SAU KHI XUYÊN THƯ, CỐ CHẤP TRÚC MÃ TRỌNG SINH


Ôn Hi bị hắn hỏi sửng sốt, "Cái kia thực sự không phải..." Hô hấp ngưng lại, cậu cau mày hỏi lại: "Chẳng lẽ cậu muốn ngồi cùng bàn với tôi?"
Tư Cảnh nhìn ánh mắt hoang mang trong suốt của cậu, đôi mắt rũ xuống mím môi, " Không muốn."
Câu trả lời đúng như dự đoán, Ôn Hi cũng không có gì ngoài ý muốn, theo ý tứ của hắn nhún nhún vai, "Cái kia không thể được, cậu cũng không muốn, tôi cũng không muốn, vậy ngồi cùng nhau làm gì?"
Không khí đột nhiên trở nên có chút nặng nề.
"Bá phụ, bá mẫu hẳn là hy vọng nhìn thấy hai chúng ta ở chung hòa hợp, cùng nhau tiến bộ."
Ôn Hi: "..."
Cậu thế mà lại quên mất chuyện đó.
Bởi vì sự việc của Chu Bình hiệu trưởng bên kia nói không chừng đã liên lạc với phụ huynh nguyên nhân, nếu họ đột nhiên quay về rồi lại rời đi đột ngột, thì cậu không phải là không còn cớ để thân cận Tiểu đáng thương sao.
Vốn dĩ cậu chỉ muốn làm cho Tiểu đáng thương thoải mái một chút mà không quá căng thằng, nhưng hiện tại vừa thấy, có vẻ như cậu đã suy xét quá ít
Nhưng mấy lời cự tuyệt vừa nói cả rồi, bây giở rút lại, tựa hồ có điểm mất mặt a.
Hơn nữa, nguyên thân cũng không phải là kiểu tình tình vừa bị nói mà đã chịu thua, cậu như thế nào mới có thể không dấu vết sửa miệng đồng ý cùng với Tiểu đáng thương ngồi chung đây?
Lông mày không tự giác giật giật, cậu vô thức phồng má, bộ dáng xuất thần rõ ràng
Tư Cảnh bình tĩnh nhìn hắn, thanh âm bình đạm nhắc nhở: "Ý của cô chủ nhiệm là thành tích của tôi tốt hơn cậu một chút, nên tôi có thể bổ túc cho cậu."
" Cậu bổ túc cho tôi?!"
Ôn Hi đột nhiên phản ứng lại, đúng vậy, nửa tháng sau còn có một kỳ thi, cậu thật ra không quan trọng lắm, nhưng Tiểu đáng thương này lại vừa xin nghỉ lúc bị thương còn muốn đi làm thêm nữa, chương trình học sợ là đã bị bỏ qua rất nhiều.
Tròng mắt xoay chuyển, cậu thay một bộ biểu cảm kiêu ngạo, "Tôi đó là lười học thôi, nếu như tôi nghiêm túc 1 giây thôi thành tích của tôi liền đi lên như ngồi tên lửa, còn cần học bù? Tôi có dạy bù cho cậu cũng không kém nhiều đâu."
Mới vừa nói xong cậu liền phát hiện đôi mắt ngăm đen của Tư Cảnh nhìn mình không chớp, nhưng khóe môi lại treo một nụ cười như có như không.

Không biết sao, Ôn Hi lại cảm thấy mình giống như đang bị giễu cợt, không cam lòng trợn tròn mắt, "Cậu đây là phản ứng cái gì vậy, không tin sao? Có dám đánh cược không!"
Tư Cảnh hỏi: " Đánh cược gì?"
Ôn Hi hơi suy tư liền cười nói: "Người thua đáp ứng thắng người làm một chuyện, dám không?"
Cậu tạm thời không thể tưởng tượng được sẽ làm gì Tiểu đáng thương, nhưng chưa biết trừng tương lai sẽ có yêu cầu, làm người mà, phải nhìn xa trông rộng một chút.
Tư Cảnh nhìn cậu, có ý chỉ đích hỏi lại: "Bất cứ cái gì cũng được?"

Ôn Hi cho Tư Cảnh là đang nghĩ đến những cảnh bị ức hiếp trước kia, vì thế vội vàng nói thêm: "Đương nhiên là tôi sẽ không để cho cậu làm chuyện phạm pháp hoặc là tự mình đi hại mình đâu, yên tâm, tôi nhất định sẽ nói điều gì đó mà loại bánh bao mềm như cậu có thể làm được".

"
Tư Cảnh gật gật đầu, "Có thể."
Không nghĩ tới sự tình tiến triển thuận lợi như vậy, Ôn Hi trên mặt ngăn cười đến không ngăn được, "Đã có đánh cược rồi, tôi cảm thấy hai chúng ta vẫn là nên ngồi cùng nhau, đương nhiên, tôi không phải là muốn ngồi cùng bàn với cậu, nhưng tôi không yên tâm về cậu, vạn nhất cậu gian lận thì làm sao bây giờ
Nói nói cậu bông nhiên cảm thấy lời nói cảu chính mình hình như có điểm nào không đúng, vội vàng biện giải,: "Tôi không phải có ý nói cậu gian lận, chỉ là ngồi gần hơn chút thì các loại phương tiện trực quan hơn, cậu học tập hoặc là như thế nào tôi còn có thể giám sát".

Ôn Hi càng bôi càng đen, đang nghĩ ngợi cách để vãn hồi, liền nghe được Tư Cảnh lên tiếng trả lời.
"Được"
Đơn giản đến mức suýt chút nữa cậu cho rằng chính mình sinh ra ảo giác.
Chớp chớp đôi mắt, cậu ngừng câu chuyện, vỗ vỗ cánh tay của Tư Cảnh, "Vậy cậu về lớp trước đi, tôi đi tìm cô nói một tiếng."
Tư Cảnh nhìn bóng lưng đang bước đi vội vã của thiếu niên, bật cười lắc lắc đầu, hóa ra, thế mà không phải là một con chim cút ngốc nghếch.
Thực mau liền đên giờ tan học, Ôn Hi nhanh tay nhanh mắt bắt lấy bạn cùng bàn mới, " Cậu đi đâu vậy?"
Tư Cảnh khẽ liếc xuống, chỉ mấp máy môi, "Làm thêm."
"Sắp đến kì thi rồi, cậu hiện tại đừng đi làm, bằng không nếu tôi thắng cậu lại cảm thấy tôi không cần làm gì cũng thắng" Ôn Hi nói xong sợ đối phương không đồng ý, lại đem ra mấy lý do thường dùng mang ra," Chỉ là, ừm, mẹ tôi ngày hôm qua mới gọi cho tôi, nói cảm thấy là nên cho chúng ta một chút tiền tiêu vặt, tôi còn chưa có đưa cho cậu đâu"
Tư Cảnh không nói cái gì nữa, " Được rồi, tôi đi xin phép bà chủ "
"Tôi đi cùng với cậu, cậu chờ tôi một chút, tôi còn chưa thu thập xong đâu."
Tư Cảnh đứng ở bên cạnh, nhìn thiếu niên đem từng cuốn sách xếp vào, kéo khóa lên, cuối cùng từ trong bàn học lấy ra hai hộp sữa chua, "Hai hộp còn lại tôi uống không hết được, thưởng cho cậu 1 hộp, cậu thích vị nào? "
"Vị cam."
"Vừa hay tôi lại ghét vị cam, này."
Tiếp nhận hộp ở trên tay nhìn qua một vòng, Tư Cảnh nhắc nhở nói, "Cậu trước kia, rất thích sữa chua vị cam.

"Nhưng mà gần nhất, lại thích vị dâu hơn.

Ôn Hi mút một hồi, "Trước kia là trước kia, hiện tại không đổi khẩu vị được sao? Nếu cậu..."
Nếu cậu không ăn thì trả cho tôi, cậu muốn nói như vậy, nhưng nghĩ lại tưởng tượng, sợ chính mình vừa nói ra đối phương thật sự trực tiếp đem đồ vật trả cho mình, vậy không xong, vì thế cứng nhắc sửa miệng, "Nếu như cậu nghĩ hương vị dâu tây ăn ngon, ta cũng có thể đưa cái này cho cậu."
" Không cần.

"Tư Cảnh tự nhiên cầm cặp sách của thiếu niên lên," Thu dọn xong rồi liền đi thôi.

"
Ôn Hi lâm vào trầm tư cắn ống hút không để ý điều này, ngốc ngốc giống như một con rối gỗ đi theo đối phương ra khỏi phòng học.
Ôn Hi ngồi ở bên cửa sổ, đôi tay cầm một cái bánh mì chậm rì rì mà ăn.
"Không thích sao?"
Nghe thấy giọng nói, Ôn Hi lười nhác nâng mí mắt, nửa thấy là hình bóng quen thuộc, cậu lại cắn một miếng bánh mì, "Không có, rất thích."
Thanh niên cười tới gần một bước, "Cậu với Tư Cảnh là quan hệ gì vậy, cậu cư nhiên mỗi ngày đều tới cùng hắn."
"Bạn cùng lớp."
"Nào có bạn cùng lớp nào mà lại như hai người các cậu đâu."
"Anh không tin lại còn hỏi tôi?"
Lạp Hoa Sư: "......."
Thanh niên bị dỗi một câu cũng không thèm để ý, "Tiểu vương tử cậu đừng có hung như vậy, anh đây chính là đơn thuần muốn cùng cậu tâm sự "
Ôn Hi đem đầu quay sang chỗ khác," Tôi không muốn cùng anh tán gẫu.

"
Ngưởi này đây đã lần thứ mấy tìm tới mình rồi, thật là bám riết không tha, đều bị mình trong tối ngoài sáng chèn ép nhiều câu, vẫn còn cố dán lấy, có phải đầu óc không bình thường không?
Chưa kể ánh mắt của người này khiến cậu rất khó chịu, khiến cậu mạc danh nhớ tới cái thằng mập béo ú kia, cho dù biết rõ danh tính, cậu cũng sẽ không tiếp xúc quá nhiều với anh ta.

Nhưng đây đều là nhân viên làm công cùng Tư Cảnh, giả như nếu cậu không ổn định tính cách rồi nói gì đó, sau đó những người này lại trực tiếp quay lại nói cho Tư Cảnh, cậu làm sao có thể cùng ở chung với Tư Cảnh a
Anh ấy đã mất rất nhiều nỗ lực để trở thành như bây giờ, và anh ấy không thể sai lầm với những chi tiết nhỏ nhặt kín đáo như vậy.
Cậu đã phí bao nhiêu sức lực mới trở thành như bây giờ, cũng không thể tại đây chỉ bằng mấy cái chi tiếu nhỏ mà gây ra vấn đề
"Nào nào đừng có thái độ như vậy, tôi đều,,,"
"Đang nói chuyện gì vậy?"
Thanh âm Tư Cảnh đột nhiên xen vào.
"Cậu chậm chạp quá." Ôn Hi ghét bỏ hai miếng bánh mì còn dư lại nhét vào trong miệng, sau đó xách cặp sách lên, "Nhanh lên về nhà."
"Ừm."
Ngồi trên xe, Tư Cảnh nhìn sườn mặt của Ôn Hi, nhịn không được hỏi một câu, "Ở đó không vui sao?"
"Không có."
Nhìn Ôn Hi cơ hồ biến thành con cá nóc, Tư Cảnh lại hỏi: "Đây là đang tức giận sao?"
Ôn Hi nhướng mày, ngữ khí không tốt, "Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Tư Cảnh đầu tiên ngẩn ra, sau đó cúi đầu xuống, tùy ý để mái tóc không dài che khuất mắt, trong thanh âm lộ ra âm khàn khàn, "Tôi chỉ là muốn biết tâm tình của cậu tốt hay xấu, dù sao, thời điểm tâm tình cậu tệ đi, tôi đều rất xui xẻo "Lắc lắc đầu, giọng nói của hắn càng ngày càng thấp," Quên đi, ta không nên hỏi, thực xin lỗi."
Ôn Hi: "...!"
Xong rồi, xong rồi cậu cái này không suy nghĩ tốt lại dọa đến Tiểu đáng thương rồi! Nhìn thấy bộ dạng thiếu niên tràn ngập ủ rũ, cậu cảm thấy có chút bất lực, gần như hoảng loạn lục lục túi cùng cặp sách, rốt cuộc, ở một cái vách túi tìm được 2 cái kẹo.
Thanh thanh giọng nói, cậu đưa tay vói qua, ghét bỏ bĩu môi, "Tôi tìm kẹo cho tôi kết quả cư nhiên nhảy ra vị cam, hazzz, thật xui xẻo, cho cậu ăn đấy."
Đợi vài giây thấy Tư Cảnh không phản ứng, cậu cường ngạnh nắm lấy tay đối phương, đem kẹo nhét vào lòng bàn tay ấm áp của thiếu niên, "Đưa cậu ăn thì ăn đi, cậu bị ngốc hay là lỗ tai không rõ?"
"Tôi không định bắt nạt cậu, cậu không cần khẩn trương, tôi đã nói rồi, trước khi ba mẹ tôi trở về, khoảng thời gian này tôi đều sẽ không làm gì cậu đâu." Vội vàng giải thích xong, vô thức móc nghéo ngón tay hắn một cái, "Chỉ là tôi không có thích người kia, ánh mắt và thái độ của anh ta khiến tôi rất không thoải mái."
Ánh mắt Tư Cảnh dừng ở lòng bàn tay chính mình, giống như vô tình lẩm bẩm, "Đại khái là bị cậu thu hút, mê hoặc.

