SAU LỄ ĐÍNH HÔN CỦA BẠCH NGUYỆT QUANG


Edit+beta: LQNN203
Lâm Âm thu dọn đồ đạc, từ tầng hai đi xuống để ăn sáng.
Sau khi kết hôn anh cả Lâm Sâm có một căn nhà khác trong cùng một tiểu khu, sẽ đến đây hai ngày một tuần.
Chị dâu đi công tác không có ở nhà.
Anh trai thứ hai, Lâm Du, suốt ngày đòi tiền anh cả, muốn mua bất động sản để mình kim ốc tàng kiều ở bên ngoài.
Lâm Sâm nhướng mắt liếc nhìn Lâm Du: "Tốt nhất đứng đắn lên, cả ngày cà lơ phất phơ, nào có dáng vẻ của bác sĩ."
Lâm Du cong khóe miệng: "Em ở bệnh viện không phải thế này, không tin thì anh đến bệnh viện hỏi đi.

Ai không biết bác sĩ ngoại khoa em ở bệnh viện số 2 là người nghiêm túc."
Lâm Du lại mè nheo, chạm vào Lâm Sâm dưới bàn ăn, bắt chước cách làm nũng thường ngày của cô em gái nhỏ: "Anh cả, mau kiếm cho em một căn nhà, nhà chúng ta không thiếu tiền mà."
Lâm Sâm đá lại chân Lâm Du: "Câm miệng, chuyện này không thương lượng."
Mềm không được, Lâm Du để đũa xuống: "Công ty mà bố mẹ để lại đâu chỉ cho mỗi mình anh, em cũng có cổ phần, dựa vào cái gì không đưa phần tiền của em cho em chứ."
Sắc mặt Lâm Sâm sa sầm: "Lại lằng nhằng nữa thì cút ra ngoài xin ăn."
Ý này chính là, nếu còn nháo nữa, ngay cả tiền tiêu vặt cũng không được cho.
Lâm Du không phục, lại sợ bị nắm tài lực không dám ngang ngạnh nữa: "Quản trời quản đất, cái gì cũng đều quản, sau này anh cũng muốn xen vào chuyện động phòng của em à?"
Lâm Sâm giương mắt liếc nhìn cửa phòng khách, xem ra là thật muốn đuổi người ra ngoài xin ăn.
Nhìn thấy hai anh em lại sắp cãi nhau, Lâm Âm đi tới bàn ăn ngồi xuống, ngọt ngào gọi: "Chào buổi sáng, anh cả, anh hai."
Cô mỉm cười, lộ ra đôi má lúm mềm mại, đôi mắt long lanh: "Bánh bao hôm nay thơm thật, là nhân dưa cải mà anh cả thích, anh cả, anh ăn thêm đi.

Sandwich cũng ngon, anh hai, cho anh này."
Vốn dĩ hai anh em còn đang giương cung bạt kiếm, vì sự xuất hiện của cô em gái mà tạm thời gác lại.
Lâm Sâm nhìn Lâm Âm, phát hiện cô gầy đi: "Tối hôm trước sao lại về muộn như vậy?"
Lâm Âm vẫn giấu công việc trong đoàn múa với hai anh trai, cô không dám nói mình đang tập vũ đạo nên đã nói dối: "Hôm đó là sinh nhật của Cố Du Minh nên em ở cùng anh ấy một lúc."
Lâm Sâm không nghi ngờ, gắp một quả trứng chiên bên ngoài giòn bên trong mềm cho Lâm Âm.
Lâm Âm nhìn Lâm Du đang ngồi đối diện, nhỏ giọng hỏi: "Anh hai, hai ngày nay anh có bận không?"
Lâm Du cũng gắp cho mình một quả trứng chiên, cắn gần hết quả trứng: "Cũng tạm, sao vậy?"
"Không có gì," Lâm Âm cúi đầu nhấm nháp bữa sáng, "Gần đây anh có thời gian chơi game không?"

"Xem tình hình đi, lúc bận quá cũng không có thời gian chơi," Lâm Du ngẩng đầu nhìn Lâm Âm, "Sao em đột nhiên lại hỏi cái này, muốn chơi sao? Anh mang em chơi, hôm nay không phải sẽ cho ra mắt hai trò chơi mới sao, xem thôi đừng chơi, nếu thấy vui thì anh sẽ gửi mã mời cho em."
"Cái gì ấy nhỉ, cái gì mà, nữ thần trò chơi và nữ thần năm trăm vạn pk với nhau, có bao nhiêu người đang chờ xem.

Anh cả, anh có muốn xem chút không."
Lâm Sâm ăn xong bữa sáng, lấy khăn giấy lau miệng, đứng dậy: "Không xem."
Lâm Du: "Quên nữ thần trò chơi đi, chính là cái cô họ Dương kia ấy, Dương gì nhỉ, Dương Thấm Vũ, cô ta không có gì đáng nhìn đâu, anh cả anh không muốn xem thử nữ thần năm trăm vạn sao, bỏ ra hẳn năm trăm vạn, hào phóng, đủ mua một phần năm căn nhà đấy."
Lâm Sâm mặc kệ Lâm Du, cầm lấy cặp tài liệu, mở ra phòng khách đi ra ngoài.
Lâm Âm lo lắng đến mức nắm chặt cái thìa đang múc cháo, anh cả thì không sao, anh cả ngày nào cũng bận việc công ty, không bao giờ chơi game.
Từ lâu cô đã biết anh hai thích chơi, cô ôm chút tâm lý may mắn, nghĩ anh hai có thể không chơi game của Đế Hòa và Mộng Phi, không ngờ anh ấy cũng rất chú ý đến sản phẩm mới ra mắt Đế Hòa và Mộng Phi.
Anh cả và anh hai vẫn không biết cô làm việc trong đoàn múa, mỗi lần ra ngoài cô đều nói với họ rằng đi tìm Ôn Thiến chơi.
Anh cả rất nghiêm khắc và bảo thủ, còn anh hai thì tính tình vui vẻ, không gò bó, Lâm Âm quyết định từ trên người anh hai làm bước đột phá trước, thuyết phục hai anh đồng ý cho cô tiếp tục múa.
"Anh hai, không phải em tốt nghiệp rồi sao? Em muốn đi làm."
"Thế giới bên ngoài quá nham hiểm," Lâm Du nới lỏng cổ áo sơ mi, "Em nghe lời anh cả đi, mỗi ngày ở nhà uống trà đi mua sắm tiêu tiền, em đồng ý không?"
"Anh hai." Lâm Âm nhìn Lâm Du, "Nếu như em không cho anh đi làm, mỗi ngày bắt anh ở nhà uống trà mua sắm tiêu tiền, anh có muốn không?"
"Đùa gì vậy," Lâm Du như nghe được một trò đùa lớn nào đó, cười thành tiếng, "Anh là đàn ông, để anh ở nhà ăn no chờ chết?"
Lâm Âm khẽ thở dài, nhìn chằm chằm Lâm Du bằng một đôi mắt ngấn nước không chớp: "Ý em là, nếu không cho anh làm bác sĩ nữa."
Lâm Du không hề nghĩ ngợi: "Không thể, trừ phi anh chết."
Lâm Du vươn một bàn tay khớp xương rõ ràng lắc lắc trước mắt Lâm Âm, giọng điệu có chút thánh thót: "Đôi tay này của anh sinh ra là vì y học."
"Giống như anh cả làm việc vất vả điều hành công ty để kiếm tiền cho chúng ta tiêu.

Đó là cuộc sống của anh ấy."
Lâm Du xoa xoa đầu Lâm Âm: "Cả đời này của em chính là làm tiểu công chúa, uống trà mua sắm tiêu tiền."
Nhìn thấy cô em gái rũ mắt, mím môi, quay đầu không để ý đến người khác, trái tim Lâm Du lại mềm đi: "Nếu em muốn làm việc cũng được, có thể nhờ anh cả đưa em đến công ty, sắp xếp cho em làm phó tổng."
Lâm Du nhéo má Lâm Âm, cố ý làm cho cô vui vẻ: "Được chưa, Lâm phó tổng?"
"Nếu không anh hai xin nghỉ vài ngày để cùng em đi du lịch.

Em muốn đi đảo Lokrum, Sri Lanka hay Hawaii?"

Bác sĩ xin nghỉ cũng không dễ dàng gì, nghe anh hai nói như vậy, Lâm Âm biết mình không thể tiếp tục nói đến chuyện múa nữa.
Lâm Âm cúi đầu nắm chặt ngón tay, khẽ cau mày.
Anh cả thích kiếm tiền, làm tổng giám đốc, anh hai thích làm bác sĩ, bọn họ có thể làm những gì mình thích, tại sao cô lại không thể.
Cô thu hết can đảm: "Anh hai, em muốn tham gia đoàn múa Uyển Thành, em muốn múa, muốn trở thành người giống như mẹ."
Khuôn mặt vẫn đang tươi cười của Lâm Du lập tức trầm xuống, giống như vừa nghe thấy chuyện gì đó cực kỳ chán ghét: "Không được."
Lâm Âm muốn nói gì đó, nhưng Lâm Du lại cau mày ngắt lời cô: "Không được nhắc tới chuyện múa nữa."
Lâm Âm cúi đầu, giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má cô, cô cảm thấy mình tủi thân vô cùng.

Cô chỉ muốn làm những gì mình thích, tại sao lại khó như vậy.
Cô chỉ nhớ mẹ.
Lâm Du nhìn đứa em gái nhỏ mà mình yêu nhất, cảm thấy xót xa, đưa tay giúp cô lau nước mắt: "Em đừng nói chuyện này ra trước mặt anh cả."
Lâm Âm gạt tay Lâm Du, xoay người chạy lên lầu, đóng sầm cửa lại.
Nhìn xe Lâm Du lái ra khỏi cổng biệt thự, Lâm Âm rửa mặt trang điểm nhẹ cho bản thân, nhất định phải giữ trạng thái tốt, chuẩn bị cho buổi biểu diễn trực tiếp lúc 8 giờ tối nay.
Cô chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, hi vọng hôm nay anh hai bận ở bệnh viện không có thời gian xem buổi họp báo phát sóng trực tiếp của Đế Hòa và Mộng Phi.
Nếu anh hai của cô phát hiện ra cô đang múa trên sân khấu với tư cách là một vũ công trong đoàn múa, cô không dám tưởng tượng hậu quả.
*****
Khu vực ngoại khoa trên tầng hai của bệnh viện Nhân dân số 2 Uyển Thành.
Một nữ y tá ăn mặc sạch sẽ xinh đẹp kẹp chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai đi qua đi lại trên hành lang lần thứ ba, hết lần này đến lần khác đỏ mặt lén lút nhìn băng ghế đối diện.
Ngồi trên ghế là một người đàn ông rất bắt mắt.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng với cổ tay áo xắn lên đến khuỷu tay, để lộ ra đường xương quai xanh trắng nõn và sắc bén.

Khí chất và dáng người như người mẫu nam của người đàn ông không hòa hợp với môi trường xung quanh.
Nhận thức được ánh mắt thường trực của cô y tá nhỏ, đôi mắt đen của người đàn ông hơi nhúc nhích, ngước mắt nhìn qua.
Trái tim của cô y tá nhỏ đập thình thịch, cô ấy chắc chắn rằng mình không phải sợ hãi khi bị bắt quả tang nhìn trộm người khác, mà là rung động, là tình yêu!
Khí chất người đàn ông tự phụ, thoạt nhìn không phải người thường, cô y tá nhỏ không dám tới gần, đỏ mặt đứng ở nơi đó.


Trong lòng lo lắng, không biết đối phương có phát hiện ra cô ấy đang nhìn trộm anh không.
Anh sẽ không vui sao?
Khi nhìn lại lần nữa, cô ấy phát hiện anh hơi cong môi, đôi mắt hoa đào tràn ngập tia sáng vụn vặt, giống như băng cực lạnh lại giống như lửa cực nóng.
Ánh mắt ấy như muốn bắn vào tim người ta.
Cô y tá nhỏ bị điện giật đến mức suýt ngã ngửa, hai má còn đỏ hơn trước.
Cửa phòng khám bệnh vừa mở ra, Lâm Du đã chứng kiến ​​toàn bộ quá trình, khi mở bệnh án của bệnh nhân, anh đặt tay lên bàn phím gõ gõ, giống như không phải đang gõ bàn phím mà là đầu chó của Tạ Trình.
Cô y tá nhỏ là người mà anh thích, anh đã hẹn cô rất nhiều lần nhưng cô đều từ chối.
Điều này không khỏi khiến Lâm Du nhớ lại khi còn học cấp ba, tất cả những cô gái anh thích đều thích Tạ Trình, không có ngoại lệ.
Sau nhiều năm, bi kịch lại xảy ra, thù mới cộng thêm thù cũ, nếu không phải đang làm việc thì Lâm Du đã muốn xông ra đánh Tạ Trình, giẫm bẹp cậu ta xuống đất khiến cậu ta khóc gọi bố.
Tạ Trình nghe thấy tiếng gọi, đứng dậy đi vào phòng khám, ngồi xuống trước mặt Lâm Du.
Lâm Vu cầm lấy bệnh án của Tạ Trình: "Tên."
Tạ Trình: "Bố cậu."
Lâm Du quẹt thẻ bảo hiểm y tế của Tạ Trình: "Được rồi, anh Tạ khổng tước, chỗ nào không thoải mái, sao vẫn chưa bị người ta đánh chết?"
Tạ Trình cởi bỏ cổ áo sơ mi, chỉ vào vết sẹo dài trầy xước dưới xương quai xanh: "Đây."
Lâm Du là bác sĩ ngoại khoa, nhìn lướt qua, ra vẻ dày dặn: "Do dao gọt hoa quả gây ra, ít nhất hai tháng.

Sao lúc đó cậu không bị đâm chết luôn?"
Tạ Trình: "Kê đơn cho tôi một số loại thuốc xóa sẹo."
Lâm Du gõ đơn thuốc trên máy tính: "Vết sẹo hai tháng sẽ khôi phục tương đối chậm."
Tạ Trình liếc nhìn Lâm Du: "Lang băm."
Lâm Du lại bị khiêu khích thành công, nâng cằm lên, ngón tay hoạt động gân cốt: "Tạ Trình, cậu mẹ nó nếu không có việc gì làm thì đi đến cửa thôn đóng đế giày đi."
Vừa nói anh vừa cầm sổ bệnh án ném về phía đối phương.
Tạ Trình một tay bắt lấy, đút ngón tay vào trong túi quần, lấy ra một thẻ trò chơi đặt trên bàn: "Họp báo trò chơi mới của công ty tôi sắp bắt đầu, Trụy Tiên, tối nay tám giờ sẽ phát sóng trực tiếp đừng quên đến xem, nhớ cổ vũ."
Lâm Du nhặt thẻ game lên, gấp làm đôi rồi ném thẳng vào thùng rác, thể hiện sự nổi loạn bằng hành động và lời nói của mình: "Nếu tôi mẹ nó mà cống hiến cho tiện nhân cậu thêm lưu lượng, tôi sẽ chặt đầu tôi xuống đưa cho cậu đá."
Tạ Trình khẽ cười một tiếng, chậm rãi cài cúc áo sơ mi, xoay người bước ra khỏi phòng khám.
Khi lên xe, Tạ Trình trả lời điện thoại của trợ lý Vương: "Tất cả thành viên của đoàn múa đã đến chưa?"
Trợ lý Vương: "Tất cả đều ở đây, đã diễn tập một lúc rồi, anh đi đâu vậy?"
Tạ Trình: "Bệnh viện số 2, khám bệnh."
Trợ lý Vương ngạc nhiên, Tạ tổng không thích đến bệnh viện, phiền phức ồn ào nhất, nếu bất đắc dĩ phải đến thì sẽ đến bệnh viện tư nhân mà anh thường lui tới: "Anh không sao chứ?"
Tạ Trình: "Không sao."
Tạ Trình không nói nữa, không ra chỉ thị công việc cho trợ lý Vương, cũng không cúp điện thoại.
Ngay khi Tạ Trình bước vào tập đoàn Tạ thị, trợ lý Vương đã ở bên cạnh, anh ta như con giun trong bụng Tạ tổng mình: "Trạng thái của cô Lâm khá tốt, đang nói chuyện với biên đạo."

Tạ Trình tựa lưng vào ghế xe, nhìn lên trần nhà cũ kỹ của bãi đậu xe: "Tôi không có hỏi cậu cái này."
Trợ lý Vương trong lòng nói, được rồi, tôi hiểu rồi.
Sau đó anh ta nghiêm mặt đi đến bên cạnh Lâm Âm, giả vờ như đang tuần tra hiện trường, đồng thời lén đưa điện thoại đến bên cạnh Lâm Âm.
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên cường của người phụ nữ phát ra từ ống nghe điện thoại di động của Tạ Trình: "Cô Trâu, cô cảm thấy biểu hiện cảm xúc trong đoạn sau cải thiện được chưa ạ?"
"Cảm ơn cô Trâu đã khích lệ, em không phải đã tốt còn muốn tốt hơn đâu, là bị Tạ tổng cả ngày bức ép ạ."
"Không cần đâu Hiểu Thanh, tôi giảm cân không uống trà sữa."
"Vậy thì tôi chỉ nhấp một ngụm thôi.

Đừng để cô Trần nhìn thấy, rót vào ly của tôi đi...!A, ngọt quá."
"Vị hôn phu của tôi à, anh ấy nhất định sẽ tới."
"Đúng rồi, hôm trước sinh nhật anh ấy tôi bận quá nên để qua mất, tôi phải tặng quà sinh nhật cho anh ấy sau khi biểu diễn xong.

Anh ấy thích màu xanh lam, nên tôi đã chọn một chiếc cà vạt màu xanh đậm."
...
Trợ lý Vương liếc nhìn điện thoại di động, không biết đã cúp máy từ lúc nào.
Hai mươi phút trước khi bắt đầu cuộc họp báo, Phó Hào xuống sân khấu, gọi trợ lý Vương: "Các lãnh đạo ở hàng đầu tiên đã đến, tại sao lãnh đạo lớn nhất vẫn chưa đến?"
Người đứng đầu lớn nhất là Tạ Trình.
Trợ lý Vương đã gọi cho Tạ Trình một lần, không thể cũng không dám gọi lại: "Tạ tổng biết anh ấy đang làm gì."
"Xong rồi," Phó Hào tức giận nghiến răng nghiến lợi, "Mộng Phi đã bắt đầu phát sóng trực tiếp trước rồi, không nói lý, vì để thu hút lượt xem, mời một đống người mẫu õng ẹo tạo dáng trước màn ảnh."
Phó Hạo sờ sờ cái đầu trọc vừa mới cắt của mình, nói tiếp: "Tin tưởng tôi, chỉ cần Tạ tổng của chúng ta tới, lộ mặt một chút là được, không, chỉ cần lộ bóng dáng thôi, còn sợ cư dân mạng không đổ ập vào sao?"
Một nhân viên tập đoàn ở bên nói: "Phó tổng, ngài đây là yêu cầu Tạ tổng bán đứng sắc đẹp à, cẩn thận bị anh ấy nghe thấy đấy."
Mở đầu buổi họp báo, nữ MC trang điểm xinh đẹp bước lên sân khấu.
Người dẫn chương trình là nhân viên của bộ phận quảng bá của Đế Hòa, rất thành thạo về các sản phẩm trò chơi, bài phát biểu của người dẫn chương trình cũng tập trung vào việc phát hành sản phẩm.
Nói ngắn gọn chính là, giỏi giang nhanh nhẹn.
Phó Hào một bên chuẩn bị bài giới thiệu sản phẩm để lát nữa lên sân khấu, một bên liếc nhìn phòng phát sóng trực tiếp của Mộng Phi.
Vừa nhìn, huyết áp của anh ta lập tức tăng lên cao ba trượng: "Mộng Phi để Dương Thấm Vũ làm người dẫn chương trình, họ đang làm gì vậy, không phải nói cô ta chỉ xuất hiện ở phân đoạn biểu diễn công khai sao?"
Một người là nhân viên dẫn chương trình bình thường, người còn lại là nữ thần trò chơi, nữ minh tinh dẫn chương trình, mở màn liền thấy Đế Hòa gặp bất lợi, lượng người xem truyền hình trực tiếp và lượt tải game thấp hơn nhiều so với Mộng Phi.
Phó Hào ở bên cạnh nói với trợ lý Vương: "Mộng Phi thật sự cho rằng chúng ta không có ai ở đây ư, bọn họ có nữ thần trò chơi, không phải chúng ta có nữ thần năm trăm vạn, ai sợ ai!"
Phó Hào vừa dứt lời thì đã gặp phải cái nhìn chằm chằm của trợ lý Vương: "Nếu anh thực sự dám yêu cầu cô Lâm làm gì khác ngoài múa, tin hay không anh sẽ phải cuốn gói cút khỏi đây trước khi cuộc họp báo kết thúc."
Cánh cửa cuộc họp báo được mở ra, Tạ Trình trong bộ tây trang cao lớn bước vào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi