SAU TRỌNG SINH TA ĐEM PHU QUÂN SỦNG TẬN TRỜI

Lại là một buổi sáng sớm, đêm vừa mới có mưa nhỏ khiến mặt đất trơn trượt, rất nhiều lá rụng bị gió thổi xuống.

Nữ tử trên giường trở mình, nàng theo bản năng vùi đầu vào trong ngực người bên cạnh.

“A Linh, tỉnh rồi sao.”

Nam nhân nhẹ giọng gọi, hắn chọc khiến nữ tử hơi bất mãn.

“Hôm nay là mùng hai tháng chín, sinh thần Hoàng hậu nương nương, chúng ta phải vào cung dự tiệc.”

Nguyệt Linh kêu rên, nàng giơ tay che lỗ tai lại.

Trong mắt Lục Tu Lương tràn đầy bất đắc dĩ, nói đến cùng cũng trách hắn.

Thôi, tiếp tục ngủ đi, trong cung xin phép qua là được, cũng không phải là đại sự gì.

Nam nhân ôm nàng và để cho nàng tiếp tục ngủ thêm lần nữa.

Đột nhiên, Phó Nguyệt Linh mở mắt ra, nàng lật chăn ra ngồi dậy, bộ dáng hoảng sợ, “Đã đến giờ nào rồi?”

“Giờ Thìn.”

“Muộn rồi.”

Nàng trèo vượt qua cơ thể của nam nhân để nhảy ra khỏi giường, cuống quýt lấy y phục mặc.

Lục Tu Lương sợ tới mức tim ngừng đập chốc lát, một tay ngăn ngang người để ôm nàng trở về.

“Giày cũng không mang, ngồi đây!”

Nguyệt Linh nhìn mặt lạnh của hắn thì chậm rãi đáp một tiếng, nhịn không được thúc giục phu quân, một bên còn oán giận, “Đều do chàng làm hôm nay thiếp dậy muộn!”

“Đều là lỗi của ta.”

“Đi trễ Hoàng hậu nương nương sẽ tức giận chứ?”

“Không, ta đã thông báo trước.”

Nguyệt Linh im lặng, nàng có một loại dự cảm không tốt, “Chàng thông báo trước thế nào?”

Lục Tu Lương giúp nàng mặc y phục xong thì thản nhiên nói: “Nói nàng không dậy nổi.”

Nguyệt Linh thở dài, nếu không phải nàng gả cho một phu quân có quyền thế thì làm sao nàng có thể hưởng đặc quyền này.

Khẽ ngước mắt lên, nàng nhìn thấy nam nhân đang tự mình mặc y phục, Nguyệt Linh mang giày tất cho mình rồi đi tới.

“Phu quân, thiếp đến giúp chàng.”

Nam nhân rũ mắt nhìn nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, “Vậy thì phiền phu nhân.”

Khi hai phu thê vào cung đã muộn một chút.

Trước mắt bao người, Lục Tu Lương nắm tay nàng đi đến giữa đại điện.

“Vi thần cùng phu nhân chúc Hoàng hậu nương nương phượng thể an khang, phúc trạch vạn niên.”

Dứt lời còn dâng lễ vật lên.

Gần đây Ngũ hoàng tử đang học cưỡi ngựa bắn tên, trong hạ lễ của Lục Tu Lương còn có một thanh cung tiễn thượng đẳng.

Nghiêm Hoàng hậu hài lòng cười cười, “Các ngươi có tâm rồi, mau đứng lên đi.”

Hai người tạ ân, Lục Tu Lương dắt Nguyệt Linh đến vị trí ngồi xuống, Gia Dương quận chúa cũng dẫn theo thị nữ đi vào.

Gia Dương hành lễ, nàng ta liếc mắt nhìn thấy hai người đang ngồi cùng một chỗ nhỏ giọng nói chuyện thì nhíu nhíu mày, hừ một tiếng cũng ngồi xuống.

Hoàng hậu nương nương ngồi trên chủ vị, dưới tay là Thái Tử, giờ phút này hắn đang cùng Thôi Sở Vân nói chuyện vui vẻ.

Thái Tử phi còn đang tĩnh dưỡng, hôm nay vẫn chưa tham dự được, Thôi Sở Vân làm Trắc phi tương lai cho nên hôm nay sẽ đi cùng Tiêu Hằng.

Trong bữa tiệc, trong lòng mọi người đều có tính toán, không có ai dám xem thường vị Thôi cô nương mới vào kinh thành không bao lâu này.

Nguyệt Linh với cánh tay, nàng nịnh nọt nam nhân bên cạnh, “Thái Tử diễn xuất không tệ, đối với nữ tử không thích cũng có thể cười dễ nhìn như vậy, nam tử các chàng quả nhiên là làm cho người ta nhìn không thấu.”

Lục Tu Lương thản nhiên nhìn bên kia, hắn biện giải cho mình, “Cho nên hắn mới là Thái Tử, còn ta sẽ không gặp mặt diễn trò, chỉ xứng với việc ra tiền tuyến đánh giặc.”

Nguyệt Linh  lặng lẽ trợn trắng mắt, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quả nhiên, càng ngày miệng lưỡi của chàng càng trơn tru, nhớ lần đầu trở về kinh, làm sao chàng có thể như vậy.”

Lục Tu Lương nhếch khóe miệng, hiện tại đương nhiên là khác lúc đó, “Tất nhiên là nhờ sự dạy dỗ của phu nhân, ta cũng có thể phỏng đoán tâm tư của nàng.”

Hoàng hậu nương nương ngồi hồi lâu cũng thấy có chút mệt mỏi, lúc này còn chưa đến canh giờ dùng bữa, nàng đứng dậy trở về tẩm điện thay y phục, hít thở không khí rồi bảo mọi người không cần câu nệ.

Mọi người cung tiễn Hoàng hậu rời đi đều thoải mái hơn rất nhiều, bọn họ tụm năm tụm ba cùng một chỗ nói chuyện với nhau.

Đại Lương dân phong mở rộng, nam nữ chưa lập gia đình cũng có thể dùng bữa cạnh nhau, nữ tử đã thành thân theo phu quân nhà mình ngồi một chỗ, trong bữa tiệc còn có một khu vực khác dành riêng cho nữ nhi chưa lập gia đình.

Hoàng hậu nương nương rời đi chính là muốn để lại thời cơ nói chuyện cho nam nữ tử chưa lập gia đình.

Hôm nay tới đây dự tiệc phần lớn là con cháu của hoàng thân quý thích hoặc là con của đại thần trong triều, nếu là cô nương công tử trẻ tuổi coi trọng lẫn nhau, Hoàng hậu nương nương cũng vui vẻ làm bà mối.

Bên kia Ngô Mạn vẫy vẫy tay với Tiêu Chước rồi chỉ ra bên ngoài. Tiêu Chước mỉm cười, hắn buông chén rượu xuống rồi cũng đứng dậy đi theo.

Ánh mắt Nguyệt Linh vẫn nhìn động tĩnh của Ngô Mạn, “Chàng nói xem, vị công tử kia có phải là Thế tử Khang vương hay không?”

Động tác lột quýt của Lục Tu Lương dừng lại, hắn liếc nhìn nàng, “Là hắn.”

“Ôi … Nhìn qua hoàn toàn khác với Hoắc Minh Thần.”

Ánh mắt của vị Thế tử này quả nhiên là đẹp, tướng mạo so với Hoắc Minh Thần còn đẹp hơn nhiều, người nhìn qua rất đơn thuần, nhưng hình như có chút phức tạp.

Lục Tu Lương ăn một múi quýt, mặt không chút thay đổi lại phun ra, ngón tay vuốt ve vách chén, ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng.

“Phu quân, chàng không biết vị Thế tử này sao?”

“Không biết.”

“Ồ…”

Không đúng, vừa rồi còn xác định người nọ chính là Tiêu Chước, như thế nào đảo mắt liền nói không quen.

Vừa định mở miệng thì Lục Tu Lương đã đưa quả quýt bóc xong đến bên miệng nàng, nàng theo bản năng há miệng, lưỡi nhỏ đảo qua ngón tay nam nhân.

Đầu ngón tay tê dại, hắn thấy ngứa ngáy.

“Ôi, sao lại chua như vậy.”

“Nhổ ra.”

Nam nhân đặt tay lên miệng nàng, hắn tự nhiên nhận lấy thức ăn nàng nhổ ra rồi ném sang một bên, sau đó cầm khăn lau tay.

“Phu quân cũng đừng ăn nữa, cái này quá chua.”

“Ừm.”

Được rồi, nàng không hỏi nữa.

Tầm mắt Gia Dương vẫn nhìn chằm chằm nam nữ đối diện, trong lòng vô cùng nghẹn ngào.

Buổi sáng lúc ra khỏi cửa, phụ thân đối còn vạn lần dặn dò nàng ta, bảo nàng ta không được đi trêu chọc Lục Tu Lương. Lần trước mấy tiểu tỷ muội cùng nàng ta đến thư quán đều lần lượt nhiễm bệnh lạ, có hai người không qua được, đúng là không qua mấy ngày liền chết, còn lại hai người kia đến nay cũng không tốt là mấy, sợ cũng không chống đỡ được mùa đông năm nay.

Tuy rằng không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh là do Lục Tu Lương gây ra, nhưng người này rất thâm trầm, mà tâm ngoan thủ lạt, tốt nhất không nên đối địch với hắn.

Tề vương nghe nói Phó Nguyệt Linh thích ăn điểm tâm thì cố ý để cho nàng ta mang theo một ít, dùng để bồi tội.

Cho dù trong lòng Gia Dương không cam lòng nhưng lời nói của phụ thân nàng ta vẫn nghe.

“Lục phu nhân, lần trước là ta không phải, hôm nay mang cho ngươi chút điểm tâm, ngươi nếm thử đi.”

Gia Dương nhăn nhó nói xong thì đầu liền nghiêng sang một bên.

Nguyệt Linh ngẩn người, mím môi, “Ý tốt của quận chúa ta nhận, điểm tâm này sẽ không…”

“Ngươi khinh thường ta sao?”

Nguyệt Linh lắc đầu, nàng còn chưa mở miệng mà Gia Dương đã mất kiên nhẫn nói, “Tặng ngươi thì chính là tặng ngươi, thích ăn hay không ăn thì tuỳ!”

Dứt lời liền vung tay áo xoay người trở về.

Thị nữ của Gia Dương rũ mắt xuống, nàng ta đặt hộp thức ăn lên bàn rồi cũng khom người lui xuống.

Nguyệt Linh do dự nhìn đồ đặt trước mặt, nàng hơi nhíu mày.

Nhiệt độ trong mắt Lục Tu Lương rút đi, hắn đang muốn đứng dậy thì Nguyệt Linh đè tay hắn lại, lắc đầu.

“Quên đi, đây hẳn là ý tứ của Tề vương, nhận lấy đi.”

Nam nhân nắm lấy nàng ấy, “Ừm, ta nghe nàng.”

Hộp thức ăn vẫn đặt trên bàn, không có người lấy đi. Cho đến khi yến hội tàn, Nguyệt Linh cũng không ăn.

“Ngươi đang sửng sốt gì vậy? Nhanh lên đỡ ta dậy.”

Gia Dương nhìn thị nữ không nhúc nhích của mình thì trong lòng sinh ra bất mãn. Theo tầm mắt thị nữ nhìn qua chỉ thấy được bóng lưng Lục Tu Lương cùng Phó Nguyệt Linh cùng nhau rời đi, tức giận trong lòng càng thêm mạnh mẽ.

“Nếu ngươi muốn đổi chủ tử khác, vậy thì đi cầu phụ thân ta là được, tội gì phải ở đây trông mong nhìn họ.”

Thị nữ cúi đầu rũ mắt, “Quận chúa hiểu lầm rồi, nô tỳ chỉ nhìn Lục tướng quân thương yêu phu nhân, quả thật giống như lời đồn.”

Tâm tình Gia Dương phiền não, nàng ta làm mặt lạnh rời đi, thị nữ vội vàng đuổi theo.

Bên trong xe ngựa, Nguyệt Linh buồn ngủ, buổi trưa bình thường nàng đều muốn ngủ một hồi, giờ phút này đã mệt mỏi không chịu nổi.

“Ngủ đi, ta ở đây.”

Lục Tu Lương ôm nàng, hắn nhẹ nhàng vỗ dỗ thê tử mình ngủ.

Nguyệt Linh ngửi thấy mùi vị quen thuộc trên người nam nhân thì nhanh chóng ngủ thiếp đi.

“Công tử, đến rồi.”

Lục Tu Lương đưa hộp điểm tâm cho Lục Thất, “Các ngươi chia đi.”

Trong điểm tâm này có nguyên liệu nấu ăn mà Nguyệt Linh ghét nhất, cho nên vừa rồi nàng mới muốn cự tuyệt.

Nhẹ nhàng cõng nàng lên lưng, bước chân hắn vững vàng trở về phòng ngủ.

Lục Thất đặt hộp thức ăn ở tiền viện rồi rời đi.

A Niệm vừa mới cùng Lục Cửu học xong công phu, giờ phút này vừa mệt vừa đói, nàng vừa vào tiền sảnh đã thấy có đồ ăn nên cũng không chút khách khí, đi lên lấy một cái bỏ vào trong miệng.

“Điểm tâm này vừa ngửi đã biết có bỏ táo, cô nương chán ghét mùi vị này nhất.”

Nàng tỉ mỉ đánh giá rồi lại cau mày, “Có mùi vị kỳ lạ, có phải hỏng không?”

Lục Cửu tùy ý cầm lấy một cái ngửi ngửi, sắc mặt hắn cũng đại biến.

Một chưởng đánh vào trước ngực A Niệm, điểm tâm trong miệng nàng đều phun ra, vừa định mắng người thì Lục Cửu nhanh tay lẹ mắt phong bế kinh mạch toàn thân nàng, ôm lấy A Niệm, trong nháy mắt liền bay về phòng của hắn.

A Niệm không hiểu đầu đuôi liền trừng mắt nhìn hắn, không thể nhúc nhích cũng không thể nói chuyện.

Có chuyện gì vậy? Trước ngực Lục Cửu kịch liệt phập phồng, tay hắn khẽ run rẩy, động tác của hắn nhanh chóng tìm được một viên thuốc từ mấy bình lọ rồi bỏ vào trong miệng mình, tay hắn nâng gáy A Niệm lên, cúi đầu đút xuống.

A Niệm? Gã này lại chiếm tiện nghi của nàng! Có phải là chán sống rồi không!

Đôi môi kề sát vào nhau, thế nhưng A Niệm lại chỉ có một ý niệm trong đầu: Môi của gã này còn rất mềm.

Một cỗ nội lực từ trong miệng hắn truyền vào, đẩy thuốc xuống bụng.

Lục Cửu giải huyệt đạo của nàng, A Niệm thấy được hoảng sợ cùng bối rối từ trong mắt hắn.

Nàng muốn nói chuyện, muốn hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì nhưng vừa mới há miệng thì một ngụm máu đen phun ra, bụng đau quặn, sắc mặt nàng trắng bệch rồi ngã xuống.

Nàng nhìn thấy sự thống khổ trên khuôn mặt đờ đẫn, lạnh như băng của Lục Cửu, dần dần trước mắt đen lại, lỗ tai ong ong, nghe không rõ lời.

Hô hấp của Lục Cửu nặng nề, hắn gắt gao ôm nàng, “Không có việc gì, phun ra là được rồi.”

Nắm chặt lấy quyền, gân xanh trên trán hắn phồng lên, không biết là đang an ủi ai, hắn vẫn lặp đi lặp lại: “Không sao đâu, không sao…”

A Niệm nắm lấy cánh tay hắn, lực đạo chặt đến mức sắp làm rách da thịt của hắn.

Cả người nàng run rẩy, đau đớn rối bời, “Lục Cửu, đau quá…”

Đau đến mất đi ý thức, nàng ngất xỉu trong lòng hắn.

Lục Cửu nắm cổ tay nàng, hai mắt đỏ lên.

Hắn đặt người lên trên giường rồi lại lấy mấy viên thuốc, lần lượt đút cho nàng uống, một lát sau bắt mạch mới thở phào nhẹ nhõm.

Người đã không còn gì đáng ngại, hắn không do dự nữa mà đứng dậy đi vào nội viện.

Lục Tu Lương nghe được tiếng gõ cửa thì nhíu nhíu mày, hắn thấy Nguyệt Linh vẫn chưa bị đánh thức liền mang giày xuống giường.

Đẩy cửa đi ra đã Lục Cửu quỳ gối ở đó.

“Công tử, trong hộp thức ăn có độc.”

Lục Cửu nhận thấy áp lực quanh người đột nhiên trở nên lớn hơn thì dừng một chút, “Kịch độc.”

“Ai đã ăn nó.”

“A Niệm.”

Đáy mắt Lục Tu Lương lạnh như băng cùng nghiêm sát.

Thứ này vốn là muốn cho Phó Nguyệt Linh ăn, có người muốn giết thê tử của hắn.

“Hãy chăm sóc nàng ấy cho tốt.”

Một trận gió thổi qua, Lục Cửu ôm quyền.

Lục Tu Lương cầm kiếm trực tiếp vọt vào Tề vương phủ.

Hắn cầm kiếm chỉ vào Tề vương, ngữ khí lạnh như băng, “Gọi Gia Dương ra đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi