SAU KHI XUYÊN THƯ TA BỊ BẮT SẮM VAI TRA A

Thẩm Hàm Chi cùng cô bé trở về biệt thự đã hơn chín giờ tối, đội ngũ tạo mẫu vẫn đang đợi trong biệt thự, bọn họ cẩn thận tẩy trang cho Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn. Quần áo, phụ kiện trang sức đều để lại, dù sao thì Thẩm Hàm Chi đã thanh toán tất cả, trong đó thứ đáng giá nhất chính là chiếc vương miện của cô bé, trị giá hơn năm ngàn vạn.

Thẩm Hàm Chi cầm lấy vương miện đưa cho cô bé xem: “Vương miện được làm bằng bạch kim và tất cả ở trên đều được khảm kim cương. Chỉ riêng chiếc vương miện này cũng có thể mua được Trang viên Hoa Hồng.”

Cô bé mở to mắt, cầm lấy chiếc vương miện trên tay, cẩn thận nhìn nó: "Cái này quý giá như vậy à? Chị ơi, vậy chị mau cất nó đi.”

Thẩm Hàm Chi chọc vào lúm đồng tiền của cô bé, cười nói: “Cái này là chị mua cho em, em cứ giữ đi.”

"Nhưng mà, nó quá quý giá." Cô bé nhìn chiếc vương miện trong tay, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Thẩm Hàm Chi ôm cô bé vào trong lòng, cười nói: “Không quý, vừa vặn phù hợp với thỏ con của chị.”

“Chị.” Cô bé đã cố chịu đựng cả một buổi, cuối cùng cũng có thể nhào vào trong lòng ngực Thẩm Hàm Chi làm nũng.

Khi đang tắm Thẩm Hàm Chi bị hệ thống thúc giục mấy lần, cũng đã gần mười giờ tối, hôm nay cô vẫn chưa nhận được giá trị tra A. Thẩm Hàm Chi thở dài, thay đồ ngủ rồi nhận mệnh đi đến phòng ngủ của cô bé.

Cô nhẹ gõ vài cái lên cửa, "Tiểu Cẩn?"

“Chị, vào đi.” Cô bé đã sớm có chuẩn bị từ trước rồi, hôm nay chị còn chưa có hung dữ làm cho nàng không khóc lóc, nhất định sẽ đến tìm nàng.

Thẩm Hàm Chi chậm rãi đi đến bên giường, nhìn thấy cô bé đang chơi Anipop, cũng đã muộn rồi nên cô phải nhanh chóng bắt đầu mới được.

Thẩm Hàn Chi nhắm mắt lại, điều chỉnh tâm trạng, ngẩng đầu lên, cau mày nói: “Không phải chị đã nói với em uống nhiều nước hay sao? Em nói cho chị biết hôm nay em đã uống được bao nhiêu ly nước?”

Giọng điệu nghiêm khắc của Thẩm Hàm Chi rất nhanh đã thu hút sự chú ý của cô bé. Mặc dù cô bé biết Thẩm Hàm Chi có đam mê này, nhưng mắt của nàng vẫn theo thói quen mà đỏ hoe và nước mắt xoạch xoạch rơi xuống. Dù sao thì chị cũng thích nhìn nàng khóc, nàng cũng hiểu được.

Nhìn thấy cô bé khóc, Thẩm Hàm Chi lập tức ôm cô bé vào lòng, dịu dàng dỗ dành: "Không khóc, không khóc nữa. Giọng điệu của chị tệ quá, đã dọa cho thỏ con của chị sợ rồi phải không?"

Cô bé vừa sụt sùi vừa khóc, vùi mình vào trong lòng ngực Thẩm Hàm Chi: “Chị, có phải chị không thích em nữa hay không?"

Cô bé ủy khuất khóc lóc, Thẩm Hàm Chi nhanh chóng nhẹ nhàng dỗ dành cô bé: “Không phải, chị

thích Tiểu Cẩn của chị nhất, chị sai rồi, được không?”

Cô bé không ngừng khóc, nức nở liên tục: “Chị ơi, vậy chị dỗ dành em đi."

"Chị vẫn đang dỗ dành em đây, thỏ con, em đừng tức giận nữa, chị, chị xin lỗi em mà." Thẩm Hàm Chi xoа хоа lưng cô bé, nhẹ giọng nói.

“Như vậy không tính.” Cô bé cọ mặt vào cổ Thẩm Hàm Chi, “Em muốn hôn.”

Thẩm Hàm Chi mím môi không nói gì, cô nghĩ hôn cũng không có gì, nhưng mà cô và cô bé có phải đã hôn quá thường xuyên không?

Cô bé thấy cô không nói gì, vùi ở trong lòng ngực của Thẩm Hàm Chi khóc càng thương tâm, "Ô ô ô, chị không thích em, cũng không muốn hôn em."

Thẩm Hàm Chi hơi hé miệng, muốn nói lại thôi, dù sao thì mỗi ngày cô cũng phải hung dữ với cô bé một lần, cô thật sự cảm thấy có lỗi. Đã hơn mười giờ rồi, sớm dỗ ngọt thỏ con, còn để cho thỏ con nghỉ ngơi.

"Được, nghe theo Tiểu Cẩn của chị." Thẩm Hàm Chi nói xong hôn lên lúm đồng tiền nhỏ bên phải khuôn mặt của Ôn Cẩn.

Cô bé vui vẻ xoa xoa vai Thẩm Hàm Chi, nhưng cũng không muốn để cho chị được tiện nghi như vậy, cô bé lại nức nở nhìn về phía Thẩm Hàm Chi: “Chỉ được một lát, chị vốn dĩ không muốn dỗ dành em chút nào, chị cũng không muốn em nữa, ô ô ô."

Cô bé khóc thảm thiết đến mức trái tim Thẩm Hàm Chi gần như tan nát, cô ôm nàng thật chặt, tiếp tục dỗ dành: “Không có, chị sẽ luôn chăm sóc thỏ con của chị, em có thể ngừng khóc được không?”

Nói xong, Thẩm Hàm Chi lại hôn lên má bên trái, giữa trán của cô bé, sợ cô bé thấy chưa đủ, Thẩm Hàm Chi hôn cô bé liên tục năm sáu lần mới dừng lại, nhẹ giọng nói: “Có phải lần này được rồi không?"

Cô bé cảm thấy thất điên bát đảo vì nụ hôn của Thẩm Hàm Chi, nàng vốn dĩ biết làm nàng khóc chính là thú vui của chị, bởi vậy nên nàng cũng không thực sự buồn như vậy, khóc thành như vậy chủ yếu là để phối hợp với chị. Hiện tại được chị hôn mấy cái, cô bé thật sự không thể khóc được nữa, liền vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, rầm rì: “Được rồi, chị, em thích chị hôn em nhiều hơn."

Cô bé mềm mại nói, dù sao nếu nàng khóc, chị sẽ chiều chuộng nàng.

Quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe thấy Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng dỗ dành: “Được rồi, sau này chị sẽ thường xuyên hôn thỏ con, được không?”

“Dạ được, chị, chị phải giữ lời nhé.” Thỏ con rầm rì nhắc nhở cô.

“Được rồi, đều nghe theo Tiểu Cẩn của chị.” Thẩm Hàm Chi hôn lên đỉnh đầu của cô bé, nhẹ nhàng dỗ dành. Cô bé rất hưởng thụ, thoải mái đến mức không muốn ngồi dậy.

Sau khi ôm cô bé dỗ dành một lúc, Thẩm Hàm Chi nhìn thấy cô bé đã bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: “Vậy em đi ngủ sớm đi, sáng mai em còn phải đi học, được không?”

"Dạ." Thỏ con nhìn Thẩm Hàm Chi, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Nhìn thấy Thẩm Hàm Chi chuẩn bị rời đi, cô bé nhẹ nhàng nhắc nhở: “Chị, chị quên hôn chúc ngủ ngon rồi.”

Thẩm Hàm Chi lại trở lại giường, cúi xuống hôn lên lúm đồng tiền của cô bé, cô vừa định đứng dậy, lại bị cô bé vòng qua cổ của mình, cô bé hơi nâng người lên, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn lên một bên mặt của Thẩm Hàm Chi, "Chúc ngủ ngon, chị."

“Ngủ ngon, đi ngủ sớm đi.” Thẩm Hàm Chi cười nhẹ, chọc vào lúm đồng tiền của cô bé, cánh môi cô bé nhà cô thật mềm mại đến mức ngay cả khi nàng hôn lên mặt cô cũng mềm mại.

Thẩm Hàm Chi mỉm cười lắc đầu, đắp chăn cho cô bé, lúc này cô mới bước ra cửa phòng.

Thẩm Hàm Chi mới vừa rời đi, thỏ nhỏ vui vẻ lăn lộn trên giường hai vòng, lần này khóc thật sự rất đáng giá. Chị đã hôn nàng mấy cái, cô bé vui vẻ suy nghĩ, nàng thật sự yêu bộ phim truyền hình kia quá đi, đã dạy cho nàng rất nhiều điều.

Cô bé suy nghĩ rồi lấy điện thoại di động mở phần mềm phát video, tiếp tục xem tập tiếp theo.

Trong tập này, lớp của đàn chị và đàn em sẽ đi dã ngoại cắm trại. Từng người học sinh mang theo lều trại, ban ngày đàn chị và đàn em vẫn giả vờ xa lạ, thời điểm cả lớp chơi trò chơi hai người cũng ngồi cách nhau rất xa, như thể bọn họ trước nay chưa hề nói với nhau câu nào.

Sau khi ăn xong cơm chiều, các học sinh bắt đầu phần trò chơi. Một học sinh mang theo bánh xe roulette và quay bánh xe roulette. Mọi người bắt đầu chơi trò nói lời thật lòng hay là thử thách. May mắn của đàn chị gần như không được tốt, lần thứ nhất đã bị kim đồng hồ chỉ tới.

Nam sinh vừa mới quay bánh xe roulette, cười hỏi: "Học bá, cậu chọn nói lời thật lòng hay là thử thách."

Đàn chị rất là bình tĩnh mở miệng: "Nói lời thật lòng đi."

Mắt chàng trai sáng lên: “Trong số các bạn cùng lớp ở đây, có hình mẫu lý tưởng của cậu hay không?”

Đàn chị nhẹ nhàng gật gật đầu, "Có."

Đàn chị vừa nói xong, lập tức khiến cho mọi người xôn xao, phải biết rằng vị này ngày thường ở trong lớp chính là ít nói ít cười, là đóa hoa lạnh lùng của trường bọn họ, không nghĩ tới trong số bọn họ lại là hình mẫu lý tưởng của đàn chị.

Đàn chị bình tĩnh nhìn về phía đàn em đang ở đối diện. Đàn em lo việc riêng của mình đang ăn uống cùng các bạn cùng lớp xung quanh. Em ấy không nhìn cô, ánh mắt của đàn chị hơi tối.

Chơi thêm hai lượt nữa, đàn chị quả thật rất không may khi lại bị con trỏ chỉ vào. Các học sinh trong lớp tò mò vây quanh, muốn nghe chuyện bát quái của đàn chị.

Lần này người quay bánh roulette là một nữ omega. Cô ấy có chút thẹn thùng mỉm cười với đàn chị và bắt đầu hỏi: "Học bá, mẫu người lý tưởng của cậu là gì?”

Mọi người đều không dám hỏi những câu quá cụ thể, sợ đàn chị sẽ trực tiếp tức giận, đồng thời mọi người đều tò mò đàn chị đang nói đến ai, nhịn không được muốn bát quái một chút, đành phải hỏi một cách khéo léo.

Khóe môi của đàn chị cong lên thành một vòng cung khó nhận thấy, ánh mắt như có như không đảo qua đàn em, sau đó quay lại bình tĩnh nói: “Tôi thích những người bề ngoài ngây thơ nhưng lại chủ động quyến rũ ở chỗ kín đáo."

"Oa!"

Sau khi đàn chị nói xong, những người xung quanh đều kêu lên, dường như mọi người đều không ngờ rằng đàn chị lại thích kiểu người như vậy. Dù sao thì đàn chị cũng là một người ở trên cao không thể với tới.

Đối diện với đàn chị, vành tai đàn em trực tiếp đỏ bừng khi nghe được những lời như vậy, ngay cả chân cũng có chút mềm, "Chị lại bắt nạt cô."

Các học sinh chơi rất nhiệt tình, sau đó đàn chị cũng không bị chọn trúng nữa. Chẳng bao lâu, giáo viên sinh hoạt giục các học sinh về lều từng người nghỉ ngơi, trong trại dần dần trở nên yên tĩnh.

Khoảng 11 giờ tối, đàn em chỉ cảm thấy dây kéo lều của mình bị người từ bên ngoài kéo ra, rất nhanh, một bóng người quen thuộc đi vào.

Đàn chị rất bình tĩnh kéo khóa lều lại, chậm rãi di chuyển đến bên cạnh đàn em, nhìn chằm chằm vào con mồi trước mặt qua ánh sáng mờ ảo.

Nhìn thấy là đàn chị tới, trên môi đàn em nở nụ cười, cô xoay người ngồi lên trên đùi của đàn chị, vòng tay qua sau gáy đàn chị, nhỏ giọng nói: “Chị, em như vậy có được xem như là hình mẫu lý tưởng của chị không?"

Đôi mắt đàn chị tối sầm lại, cô đưa tay ấn đàn em vào trong lòng, hôn lên môi đàn em, một lúc lâu sau mới buông cô gái đang thở hổn hển ra.

Đôi môi của cô ghé sát vào tai của đàn em, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Chờ lát nữa nhớ nhỏ giọng chút, nếu bị các bạn cùng lớp nghe thấy sẽ không tốt đâu.”

Camera tối đen một mảnh, chỉ có tiếng thở kiềm nén và dồn dập. Sau vài giây, camera từ từ di chuyển về phía ngọn lửa đang cháy bên ngoài.

Cô bé rất tập trung quan sát, mặc dù vẫn có một số điều không hiểu, nhưng nàng cảm thấy đàn chị và đàn em rất tình cảm, hơn nữa đàn chị còn ôm đàn em vào lòng và hôn. Nàng cảm thấy đàn em có vẻ rất thoải mái khi được hôn. Cô bé lăn lộn trên giường hai vòng. Nàng cũng muốn chị hôn mình như vậy.

Nhưng cô bé không hiểu được từ "thở hổn hển" và " đống lửa" ở cuối. Nàng chỉ mới học ghép vần, làm sao nàng biết có thứ gọi là ẩn dụ?

Sau khi xem xong một tập phim truyền hình, cô bé cảm thấy hài lòng và ôm chăn ngủ ngon lành.

Thẩm Hàm Chi đánh thức cô bé vào sáng sớm hôm sau và bảo cô bé học với Lục Văn Trúc.

Còn bản thân thì phải đi đến công ty, nói chuyện với Chu Đan Thanh về vụ việc Chu Đan Thanh đã giải quyết xong. Thẩm Hàm Chi chọn ra hai người trong số hơn hai mươi người được phỏng vấn, hơn nữa để cho người đi điều tra rõ ràng về thông tin của hai người đó, sau khi xác nhận rằng bọn họ trong sạch, lúc này mới tuyển dụng hai người vào chức vụ thư ký cho mình.

Thẩm Hàm Chi dẫn hai người đến gặp Trương Lệ Lệ, "Thư ký Trương, Vương Tiếu và Lý Hiểu từ nay về sau cũng sẽ là thư ký của tôi. Để bọn họ làm cấp phó của cô, mau chóng làm quen với quy trình làm việc của công ty."

Sắc mặt của Trương Lệ Lệ không được tốt, Thẩm Hàm Chi

chưa bao giờ đề cập đến việc tuyển dụng thư ký mới với cô ta, điều này có nghĩa là Thẩm Hàm Chi không tin tưởng vào cô ta, cho nên cử hai người tai mắt này đến giám sát cô ta hay sao?

Trương Lệ Lệ gượng cười nói: "Thẩm tổng, trong công việc tôi đã phạm sai lầm gì sao? Tại sao đột nhiên lại tuyển thêm hai thư ký?"

"Không có, công việc cô đang làm hoàn toàn không có vấn đề, chỉ là trong tay cô có quá nhiều việc, tự mình làm thì cũng quá vất vả rồi, để cho những người mới này giúp đỡ cho cô, đừng suy nghĩ nhiều." Thẩm Hàm Chi nở một nụ cười dặn dò.

"Được rồi, Thẩm tổng, trước tiên tôi sẽ mang bọn họ đi làm quen với môi trường." Trương Lệ Lệ đành phải nói.

“Được rồi, các người đi đi.” Thẩm Hàm Chi nói rồi quay trở lại văn phòng, cô đã liên lạc với hai thư ký mới được tuyển dụng, cô yêu cầu bọn họ nhanh chóng nắm vững công việc phải làm. Qua một hai tháng nữa cô sẽ bắt đầu phải thanh trừng một nhóm người trong công ty.

Người có mối quan hệ chặt chẽ nhất với Trương Lệ Lệ chính là cha con Điền Văn Sơ và Điền Lỗi, Điền Văn Sơ là người ra quyết định của công ty, con trai ông ta Điền Lỗi là giám đốc dự án của công ty. Hai người này thường xuyên lén lút tiếp xúc với Trương Lệ Lệ, hơn nữa Thẩm Hàm Chi cũng không thích phương thức hoạt động kiểu gia đình, cha ở trong công ty thì không nói đi, lại còn đưa con trai vào. Đây là những con sâu mọt đáng lẽ phải bị loại bỏ.

Ngoài ra còn có chú hai và chú ba của cô, giữ lại bọn họ cũng là một mối tai họa. Nếu có thể bị loại bỏ cùng nhau thì tốt rồi, dù sao thì cô cũng không có quan hệ người thân với bọn họ.

Thời điểm Thẩm Hàm Chi đang suy nghĩ điều đó, tiếng chuông điện thoại trong tay đột nhiên vang lên. Cô liếc nhìn ghi chú của nguyên thân có viết chữ "Lão già".

Thẩm Hàm Chi khẽ cười một tiếng, xem ra là chuyện của tối hôm qua, có người đến chỗ ông nội của nguyên thân để cáo trạng đi.

Cô cũng không vội trả lời điện thoại mà để cho điện thoại đổ chuông bốn năm lần mới bắt máy.

"Thẩm Hàm Chi, cánh của cháu đã cứng cáp rồi phải không, cho nên không thèm quan tâm đến sự sống chết của Thẩm gia." Ông nghe truyền đến sự chất vấn của lão già đang nổi giận đùng đùng.

Thẩm Hàm Chi cũng không sốt ruột, ngữ khí vẫn bình tĩnh: “Ông nội nói đùa, nếu con thật sự không quan tâm đến sự sống chết của Thẩm gia, ông còn có thể sống tốt trong biệt thự ở ngoại ô thành phố được khôn, mỗi ngày còn có nhiều người chăm sóc ông như vậy?”

"Cháu, cháu đang là muốn bức tử ông già này mà. Ta đã vất vả nuôi cha cháu khôn lớn và sáng lập tập đoàn Thẩm thị, ngươi chính đối xử với ta như vậy sao? Thẩm Hàm Chi, sao cháu có thể đối xử với chính chú ruột của mình như thế được?"

"Con đã đối xử với bọn họ đủ tốt rồi. Nếu không có con, thứ rác rưởi như bọn họ đã sớm phải đi xin ăn trên đường rồi." Thẩm Hàn Chi tiếp tục nói, cô gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn, cảm thấy rất thoải mái.

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Hàm Chi: Rác rưởi thì nên ở trong đống rác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi