SAU KHI XUYÊN THƯ, CỐ CHẤP TRÚC MÃ TRỌNG SINH


".................Trung vô tạp thụ, phương thảo tiên mĩ, lạc anh tân phân.........."
Xoay đi xoay lại chiếc bút giữa các ngón tay, Ôn Hi trông có vẻ đang nghiêm túc đọc sách, trên thực tế suy nghĩ đã bay đi rất xa.
Nay đã là ngày thứ ba, kể từ ngày cậu và Tư Cảnh cũng nhau ăn bữa cơm chiều kia, mối quan hệ bọn họ dường như rơi vào một loại trạng thái kỳ quái.
Tư Cảnh nhìn qua tựa hồ như cũ vẫn thập phần bài xích cậu, nhưng trên thực tế khi cậu đề ra các loại yêu cầu " vô lý" thì thiếu niên đều tiếp nhận, rõ ràng đây xem như là chuyện tốt, nhưng cậu cũng không rõ ràng tại sao chính mình lại có một cảm giác không giải thích được.
Ánh mắt không tự giác nghiêng nghiêng nhìn về phía trước, thiếu niên ngồi đến thẳng tắp, nghiêm túc chuyên chú, động tác trên tay tựa hồ không có dừng lại, đầy đủ một bộ dáng tiểu hài tử chuyên tâm học hành.
Cực chậm phun ra một hơi, Ôn Hi bắt đầu nhớ lại mấy ngày nay cùng ở chung với Tư Cảnh, cố gắng tìm xem rốt cuộc chỗ nào không đúng.
Có lẽ là cậu quá chuyên chú, tiếng chung tan học vang lên cũng không nghe được.
"Ôn Ca, trưa nay cậu không cùng các huynh đệ cùng nhau ăn cơm sao?"
Thanh âm vang lên bất thình lình đánh gãy suy nghĩ của Ôn Hi, cậu lười nhác nâng mí mắt, liếc liếc mắt một cái nhìn tóc tím đứng bên cạnh mình, lời nói trực tiếp," Không phải tao nói gần đây đừng có làm phiền tao sao?"
Thật vật vã mới cùng Tư Cảnh bên kia quan hệ hòa hoãn một chút, cậu không định lại chỉ vì mấy con nhím này mà lại tiếp tục căng thẳng, hơn nữa dù sao thì ứng phó với bọn họ cũng rất mệt, không bằng cứ nói thẳng ra còn tốt hơn.
Tóc tím trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, hai tay nắm thật chặt chặt, nhưng vẫn cười hỏi: "Là huynh đệ người nào làm cái gì, nơi nào đó chọc mày không vui sao? Ôn ca mày đột nhiên như vậy, mọi người trong lòng đều không dễ chịu a."
Ôn Hi cười lạnh một tiếng, "Không có người như tao trả tiền xác thật rất không dễ chịu."
"Ôn Hi, lời này của mày là có ý gì đây, tao nghe như thế nào cũng không hiểu."
Ôn Hi không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay,.

"Được rồi, Chu Bình mày không cần phải giả vờ ở đây làm cái gì đâu, tao đây không muốn coi tiền như rác, bọn mày cũng không cần quấn lấy tao, mọi người nhất phách lưỡng tán*
nhất phách lưỡng tán*: một phát chia hai, có thể hiểu ở đây là đoạn tuyệt quan hệ.
" Ôn Hi, mày đang nói đùa à?" Chu Bình kích động bước tới hai bước, kết quả lời nói còn chưa nói xong, liền cảm thấy trên người một trần ướt lạnh.
Nổi điên quay đầu lại, liền thấy Tư Cảnh giơ ly nước đứng ở nơi đó, đơn bạc gầy bạc, hơi hơi cúi đầu, bộ dáng nhát gan hệt như trước đây.
Trong mắt tràn đầy chán ghét tặc lưỡi, Chu Bình trào phúng nói: "Tao nói làm sao mà mày không tìm đến bọn tao nữa, không ngờ là tìm ra một con chó thích hợp hơn." Cố ý ở chữ "chó" dừng một chút, hắn cười ha hả, "Tư Cảnh, mày trước kia bị cậu ta khi dễ thành cái dạng gì, hiện tại cư nhiên còn tới lấy lòng Ôn Hi, như thế nào, mày không có tự trọng sao?

Kết quả lời này còn chưa kịp nói hết, hắn liền cảm thấy mông đau xót, cả người bổ nhào về phía trước vài bước, vịn cái bàn bên cạnh khó khăn lắm mới đứng vững
Đem chân lùi lại, Ôn Hi khoanh hai tay trước ngực lạnh lùng nhìn hắn, "Chế nhạo Tư Cảnh, mày cũng xứng? Không có tao thì mày mới là con chó, à không đúng, mày vẫn luôn là chó a, một con chó Nhật luôn ở sau mông tao vẫy đuôi lấy lòng, như thế nào, hiện tại vừa không có tiền ăn cơm cũng không có tiền chơi game sao, mày cầu xin tao đi, quỳ xuống bắt chước hai tiếng chó sủa, nói không chừng tao sẽ đại phát từ bi thương cho mày ít tiền, dẫu sao thì tao đối với động vật cùng ăn xin luôn luôn rất nhân từ, mà mày cả hai cái đều có.
"D*tmemay" Tóc tím hai mắt đỏ bừng, vung tay muốn đánh Ôn Hi, kết quả trong giây tiếp theo cơ thể loạng choạng một cái, thất tha thất thểu ngã xuống, lôi kéo mấy chiếc ghế dựa bị đổ theo, phát ra một trận tiếng vang rầm rầm
Ôn Hi một ánh mắt cũng không thèm nhìn đến hắn, cậu chỉ thấy Tư Cảnh bị hắn túm một cái bị lảo đảo, vội vàng tiến lên đỡ lấy thiếu niên, lo lắng hỏi: "Tư Cảnh cậu có sao không?!"
Tư cảnh che lại cánh tay lắc đầu.

"Tôi không sao, chỉ là bị hắn kéo một chút."
"Làm tôi sợ muốn chết." Ôn Hi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra vỗ vai hắn một chút, kết quả liền nghe được Tiểu đáng thương từ trong miệng phát ra một tiếng "A ---" âm rung, thân thể còn lui về phía sau trốn một chút.
Vẻ mặt cậu cứng đờ, "Chắc chắn có chuyện rồi, cánh tay có phải bị trật khớp rồi không? Không được, chúng ta vẫn nên đi bệnh viện xem sao."
"Còn chưa tan học."
"Xin nghỉ phép trước!"
Ôn Hi nắm lấy tay Tư Cảnh liền đi ra ngoài, nhưng đột nhiên dường như nhớ tới xoay người lại, hung hăng nói với Chu Bình đang còn nằm trên mặt đất:" Tư Cảnh nếu có bị một chút vấn đề gì, tao liền lột da của mày!"
Bị quăng ngã đến thất điên bát bảo bây giờ còn chưa bình thường thường lại được, Chu Bình nhe răng trợn mắt che lại sườn bụng, một câu phản bác cũng không thể nói.
Ôn Hi trên mặt mang theo hoang mang cười gượng hai tiếng, "Không phải bác sĩ, thật sự không có việc gì sao, nếu không thì chú thử chụp rồi cẩn thẩn kiểm tra lại xem sao."
"Thật sự không có việc gì."
"Nhưng cậu ấy bị túm một chút, lúc ấy mặt mũi trắng bệch.

"
" Có lẽ chỉ là do kéo cơ thôi, nhưng lúc đó nó không có thuyên giảm, thực sự không sao đâu "
"Thật vậy chứ? Bác sĩ chú nhìn nhìn lại đi, bạn cháu mới xuất viện không lâu, vết thương trên đầu còn chưa có khỏi đâu, có phải vừa mới bị kéo một chút dẫn tới miệng vết thương trên đầu bị chảy máu không?"

Bác sĩ bất đắc dĩ thở dài, "Tôi có thể lý giải tâm tình của cậu, nhưng thật sự không có việc gì ảnh hưởng đến cái đầu bị thương của cậu ấy, sẽ không có việc như vậy đâu bởi vì nó sẽ không bị chảy máu nếu cánh tay bị kéo, cái khác không nói, trên băng gạc có máu hay không cậu còn nhìn không ra sao?"
Ôn Hi còn muốn nói gì đó, lại bị Tư Cảnh lôi kéo cánh tay, "Tôi thực sự không sao."
Nghe được lời này, Ôn Hi chỉ có thể chấp nhận, "Được rồi, bất quá nếu có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói cho tôi biết." Nói xong mới nhớ tới thiết lập nhân vật của mình, thanh âm nhanh chóng cứng rắn bổ sung "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, tôi không.

còn có ý gì khác, chỉ là nếu cậu xảy ra chuyện ta khẳng định cũng chạy không được, ba mẹ tôi sẽ lải nhải chết tôi."
Tư Cảnh thu liễm biểu tình," Tôi biết.

"
Nếu không có việc gì, Ôn Hi liền mang Tư Cảnh trở lại trường học, nhưng chưa kịp quay lại lớp đã bị giáo viên gọi đi rồi.
Quét một vòng văn phòng tràn đầy người, Ôn Hi theo bản năng tiến lên một bước che phía trước Tư Cảnh, "Thưa cô, có việc gì sao ạ?"
"Cô muốn biết một chút về ngọn nguồn lần xung đột này của mấy đứa."
Một người phụ nữ ăn mặc giống cây thông Noel đột nhiên xông ra, chỉ vào mũi Ôn Hi bắt đầu mắng: "Xung đột cái gì, chính là tiểu tử này đánh, Chu Bình nhà chúng tôi là bảo bối cả nhà yêu thương nhất, tôi với ba nó còn luyến tiếc sờ vào đầu ngón tay của nó, nhìn chỗ xanh chỗ tím trên người con tôi xem, tôi nói cho cậu biết, chuyện này không yên đâu! "
" Mẹ Chu Bình cô không cần kích động, chúng ta trước hết nghe mấy đứa nhỏ nói như thế nào đã." Cô giáo trấn an người phụ nữ một câu sau đó mới nhíu mày hỏi," Ôn Hi, rốt cuộc tại sao lại thế này? Em có phải đã đánh Chu Bình hay không?"
Ôn Hi thẳng thắn mà ngắn gọn mở miệng: "Cậu ta muốn đánh em, kết quả chính mình không đứng vững rồi tự ngã xuống, thế thôi."
Dừng một chút, khóe miệng cậu lấy ra một độ cung thật nhỏ, "Không có chạm vào mà cũng ăn vạ, lúc ấy trong lớp nhiều người nhìn thấy rõ mọi chuyện"
Không đợi cậu nói xong, nữ nhân liền lập tức hùng hùng hổ hổ gào lên, "Cậu nói bậy, nhà ta thường thường như thế nào mà lại động thủ trước! Trông cậu không giống học sinh ngoan chút nào, cái cái, nhìn cái bộ dạng hồ ly kia xem, tuổi còn nhỏ đã nói dối đầy miệng rồi, không biết xấu hổ!"
Ôn Hi bị bà ta mắng trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại, lấy lại tinh thần đang muốn phản kích lại, trước người đột nhiên xuất hiện một bóng dáng.
Thiếu niên thanh âm dứt khoát, "Thưa cô, cô mặc kệ để vị gia trưởng này ở đây vũ nhục Ôn Hi sao? Chẳng lẽ bởi vì cha mẹ Ôn Hi hiện tại đều ở nước ngoài không về không thể vì cậu ấy chống lưng sao? Nhưng ba mẹ cậu ấy không về được, em nghĩ hiệu trưởng vẫn rất nguyện ý quản việc này.


"
Vẻ mặt của giáo viên thay đổi," Tư Cảnh, em đang nói cái gì vậy, hiệu trưởng bận rộn như vậy "
" Tôi còn chưa có bận rộn đến như vậy.

" Đáng lẽ ra phải đang ở cao trung, hiệu trưởng đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn lập tức tỉ mỉ nhìn Ôn Hi từ trên xuống dưới, quan tâm hỏi, " Trò có sao không a?"
Ôn Hi lắc đầu, "Em không sao cả, nhưng Tư Cảnh có sao, vết thương trên người cậu còn chưa bình phục, vừa rồi lại bị Chu Bình nhục mạ, còn lôi kéo đến cánh tay, em vừa mới dẫn cậu ấy từ bệnh viện trở về"
" Em cũng không biết vì cái gì, vừa trở về liền bị nói là đánh Chu Bình, bác gái này còn buông lời nhục mạ em một hồi, em thật sự rất choáng váng."
Hiệu trưởng vỗ về cậu, thanh âm ôn nhu nói:" Chuyện này thầy sẽ tìm công đạo cho trò, đừng nghĩ nhiều như vậy, các trò về lớp nghỉ ngơi trước, nếu cảm thấy không thoải mái thì về nhà cũng được.

"
"Dạ vâng."
Hai người rời khỏi văn phòng, Ôn không khống chế được cười một tiếng, "Tư Cảnh, chúng ta vận khí thật tốt, hiệu trưởng cư nhiên lại tới, nếu ông ấy không tới, cái cô giáo lập dị bất công kia không biết chừng muốn thế nào đâu."
Căn cứ vào ký ức., chủ nhiệm lớp kia vẫn luôn không thích nguyên thân, cảm thấy nguyên thân chỗ nào cũng không tốt, chẳng qua vẫn không thể tùm được lý do chính đáng để bắt lỗi, chuyện ngày hôm nay nếu không phải hiệu trưởng là người quen biết cũ của ba mẹ tới, cậu sợ rằng bản thân phải bị ấn đầu xin lỗi rồi.
Đang đi cậu bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, cậu thực sự không khó chịu sao?"
Tư Cảnh lắc đầu, "Không khó chịu."
"Thật kỳ lạ!" Ôn Hi hướng hắn lè lưỡi, ngón tay chọc chọc vào mặt hắn, "Cậu đi soi gương đi, mặt cậu bây giờ trắng như tờ giấy, hay là không trở về lớp học, ra sân thể dục hít thở không khí đi."
"Được."
Hai người ở bên bồn hoa tìm được một vị trí khá tốt, mới vừa ngồi xuống, Ôn Hi liền nghe được thanh âm Tiểu đáng thương, "Ôn Hi, cậu vì sao không chơi cùng với đám người Chu Bình nữa vậy.

"
Ôn Hi thuận miệng đáp:" Nào có nhiều cái vì sao như vậy, chỉ là không muốn nghĩ tới thôi.

"

" Vậy thì "
" Cậu đừng có nằm mơ a, tôi không có ý định làm bằng hữu với cậu đâu, chịu đựng hết tháng này chúng ta liền đường ai người nấy đi, tôi với cậu cũng không phải cùng một loại người, cùng chơi với nhau cũng không được! "
" Tôi biết, tôi vẫn luôn biết."
Trộm nhìn Tiểu đáng thương, lông mi yếu ớt run rẩy như là cánh bướm vậy, trái tim Ôn Hi như rỉ máu.
Cậu hình như nói hơi nặng lời thì phải? Nhìn bộ dáng này của Tiểu đáng thương, giống như một quả cà tím bị đánh tan bởi sương giá.

Nhưng nguyên thân chính là có tính cách như vậy, nếu tùy tiện thay đổi tính tình mới dễ dàng gây ra vấn đề lớn, phải làm từng bước một, tháng này qua tháng khác, nhưng lời nói vừa rồi của cậu quả thực có chút quá đáng.

cậu nên khéo léo uyển chuyển hơn một chút, lần sau nhất định phải chú ý.
Ôn Hi ở nơi đó đang tự khắc sâu kiểm điểm, không hề có chú ý tới ánh mắt ôn nhu của người bên cạnh.
Hai ngày sau, tin tức về việc Chu Bình chuyển trường lan truyền trong trường.
Ôn Hi lại không để tâm chút nào, dù sao ngày đó hiệu trưởng nói muốn cho cậu một công đạo, Chu Bình bị ép chuyển trường là chuyện bình thường, hơn nữa bởi vì đám bạn xấu này cũng không tới tìm cậu nữa, đây đương nhiên là một truyện siêu siêu siêu đại tốt, cậu quả thực muốn đốt pháo chúc mừng một chút.
Nhưng mà thực mau cậu liền cười không nổi.
Chủ nhiệm mới của lớp đem cậu cùng Tư Cảnh hai người gọi vào văn phòng, ôn ôn nhu nhu bắt đầu "ngôn ngữ công kích", phảng phất Bồ Tát niệm kinh, cậu đứng ở đó nghe suýt nữa thì ngủ, nhưng một câu cuối cùng của đối phương có thể gọi là câu tổng kết trực tiếp làm cơn buồn ngủ mà cậu đang sở hữu tất cả đều bay đi.
"Cô à, cô nói cái gì?!"
Tân chủ nhiệm lớp tuổi tác không lớn, nhưng lại rất kiên nhẫn, giống mấy đại tỷ tỷ mỉm cười lặp lại một lần, "Cô nói, cô muốn chuyển chỗ của hai đứa, cho hai đứa ngồi cùng với nhau, cùng nhau tiến bộ.

"
Ôn Hi vô thức liếc mắt nhìn Tư Cảnh bên cạnh, trầm tư một hồi: " Cái này, Trương lão sư, nếu không vẫn là thôi đi, em ngồi một mình một tòa thành thói quen rồi, đột nhiên nhiều người cùng một bàn em sợ không thích ứng được "
Trương Đường đưa mắt đảo qua giữa hai người, cười khẽ nói: "Cô chỉ nói một câu thôi, cụ thể thì còn muốn xem tự hai đứa nữa, nghe nói hai đứa có quan hệ không tồi, có thể trở về thương lượng một chút, ngày mai cho cô đáp án."
Ra khỏi văn phòng, Ôn Hi dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay người bên cạnh, "Tư cảnh, cậu vừa rồi sao không nói một lời nào vậy?"
Dừng lại bước chân, Tư Cảnh hơi hơi nheo mắt lại, ánh mắt tối dần, nhàn nhạt mở miệng: "Cậu không muốn ngồi cùng với tôi?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi