SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Thẩm Thanh Sơn ở bên cạnh cất lời: “Con có dự định gì?”

Thẩm Dao khịt mũi: “Đương nhiên là nhanh chóng tái xuất, Du Ân cũng coi như một nửa là người trong làng giải trí, chỉ có tiếp tục trong làng giải trí này, con mới có thể quan sát cô ta!

Dựa vào mối quan hệ sâu rộng của cô ta trong làng giải trí những năm nay, còn có tiền tài quyền thể của ba cô ta, rất dễ dàng nếu cô ta muốn làm khó dễ Du Ân.

Du Ân có Phó Đình Viễn bảo vệ thì sao?

Phó Đình Viễn có thể bảo vệ cô hai mươi tư tiếng một ngày sao?

Phó Đĩnh Viễn có quyền có thể thì đã sao?

Không phải ba cô ta cũng như vậy sao?

Thẩm Thanh Sơn do dự một lát rồi nói: “Cho dù sau này con có dự định gì đi nữa, thì khoảng thời gian này trước tiên đừng lộ mặt. Đợi khi dư luận đã hoàn toàn lắng xuống, con hãy trở lại.”

Thẩm Dao bất mãn nói: “Ba!”.

Một ngày cô ta cũng không đợi được, nhưng Thẩm Thanh Sơn nói sao làm vậy, cô ta cũng chỉ đành coi như không có gì.

Thẩm Thanh Sơn lại nói: “Đã náo loạn thành như vậy, con cũng không thể tiếp tục ở lại Điện ảnh truyền hình Phó thị được nữa, lát nữa hãy tìm luật sự bàn bạc, chấm dứt hợp đồng và độc lập xuất hiện.”

“Không phải là ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình sao?” Thẩm Thanh Sơn tỏ vẻ chả thèm nghĩ đến, nói: “Ba sẽ tìm người đầu tư cho con, con cũng sẽ mở một công ty điện ảnh truyền hình, tới lúc đó công ty giải trí Chung Đỉnh gì đó của Phó Đình Viễn đều sẽ bị giẫm đạp.”

Thẩm Thanh Sơn không coi trọng Phó Đình Viễn cho lắm, mặc dù sự phát triển hiện giờ của Phó Đình Viễn rất mạnh, nhưng dù sao thì ông ta đã hoạt động trong giới tài chính và xã hội cao cả nửa đời người, còn có thể bị một tên vắt mũi chưa sạch như Phó Đình Viễn lấn áp sao?

Thẩm Dao ban đầu rất bất mãn với đề nghị của Thẩm Thanh Sơn, nhưng khi nghe Thẩm Thanh Sơn nói muốn đầu tư thành lập công ty điện ảnh truyền hình cho cô ta, cô ta trở nên phấn khích: “Thật sao ba? Ba muốn thành lập công ty cho con sao?”

Có công ty, thân phận địa vị của cô ta sẽ được nâng lên rất nhiều.

Hơn nữa, cô ta cũng có thể chèn ép Du Ân và Phó Đình Viễn một cách danh chính ngôn thuận.

Thẩm Thanh Sơn nói: “Con gái của Thẩm Thanh Sơn ta đây, vốn dĩ cũng không cần phải dựa dẫm vào người khác, chẳng qua là ba thấy con ở Phó Thị có thể gần gũi với Phó Đình Viễn, cho nên mới luôn không đề cập chuyện này với con.”

Gương mặt của Thẩm Dao cuối cùng cũng hiện ra ý cười: “Ba à, quá tốt rồi, cảm ơn ba!”

Lúc này Thẩm Thanh Sơn mới lại nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đi ngủ đi, Trong khoảng thời gian này, con sẽ bận rộn với việc thành lập công ty riêng.”

“Vâng.” Thẩm Dao cảm thấy việc Thẩm Thanh Sơn thành lập một công ty cho cô ta, rất tốt cho việc lấy lại thể diện cho cô ta.

Đợi cô ta có công ty rồi, hãy đợi đấy.

Không phải Du Ân chỉ là một biên kịch nhỏ thôi sao? Tới lúc đó Du Ân soạn kịch bản phim nào, cô ta sẽ ngăn chặn bộ phim đó.

Sáng hôm sau, lúc gần đến bữa trưa, Du Ân nhận được cuộc gọi của Chu Mi.

“Cô ăn cơm chua?” Chu Mi ở đầu điện thoại bên này hỏi cô.

Du Ân đang ngồi trước máy tính, miệt mài viết kịch bản, viết đến mức quên ăn quên ngủ, lúc này mới kinh ngạc thốt lên: “Tôi còn chưa ăn cơm, vẫn đang viết kịch bản.”

Chu Mi nói: “Vậy thật đúng lúc, tôi mua chút đồ ăn qua tìm cô, nghe sếp Phó nói chân của cô bị thương, tôi qua thăm cô.”.

Vốn dĩ Du Ân muốn nói không cần phiền phức như vậy, nhưng Chu Mi lại nói đến thăm cô, cô cũng không thể từ chối, vậy nên liền đồng ý.

Đúng lúc cô cũng chưa ăn cơm, cũng chưa nấu cơm.

Tô Ngưng từ sớm thức dậy đã rời đi, nói có nhiệm vụ quay phim.

Vốn dĩ, Chung Thành Văn sáng sớm đã gọi điện đến, nói buổi trưa sẽ đến nấu cơm giúp cô, nhưng sau đó lại gọi điện thoại đến nói mẹ của anh ấy bị bệnh, anh ấy phải về quê thăm mẹ gấp

Cô định viết xong đoạn dở dang rồi gọi đồ ăn bên ngoài, không ngờ lại viết đế quên thời gian.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi