SÁU NGƯỜI CHỊ GÁI CỰC PHẨM CỦA TÔI

Ầm!

Đầu óc Trương Minh Vũ như nổ tung!

“Sao anh không ngăn lại hả? Tại sao không gọi người tới!”, anh lo lắng chất vấn, hai mắt dần đỏ lên!

Long Tam cúi đầu nói: “Xin lỗi, cậu không bảo tôi ngăn lại!”

Trương Minh Vũ: “…”

“Mau gọi người đi! Báo cảnh sát đi!”, anh lại sốt ruột gào ầm lên.

“Hai chúng ta là đủ rồi”, Long Tam trầm giọng đáp.

Hai người?

Cô đã bị người ta đưa vào phòng rồi, đương nhiên anh không có thời gian nghĩ nhiều!

Anh cắn răng, lạnh giọng quát: “Cứu người trước!”

Nói rồi anh dứt khoát dẫn theo Long Tam chạy vọt vào khách sạn.

Ở bên trong, mấy người vệ sĩ của Lý Tuấn Nhất ném Lâm Kiều Hân đã mê man lên giường rồi bỏ ra ngoài.

Cô cố gắng giữ tỉnh táo, thế nhưng ý thức cứ dần mờ đi.

Cô trông thấy Lý Tuấn Nhất đang đứng ngoài cửa, nhe răng cười cởi áo khoác.

Cô hốt hoảng hỏi: “Anh… anh Lý, anh đang làm gì vậy?”

Lý Tuấn Nhất cười lạnh nói: “Làm gì hả? Không làm gì cả, chơi cô thôi”.

Câu nói này lập tức khiến Lâm Kiều Hân tỉnh táo hơn nhiều.

Đến tận lúc này, cô mới hiểu được câu nói vừa rồi của Trương Minh Vũ, thế nhưng hối hận cũng đã quá muộn!

Cả người cô nóng rực, làn da nóng hổi, đến cả hơi thở cũng bắt đầu nóng lên.

“Anh Lý… anh không thể làm vậy. Anh… anh làm vậy là phạm pháp…”

Lâm Kiều Hân khó nhọc lên tiếng, ánh mắt dần trở nên mê ly.

Cô muốn đứng dậy, nhưng toàn thân chẳng có chút sức lực nào!

Lý Tuấn Nhất cười khẩy hỏi: “Phạm pháp? Ha ha ha!”

“Này cô, dù có phạm pháp cũng là cô làm đấy! Cô muốn được hợp tác với nhà họ Lý chúng tôi nên mới lừa tôi uống thuốc ngủ, muốn mang thai con của tôi để uy hiếp tôi”.

“Cô và tôi xảy ra quan hệ trong khi tôi không tình nguyện!”

Lâm Kiều Hân vô cùng sợ hãi.

Lý Tuấn Nhất lại cười nói tiếp: “Quan trọng nhất là tôi có cả nhân chứng”.

Dứt lời, hắn nở nụ cười xấu xa.

Lâm Kiều Hân hoảng sợ nắm lấy ga giường, cắn chặt răng!

Nhưng ý thức lại càng ngày càng mờ dần, lòng cô cũng rơi vào tuyệt vọng.

Một hàng nước mắt chảy dài từ khoé mắt. Cô hối hận!

Thoáng chốc, Lý Tuấn Nhất đã xông tới trước mặt cô.

“Lần trước định chuốc say cô lại bị thằng vô dụng Trương Minh Vũ kia phá rối. Lần này dù có là ông trời tới cứu cô cũng không thoát được đâu!”, hắn liếm bờ môi khô khốc, ánh mắt tràn đầy hưng phấn!

Nghe thấy thế, đầu Lâm Kiều Hân như bị sét đánh nổ ầm!

Lần trước…

Cô vô thức nhớ lại cảnh tượng trong khách sạn rồi giật mình kinh hãi!

Thì ra…

Cô đã hiểu, thế nhưng tất cả đều đã muộn rồi.

Nước mắt chảy ròng ròng, cơ thể cũng nóng rực lên.

Trong cơn tuyệt vọng, cô vô thức nhớ đến bóng dáng của Trương Minh Vũ, không kìm được nước mắt lăn dài.

Đầu óc của cô ngày càng mơ hồ. Trong lúc đó, Lý Tuấn Nhất cười gằn tới gần.

Ý thức của cô dần biến mất.

Lý Tuấn Nhất hưng phấn xoa tay, đang định nhào tới lại nghe thấy tiếng đánh nhau ầm ĩ ở bên ngoài.

Hắn cau mày, nhếch miệng nở nụ cười khinh thường: “Trương Minh Vũ? Ông đây mới thuê bốn vệ sĩ là lính đặc chủng giải ngũ. Chỉ mình mày cũng muốn xông vào hả?”

Dứt lời, hắn lại quay về phía Lâm Kiều Hân, vẻ mặt dâm dê giơ tay ra!

Ngay khi hắn sắp chạm vào người cô, tiếng va chạm trầm đục lại vang lên!

“Rầm!”

Cửa phòng bị đá văng vào tường, tiếng động rung trời!

Lý Tuấn Nhất vốn đang kích động lạ thường, tiếng vang đột ngột suýt khiến hắn sợ bắn ra!

“Con mẹ nó! Thằng nào…”

Hắn giận tím mặt, vô thức quay ra ngoài quát lớn.

Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu, cả người đã chết sững.

Hắn trông thấy Long Tam đang nghiêm nghị đứng ngoài cửa!

Đằng sau là bốn gã vệ sĩ đang nằm sõng soài trên mặt đất, đau đớn rên rỉ không ngừng!

Trương Minh Vũ trợn mắt há hốc mồm đứng sau lưng Long Tam.

Mẹ nó… quá khủng bố!

Thậm chí anh còn chưa kịp thấy rõ Long Tam đánh thế nào, chỉ kịp nghe thấy một tràng tiếng vang trầm đục…

Bốn người đều ngã xuống rồi…

“Đây… đây vẫn còn là người sao?

Ừng ực!

Anh gian nan nuốt nước bọt rồi mới chậm rãi nhìn vào trong phòng.

Khi nhìn thấy Lâm Kiều Hân đang uốn éo trên giường, hai mắt anh như đang toé ra lửa giận!

Lý Tuấn Nhất!

Anh nghiến răng nghiến lợi, sa sầm mặt đi vào trong.

Long Tam cũng theo sát phía sau, ánh mắt loé lên tia sáng lạnh lẽo.

Lý Tuấn Nhất ngẩn người, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Không phải bốn gã vệ sĩ này đều là lính đặc chủng giải nghệ à?

Chuyện này…

Hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía Long Tam, ánh mắt hãi hùng.

Trương Minh Vũ nheo mắt lại, gằn giọng nói: “Lý Tuấn Nhất, mày muốn chết phải không?”

Một câu nói đã doạ hắn sợ run người.

Không phải hắn sợ Trương Minh Vũ, mà là sợ Long Tam đứng cạnh anh!

Ừng ực!

Lý Tuấn Nhất sợ hãi nuốt nước bọt, vội nghĩ cách ứng phó, hai mắt nhanh chóng sáng rực.

“Người anh em này, Trương Minh Vũ cho anh bao nhiêu tiền thuê anh tới giúp anh ta? Tôi trả anh gấp bội! Gấp mười luôn!”

Hắn vội vàng lên tiếng mời gọi. Đây cũng là cách duy nhất mà hắn có thể nghĩ tới.

Long Tam lạnh lùng nhếch miệng cười, thản nhiên nói: “Không cần”.

Trương Minh Vũ cắn chặt răng, tay nắm thành nắm đấm.

Bộ dạng hiện giờ của Lâm Kiều Hân khiến lòng anh lửa giận ngút trời!

“Lôi hắn ra ngoài trước đi!”, anh giận dữ ra lệnh.

Dù thế nào cũng phải giải quyết xong chuyện của cô trước đã.

“Vâng!”

Long Tam cung kính đáp, sải bước đi tới bên cạnh Lý Tuấn Nhất.

Hắn hốt hoảng vội nói: “Đừng… anh đừng tới đây! Tôi… tôi là cậu chủ nhà họ Lý! Anh…”

“Bốp!”

Hắn chưa kịp nói xong đã bị bàn tay rắn rỏi của Long Tam vả mạnh lên mặt.

Hắn thấy đầu mình ong ong, ý thức bắt đầu lộn xộn.

Sau đó, hắn bị Long Tam xách nách ném ra ngoài như gà con.

Cạch!

Cửa phòng bị đóng kín, bên trong chỉ còn Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.

“Nóng… nóng quá… nóng chết mất…”

Lâm Kiều Hân nằm rên rỉ trên giường, toàn thân khó chịu như có vô số côn trùng đang gặm nhấm.

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, lại lo lắng vội bước tới.

Gương mặt của cô đã đỏ bừng như một quả táo.

“Tại sao không chịu nghe lời?”

Anh cau mày hỏi, lòng thầm nghi hoặc.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng anh vẫn quyết định đưa cô vào phòng tắm.

Anh đi tới bên giường, cúi người định bế cô lên.

Mặc dù hình ảnh trước mắt rất mê người, nhưng Trương Minh Vũ không phải kẻ lợi dụng khi người khác gặp khó khăn. Huống hồ quan hệ giữa anh và Lâm Kiều Hân cũng không cho phép anh làm vậy.

Anh luồn tay qua cổ cô.

Vừa chạm vào liền cảm thấy lòng bàn tay truyền tới cảm giác nóng hổi.

Lý Tuấn Nhất thật đáng chết!

Trương Minh vũ nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xé nát thằng khốn nạn này!

Nhưng cuối cùng, anh vẫn tập trung vào Lâm Kiều Hân hơn.

Anh đang định bế cô lên lại cảm thấy có một lực nào đó kéo cánh tay mình về phía trước, khiến cả người anh nghiêng hẳn về phía giường!

Ơ…

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.

Ngay khi anh giơ tay ra, Lâm Kiều Hân đã ôm chặt lấy cánh tay của anh.

Hiện giờ đã không còn ý thức, cô không thể kiểm soát được bản thân mình!

“Kiều Hân, cô…”

Anh đang định lên tiếng thì thấy cô đột nhiên cử động.

Cô giãy giụa đứng dậy lao vào vòng tay của anh, cơ thể khó chịu vặn vẹo.

Trương Minh Vũ mắt tròn mắt dẹt nhìn cô.

Thoắt cái đã thấy gương mặt tinh xảo của cô đang không ngừng tới gần!

Chuyện này…

Anh hít sâu một hơi, đầu óc trở nên ngây ngốc.

Một giây sau, đôi môi mềm mại của cô dán vào môi của anh!

Ầm!

Đầu anh như bị nổ tung!

Ôi…

Hơi thở nóng hổi kia điên cuồng phả vào mũi anh, mang theo hương thơm ngào ngạt!

Lần này suýt thì Trương Minh Vũ đã phát điên!

Khi cảm nhận được hương thơm kia len lỏi vào trong mũi, nội tâm của anh cũng bắt đầu kích động.

Lâm Kiều Hân cũng không ý thức được mình đang làm cái gì, chỉ có bóng tối vô tận.

Tất cả đều là phản ứng theo bản năng!

Ừng ực!

Trương Minh Vũ khó nhọc nuốt nước bọt, tim đập rộn ràng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi