Chu Mi cũng không biết ông chủ nhà mình đang suy nghĩ gì, giúp đỡ nhiều như thế, còn không mau giành công?
Du Ân kích động đến mức không nói nên lời.
Đương nhiên cô biết Giang Kính Hàn, Giang Kính Hàn cùng một kiểu người với Dịch Thận Chi, cũng là bạn kiếm bạn hợp tác của Phó Đình Viễn, dường như tất cả chuyện trên phương diện pháp luật của Phó Thị đều do sở luật sư của Giang Kính Hàn đảm nhận.
Cô cũng biết tiếng tăm của Giang Kính Hàn lừng lẫy, anh ta thay cô gửi thư luật sư?
Chẳng trách tại sao vị chủ blog kia lại kinh sợ nhanh như thế.
Nhưng… tại sao Phó Đình Viễn lại giúp cô chứ?
Theo lý thuyết, Phó Đình Viễn chủ động in những sổ sách kế toán kia ra cho cô, giúp cô xoay chuyển tình thế, cũng đã giúp cô rất nhiều rồi.
“Anh ta.” Vào lúc này, Du Ân không biết nên nói gì, xem ra chuyện cô tặng quà cho Phó Đình Viên phải mau chóng đưa lên chương trình làm việc rồi.
Chu Mi nhìn cô, sâu xa nói: “Thật ra tổng giám đốc Phó vẫn rất quan tâm đến cô.”
Du Ân ngẩn ra sao đó lại rũ mắt cười nói: “Có thể anh ta lo lắng tôi bị chuyện này làm cho mệt mỏi, ảnh hưởng đến tiến độ của bộ phim.”
Chu Mi: “…”
Cô ta cũng không thể làm gì khác hơn nói: “Tôi đi thay quần áo, chờ lát nữa chúng ta đặt đồ ăn bên ngoài về ăn cơm.”
Thừa lúc Chu Mi thay quần áo, Du Ân vội vàng cầm điện thoại gọi cảm ơn Phó Đình Viễn: “Tổng giám đốc Phó, nghe Chu Mi nói anh giúp tôi nhờ luật sư Giang Kính Hàn gửi thư luật sư cho vị chủ blog kia, vô cùng, vô cùng cảm ơn anh.”
Vì để biểu đạt thành ý của mình, Du Ân dùng hai chữ “vô cùng vô cùng” này.
Phó Đình Viễn nhanh chóng trả lời cô: “Nói nhiều đi nữa cũng không bằng dùng hành động thực tế để bày tỏ.”
Nói bóng nói gió muốn cô vội vàng đưa chuyện mời cơm lên tiến trình công việc.
Du Ân trả lời một câu: “Được.”
Xem ra cô chỉ có thể nhờ Chu Mi giúp mình đưa bút máy cho anh, bây giờ cô đang ở trên đầu sóng ngọn gió, không dám đi ra ngoài.
Đồ ăn bên ngoài được giao tới, sau khi Chu Mi khui một chai rượu, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Du An kinh nhà Chu Mi: “Gần đây tôi không có cách nào ra ngoài, có thể phiên cô mua giúp tôi một cây bút máy được không?”
“Mua bút máy?” Chu Mi vô cùng khó hiểu.
“Ừ.” Du Ân nghiêm túc gật đầu: Lân này tổng giám đốc Phó các cô giúp tôi bận rộn nhiều như thế, tôi phải tặng anh ta chút quà để cảm ơn.