"
Ôn Hi hô hấp rất nhỏ dừng một chút, "Cậu đây là đang khen tôi à?"
Cậu như thế nào lại cảm thấy được Tư Cảnh là đang tự rẽ mình vào một góc đường tự hại chính mình vậy
Tiểu đáng thương có phải là không tiếp xúc với bạn cùng bạn nhiều, cho nên lời nói khen người khác đều không giống người thường.
Nhưng không sao cả, dù sao thì cậu cũng không thực sự bận tâm.
Ánh mắt nhìn qua một cái, bỗng nhiên phát hiện Tư Cảnh đang ngẩn người, cậu nhịn không được dùng cánh tay đẩy đẩy, "Đang suy nghĩ gì vậy?
Tư Cạnh nắm ngón tay lại, đút tay vào túi, " Không có việc gì.


"
" Thật sao? "Ôn Hi cúi người, vặn người nhìn Tư Cảnh, cảm thán gật gật đầu," Ừm, sắc mặt vẫn ổn, miệng vết thương cũng không chảy máu.

"
đang đánh giá thiếu niên.

bỗng nhiên phanh gấp một cái, Ôn Hi khống chế không được trực tiếp ngã quỵ trên người Tư Cảnh
"A u!"
Tư Cảnh biểu tình biến đổi, khẩn trương nắm lấy cánh tay cậu, "Cậu đập vào đâu à? Có nơi nào đau không?"
"Không có".

Tuy rằng đụng vào một chút có chút choáng, Ôn Hi ôm đầu xua xua tay, vừa muốn đứng dậy lại bị ấn trở về.
Cậu kinh ngạc thấp giọng gọi một tiếng, "Tư Cảnh?"
Còn không có nghe được câu trả lời của thiếu niên, giọng nói xin lỗi của tài xế đã truyền đến, "Thực xin lỗi thiếu gia, mới vừa có hai người đi ngang qua đường, bất đắc dĩ phải phanh gấp, cậu không có việc gì chứ?
" Không sao.

"Ôn HI đầu gối trên đùi Tư Cảnh, một lần nữa chớp chớp mắt, "Tư Cảnh?"
Tinh tế phun ra một hơi, Tư Cảnh lúc này mới nói: "Cậu nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút đi, dù sao cũng bị đụng vào đầu."
Vốn muốn nói bản thân mình không có việc gì, nhưng cảm nhận được lực đạo trên tay Tiểu đáng thương, không biết sao Ôn Hi từ bỏ cãi cọ, điều chỉnh tư thế để chính mình nằm thoải mái hơn chút
Đây chính là tiểu đáng thương chủ động thân cận với mình, cự tuyệt chính là ngu ngốc.
Chóp mũi ngửi thấy mùi hoa nhài nhàn nhạt dễ chịu, Ôn Hi nhắm hai mắt tinh thần càng thả lỏng hơn, bất tri bất giác hô hấp liền đều đều, ngủ rồi....
Tư Cảnh nhìn khuôn mặt ngủ say thiếu niên, vô thức nâng tay lên, đầu ngón tay chỉ cách hai má trắng sứ chỉ có mảy may......
- ---------------------------------------
Mận: Thằng con tôi nó cáo già quá!!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi