Chu Mi hỏi cô: “Sếp Chung không đến sao?”
Du Ân có sao nói vậy: “Mẹ anh ấy bị bệnh, anh ấy về quê gấp rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Chu Mi đến phòng làm việc của Phó Đình Viễn báo cáo: “Du Ân vẫn chưa ăn cơm, vậy tôi cầm đồ ăn mà ngài đã đạt đến thăm cô ấy nhé.”
Phó Đình Viễn gật đầu.
Chu Mi lại nói: “Du Ân nói mẹ của sếp Chung bị bệnh, anh ấy đã về quê rồi, Tôi cảm thấy tối nay ngài có thể đích thân mang đồ ăn đến thăm.”
Buổi sáng ngay khi vừa đi làm, Phó Đình Viễn đã dặn cô đặt một bữa trưa ngon lành từ nhà hàng của Dịch Thận Chi, dặn dò cô ấy buổi trưa mang đến cho Du Ân.
Bây giờ xem ra không chỉ tối nay, vài ngày tới Chung Thành Văn không trở lại, anh đều có thể đến, viện cớ thăm bệnh để mang đồ ăn tới.
Tuy nhiên Chu Mi cảm thấy, thời gian này vẫn là đích thân xuống bếp nấu cơm chăm sóc sẽ có ích hơn, nhưng không biết làm sao kỹ năng nấu ăn của ông chủ nhà mình bằng con số không, việc đích thân xuống bếp nấu cơm căn bản không thể thực hiện.
Vẫn may ông chủ nhà mình có tiền, có thể mang đồ ăn ngoan nhất của nhà hàng tốt nhất thành phố này đến.
Lời nói này của Chu Mi khiến khóe môi Phó Đình Viễn khẽ cong lên, Chung Thành Văn rời đi thật đúng lúc, bằng không anh vừa nghĩ tới chuyện Chung Thành Văn cần mẫn nấu cơm cho Du Ân, trong lòng liền phát cáu.
Bị Chung Thành Văn khiêu khích, anh còn đang cân nhắc có nên nhờ Dịch Thận Chi tìm một đầu bếp giỏi dạy anh nấu ăn hay không.
Chu Mi mang đồ ăn tới thăm Du Ân, Du Ân thấy logo hộp đồ ăn trên tay Chu Mi, có chút kinh ngạc: “Tại sao lại mua đồ ăn đắt như vậy?”
Du Ân biết nhà hàng này là của Dịch Thận Cho, ở Giang Thành nổi tiếng là ngon, nhưng cũng nổi tiếng là đắt đỏ.
Chu Mi cười nói: “Là sếp Phó mời, anh ấy nói tôi qua cô bị thương đều là do anh ấy.”
Du Ân chỉ đành nói: “Vậy làm phiền cô thay tôi nói lời cảm ơn anh ấy.”
Chu Mi đặt đồ ăn lên bàn xong, lại hỏi Du Ân: “Chân của cô thế nào rồi?”
“Đỡ nhiều rồi, sau khi uống thuốc đã bắt đầu dần dần giảm sưng rồi.”
“Vậy thì tốt, nếu như cần giúp đỡ gì, cứ liên lạc với tôi nhé.”
Hai người vừa trò chuyện vừa ăn, bữa trưa cứ như vậy kết thúc.
Sau khi ăn xong, Chu Mi đứng dậy tạm biệt: “Tôi trở lại làm việc đây, cô nghỉ ngơi nhé”
“Ừ” Du Ân đáp lời, sau đó lại nói: “Chân của tôi không sao, không cần lại đặc biết mang đồ ăn cho tôi nữa.”
Ngụ ý rằng cô không muốn nhận ân tình của Phó Đình Viễn nữa.
“Được rồi.” Chu Mi nhanh chóng trả lời.
Cô ấy không cần đến nữa, ông chủ của cô ấy đến là được.
Sau khi Chu Mi rời đi, Du Ân lại tiếp tục cắm đầu vào viết kịch bản, trong khoảng thời gian đó, cô tự pha cho mình một tách cà phê để tỉnh táo, nháy mắt đèn đã bắt đầu sáng lên.
Khi chuông cửa lần nữa reo lên, Du Ân cho rằng người đến là Tô Ngưng.
Kết quả vừa mở cửa, người đứng trước cửa là Phó Đình Viễn.
Trên tay vẫn cầm một hộp thức ăn xa xỉ cùng nhãn với lúc trưa, vẻ mặt thờ ơ nhìn cô.
“Anh..” Du Ân còn chưa nói xong, Phó Đình Viễn đã tự sải bước vào nhà bằng đôi chân dài cả mình.
Du Ân còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy anh hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Chưa..” Ngoài hương thơm của cà phê, trong nhà cô hoàn toàn không có mùi nấu ăn hay ăn uống gì cả, do vậy Du Ân không thể nói dối.