Edit+beta: LQNN203
Trong khoảng thời gian sau đó, Lâm Âm còn bận rộn hơn, không phải cô luyện tập trong phòng tập thì cũng thảo luận với biên đạo, âm nhạc, vũ đạo, bao gồm cả Đế Hòa bên kia cũng cần được kết nối với nhau.
Ở giữa Phó Hào có đến xem tiến độ hai lần, Lâm Âm nghe Lưu Hiểu Thanh nói Tạ Trình cũng đến một lần, nhưng lúc đó cô đang tập vũ đạo không để ý anh tới.
Lưu Hiểu Thanh đưa nửa miếng sôcôla vào miệng: "Tôi nghĩ Tạ tổng rất coi trọng quảng cáo trò chơi này.
Anh ấy cứ đứng đó, bên cửa sổ, nhìn một cách nghiêm túc không chớp mắt."
Lâm Âm mở nắp chai nước khoáng, uống một ngụm nước, cầm khăn lau mồ hôi trên trán, ngồi trên sàn chỉnh lại giày múa: "Anh ta không nói gì sao?"
Lưu Hiểu Thanh lắc đầu: "Không biết, hình như là đã nói gì đó, nói với cô Trần, sau đó anh ấy rời đi."
Biết Tạ Trình là người thích bắt bẽ, Lâm Âm nhớ lại lần luyện tập trước đây của mình, cảm thấy cũng không tệ, không nói đến việc anh là người ngoài nghề, ngay cả một giáo viên dạy múa chuyên nghiệp cũng không tìm ra lỗi.
Bài múa《Trang Khương》này được hoàn thành bởi cô và giáo viên Trâu Tuyết Dương, một biên đạo múa nổi tiếng trong ngành múa.
Mỗi một động tác múa đều căn cứ theo cốt truyện, nghiên cứu nhiều lần mới có thể xác định được động tác.
Cô Trâu đã biên đạo rất nhiều bài múa cổ điển trong các phim truyền hình.
Các tác phẩm của cô đã xuất hiện trong trương trình Xuân Vãn vài lần, CCTV thậm chí còn dành cho cô một cuộc phỏng vấn cá nhân.
Lâm Âm rất tự tin trong điệu múa này, không nói đến một Tạ Trình, cho dù mười tám Tạ Trình vây quanh cô giám sát cô cũng không sợ.
Một lúc sau Trần Mỹ Hân bước vào, theo sau là một người đàn ông mặc vest.
Lâm Âm nhận ra người đàn ông này là trợ lý của Tạ Trình, hình như anh ta họ Vương, đã xuất hiện trong lần tuyển chọn trước.
Trợ lý Vương nói với Lâm Âm: "Tạ tổng bận việc nên về trước.
Hai ngày nữa tôi sẽ hoàn thành công việc nghiệm thu tiếp theo và chuẩn bị chặng nước rút cuối cùng cho buổi biểu diễn."
"Vậy thì, cô Lâm, chúng ta bắt đầu từ bây giờ đi."
Không hổ danh là trợ lý của Tạ Trình, cũng giống như sếp của mình, anh ta làm việc gì cũng gọn gàng, lạnh lùng, không một lời vô nghĩa.
Lâm Âm điều chỉnh trạng thái của mình, âm nhạc vang lên, hoàn chỉnh múa xong bài múa trong một lần.
Sau khi Lâm Âm xong, cô nhìn trợ lý Vương và phát hiện đối phương không hề xem cô nhảy mà đang quay video.
Trợ lý Vương giải thích: "Là cho Tạ tổng xem, tôi sẽ chuyển ý kiến của anh ấy đến cô."
Trần Mỹ Hân đến gần Lâm Âm: "Không có vấn đề gì với các động tác múa, một số động tác khó cũng được hoàn thành suôn sẻ.
Chỉ có một vấn đề mà Tạ tổng đã nêu ra ngay sau khi xem."
Lâm Âm nhíu mày: "Vấn đề gì ạ?"
Dù là chuyên nghiệp như thế nào, điều khó chịu nhất là người ngoài nghề hướng dẫn người trong nghề, nếu là giáo viên dạy múa hoặc đồng nghiệp đưa ra vấn đề, Lâm Âm sẽ nghe rất khiêm tốn và vui vẻ.
Tạ Trình là một thương nhân, anh biết bao nhiêu về múa?
"Cảm xúc," Trần Mỹ Hân nói, "Nửa đầu của điệu múa vẫn ổn.
Tình yêu, sắc đẹp, tài năng và cuộc hôn nhân của Trang Khương đều thể hiện tốt.
Ở đoạn sau, Trang Khương không được chồng của cô ấy là Vệ quốc quân sủng ái, trong lòng thập phần không vui, cảm xúc chưa tới."
Trong phần đầu tiên, Lâm Âm gần như tự mình nhảy múa nên rất thoải mái.
Về sau quả thực có chút khó khăn đối với cô, cô chưa từng trải qua cảm giác như vậy, tất cả đều được thể hiện bằng động tác cơ thể và kỹ năng diễn xuất.
Trần Mỹ Hân vỗ vai Lâm Âm: "Đương nhiên, em đã múa rất tốt rồi."
Trần Mỹ Hân luôn nghiêm khắc, ít khi khen ngợi người khác.
Chỉ có thể nói, Đế Hòa yêu cầu càng cao.
Người ta chi ra năm trăm vạn, họ cũng phải bỏ ra chất lượng tương đương.
Điều khiến Trần Mỹ Hân ngạc nhiên chính là Tạ Trình, quá nhạy cảm với cảm xúc, nhạy cảm hơn cả bà đã múa nhiều năm.
Hầu hết những người như vậy đều có một tuổi thơ bất hạnh.
Trần Mỹ Hân đưa mắt về phía Lâm Âm, việc quan trọng nhất bây giờ là luyện tập nửa sau của《Trang Khương》: "Tập lại một lần nữa, chú ý ấp ủ cảm xúc khi múa."
Lâm Âm nghiêm túc nghĩ, nỗi buồn của Trang Khương không thể được thể hiện theo cách thông thường.
Trang Khương khác với những người phụ nữ bình thường, lòng tự trọng của cô ấy rất mạnh, sự buồn bực của cô ấy phải được thể hiện một cách tinh tế và mạnh mẽ, điều này rất khó.
Lâm Âm đã múa nhiều lần, nhưng vẫn không thể đạt được hiệu quả như mong muốn.
Trần Mỹ Hân đang bận việc khác, trợ lý Vương đứng bên cạnh cầm điện thoại di động quay phim và truyền thông tin kết quả luyện tập của Lâm Âm cho Tạ Trình theo thời gian thực.
Cả buổi chiều, Lâm Âm không nghỉ ngơi một lúc nào ngoại trừ uống nước, cuối cùng khi cô cảm thấy mình đã múa ra khỏi môn đạo, Tạ Trình lại nói không được.
Đã như thế, một trung tâm thương mại gần đó bốc cháy khiến khu vực này bị mất điện trên diện rộng, điều hòa không thể bật được, cả không khí trở nên nóng bức.
Lâm Âm mồ hôi nhễ nhại, cả người nhớp nháp một cách khó chịu.
Cô miễn cưỡng nghỉ ngơi, chỉ ngồi trên sàn một hoặc hai phút trong khi chỉnh lại đôi giày múa của mình.
Mặc dù vậy, Tạ Trình vẫn không buông tha, phản hồi anh đưa ra luôn là hai chữ: "Không đủ."
Cuối cùng, ngay cả trợ lý Vương, người đóng vai trò là người truyền lời cũng không chịu nổi, nói nhỏ: "Cô Lâm, sao cô không nghỉ ngơi một chút."
Lâm Âm xoa xoa đầu gối đau đứng dậy: "Không cần."
Trợ lý Vương cảm thấy cô đã nhảy rất tốt, tốt hơn rất nhiều vũ công.
Không thể nào, Tạ tổng vẫn không hài lòng.
Buổi tối tám giờ, Lâm Âm rốt cuộc không kìm được nữa, múa nửa bài bỗng ngồi xuống dưới sàn nhà khóc.
Trợ lý Vương cả ngày đi theo Tạ Trình trong thương trường hỗn loạn giết người không thấy máu, chưa từng thấy cảnh tiên nữ khóc như vậy, đột nhiên hoảng sợ: "Lâm, cô Lâm."
Trợ lý Vương gọi điện cho Tạ Trình: "Tạ tổng, hôm nay muộn quá rồi.
Vị hôn phu của cô Lâm vẫn đang đợi cô ấy tan làm ở dưới lầu đoàn múa.
Đã đợi rất lâu."
Tạ Trình: "Để cô ấy tiếp tục múa."
Để thuận tiện cho việc liên lạc, hôm nay trợ lý Vương mở loa ngoài cả ngày, Lâm Âm nghe thấy giọng nói của Tạ Trình, từ trên mặt đất đứng dậy, đi về phía trước, vừa lau nước mắt vừa khóc: "Anh cố ý đúng không, anh cố ý làm vậy phải không!"
Người đàn ông bên kia hồi lâu không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, trợ lý Vương nghĩ điện thoại có vấn đề nên đưa điện thoại lên tai nghe thử, bên trong đột nhiên có tiếng động.
"Không phải."
Trợ lý Vương giật mình vội vàng lấy điện thoại ra khỏi tai, anh ta luôn cảm thấy hai chữ này không phải thốt ra từ miệng của Boss, ít nhất anh ta chưa từng nghe Boss nói với giọng điệu như vậy.
Dường như phát ra từ sâu trong cổ họng anh qua những tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Âm lau nước mắt, nói với một chút nghẹn ngào sau khi khóc: "Bởi vì tôi đã không cho anh mặt mũi trong bữa tiệc đính hôn, tôi đã làm cho anh bị người ta chê cười, để cho người khác biết anh thậm chí còn nhận nhầm bạch nguyệt quang của mình, vì vậy anh cố tình chỉnh tôi."
Cô có tính cách ôn hòa, ít cãi cọ với người khác, không bao giờ to tiếng hay than phiền.
Lúc này khi cô lên án, giọng nói của cô bất giác mang theo một chút ủy khuất.
Đầu dây bên kia im lặng kéo dài.
Trợ lý Vương lại nghĩ điện thoại bị hỏng nên đưa lên tai nghe.
"Không phải."
Đột nhiên nói, trợ lý Vương lại run lên vì sợ.
Tạ Trình đứng trước cửa sổ sát đất của văn phòng trên tầng 48, nhìn ánh đèn đêm rực rỡ ở Uyển Thành, anh cho rằng cô đang nói dối.
Khi cô có người đàn ông mình thích, cô liền không muốn thừa nhận quá khứ của họ nữa.
Anh nhìn bóng mình phản chiếu trong tấm kính, vừa áp chặt điện thoại vào tai, vừa thèm thuồng nghe giọng nói và hơi thở của cô, đồng thời chán ghét bản thân vì sự hèn mọn và xấu tính.
Hai thứ tình cảm này đan xen vào nhau, giống như một bàn tay vô hình nhéo vào tim, khiến anh đau đến khó thở.
Khi nói, giọng của anh lạnh đến mức như nhúng vào nước đá, cũng giống như tất cả những người bố khó hầu hạ nhất, không có chút nhân tính nào: "Tập cho tốt, đừng bắt vị hôn phu phải đợi lâu."
Lâm Âm chắc chắn Tạ Trình đang cố tình chơi cô.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Âm lau nước mắt, nở nụ cười trên môi rồi xuống lầu nói với Cố Du Minh rằng anh ta hãy về trước, cô sẽ phải luyện tập một thời gian.
Cố Du Minh nhìn Lâm Âm, nhìn qua đôi mắt đỏ hoe của cô, nắm lấy cổ tay cô, thấp giọng nói: "Đi, đừng tập nữa."
Lâm Âm rút tay về: "Du Minh, em không thể về được."
Tạ Trình càng trừng phạt cô, cô không thể thừa nhận thất bại, cô phải múa để khiến anh không còn điều gì bắt bẻ, không có lý do để kiếm chuyện mới được.
Cố Du Minh: "Em có bao giờ nghĩ rằng ngay cả khi em múa được hoàn mỹ, anh ta sẽ có lý do khác để quấy rầy em.
Tạ Trình là người như thế nào, nếu em không tin những gì người khác nói, anh cả và anh hai của em cũng đã nói rồi đúng không."
Lâm Âm: "Kỳ thực em là vì chính mình."
Ít nhất một điều Tạ Trình nói là đúng, trong nửa sau của bài múa, cảm xúc của cô không đúng chỗ.
Cho dù Tạ Trình hài lòng, cô cũng sẽ không hài lòng với chính mình.
Lâm Âm: "Du Minh, anh về nhà trước đi, ngày mai còn phải đi làm, đừng đợi em."
Cố Du Minh nhìn Lâm Âm: "Em chắc là sẽ không về với anh?"
Lâm Âm không nói, nhìn xuống ngón chân của mình.
Cố Du Minh quay người bước ra khỏi cửa đoàn múa.
Khi Lâm Âm trở lại phòng múa, trợ lý Vương đã mua một đống đồ ăn vặt, gọi Lưu Hiểu Thanh đến và bảo cô ấy ngồi trong đống đồ ăn vặt luyện tập với họ.
Bằng cách này nếu quá muộn thì không có vấn đề gì.
Trải qua nhiều lần tập luyện và rút kinh nghiệm, sau khi loại bỏ hàng trăm lần thử không đạt yêu cầu, cuối cùng vào lúc mười giờ tối, Lâm Âm đã múa ra khỏi cảm giác mình muốn.
Cô ngồi xếp bằng trên sàn, những giọt mồ hôi nhỏ li ti chảy ra từ chóp mũi thanh tú, cô lấy khăn lau mồ hôi.
Mặc dù hôm nay gặp khó khăn, còn bị Tạ Trình hung hăng chỉnh đốn, kết quả cuối cùng mỹ mãn nên cô có vẻ thoải mái và vui vẻ.
"Hôm nay cô đã cùng tôi luyện tập chăm chỉ rồi.
Tôi sẽ mời cô đi ăn khuya."
Lưu Hiểu Thanh nói là tập luyện với Lâm Âm nhưng thực chất là suốt quá trình cô ấy vừa ăn vặt vừa xem phim, nghe vậy xua tay: "Không được nữa rồi, ăn nữa thì tôi no chết mất."
Trợ lý Vương biết quan hệ giữa sếp và Lâm Âm nên nào dám bảo cô mời đi ăn tối: "Không được, muộn rồi, tôi đưa các cô về."
Trong xe, trợ lý Vương liếc nhìn Lâm Âm, người đang mệt mỏi tựa vào vai Lưu Hiểu Thanh chuẩn bị ngủ: "Cô Lâm, Tạ tổng không có ý bắt bẽ cô đâu.
Tạ tổng là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ trong công việc."
Lưu Hiểu Thanh quay đầu nhìn tiểu tiên tử đã bị Tạ Trình chỉnh đốn đến chết đi sống lại, thần sắc cũng sắp tiêu tán, nhiệt tình nói: "Là người kén chọn, lại còn là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, thật là thanh tân thoát tục."
"Không phải vô cớ mà Tạ tổng còn trẻ lại có thể dẫn dắt tập đoàn đến mức cao như vậy," trợ lý Vương nói, "Chúng tôi có đôi khi để đạt được hạng mục tốt nhất, đuổi theo thời gian làm việc suốt đêm đều rất bình thường."
Lưu Hiểu Thanh: "Làm việc dưới một đại ma đầu như vậy hẳn là rất khó khăn, sao anh không từ chức trợ lý Vương?"
Trợ lý Vương cười: "Tạ tổng đã cho đi rất nhiều."
"Còn có, nhân cách lôi cuốn, tất cả mọi người nguyện ý đi theo anh ấy."
Lưu Hiểu Thanh bĩu môi: "Lại còn nhân cách lôi cuốn, tôi thấy các người chính là cuồng bị ngược.
Bỏ đi, anh là người của Tạ tổng, nhất định sẽ nói lại với anh ấy."
Lâm Âm buồn ngủ đến mức nhắm tịt mắt lại, xe đến cửa nhà mới tỉnh, về đến nhà tắm rửa một cái liền tỉnh táo.
Cô hình như đã quên một chuyện quan trọng.
Lâm Âm vội vàng liếc nhìn ngày tháng trên điện thoại, hôm nay là sinh nhật của Cố Du Minh.
Nghĩ đến việc Cố Du Minh đợi cô ở đoàn múa vào buổi tối, Lâm Âm ảo não gãi đầu.
Cô mở tủ quần áo, lấy ra món quà sinh nhật mà cô đã lựa chọn cẩn thận vài ngày trước, gọi cho Cố Du Minh.
Điện thoại đổ chuông nhiều lần nhưng không có ai trả lời, cuộc gọi thứ hai gọi đến thì bị ngắt.
Một lúc sau, Lâm Âm gọi lại, lần này điện thoại di động của Cố Du Minh trực tiếp tắt máy.
Cố Du Minh luôn nghiêm khắc và hiếm khi tắt điện thoại, liệu có chuyện gì xảy ra với anh không?
Lâm Âm gọi cho một người bạn của Cố Du Minh, đối phương nói rằng anh ta thực sự đã đi cùng Cố Du Minh, còn uống rượu cùng, nhưng Cố Du Minh đã rời đi.
Lâm Âm không thể liên lạc với Cố Du Minh, quà sinh nhật cũng không tặng đi được.
Cô gửi tin nhắn WeChat cho Cố Du Minh, chúc anh ta sinh nhật vui vẻ, hôm sau cô sẽ tặng quà sinh nhật cho anh ta.
Hai ngày trong nháy mắt trôi qua, rất nhanh là đến ngày biểu diễn.
Internet bùng nổ, lưu lượng truy cập và tỷ lệ hỗ trợ của Đế Hòa và Mộng Phi mỗi bên một nửa, gần như bằng nhau.
Vào lúc 8 giờ, buổi ra mắt sản phẩm mới của hai trò chơi sẽ được phát trực tiếp trên mạng, nữ thần trò chơi Dương Thấm Vũ và nữ thần bí ẩn năm trăm vạn sẽ biểu diễn trực tuyến cùng một lúc.
Một trận chiến không khói thuốc súng đã khởi động.
Địa điểm tổ chức cuộc họp báo trò chơi của phe Đế Hòa được đặt trên tầng cao nhất của trụ sở tập đoàn Tạ thị, và Phó Hào, giám đốc trò chơi, đã rất xúc động.
Phạm vi kinh doanh của tập đoàn Tạ thị rất rộng, ngành công nghiệp game chỉ là một trong những nhánh nhỏ, theo logic mà nói, không đủ tư cách tổ chức họp báo trên tầng cao nhất của trụ sở chính.
Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là Tạ tổng đang chống lưng cho anh ta, nhìn trúng anh ta và muốn giữ anh ta.
Tin rằng trong tương lai không xa, anh ta nhất định có thể trở thành người bên gối của Tạ tổng, à không, là cánh tay phải mới đúng.
Phó Hào ngoài mặt vui mừng, nhìn thấy trợ lý Vương lo lắng đi ra từ văn phòng tổng giám đốc, vội vàng bước tới hỏi: "Làm sao vậy, có chuyện gì sao?"
Trợ lý Vương lấy điện thoại di động ra gọi điện, nói: "Tạ tổng không có ở văn phòng.
Tôi hỏi thì mọi người nói không thấy anh ấy đâu.".