SAU KHI XUYÊN THÀNH OMEGA PHÁT HIỆN MÌNH MANG THAI

Một kim đâm đi xuống, Quý Dữ thực mau liền cảm thấy thoải mái rất nhiều.

Hắn lắc lắc đầu, hít sâu một chút, thở dài: “Tôi ổn rồi.”

Hạ Trụ dựa vào lưng ghế, con ngươi đen sâu sắc mang theo một tia dò tìm.

Thuốc ức chế chỉ có thể áp chế thể xác và tinh thần khô nóng, lại không thể điều chỉnh đầu óc choáng váng, cho nên cái loại “ổn” này, rốt cuộc là nơi nào ổn?

Hắn không khỏi quét mắt nhìn Quý Dữ một lượt, nói: “Cậu sờ sờ sau cổ, như thế nào, khôi phục không tốt lắm sao?”

Quý Dữ lắc đầu: “Không, phục hồi khá tốt, đã rớt vảy.”

Bất quá có một chút vấn đề hắn chưa nói, chính là sau khi rớt vảy nhiệt độ vùng da xung quanh tuyến thể tựa hồ cao hơn lúc trước, sờ lên luôn nóng nóng, thậm chí có khi hắn ảo giác rằng nơi đó phát sốt lên.

Hắn nghĩ thầm, hai hôm nữa chắc phải đến bệnh viện kiểm tra lại mới được.

Đem thuốc ức chế dùng xong vứt xuống thùng rác trong xe, Quý Dữ nhìn thời gian: “Hiện tại còn sớm, chúng ta tạc qua cửa hàng bên kia mua chút đồ đi, tới cửa bái phỏng dù thế nào cũng phải mang theo lễ vật a.”

Hạ Trụ nói: “Không cần, gặp mặt chào một tiếng là được.”

“Lễ nghi nên có thì phải có, hơn nữa ba anh còn giúp tôi trông Tiểu Vũ Trụ, tôi phải cảm ơn ông.”

Nói, Quý Dữ dường như nhớ tới thứ gì nhìn về phía Hạ Trụ “Cũng phải cảm ơn anh.” Đôi mắt hắn hơi cong, cười hướng Hạ Trụ nâng nâng cằm “Đợi lát nữa nhìn trúng cái gì cứ việc nói, tôi bao hết, ngàn vạn lần đừng khách khí với tôi.”

Hạ Trụ nghiêng đầu, thiêu mi: “Được.”

Hắn cũng không khước từ, trực tiếp nhận lấy ý tốt của Quý Dữ.

Chờ sau khi Quý Dữ vừa lòng mà quay đầu ——

Hắn tự nhiên mà lấy điện thoại, rũ mắt, ngón tay nhẹ điểm hai cái, cài đặt tắt tiếng thông báo.

Giữa trưa, mặt trời treo cao, tia sáng nóng rực rải khắp mặt đất.

Xe vừa chạy tới cửa nhà Hạ Trụ, liền chuyển hướng quay lại khu thương mại. Chờ đến khi xe lần nữa đi về nhà, cốp xe căn bản trống không đã bị lấp cho đầy ắp.

Hai người xuống xe.

Người giữ cửa chủ động tiến đến mang đồ vào.

Quý Dữ ngửa đầu đánh giá tòa tòa nhà trước mắt, không khỏi phát ra một tiếng tán thưởng: “Tòa nhà này thật không tệ.”

Hắn theo bản năng mà dùng tòa nhà để xưng hô, mà không phải nhà hoặc là biệt thự.

Bởi vì tòa nhà trước mắt không quá mức hiện đại, giống các tòa nhà có niên đại thấy được trên TV, thời xưa chỉ có người nhà giàu mới sở hữu được tòa nhà như vậy.

Tường trắng ngói đen, mái cong kiều giác.

Trước cửa lớn trấn hai tòa sư tử đá, thoạt nhìn khí thế lại cổ xưa. Đi vào trong, là một đoạn gạch xanh xếp thành đường đi, rất rộng, hai bên đường là hồ nước, nước hồ trong vắt, có thể nhìn đến đá cuội dưới đáy ao, cá chép đủ màu lắc lư đuôi bơi bên trong.

Lại xem tòa nhà, tuy rằng hình thức cổ xưa, nhưng một chút cũng không cũ nát, được bảo dưỡng phi thường tốt, đến gần thậm chí có thể nhìn thấy xà nhà cùng khung cửa sổ được bao phủ trong độ sáng bóng, trong không khí ngửi được là một mùi hương bằng gỗ đặc thù thanh đạm.

Quý Dữ nhìn quanh bốn phía, nghĩ tới hai từ, tỉ mỉ cùng tích niên (đã lâu năm).

Xem ra bối cảnh Hạ Trụ so với hắn tưởng tượng còn lợi hại hơn nhiều lắm, đầu năm nay biệt thự cao cấp, sơn trang nhiều đếm không xuể, nhưng đại trạch liếc mắt một cái là có thể cảm nhận được năm tháng nội tình lại vô cùng khó gặp.

Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện trên cửa thế mà còn treo bảng hiệu, không nhịn được hỏi: “Niên đại tòa nhà này hẳn đã lâu lắm rồi?”

Hạ Trụ đã đi tới: “Ân, ba bốn trăm năm, tân trang mở rộng qua rất nhiều lần.”

Quý Dữ gật gật đầu, lại buông tiếng thở dài: “Lợi hại.”

Hắn đi theo sau Hạ Trụ, một đôi mắt nhìn cái này lại nhìn cái kia, cái gì đều cảm thấy mới lạ, bất quá hắn cũng không quên mình là tới để làm gì “Cần đi gặp bác trai trước hay không?”

Nói đến cái này Quý Dữ liền có chút khẩn trương.

Hắn biết rõ, tồn tại của mình nói ra thực xấu hổ đối với người nhà Hạ Trụ, có thể không chạm mặt tốt nhất là đừng đụng mặt, nhưng nếu đã tới, dù xấu hổ, thì lễ nghi nên có vẫn phải có.

Hạ Trụ buông lỏng cà vạt, ngữ khí lơ đễnh: “Không cần cố tình đi vấn an, đụng phải cuối đầu chào một tiếng là được. Ba tôi cũng không thèm để ý cái này, cậu không cần tự gò bó.”

Nói chân mày hắn nhướng lên, dứt khoát một phen kéo cà vạt xuống, nhét vào túi “Đi, tôi trực tiếp mang cậu đi trại nuôi ngựa.”

“Được.”

Khách nghe theo chủ, Quý Dữ không nói thêm nữa.

Đỉnh mặt trời chói chang, hai người thuận lợi không bị ngăn trở mà đi tới trường đua ngựa.

Trong lúc này, Quý Dữ dường như là phát hiện thế giới mới biểu tình không ngừng biến hóa, hắn biết nhà Hạ Trụ rất lớn, nhưng không nghĩ tới lại lớn như này, đi qua cầu nhỏ nước chảy, lại nghênh đón đình đài lầu các, đường dưới chân tựa hồ có đi thế nào cũng đi không đến điểm cuối.

Lại đi một hồi, Hạ Trụ rốt cuộc mới ngừng lại.

Hắn hơi nghiêng người sang Quý Dữ, giơ tay chỉ một khu kiến trúc cách đó không xa: “Tới rồi, chúng nó đều ở đó!” Lúc nói chuyện, khóe miệng hắn giơ lên, con ngươi đen nhánh phảng phất phát sáng, mặt mày rõ ràng kiêu hãnh cùng nóng lòng muốn thử.

Nam nhân nào không yêu ngựa?

Quý Dữ thích, Hạ Trụ cũng cực thích.

Hắn lúc còn rất nhỏ liền ngồi ở trên lưng ngựa, để ba ở phía trước nắm ngựa thong thả đi, chờ đến lớn lên một chút liền chính thức thay kỵ trang, đầu tiên là cưỡi tiểu mã, chậm rãi thay đại mã, cuối cùng cùng lão ba đua ngựa.

Dây cương nắm chặt trong tay, gió gào thét thổi qua cơ mặt.

Tóc bị thổi bay, đồng thời bị thổi bay, còn có ước muốn bay lượn và chinh phục.

Hạ Trụ vô cùng thích loại cảm giác khống chế cùng kiểm soát hết thảy này.

Quý Dữ vốn là đối với cưỡi ngựa tràn ngập chờ mong, bị Hạ Trụ nói đến càng thêm gấp không chờ nổi.

Hai người thực mau tới chuồng ngựa, Quý Dữ tiến vào nhìn thoáng qua liền không khỏi oa lên một tiếng.

Chuồng ngựa xây đến cực cao cực lớn, ngựa bên trong tuy bị buộc, nhưng không gian tự do hoạt động cũng không nhỏ, trên mặt đất phủ kín cỏ khô, trừ bỏ phát ra tiếng phì phì trong mũi, tuấn mã thành niên có lông bờm xinh đẹp, Quý Dữ còn thấy được vài con tiểu mã, chúng nó hất chân đá hậu, rung đùi đắc ý mà ngươi đâm ta một chút ta đâm ngươi một chút, hình như là đùa giỡn.

Quý Dữ trong lòng càng thêm tán thưởng, cảm thấy nơi này quả thực là thiên đường ở trần thế.

Hạ Trụ đem phản ứng của Quý Dữ thu hết vào mắt, độ cung khóe môi không khỏi nâng lên càng cao.

Hắn khoanh tay trước ngực, mang theo Quý Dữ đi vào trong, vừa đi vừa cùng hắn giới thiệu lai lịch mấy con ngựa: “Con này gọi Thiểm Định, tính tình thực ác liệt, chỉ nghe ba tôi nói. Tôi thích nhất chính là con này, nó là Hãn Huyết mã, kêu Truy Phong ——”

Quý Dữ đột nhiên ngước mắt nhìn hắn: “Tôi có thể sờ sờ chúng nó không?”

Hạ Trụ nhún vai: “Đương nhiên.”

Hướng đàn ngựa nâng nâng cằm, ý bảo “Cậu chọn một con, chạy một trận?”

Khóe môi không thể kiềm được cong lên, mặt mũi Quý Dữ hớn hở: “Tôi nên chọn thật kĩ một con.”

Hạ Trụ đánh giá thân thể Quý Dữ: “Sẽ cưỡi ngựa sao?”

Quý Dữ lập tức gật đầu: “Đương nhiên!”

Hạ Trụ vẫn là nhìn chằm chằm Quý Dữ, nhìn nhìn bỗng nhiên tiến lên bắt lấy tay hắn nhéo nhéo.

Quý Dữ sửng sốt, theo bản năng mà muốn rút tay về: “Anh làm gì?”

Hạ Trụ thản nhiên, trên tay lại dùng chút lực, không để Quý Dữ tránh thoát: “Tôi xem tay cậu.”

“Hả?” Quý Dữ có chút mạc danh, nhưng không giãy giụa nữa.

Hắn cúi đầu, nhìn hai người nắm tay.

Tay Hạ Trụ lớn mà hữu lực, khớp xương rõ ràng, dễ dàng mà đem tay hắn bao trong lòng bàn tay. Ngón tay có chút thô ráp vuốt ve thịt mềm sạch sẽ lại mềm mại trong tay hắn, mang theo một tia tê ngứa.

Quý Dữ có chút không tự nhiên mà nắm tay lại, nhưng xem nét mặt Hạ Trụ không có một tia khác thường, lại đành phải cố nén ngứa ngáy, tiếp tục mở ra. Chỉ là ngoài miệng không khỏi thúc giục: “Anh rốt cuộc đang xem cái gì?”

Hạ Trụ rũ mắt, ánh mắt dừng trên vành tai phiếm hồng kia.

Giật mình, ý cười trong mắt càng sâu, hắn nói: “Da trên tay cậu quá mỏng, không có vết chai, đợi lát nữa đến mang bao tay dày một chút.”

Quý Dữ a một tiếng, biểu tình tức khắc ngoan ngoãn, tùy ý Hạ Trụ vuốt ve: “Có đạo lý.”

Hạ Trụ lại mặt không đổi sắc mà nhéo nhéo cánh tay hắn: “Nếu không để tôi chọn ngựa giúp cậu đi, có con tính tình quá cường, không tiện khống chế, lần đầu cậu tới, trước đó lại làm giải phẫu, hay là chọn con nào lành tính một chút vẫn tốt hơn.”

Quý Dữ ngơ ngác, khóe miệng giơ lên tức khắc hạ xuống một ít.

Hắn biết, lời này Hạ Trụ đã nói rất uyển chuyển rồi, cơ thể mình thật sự yếu đi, toàn thân trên dưới không có bao nhiêu cơ bắp, muốn giữa tình huống xốc nảy kích liệt nắm chặt dây cương, khống chế ngựa thực sự có khó khăn.

Tuy rằng có chút mất hứng, nhưng Quý Dữ cũng rõ ràng điều kiện bản thân, hắn sẽ không xằng bậy cũng không dám xằng bậy, vì thế gật gật đầu, sau khi đáp ứng, đã có thể đi vào, đột nhiên đối mặt với cặp mắt to ướt nhẹp.

Hắn giương mắt nhìn qua, phát hiện là một con ngựa đỏ màu tảo đang nhìn hắn, thấy hắn nhìn qua còn đáp lại hắn bằng tiếng phì phì trong mũi.

Quý Dữ chớp mắt, trong lòng tức khắc có đối tượng.

Hắn duỗi tay chỉ con ngựa màu đỏ tảo:

“Tôi chọn nó được không?”

Hạ Trụ nhìn qua, không khỏi bật cười: “Chọn đến không tồi, nó kêu Hãn Hãn, con này tính tình tốt nhất đàn, cũng là một con ngựa Hãn Huyết, chạy rất tốt.”

Đồng thời cũng là lão bà của Truy Phong.

Bất quá hắn tự nhiên nuốt mất câu này.

Quý Dữ có chút đắc ý mà khiêu mi: “Đây gọi là duyên phận.”

Dứt lời, hắn đi thẳng qua Hãn Hãn.

Hạ Trụ cười cười, nhấc chân theo sau.

Hắn nhìn bóng dáng Quý Dữ, trong giọng nói mang theo một tia nghiêm túc: “Đúng vậy, duyên phận.”

Thực mau, hai người đều chọn xong ngựa, từng người nắm ngựa đi tới trường đua.

Lúc này mặt trời hạ xuống một ít, gió dần dần thổi lên, cuốn đi một phần nóng bức.

Quý Dữ sờ sờ mặt Hãn Hãn: “Đợi lát nữa mang ta phi a!”

Hãn Hãn ngẩng ngẩng đầu, trả lời bằng tiếng phì trong mũi.

Quý Dữ cười bắt lấy yên ngựa, dưới chân vừa giẫm, trên tay dùng sức, thuần thục mà sải bước lên lưng ngựa.

Hắn bắt lấy dây cương, ngồi trên lưng ngựa trên cao nhìn xuống mà nhìn Hạ Trụ, hắc bạch phân minh trong ánh mắt là chói lọi khiêu khích: “Đấu một vòng?”

Hạ Trụ ngẩng đầu: “Có thể, tiền đặt cược là cái gì?”

Quý Dữ vui vẻ: “Anh muốn là cái gì?”

“Người thua đáp ứng đối phương một điều kiện thế nào?”

Quý Dữ than dài: “Lại là cái kịch bản này.”

Hạ Trụ nhướng mày: “Không dám?”

Quý Dữ cười nhạt một tiếng: “Phụng bồi tới cùng!”

Nói xong hắn xiết chặt dây cương, khí thế dâng trào “Tôi chạy một vòng làm nóng người.”

Không đợi Hạ Trụ trả lời, Quý Dữ động tác tiêu chuẩn mà gắp xuống ngựa bụng, thúc ngựa, đón gió xông ra ngoài.

Vó ngựa quay cuồng, bờm dài tung bay.

Gió ở bên tai vù vù mà thổi, mát mẻ cùng thống khoái tràn ngập toàn thân, ánh mặt trời mang đến nhiệt ý toàn bộ phi tán giữa không trung.

Khóe miệng nâng càng ngày càng cao, Quý Dữ ưỡn ngực dùng sức hô một tiếng.

Buồn bực trong ngực tựa hồ tan biến toàn bộ qua tiếng hô này, toàn thân đều chỉ để lại thoải mái.

Thoải mái, thật thoải mái.

Hắn tựa hồ thật lâu không có cảm thụ qua loại vui sướng này, cảm thấy có rất nhiều thứ chờ hắn đi làm, cần suy nghĩ cái này, xử lý cái kia, chỉ có lúc này, thân thể cùng linh hồn mới phóng thả hết thảy, tự do, phảng phất giây tiếp theo liền cất cánh bay lên.

Bên tai có tiếng vó ngựa vang lộc cộc vang lên.

Quý Dữ xoay đầu, đập vào mắt là một gương mặt thật soái thật đẹp trai.

Hạ Trụ cuốn lên tay áo, bởi vì xiết chặt dây thừng mà cơ bắp nổi lên một đường cong đẹp mắt.

Cúc áo sơ mi mở một nửa, cơ ngực rắn chắc chọc vào tằm mặt. Hắn không còn trước sau như một mặt vô biểu tình, mà là khóe miệng nhếch lên, ánh mắt hàm chứa ý cười, như khiêu khích mà nhấc cằm với Quý Dữ.

Quý Dữ cũng cười rộ lên, đột nhiên duỗi tay ngón tay: “Chúng ta chạy đến chỗ đó liền bắt đầu đấu, thế nào?”

Hạ Trụ đồng ý: “Được.”

Mồ hôi không ngừng tuôn ra, thực mau lại bị gió thổi tan.

Ánh mặt trời dù có lớn, bọn họ cũng cảm thụ không được nóng bức trên người.

Vó ngựa lộc cộc vang lên, chóp mũi là gió cùng hương thơm cỏ xanh.

Vạt áo phần phật tung bay, hai người biểu tình đều giống nhau khinh cuồng.

Nơi nào đó bên cạnh trại nuôi ngựa, có hai người đứng xa xa mà nhìn bọn họ.

Trong đó một người nói: “Anh thích hắn.”

Một người khác tay đặt sau người, không lên tiếng, chỉ là khóe môi mím chặt bán đứng cảm xúc của hắn.

Hạ Kiều cắn cắn môi, thần sắc bất mãn mà nhìn hai người song song chạy ở nơi xa: “Hơn nữa, con cảm thấy ——” nàng dừng một chút, chưa nói tiếp.

Hạ Hùng chau mày: “Cảm thấy cái gì?”

“Cảm thấy…… Tiểu Vũ Trụ lớn lên giống anh trai.”

Tay đặt sau lưng đột nhiên nắm chặt, trên mặt Hạ Hùng không hề gợn sóng: “Con biết con đang nói cái gì sao?”

Hạ Kiều im lặng, lại nhìn một hồi lâu mới nói: “Ba, người chẳng lẽ không cảm thấy như vậy sao?”

Trong lòng cô yên lặng mà nghĩ, nếu là không cảm nhận được, như thế nào tự nhiên đi lật mở album ảnh của anh lúc còn nhỏ?

Hạ Hùng không nói gì, ánh mắt hắn nặng nề mà nhìn hai người ở xa xa, không rên một tiếng mà xoay người rời đi.

Hạ Kiều nghiêng mắt nhìn hắn một cái, bước nhanh đuổi kịp.

Ban đầu Quý Dữ không chú ý tới hai người, chờ hắn chú ý tới chỉ còn thấy được hai bóng dáng dần khuất.

Hắn chưa gặp qua Hạ Hùng, nhưng biết được Hạ Kiều, đàn ông trung niên có thể đi cùng Hạ Kiều còn ai vào đây? Nghĩ chút là biết.

Nguyên bản bừng bừng hứng thú chợt yếu bớt, Quý Dữ lôi kéo dây cương, ghìm ngựa chậm rãi ngừng lại.

Hạ Trụ chạy phía trước chú ý tới hành động của hắn, hu thanh, cũng dừng ngựa.

Hắn điều khiển ngựa quay đầu, đến bên cạnh Quý Dữ: “Làm sao vậy?”

Quý Dữ nâng cằm hướng về phía hai cha con Hạ Hùng rời đi bảo: “Ba và em của anh vừa rồi mới tới, họ hẳn là nhìn thấy chúng ta.”

Hạ Trụ nhìn thoáng qua: “Không có việc gì.”

Lại nghiêng đầu nhìn Quý Dữ “Tiếp tục không?”

Quý Dữ rũ mắt tự hỏi một lát, lắc lắc đầu: “Không được, nếu gặp được vẫn nên đi qua chào hỏi một tiếng.” Nói, hắn xoay người xuống ngựa.

Bỗng chốc, nhiệt ý một lần nữa thổi quét toàn thân, mồ hôi nóng ròng ròng chảy ra.

Quần áo mùa hè đơn giản, nháy mắt bị mồ hôi dính ướt, tóc cũng ướt nhẹp mà dán trên mặt.

Quý Dữ nhéo cổ áo ngửi ngửi, mũi ghét bỏ mà nhăn lại.

Hạ Trụ thấy được một màn này, xuống ngựa nói: “Đi tắm rửa một cái?”

“Tôi không có quần áo để thay.”

“Cậu có thể mặc quần áo trước kia của tôi.”

Bộ dáng trước mắt này thật sự không thể đem đi gặp người, Quý Dữ gật gật đầu: “Được.”

Hai người lại đem ngựa dắt trở về chuồng, sau đó Hạ Trụ mang Quý Dữ về phòng.

Dọc theo đường đi, bọn họ cũng không gặp được Hạ Hùng cùng Hạ Kiều.

Đi đến phòng ngủ trên lầu hai, Hạ Trụ mở cửa, nghiêng người để Quý Dữ tiến vào.

Hắn chỉ chỉ phòng tắm: “Phòng tắm ở kia, cậu tắm trước đi, tôi tìm quần áo cho cậu.”

“Ừm.”

Quý Dữ chỉ đại khái quét mắt nhìn căn phòng một cái, liền tiếp nhận khăn lông tiến vào phòng tắm.

Hắn cũng không lên tiếng, nhanh nhẹn mà cởi ra quần áo, cởi xong lắc lắc tay, mới ý thức được bàn tay mình đã đỏ bừng sưng lên, lại khom lưng vừa thấy, hai chân cũng vậy, bị yên ngựa cọ xát đến hơi hơi đỏ lên, cũng may không có trầy da.

“Quý Dữ.” Hạ Trụ ngoài cửa bỗng nhiên lên tiếng.

Quý Dữ ngẩng đầu: “Ừ?”

“Tôi đặt quần áo trên ghế cạnh cửa.”

“Đã biết.”

Đáp lời, Quý Dữ vẫn không bắt đầu tắm rửa.

Hắn sờ sờ vị trí trái tim, thấy nó đập có chút nhanh, tuyến thể sau cổ cũng vậy, sờ lên lại có điểm nóng lên.

Mới vừa vận động xong, xác thật không thích hợp lập tức tắm rửa.

Vì thế Quý Dữ đi đến thành bồn tắm ngồi xuống, lạnh lẽo nháy mắt chui vào da, thoải mái đến mức khiến hắn thở phào.

Nhưng đợi mãi cũng không thấy cảm giác hanh khô biến mất, nghĩ bên ngoài còn có Hạ Trụ chờ tắm rửa, hắn nhấp môi, rũ mắt nhìn huynh đệ bên dưới của mình, tiếp theo hạ quyết định đi tới dưới vòi sen, mở ra vòi nước.

Nước ấm tưới ngay vào đầu.

Quý Dữ ngẩng đầu lên, khẽ mở miệng, tóc đen ướt át bị vén ra sau, lộ ra cái trán xinh đẹp.

Hắn nhíu mi, trong cổ họng phát ra âm thanh thấp thấp hừ hừ.

Qua một hồi lâu, hắn đột nhiên cắn chặt răng nhắm mắt, một lát sau mới lại mở.

Đưa tay đến dưới vòi sen rửa sạch, nhưng mày Quý Dữ vẫn không hề giãn ra, ngược lại thoạt nhìn càng thêm buồn rầu.

Cảm giác hanh khô này dường như không thể giải quyết bằng phía trước, ngược lại giống như……

Hắn chớp chớp mắt, biểu tình có chút quái dị.

Do dự một hồi lâu, mới chần chờ mà duỗi tay ra sau sờ soạng, tiếp theo cả khuôn mặt đều ở nháy mắt nhíu lại.

Quý Dữ phức tạp mà chậm rãi giơ tay lên trước mặt, đầu tiên là chà xát lòng bàn tay, tiếp theo năm ngón tay mở ra lại khép lại, chỉ thấy mặt trên có một tầng chất lỏng trong suốt dính nhớp.

Hắn ấp úng nói: “Đây là cái gì a……”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi