SAU KHI XUYÊN THƯ TA BỊ BẮT SẮM VAI TRA A

"Sao cháu có thể nói về chú của mình như vậy? Thẩm Hàm Chi, cháu có phải không muốn nhận người ông nội này là ta hay không?" Thẩm Viễn Thụ hổn hển nói, bị chọc cho tức giận.

"Cháu không có nói như thế, nếu ông cứ nhất định giải thích như vậy thì cháu cũng không thể làm gì được." Thẩm Hàm Chi nói rồi cúp điện thoại. Cô không phải là người nguyên thân nên cô không có kiên nhẫn lắng nghe lời giảng đạo của Thẩm Viễn Thụ.

Thẩm Viễn Thụ không nghĩ tới Thẩm Hàm Chi lại vô lễ như vậy, liền cúp điện thoại, tức giận đến mức phải uống hai viên thuốc trợ tim tác dụng nhanh rồi mới lấy lại hơi thở, ông nhìn hai đứa con trai ngồi đối diện, mắng: “ Ta vì các ngươi, cái mặt già này xem như mất hết rồi, Thẩm Hàm Chi bây giờ dám cúp máy ta, thật sự là phản rồi!

"Cha, xin hãy bớt giận. Trong tập đoàn Thẩm thị cũng chỉ có cha mới là người có thể trấn áp được Thẩm Hàm Chi. Cha nhất định phải tự chăm sóc tốt cho bản thân." Thẩm Kiến Tài khuyên nhủ.

Thẩm Viễn Thụ thở dài nặng nề, mấy năm nay ông ta đã sớm không còn nắm quyền nữa, Thẩm Hàm Chi gần như đã quét sạch tất cả người của mình trong công ty. Sở dĩ vừa rồi ông ta dám nói chuyện với Thẩm Hàm Chi bằng giọng điệu đó là bởi vì trong quá khứ đã làm như vậy với Thẩm Hàm Chi quá nhiều rồi, nhưng suy cho cùng, ông ta vẫn còn cho rằng mình là trưởng bối nên sẽ được giữ thể diện, nhưng bây giờ thì tốt rồi, ngay cả giữ thể diện cho mình cũng không cho nữa.

"Tập đoàn Thẩm thị đã phát triển mạnh mẽ hơn trong những năm qua, nhưng đứa trẻ Hàm Chi này ngày càng không nghe theo sự quản giáo của chúng ta. Ta thật sự rất thất vọng về nó." Thẩm Viễn Thụ đã dùng sức đập gậy xuống đất nhiều lần.

Thẩm Kiến Thiết cũng tức giận nói: “Con nghĩ nó đã bị ám ảnh bởi ma quỷ rồi. Từ khi kết hôn với sao chổi nhà Ôn gia đó, cả con người nó đều đã thay đổi rất nhiều. Ôn Cẩn nhất định đã không ít lần rót mê hồn canh cho nó.”

"Ôn Cẩn? Chính là con gái ngoài giá thú của Ôn gia sao?" Thẩm Viễn Thụ nhíu mày hỏi.

“Đúng vậy, Thẩm Hàm Chi bởi vì bảo vệ đứa con gái ngoài giá thú đó mà ngay cả một chút thể diện cũng không giữ cho con và Phạm tổng trong bữa tiệc tối từ thiện. Cha, chúng ta không thể để yên như vậy được. Bằng không sau này Thẩm thị sẽ có khả năng thật sự không phải do cha quyết định nữa." Thẩm Kiến Thiết tức muốn hộc máu nói.

Thẩm Viễn Thụ nặng nề thở dài, cắn răng nói: “Cho người nhìn chằm chằm vào nhà của Hàm Chi, chờ khi nó đi ra ngoài, mang con gái ngoài giá thú của Ôn gia đến đây cho ta xem, ta ngược lại muốn nhìn xem rốt cuộc là loại Omega gì mà lại có thể khiến Hàm Chi mê mẩn đến thần hồn điên đảo."

"Được, con lập tức cho người đi sắp xếp." Thẩm Kiến Thiết lộ ra vẻ cười rạng rỡ và lập tức sắp xếp.

Một lúc sau, thuộc hạ của Thẩm Kiến Thiết đã nghe ngóng được lúc này Thẩm Hàm Chi đang ở công ty, có một số văn kiện cần cô ấy ký tên, bây giờ trong biệt thự chỉ có Ôn Cẩn và một số người hầu.

Thẩm Kiến Thiết lập tức gọi điện cho thuộc hạ: “Cậu dẫn theo người đem con gái ngoài giá thú của Ôn gia tới. Lão gia tử muốn gặp cô ấy. Đúng rồi, biệt thự của Thẩm Hàm Chi có vệ sĩ, nếu thật sự không được, vậy thì hãy khống chế vệ sĩ, hôm nay nhất định phải đem người đưa đến”.

"Được rồi, Thẩm tổng, tôi hiểu rồi."

Người cầm đầu lập tức dẫn người lái xe vào khu biệt thự. Bởi vì trước đó Thẩm Kiến Thiết và Thẩm Kiến Tài đã đưa tài xế đến biệt thự nên nhân viên bảo vệ ở cửa lập tức cho họ đi. Một chiếc xe buýt nhỏ đi theo phía sau một chiếc Audi lái vào khu biệt thự, bọn họ nhanh chóng đến biệt thự của Thẩm Hàm Chi.

Trương Hạo nhìn thấy có xe đi vào, lập tức đi ra cổng biệt thự: "Các vị, Thẩm tổng còn đang ở công ty chưa có về, nếu muốn đến gặp Thẩm tổng thì buổi chiều mọi người hãy quay lại."

Thủ lĩnh Vương Khánh liếc nhìn Trương Hạo, vẫy tay với người phía sau, hai người tiến lên bắt Trương Hạo, nhưng thân thủ của Trương Hạo cũng không kém, Có thể một mình đánh tay đôi với hai người, người được Vương Khánh dẫn theo có tổng cộng tám người, để lại hai người đánh nhau với Trương Hạo ở bên ngoài, những người còn lại tiến vào biệt thự.

Dương Mạn và Lưu Phương nghe thấy có tiếng động bên ngoài, khi ra ngoài xem tình hình thì thấy bên ngoài đang có người đánh nhau.

Ánh mắt của Vương Khánh nhìn vào hai người, hỏi: "Ôn Cẩn ở đâu? Lão gia tử kêu chúng tôi tới đây đón cô ấy đến nhà cũ.”

Dương Mạn không nói gì, Lưu Phương thấy hình thức không đúng, hỏi: "Các người muốn làm gì?"

"Không làm gì cả, lão gia tử là ông nội của Thẩm tổng, ông ấy chẳng qua là muốn gặp Ôn tiểu thư mà thôi, không cần phải khẩn trương." Vương Khánh nhìn một lượt khắp đại sảnh rồi ra lệnh cho thuộc hạ: " Các người đi gõ cửa từng phòng mời Ôn tiểu thư ra đây.”

Mấy người lập tức hành động, thấy tình thế không ổn, Lưu Phương vội vàng ngăn cản, "Các người gọi đây là mời à? Các người đây là đang đột nhập vào nhà riêng."

Vương Khánh ra lệnh cho hai Alpha khống chế Lưu Phương và Dương Mạn, trong khi đó những người còn lại đi gõ cửa từng phòng.

Ôn Cẩn và Lục Văn Trúc vẫn còn đang học bính âm và đánh vần trong thư phòng, thì bị tiếng ồn ào hỗn loạn bên ngoài làm phiền. Chẳng bao lâu sau có người đến gõ cửa, sau đó đẩy cửa bước vào.

Vương Khánh dẫn theo người đi vào, "Vị nào là Ôn Cẩn Ôn tiểu thư? Lão gia tử mời ngài đi đến nhà cũ một chuyến."

Cô bé nhìn thấy có người tới, rụt rè nói: “Là tôi, nhưng mà chị vẫn chưa trở về, tôi lại không quen biết các người.”

"Ôn tiểu thư không cần lo lắng. Tôi là thuộc hạ của chú hai Thẩm tổng. Thực sự là lão gia tử muốn gặp cô, xin mời.” Vương Khánh nháy mắt với người phía sau, mấy người đó tiến tới.

"Ôn tiểu thư, cô đừng làm khó chúng tôi. Chúng tôi cũng chỉ là những người làm công bình thường mà thôi. Xin hãy đi cùng chúng tôi." Vương Khánh nháy mắt với cấp dưới của mình, những người cấp dưới từ phía sau đẩy Ôn Cẩn.

Lục Văn Trúc vừa định bước tới ngăn cản, lại bị Vương Khánh chặn lại: “Vị tiểu thư này, đây là chuyện gia đình của Thẩm gia, không liên quan gì đến cô. Tôi khuyên cô đừng nên xen vào việc của người khác."

"Ôn tiểu thư, mời, tôi khuyên cô vẫn nên tự mình đi, đừng ép người của tôi ra tay." Vương Khánh lạnh lùng nhìn về phía Ôn Cẩn nói.

Ôn Cẩn chỉ cảm thấy những người này không phải là người tốt, nàng cũng chưa bao giờ nghe chị nhắc đến lão gia tử, nhưng nếu không đi theo những người này, bọn họ nhất định sẽ dùng sức cưỡng chế đem nàng mang đi.

Ôn Cẩn cắn chặt răng bước ra khỏi phòng, bây giờ nàng cũng chỉ có thể hy vọng cô Lục hoặc là nhóm người dì Lưu mau chóng gọi điện cho Thẩm Hàm Chi.

Khi Ôn Cẩn xuống lầu, Lưu Phương và những người khác không có ở đó, Vương Khánh đã cho người mang Lưu Phương và Dương Mãn nhốt ở trong phòng, Trương Hạo cũng bị người của Vương Khánh khống chế, bất lực nhìn Ôn Cẩn lên xe cùng bọn họ.

Nhìn thấy những người đó rời đi, Lục Văn Trúc vội vàng gọi điện cho Thẩm Hàm Chi.

"Thẩm tổng, Tiểu Cẩn đã bị người bắt đi. Người đó nói rằng anh ta là thuộc hạ của chú hai cô, và nói rằng

lão gia tử muốn gặp Tiểu Cẩn." Lục Văn Trúc vội vàng nói.

"Tôi biết rồi, tôi lập tức dẫn người qua đó." Sắc mặt của Thẩm Hàm Chi lập tức lạnh xuống. Cô vẫn còn chưa có ra tay với những người này, nhưng những người này lại đem mục tiêu chuyển đến trên người của thỏ con.

Thẩm Hàm Chi lập tức cho người triệu tập hơn chục nhân viên an ninh của công ty, lái hai chiếc xe buýt nhỏ đi theo phía sau xe của mình

Ở bên kia, cô bé được đưa đến nhà cũ, Thẩm Viễn Thụ đang ngồi trên ghế sô pha giữa phòng khách, nhìn thấy đám người Vương Khánh đem Ôn Cẩn mang đến đây, Thẩm Viễn Thụ cau mày đánh giá nhìn Ôn Cẩn một lát, có chút khinh thường nói: “Cô chính là đứa con gái ngoài giá thú của Ôn Hằng Thu sao?"

Đôi mắt cô bé đỏ hoe, nàng lùi lại một bước. Cách những người này nhìn nàng không khác gì đám người Ngô Nghiên, nàng có chút sợ hãi.

Thẩm Viễn Thụ cười lạnh một tiếng: "Bây giờ lại sợ hãi. Nghe nói Hàm Chi gần đây đều không đến công ty là bởi vì cô? Nó thậm chí cũng không còn thân thiết với người nhà Thẩm gia chúng ta nữa. Cô thật sự rất bản lĩnh đấy.”

Cô bé chân tay luống cuống đứng ở tại chỗ: “Cháu không có làm gì cả.”

"Cô đừng có giả bộ đáng thương nữa, chúng tôi cũng không phải là Thẩm Hàm Chi." Thẩm Kiến Thiết tức giận nói.

"Đúng vậy, Ôn tiểu thư, cô cũng biết tình cảnh hiện tại của Ôn gia, loại người như cô không xứng ở bên cạnh Hàm Chi, Thẩm gia chúng tôi cũng sẽ không thừa nhận cô, tốt nhất là nên nhanh chóng ly hôn đi." Thẩm Kiến Tài liếc nhìn Ôn Cẩn nói.

"Ta nói cho cô biết, với giá trị con người của Hàm Chi, chỉ có Omega thuộc tầng lớp thượng lưu ở thành phố Nam Độ mới có thể xứng đôi Hàm Chi. Cô một đứa con gái ngoài giá thú cấp thấp, sao có thể xứng đôi với con bé được? Ta đã cho người đi điều tra cô, Ôn Hằng Thu đã đem cô giam cầm trong trang viên Hoa Hồng, cô thậm chí chưa đến trường dù chỉ là một ngày, cô là một người không có học, cho dù lớn lên xinh đẹp thì có ích lợi gì? Rồi sẽ có một ngày Hàm Chi sẽ chán cô thôi, hơn nữa ngày này sẽ nhanh chóng đến thôi." Thẩm Viễn Thụ đập mạnh cây gậy xuống đất.

Ôn Cẩn chân tay luống cuống đứng ở một chỗ, không ai trong gia đình chị thích nàng, cảm giác giống như nàng đã trở lại Trang viên Hoa Hồng. Nàng bị đám người Ngô Nghiên gọi đến đại sảnh xét xử, nàng giống như một con cừu non đang chờ bị làm thịt, hoàn toàn không có quyền lên tiếng.

Ôn Cẩn nắm chặt hai bàn tay, lấy hết can đảm ngước mắt nhìn Thẩm Kiến Tài: “Cháu thích chị, cháu sẽ không ly hôn với chị.”

"Cô còn dám mạnh miệng, cô đừng tưởng rằng có Thẩm Hàm Chi bảo vệ cô, thì chúng ta không thể làm gì cô." Thẩm Kiến Thiết tức giận chỉ vào Ôn Cẩn mắng chửi.

Tuy nhiên, giọng nói của ông ta chưa kịp ngừng thì tiếng ô tô gầm rú trong sân đã vang lên, Thẩm Hàm Chi nhanh chóng cùng những người khác xuống xe.

Cô nhanh chóng bước vào đại sảnh, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì mà lại gấp gáp như vậy? Tại sao ông lại mang Tiểu Cẩn đến đây khi cháu không có ở nhà vậy?”

"Hàm Chi cũng đến rồi à, mau ngồi xuống đi, chúng ta cũng không có ý gì khác. Cháu và Ôn Cẩn kết hôn, sau khi mọi chuyện đã kết thúc thì lão gia tử mới biết được, ông ấy tức giận là đúng, ông ấy chỉ muốn gặp Ôn Cẩn mà thôi, không có ác ý gì." Thẩm Kiến Tài thay đổi sắc mặt, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Thật sao? Tại sao dì ở nhà tôi lại nói với tôi rằng là người của chú hai ra tay? Bây giờ là xã hội pháp quyền. Chú hai, chú có ý gì?” Thẩm Hàm Chi lạnh lùng nhìn qua, thời điểm cô nói chuyện nắm lấy một tay của cô bé, vừa cầm vào tay nhận được lại là một mảnh lạnh lẽo, cô bé hẳn là đã bị dọa sợ rồi phải không?

"Là ông nội của cháu bảo ta đưa Ôn Cẩn tới đây, như thế nào? Cháu vì một người ngoài mà đối nghịch với Thẩm gia sao?" Bởi vì có lão gia tử ở đây, Thẩm Kiến Thiết càng nói càng mạnh mẽ.

Thẩm Hàn Chi nhéo nhéo lòng bàn tay của cô bé, cười nói: “Cũng không phải là không thể, trước đây là do tôi muốn giữ thể diện cho chú nên mới không có làm quá mức. Nhưng bây giờ xem ra, lòng tốt của tôi đều vô ích rồi. Chú hai, chú ba, bắt đầu từ tháng này trở đi tiền hoa hồng của công ty không liên quan gì đến các người nữa, hơn nữa tôi nghe bên bộ phận tài vụ nói trước đó hai người đã vay công ty hơn một ngàn vạn, trước kia tôi không có truy cứu, nhưng bây giờ có vẻ như hai người vẫn nên phải trả lại số tiền đó. Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đến xử lý.”

Ánh mắt cô sau đó rơi vào người lão gia tử, nhìn thấy gân xanh của lão gia tử bởi vì giận dữ mà nổi lên. Thẩm Hàm Chi chậm rãi nói tiếp: “Về phần ông nội, xem ra hiện tại ông cũng không có thiếu tiền, sau này cũng không cần phải mỗi tháng cho ông mấy trăm vạn kia nữa, tiền tiết kiệm của ông chắc hẳn cũng đủ rồi.

"Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi và Tiểu Cẩn về trước, các người có thể từ từ nói chuyện." Thẩm Hàm Chi cười lạnh nói.

Thẩm Viễn Thụ tức giận dùng sức đập gậy chống xuống đất mấy cái, thấy Thẩm Hàm Chi không ăn cứng, giọng điệu lại dịu dàng: “Hàm Chi, vì một omega, cháu thật sự không quan tâm đến ông nội sao?"

Thẩm Hàm Chi bình tĩnh gật gật đầu, "Vâng, không quan tâm."

Nói xong, Thẩm Hàm Chi nắm tay Ôn Cẩn đi ra ngoài, cô nói trôi chảy đến mức gần như không suy nghĩ gì mà buột miệng nói ra, thế cho nên khiến những người khác trong đại sảnh không kịp phản ứng.

Thẩm Kiến Tài là người phản ứng lại đầu tiên, nhanh chóng đuổi ra ngoài: "Hàm Chi, chú biết việc chúng ta làm hôm nay quả thực là không đúng. Chú xin lỗi Tiểu  Cẩn. Cháu hãy tha thứ chú và chú hai của cháu đi, chúng ta tốt xấu gì cũng là anh em ruột thịt của cha cháu, trước đây cũng đã từng vì công ty mà cống hiến."

"Cống hiến? Sau này không cần nữa." Thẩm Hàm Chi không để ý tới hắn, kéo Ôn Cẩn lên xe.

Trong đại sảnh, Thẩm Viễn Thụ tức giận ném chén trà: “ Đứa cháu gái bất hiếu Thẩm Hàm Chi này, cánh của nó quả thật đã cứng cáp rồi.”

"Con thấy nó chẳng qua là nói để hù dọa người. Nếu muốn cắt đứt tiền hoa hồng của chúng ta thì nó đã sớm ra tay từ lâu rồi. Còn cần phải đợi đến bây giờ sao?" Thẩm Kiến Thiết vẫn không quan tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi