình diện, các nhân vật cao cấp quan trọng của Long Thành cũng sẽ đến chúc mừng, trừ những người đó ra, còn mời vài vị minh tinh hạng một hạng hai tham dự, cho nên nghĩ cũng biết, nhiệt độ dư luận hôm ấy sẽ bùng nổ đến cỡ nào.

Quý Dữ chính là nhằm vào lần điển lễ khai trương này trở về.

Bạn bè Hạ Trụ cũng bao gồm trong cái vòng tròn này, dù sao cũng đều là người Long Thành.

Nếu đối phương dám phát tin nhắn uy hiếp, vậy hoặc là hắn biết tình huống giữa Quý Dữ cùng Quý Viễn Sinh, nhận định Quý Dữ là người trong Quý gia, hoặc là không biết thân phận Quý Dữ.

Cho nên việc Quý Dữ phải làm cũng rất đơn giản, chính là làm cái người tránh trong tối kia biết —— Quý Dữ là con trai Quý Viễn Sinh, Quý gia là chỗ dựa Quý Dữ.

Khi dễ Quý Dữ là thực easy, nhưng cùng Quý Viễn Sinh đối nghịch?

Huynh đệ ta khuyên ngươi hảo hảo ngẫm lại.

Liền ở thời điểm Quý Dữ trầm tư, Quý Viễn Sinh bỗng nhiên nhấc mí mắt, nhìn hắn nói: “Ngày ba mở ra điển lễ, ngươi cũng đi cùng.”

Quý Dữ ổn trọng gật gật đầu: “Được.”

Tuyệt đối hợp ý hắn.

Quý Viễn Sinh lại nhìn về phía Hạ Trụ, nói: “Ta cũng mời ba ngươi, đến lúc đó một nhà các ngươi đều cùng nhau tới. Ta sẽ để Tiết Túng đi tiếp các ngươi.”

Hạ Trụ không lập tức đáp ứng, hắn cười cười: “Được, chờ trở về tôi hỏi lại hỏi ý tứ cha tôi.”

Quý Viễn Sinh liếc mắt nhìn Hạ Trụ một cái, không nói thêm gì nữa.

Một bữa cơm an an tĩnh tĩnh mà bắt đầu, lại an an tĩnh tĩnh mà kết thúc.

Quý Dữ cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, lại lấy cớ tiêu thực lôi kéo Hạ Trụ đi hoa viên tản bộ.

Quý Dữ hỏi: “Chừng nào anh trở về?”

Hạ Trụ tùy ý mà cởi bỏ cổ tay áo, đem tay áo hướng lên trên cuốn cuốn: “Muốn tôi đi sao?”

“Đương nhiên không phải, anh ở đây tôi còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn đó.”

Quý Dữ nghĩ nghĩ, lại nói “Phỏng chừng là vấn đề nằm ở chỗ tôi đi, không đem nơi này xem là nhà, cũng không đem Quý Viễn Sinh trở thành ba, cho nên đặc biệt mất tự nhiên. Vừa rồi tôi còn chưa ăn được cái gì, cứ vậy chờ tới giờ cơm chiều tôi sẽ đau bao tử luôn mất.”

Hạ Trụ cười nhẹ: “Cậu ăn của cậu, quản những người khác làm cái gì?”

“Lý là cái lý này, nhưng chính là khống chế không được. Tôi từ nhỏ đã như thế, chỉ cần tới nhà người khác liền câu nệ, không đổi được.” Nói xong Quý Dữ phát hiện nơi xa có cái chuồng ngựa, trước chuồng ngựa có một đường băng chuyên dụng.

“Nơi này có ngựa?” Trong giọng nói của hắn mang theo kinh hỉ.

Hạ Trụ: “Cậu muốn cưỡi?”

“Muốn a, có nam nhân nào lại không yêu cưỡi ngựa?”

Hai mắt Quý Dữ tỏa sáng, nhưng lại có điểm do dự,

“Cũng không biết ngựa ở đây được phép cưỡi hay không.”

Hạ Trụ chỉ chỉ thái dương bên trên: “Thời tiết này, cậu xác định chứ?”

Quý Dữ thân ở chỗ này, nhưng tâm đã dính chặt trên đám ngựa:

“Chỉ cưỡi hai vòng, nhiều lắm phơi nắng đen một chút, không sao cả.”

Hạ Trụ cười cười: “Vậy tới nhà tôi đi.”

Quý Dữ nghiêng đầu nhìn hắn: “Nhà anh?”

Hạ Trụ gật đầu: “Nhà tôi cách đây không xa.”

Nói chỉ hướng khác “Lái xe chỉ mất mười lăm phút, đi không?”

Quý Dữ có chút chần chờ.

Hạ Trụ nhìn hắn một cái, lại nói: “Trước khi ăn cơm chiều trở về, dù sao ở đây cậu cũng không có gì để làm. Tiểu Vũ Trụ cũng ở chỗ tôi, không muốn nhìn nó một cái sao?”

Quý Dữ thật sự động tâm: “Trực tiếp đi luôn?”

“Quản gia sẽ báo lại với Quý Viễn Sinh.”

Hạ Trụ dứt khoát mà bắt được cổ tay Quý Dữ, trực tiếp lôi kéo hắn ra ngoài “Cậu là đến thăm người nhà, lại không phải ngồi tù, không ai yêu cầu cậu nhất định phải ngốc tại nơi này, cậu tự do.”

Lời này nói ra hoàn toàn đánh thức Quý Dữ, hắn tăng lớn bước chân đuổi kịp Hạ Trụ: “Anh nói đúng.”

Là hắn nghĩ quá nhiều, đem chuyện trở về Quý trạch giống như đi mạo hiểm.

Lại đem Tiểu Vũ Trụ giao cho Hạ Trụ, lại đem bản thân xoay vòng vòng, cho rằng mình nhất định phải tới Quý trạch ở ba bốn ngày, trong lúc đó không thể rời đi.

Nhưng hắn kỳ thật là tự do.

Hai người lên tiếng chào hỏi quản gia một cái, sau đó ngồi xe rời khỏi Quý trạch.

Xuyên thấu qua cửa kính xe, Quý Dữ nhìn tòa kiến trúc nguy nga tráng lệ kia dần dần khuất ra xa.

Chờ đến bóng dáng đều nhìn không thấy, cả người hắn lười biếng mà mềm trên ghế dựa, thở ra một hơi, bật ngón cái với Hạ Trụ: “Thoải mái, ngày mai cũng có thể chạy ra thì tốt rồi.”

Hạ Trụ nhún vai: “Đương nhiên có thể.”

Quý Dữ cười cười: “Chẳng lẽ ngày mai anh cũng tới ‘bái phỏng’?”

Hạ Trụ hạ mi, khóe môi gợi lên: “Chỉ cần cậu muốn.”

Trong lòng thình thịch một chút, Quý Dữ nhìn Hạ Trụ chậm rãi chớp mắt.

Không quá một lúc, hắn dời mắt, lại nhìn ra ngoài cửa kính, hàm hồ nói: “Ngày mai rồi nói sau.”

Hạ Trụ thật sâu liếc mắt nhìn Quý Dữ, trả lời: “Ừm.”

Bên trong xe an tĩnh lại, hai người đều không có hé răng.

Quý Dữ rũ mắt, ngón tay gõ nhẹ bệ cửa kính.

Hắn tuy rằng chưa nói qua chuyện yêu đương, nhưng tự nhận là EQ coi như tạm được.

Cấp tư liệu, hỗ trợ trông con, sớm tới làm chống lưng cho hắn, mấy chuyện này đều có thể coi là trên cả tình nghĩa bạn bè, muốn thay đổi Hạ Trụ có chút phiền toái, hắn nhất định nghĩa bất dung từ. (nôm na không thể chối bỏ)

Nhưng câu “Chỉ cần cậu muốn” này, có phải hay không quá mức dung túng?

Đây là câu bạn bè sẽ nói với nhau sao?

Quý Dữ duỗi tay sờ sờ tuyến thể sau cổ, tựa hồ có điểm nóng lên, trong đầu cũng đột nhiên hiện lên răng nanh hữu lực của Hạ Trụ, lồng ngực rộng lớn của Hạ Trụ, còn có……

Hạ Trụ thần sắc khó hiểu mà nhìn Quý Dữ đột nhiên hất hất đầu thầm mắng, sau đó từ trong quần áo lục ta một liều thuốc ức chế.

“Cậu tới kì phát tình?”

Hắn duỗi tay chạm xuống vòng cổ ức chế của Quý Dữ “Số liệu vẫn bình thường.”

Quý Dữ nói: “Bình thường sao?” Bình thường sẽ đi tơ tưởng tới nhục thể của bạn bè!?

Hắn lắc lắc đầu, mở nắp thuốc ức chế, lộ ra kim châm bên trong “Tôi thấy đầu óc mình có chút choáng váng, vẫn là tiêm một châm cho an toàn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi