SAU KHI XUYÊN THÀNH OMEGA PHÁT HIỆN MÌNH MANG THAI

Quý Dữ ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt Hạ Trụ.

Hai người nhìn nhau, trong nhất thời đều nói không nên lời.

Hầu kết Hạ Trụ động lại động, hắn bỗng nhiên cúi người, nói với người bên kia điện thoại: “Chứng cứ đâu?”

Người bên kia liền trả lời: “Đưa tư liệu rồi còn chưa xem sao? Người đang thực nghiệm mà thụ thai thì sau khi sinh sẽ bị biến dị, dù sao người thường làm sao có thể ăn khớp với gien động vật.”

“Hơn nữa, nếu trước đó Quý Dữ đã bị người khác hoàn toàn ký hiệu, đã hoài thai, như vậy thì thể xác và tinh thần của hắn đều không thể tiếp thu anh nữa, cho dù tin tức tố các người xứng đôi trăm phần trăm cũng vô dụng, đừng nói giao hợp, chỉ thân mật tiếp xúc vẫn có thể làm hắn thống khổ vạn phần.”

“Còn nữa, nếu hắn đã từng tẩy ký hiệu, vậy thì nhất định lưu lại ca bệnh, nhưng hắn không có.”

“Cho nên, Tiểu Vũ Trụ chính là con ruột của anh.”

Vài giây tĩnh mịch qua đi, là “Phanh” một tiếng vang lớn, bàn pha lê trong phòng bị đập ra vết rạn.

Hạ Trụ bỗng nhiên cắn răng, giống như con thú bị nhốt tức giận đi qua đi lại.

Hắn đột nhiên vuốt tóc, quay người lại trực tiếp đoạt lấy điện thoại trên tay Quý Dữ “Vậy các ngươi con mẹ nó đứng nhìn tôi hiểu lầm hắn! Trừng mắt nhìn hắn chết sao?!”

“Các ngươi cái gì cũng biết! Cái gì cũng rõ ràng!”

“Tạ Vũ Tinh không phải nhìn chằm chằm hắn sao? Ha? Tình huống của hắn không phải Tạ Vũ Tinh hiểu rõ nhất sao? Trơ mắt nhìn hắn đi tìm chết cũng không gọi cho tôi một cuộc điện thoại? Nói cho tôi một chút chân tướng?”

Tiếng trẻ con khóc thút thít vang lên.

Âm thanh Hạ Trụ ngưng bặt, giọng nói thoáng chốc giảm xuống, ngực hắn phập phồng, thần sắc phức tạp mà nhìn đứa trẻ nho nhỏ nằm trên giường.

Quý Dữ nhanh hơn một bước chạy tới bế Tiểu Vũ Trụ lên, trong miệng “Nga nga” mà một bên vỗ một bên dỗ.

Hạ Trụ cũng đi tới bên giường.

Hắn giống như không nghe thấy tiếng trong điện thoại, trước mắt tựa hồ chỉ còn lại Tiểu Vũ Trụ cuộn trong lòng Quý Dữ, khóc đến nghẹn ngào.

Ánh mắt nhìn theo khuôn mặt khóc đến đỏ lên, rơi xuống cái đuôi ngân bạch kia.

Nắm tay rũ bên người nắm chặt, Hạ Trụ cố nén lửa giận: “Quý Viễn Sinh ở đâu?”

“Châu Phi.”

“Vừa xảy ra chuyện hắn liền lập tức đi.”

Hạ Trụ hít sâu: “Đã biết.”

Quý Dữ kéo tay cầm điện thoại của Hạ Trụ tới bên cạnh mình:

“Nếu xuất hiện tình huống biến dị phải làm sao bây giờ? Có thuốc giải linh tinh không?”

“Theo tôi được biết —— không có.”

“Sao có thể không có?”

Quý Dữ nhíu mày “Lỡ như xuất hiện sai lầm phải xử lý thế àno?”

“Cái này tôi không rõ.”

Quý Dữ lại hỏi: “Còn có, tôi xem tư liệu, Tiểu Vũ Trụ tại sao có thể tương thích với rồng? Trên thế giới làm gì còn loài rồng?”

“Chi tiết cụ thể tôi vẫn chưa tham dự, cho nên điểm này tôi cũng không rõ ràng lắm.”

So sánh với cảm xúc Quý Dữ cùng Hạ Trụ phập phồng lên xuống, Tiết Túng bên kia điện thoại bình tĩnh rất nhiều, mặc kệ bọn họ dùng ngữ khí gì đặt câu hỏi, hắn đều trả lời đến ôn ôn hòa hòa, bình tĩnh không gợn sóng.

Quý Dữ lại hỏi thêm mấy vấn đề, cũng chưa lấy được đáp án thỏa đáng.

Bởi vì Tiết Túng nói hắn không phải nhân viên nghiên cứu, cho nên chi tiết cụ thể đều không thể trả lời.

Tắt điện thoại, trong phòng lại lần nữa lâm vào yên lặng.

Hai người một ngồi ở đầu giường, một đứng ở mép giường, tầm mắt đều tập trung ở trên người Tiểu Vũ Trụ đã ngừng khóc.

Tiểu Vũ Trụ mẫn cảm mà đã nhận ra áp lực trong không khí, nó đặc biệt ngoan mà đem mặt chôn vào lòng ngực Quý Dữ, đôi mắt ướt đẫm chớp a chớp, không rên một tiếng.

Quý Dữ thở dài, ôn nhu hỏi: “Con còn muốn ngủ không?”

Tiểu Vũ Trụ lắc lắc đầu nhỏ.

Hạ Trụ ở một bên bỗng nhiên lên tiếng: “Vậy, muốn uống sữa không?”

Tiểu Vũ Trụ không có để ý đến hắn, cúi đầu chơi cái đuôi vừa trường ra.

Hạ Trụ nhìn về phía Quý Dữ, Quý Dữ hướng hắn nhún vai.

Từ sau khi hắn tẩy ký hiệu, thái độ của Tiểu Vũ Trụ đối với Hạ Trụ xoay chuyển một trăm tám mươi độ, hắn đại khái có thể đoán được chút nguyên nhân, phỏng chừng là Hạ Trụ vốn đã thiếu tiếp xúc với Tiểu Vũ Trụ, ký hiệu vừa được tẩy nó liền hoàn toàn không nhận người ba Hạ Trụ này nữa.

“Đừng đứng, ngồi xuống nói đi.”

Hạ Trụ không nói một lời mà ngồi xuống ở mép giường, sau một hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng: “Tôi……”

Quý Dữ ngước mắt: “?”

Hạ Trụ lại lắc lắc đầu: “Không có gì.”

“Tâm tình thực phức tạp?”

“Coi như vậy đi.”

Quý Dữ: “Nói một chút?”

Hạ Trụ giật giật môi, lại dời mắt nói: “Quên đi, không có gì đáng nói.”

Lúc này đã là bốn giờ chiều.

Tầng mây che khuất thái dương, tia sáng mặt trời nhạt dần, trời tối sầm xuống, cây cối bên ngoài không ngừng đong đưa, gió nổi lên, trời thật nhanh sẽ đổ mưa.

Quý Dữ bỗng nhiên nói: “Tiếp tục xem tư liệu?”

“Cậu xem đi, tôi ngồi đây một chút.”

“…… Ừm, vậy anh suy nghĩ kỹ đi.”

Quý Dữ ôm Tiểu Vũ Trụ ngồi xuống trước máy tính.

Tiểu Vũ Trụ chưa từng tiếp xúc qua máy tính, ngủ no rồi tinh lực khôi phục, liền nhịn không được nảy sinh tò mò với vật trước mắt.

Hai tay nó bám cạnh bàn, run run rẩy rẩy dưới sự trợ giúp của Quý Dữ đứng lên, bất quá còn đứng không xong, cuối cùng cả người đều bò lên trên bàn, dẩu mông nhỏ, duỗi tay muốn chọc màn hình đầy màu sắc.

Quý Dữ đem hắn ôm lại trong lòng ngực: “Còn nhìn nữa sẽ hư mắt.”

Hắn gỡ dây cắm chuột, đem con chuột nhét vào trong tay Tiểu Vũ Trụ “Tự con chơi, ngoan a.”

Tiểu Vũ Trụ thật sự rất dễ dỗ, một con chuột liền chọc cho mặt mày hớn hở, này sờ sờ, kia chạm vào, ôm trong tay không chịu thả.

Hạ Trụ ngồi phía sau lẳng lặng mà nhìn hai người, một lát sau nhắm mắt lại xoa xoa thái dương.

Vốn là hắn đúng lý hợp tình.

Đúng lý hợp tình mà chán ghét Quý Dữ, đúng lý hợp tình mà bỏ qua hắn, đúng lý hợp tình mà lệnh hắn rời đi tầm mắt của mình.

Hắn cảm thấy mình tận tình tận nghĩa, là Quý Dữ không biết tốt xấu, quấn lấy hắn không bỏ.

Thậm chí cảm thấy mình mới là người nghẹn khuất (khó chịu) nhất, xui xẻo nhất.

Sau khi xảy ra chuyện, hắn bị ba ra sức đánh, bị ba ấn đầu xin lỗi ba mẹ Tạ gia, xin lỗi Tạ Kỳ, bị bắt cùng một người xa lạ cùng nhau đi học, bị bạn bè cười nhạo.

Khi đó hắn đúng là niên thiếu khinh cuồng kiệt ngạo khó thuần, dù đối phương có trăm phần trăm độ xứng đôi với hắn, lửa giận trong lòng cũng làm hắn thấy Quý Dữ lúc nào cũng không vừa mắt.

Bởi vì người này không phải hắn chọn, mà là bị bắt ép.

Hắn chán ghét cực kỳ cái loại cảm giác “Bị bắt ép” này.

Nhưng hắn vô pháp phản kháng, cũng không có phản kháng, bởi vì hắn xác thật mất khống chế, sự thật đã tạo thành, hậu quả hắn cũng sẽ không trốn tránh, nên hắn một mình nhận trách nhiệm, hoàn toàn nhận.

Nhà bọn họ cho Quý Dữ một trăm vạn, lại đem hắn từ cao trung bình thường đưa vào cao trung Long Thành.

Còn đổi nơi ở cho Quý Dữ, ba hắn thân là tướng quân cũng cong lưng lần nữa xin lỗi người ta với hắn.

Quý Dữ tha thứ cho hắn.

Nhưng không nghĩ tới, qua một tháng Quý Dữ bỗng nhiên nói, nói hắn mang thai.

Ý niệm đầu tiện trong đầu Hạ Trụ là xóa sạch đứa bé này.

Hắn không thích Quý Dữ, Quý Dữ cũng không thích hắn, sự sinh ra của đứa bé không được chờ mong, huống hồ hai người họ đều còn nhỏ, tự mình sống còn chưa khôn ngoan dựa vào đâu làm ba mẹ?

Trong nhà cũng có cùng ý tưởng với hắn, kết hợp đủ loại nhân tố đều cho rằng đứa bé này không thích hợp sinh ra.

Nhưng Quý Dữ không có đồng ý, hắn kiên trì muốn sinh hạ đứa bé.

Bởi vì hắn muốn vào cửa Hạ gia.

Muốn danh phận, cũng muốn địa vị.

Hắn liền như vậy trắng ra mà nói cho mình biết.

Đem tâm tư của hắn, ý tưởng của hắn dứt khoát bày ra, cũng tự phanh phui, hắn không vì tiền, cũng không cần cái gì khác, chỉ muốn bước vào cửa nhà họ Hạ, không hơn.

Ánh mắt cùng lời nói của Quý Dữ kiên định như vậy.

Lại nén giận, lại cảm thấy bị tính kế, Hạ Trụ cũng vẫn nhịn xuống, nhưng ba hắn phi thường bất mãn, khăng khăng muốn Quý Dữ sinh đứa bé ra rồi, xác nhận là người Hạ gia mới có thể nghênh hắn vào cửa.

Ngắn ngủn mấy tháng, thiên chi kiêu tử là hắn liền biết cái gì gọi là nghẹn khuất, phẫn uất (căm phẫn uất ức) toàn bộ cảm thụ một lần, thậm chí sau khi nhìn lại bụng Quý Dữ từng chút to lên, cuối cùng, hắn sa sút thỏa hiệp.

Nhưng mà không nghĩ tới, còn có chuyện càng xuyên tim ở sau chờ hắn ——

Đứa bé chỉ năm tháng đã sinh ra, hơn nữa làm xét nghiệm hai lần tự mình giám định, kết quả đều cho thấy đứa bé không phải của hắn.

Cái mũ xanh mượt úp lên đầu hắn.

Hắn thành hiệp sĩ tiếp mâm, mặt mũi cũng hoàn toàn ném đi sạch sẽ, thậm chí khiến ba hắn cảm thấy không ngẩng đầu lên được.

Giận đến mức tận cùng ngược lại không tài nào phát hỏa.

Khi đó hắn ngăn cản ba hắn muốn mắng Quý Dữ một trận, hai ba con ngắn gọn mà thương lượng, sau đó hắn quăng một tấm thẻ, lại quăng chùm chìa khóa, vẻ mặt vô cảm mà đem địa chỉ nhà nói cho Quý Dữ, sau đó về đến nhà kêu người làm đem đồ dọn hết ra ngoài, toàn bộ gửi đến cái nhà kia.

Hắn không có cưỡng bách Quý Dữ thôi học, cũng không có làm gì với Quý Dữ.

Chỉ là làm lơ hắn, tránh xa hắn.

Đề tài này đăng lên trang web nhà trường toàn bộ bị cấm, nhưng thái độ người sống hắn quản không được, cũng không muốn quản, huống hồ hắn đã cho nhà, cũng cấp đủ tiền, nếu Quý Dữ còn có cảm thấy thẹn tâm thì nên đi tẩy ký hiệu, tự động từ giữa Long Thành biến mất, từ trước mắt hắn biến mất.

Nhưng Quý Dữ không.

Hắn không chỉ không đi, còn sét đánh bất động mà mỗi ngày đều tới tìm hắn, nói với hắn đứa bé khẳng định là con hắn.

Mà khi hắn hỏi hắn ——

Năm tháng giải thích thế nào?

Xét nghiệm ADN giải thích thế nào?

Quý Dữ lại đáp không được.

Khi đó hắn cảm thấy quá buồn cười.

Cái gì mà độ xứng đôi, cái gì AO hấp dẫn nhau, khi đó tất cả đã không còn ý nghĩa gì nữa, hắn thậm chí cảm thấy khó chịu về mặt sinh lý khi trông thấy Quý Dữ.

Thậm chí sau khi biết Quý Dữ nuốt thuốc ngủ qua đời, hắn cũng không kích động bao nhiêu.

Nhưng không nghĩ tới, sự tình bỗng nhiên hoàn toàn điên đảo.

Quý Dữ biến thành người vô tội nhất.

Mà mình, trở thành kẻ thúc đẩy Quý Dữ, kẻ bức hắn tìm chết.

Hạ Trụ dùng sức nắm mép giường, trên tay trồi lên gân xanh, khớp xương trở nên trắng bệch.

Hắn dùng sức mà thở sâu, nhưng ngực vẫn nặng nề vô cùng.

“Anh…… Không có việc gì đi?”

Hạ Trụ nghe vậy ngẩng đầu, đối diện hai đôi mắt một lớn một nhỏ.

Trong cặp mắt lớn kia ẩn chứa một chút lo lắng, cặp nhỏ thuần túy là tò mò, trong miệng nó cắn cái đuôi, nước miếng chảy ra ngoài.

“Tôi không có việc gì.”

Hạ Trụ dừng một chút, giơ tay chỉ Tiểu Vũ Trụ, biểu tình phức tạp “Nó đang cắn đuôi.”

“A?” Quý Dữ cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy.

Tiểu Vũ Trụ còn không hề ý thức được không nên, còn ngẩng đầu cười hì hì ngậm cái đuôi nhìn Quý Dữ.

“Bẩn a bẩn a”

Quý Dữ vỗ rớt tay nhỏ của nó, đem cái đuôi lấy lấy ra khỏi miệng nó, sau đó rút tờ giấy khăn, lau miệng lại lau đuôi, trên mặt tràn đầy ghét bỏ “Không được ngậm đuôi, ngậm một lần đánh tay một lần biết không?”

“Ô ô ô.” Tiểu Vũ Trụ tức khắc bẹp miệng, dựa vào trong ngực Quý Dữ vặn a vặn.

“Làm nũng cũng vô dụng!” Quý Dữ hết sức nghiêm khắc.

Nói xong, hắn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì mà nhìn về phía Hạ Trụ, lại không nghĩ Hạ Trụ đang nhăn mi, vẫn là biểu tình phức tạp mà nhìn bọn họ.

“Anh……”

Quý Dữ sửng sốt, chỉ chỉ Tiểu Vũ Trụ “Muốn ôm nó một cái hay không?”

Không đợi Hạ Trụ đáp lại, hai tay Tiểu Vũ Trụ liền nắm chặt quần áo Quý Dữ, đầu vùi vào ngực hắn.

Khóe môi Hạ Trụ giật giật: “Nó thích cậu, cậu ôm nó là được.”

Nói xong hắn đứng lên, chỉ chỉ cửa “Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại, chuyện này cần nói một chút với ba tôi, cậu…… ở chỗ này với nó, đợi lát nữa tôi liền quay lại.”

______________________________________________________________________________

Editor: Mọi chuyện sáng tỏ, tất cả là một đoạn sự tình trớ trêu ( ´△`)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi