SÁU NGƯỜI CHỊ GÁI CỰC PHẨM CỦA TÔI

“Được, tôi biết rồi”, Trương Minh Vũ đáp lại một câu rồi cúp máy.

Anh quay lại, trông thấy Lâm Kiều Hân đang mặt lạnh như tiền nhìn mình.

Anh đang định lên tiếng đã bị cô lạnh lùng cắt ngang: “Trương Minh Vũ, anh khiến tôi rất thất vọng!”

Dứt lời, cô xoay người bỏ đi.

Trương Minh Vũ thở phào một hơi, dù thế nào cô cũng đã đi rồi, bèn nhanh chân đuổi theo.

Hai người cùng đi vào thang máy.

Lâm Kiều Hân tỏ vẻ xa cách cứ như là người xa lạ.

Trương Minh Vũ không khỏi thấy lúng túng.

Đinh!

Tiếng báo thanh thuý vang lên, thang máy dừng lại ở tầng một.

Cửa thang máy vừa mới mở, Trương Minh Vũ đã vội vàng bước ra ngoài.

Nhưng ngay sau đó, một giọng nói quen tai vang lên: “Kiều Hân? Trùng hợp thật đấy”.

Trương Minh Vũ giật nảy mình.

Anh ngẩng đầu lên, trông thấy Lý Tuấn Nhất đang đứng ngay bên cạnh!

Thế này cũng gặp được à? Có bao nhiêu cái thang máy sao cứ phải đụng mặt ở đây cơ chứ?

Lâm Kiều Hân cũng sửng sốt, hoảng loạn nói: “Chào anh Lý, đúng là trùng hợp”.

Chuyện xảy ra vào tối hôm trước vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt. Tới tận bây giờ nhà họ Lý vẫn chưa trả thù nhà họ Lâm là cô đã cảm thấy may mắn lắm rồi.

Trương Minh Vũ khẽ híp mắt.

Trùng hợp?

Anh nhanh chóng suy tư.

Cho dù thế nào cũng không thể để Lý Tuấn Nhất và Lâm Tuấn Khải thực hiện ý đồ thành công!

Lý Tuấn Nhất nhìn sang anh đang ở bên cạnh, trong mắt chợt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Nhưng hắn nhanh chóng giấu nó đi.

“Anh Lý, chuyện lần trước…”

Lâm Kiều Hân ấp úng lên tiếng. Lần trước đắc tội đối phương quá nhiều, cô cũng không biết phải mở lời thế nào.

Hơn nữa giờ đây nhà họ Lâm đang trong lúc khốn khó, ông cụ Lâm bệnh nặng.

Cô không thể làm gì khác ngoài nghĩ cách lôi kéo quan hệ.

Lý Tuấn Nhất rộng lượng bật cười: “Chuyện đã qua rồi, không nhắc lại nữa”.

Nghe vậy, Lâm Kiều Hân mừng rỡ, kích động nói: “Anh Lý thật rộng lượng, cảm ơn anh nhiều”.

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cảm thấy ngột ngạt.

Ánh mắt Lý Tuấn Nhất bỗng loé lên.

“Qua thì qua rồi, nhưng mà Kiều Hân cũng nên mời tôi một bữa chứ nhỉ?”

Nói xong, hắn còn cười một cái.

Lâm Kiều Hân vui vẻ đáp: “Đương nhiên rồi, tôi nhất định sẽ mời”.

“Chỉ là không biết khi nào anh Lý mới rảnh?”

Đối với cô, đây là cơ hội tốt để cứu vãn chuyện lần trước. Sự rộng lượng của Lý Tuấn Nhất cũng khiến cô rất ngạc nhiên.

Lý Tuấn Nhất bật cười nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày. Tôi thấy bây giờ chúng ta đi luôn cũng được, vừa tay tôi chưa ăn cơm”.

Chưa ăn cơm? Con mẹ nó vừa ra khỏi khách sạn Hồng Thái mà dám bảo chưa ăn?

Trương Minh Vũ nghiến răng ken két, lòng bốc hoả.

“Được…”

Lâm Kiều Hân đồng ý.

Tuy trong lòng cô cũng ngờ ngợ vài chuyện nhưng cuối cùng vẫn tập trung vào chuyện lôi kéo quan hệ hơn.

Dù sao muốn nhà họ Lâm phát triển và cứu ông cụ Lâm đều cần tới quan hệ…

Nhưng cô chưa kịp nói hết câu đã bị Trương Minh Vũ cắt ngang: “Ơ, tôi nhớ hình như anh Lý vừa mới ra khỏi khách sạn Hồng Thái cơ mà? Sao lại chưa ăn được?”

Nghe thấy thế, sắc mặt của Lý Tuấn Nhất và Lâm Kiều Hân lập tức biến đổi.

“Anh đi trước đi, tôi còn việc phải làm!”

Lâm Kiều Hân lạnh giọng nói.

Cô sẽ không uống rượu nữa, cũng không muốn lần này lại bị anh phá hỏng.

Lý Tuấn Nhất nheo mắt, cố nén giận.

Nếu không vì hôm nay nhất định phải xử được Lâm Kiều Hân, kiểu gì hắn cũng xử lý Trương Minh Vũ!

Anh mỉm cười đáp: “Đừng mà, đúng lúc tôi cũng chưa ăn cơm, hay là dẫn tôi đi cùng đi?”

“Anh…”

Lâm Kiều Hân nổi giận.

Lý Tuấn Nhất cũng vội nói: “Tôi thấy không cần đâu. Nhỡ anh lại đánh tôi nữa thì sao, tôi sợ lắm”.

Câu nói này tràn đầy ý châm chọc.

Lâm Kiều Hân nghe vậy sửng sốt, bắt đầu hốt hoảng.

“Tôi nói là tôi có việc rồi, anh mau đi trước đi!”

Lâm Kiều Hân giơ tay lên, cố nén cơn giận nói.

Trương Minh Vũ cau mày, lòng thầm thấy ấm ức.

“Kiều Hân, cô đi một mình không an toàn đâu”, anh đành phải nhỏ giọng nhắc nhở.

Lâm Kiều Hân cười lạnh một tiếng: “Không an toàn? An toàn có cứu được ông nội tôi không?”

Trương Minh Vũ không biết phải nói gì: “Tôi…”

“Đi!”

Lâm Kiều Hân tức giận quát lớn.

Vô số ánh mắt hiếu kỳ kéo tới.

Mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, đoán già đoán non. Ai cũng nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt chế giễu.

Anh bật cười.

“Được, tôi đi”.

Lửa giận trong lòng bùng nổ dữ dội, tức ngực khó chịu!

Anh dứt khoát quay người đi ra khỏi trung tâm thương mại trong ánh mắt châm chọc của Lý Tuấn Nhất.

Hắn quay sang mỉm cười lịch sự: “Chúng ta đi thôi”.

Lâm Kiều Hân cố nặn ra một nụ cười: “Được”.

Tiếp đó, cô cũng đi tới cổng trung tâm thương mại.

Trương Minh Vũ giận dữ lao lên chiếc Mercedes. Long Tam vẫn ngồi trên ghế lái.

Hừ!

Anh thở hắt ra, cảm thấy như sắp lên cơn hen suyễn đến nơi.

Con mẹ nó tức chết mất!

Lúc ngẩng đầu lên, anh trông thấy Lâm Kiều Hân tươi cười ngồi vào xe sang của Lý Tuấn Nhất!

Bộp!

Trương Minh Vũ đấm thật mạnh xuống ghế.

Long Tam trầm giọng hỏi: “Bọn họ đi rồi, có cần đi theo không?”

Trương Minh Vũ do dự.

Anh thật sự muốn bỏ đi ngay tức khắc, nhưng nhớ tới Lâm Tuấn Khải và Lý Tuấn Nhất lại không yên tâm nổi!

Đúng là không có tiền đồ!

“Đi theo!”

Ngay sau đó, Long Tam lập tức lái xe ra ngoài.

Lý Tuấn Nhất nhanh chóng đỗ xe trước cổng khách sạn Cách Lâm.

Trương Minh Vũ trơ mắt nhìn bọn họ vừa nói cười vừa đi vào trong, phía sau có bốn gã vệ sĩ theo sát.

Ken két!

Anh nghiến răng, trong lòng đau khổ khôn xiết!

Chẳng bao lâu sau lại có một chiếc xe đi tới. Lâm Tuấn Khải dẫn theo mấy người nữa xuống xe.

Anh cau mày.

Mẹ nó, quả nhiên có âm mưu!

“Anh có thể theo dõi bọn họ không?”, Trương Minh Vũ vội hỏi.

“Được”.

Long Tam cung kính đáp lại một tiếng rồi xuống xe nghênh ngang đi vào trong nhà hàng.

Trương Minh Vũ ở trên xe bị sự do dự dày vò.

Mười phút sau, Long Tam ra ngoài, không nhanh không chậm thông báo: “Cậu Minh Vũ, cô Lâm bị lừa uống thuốc mê rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi