SAU TRỌNG SINH TA ĐEM PHU QUÂN SỦNG TẬN TRỜI

Tề vương thấy tình thế như vậy thì giọng nói cũng run rẩy: “Lục tướng quân, vì sao…”

“Hôm nay nữ nhi mà ngươi yêu quý tặng phu nhân ta hộp điểm tâm có độc.”

Tề vương kinh hãi, “Làm sao lại như thế! Là ta đã căn dặn người làm, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề!”

Khóe miệng Lục Tu Lương lộ ra vẻ trào phúng nhàn nhạt, “Vậy phải hỏi Quận Chúa một chút xem có phải đã tự mình hạ độc hay không.”

Khi Gia Dương cuống quít chạy đến, tiếng thét chói tai còn chưa thốt ra thì Lục Tu Lương thu kiếm lại, vài bước đi tới trước mặt nàng ta, một tay bóp cổ nàng ta, giọng điệu âm trầm đáng sợ: “Quận Chúa có gì muốn biện giải.”

Gia Dương hít thở gian nan, nàng ta dùng sức bám vào tay nam nhân, miễn cưỡng mở miệng nói: “Ta, ta chưa từng làm, không có!”

Tề vương lòng nóng như lửa đốt, “Lục tướng quân! Ngươi không thể làm càn như vậy trong phủ ta! Thả nữ nhi ta ra!”

Lục Tu Lương cẩn thận nhìn thần sắc của nàng ta, cười lạnh một tiếng, “Được rồi, phiền Quận Chúa giao thị nữ hôm nay cùng ngươi tiến cung ra đây.”

Gia Dương còn muốn nói cái gì nhưng Tề vương vội vàng sai người áp giải thị nữ kia lên.

Chỉ cần Diêm Vương này có thể thả nữ nhi của ông ta thì cho dù có muốn một trăm thị nữ, hôm nay cũng phải để cho hắn mang đi.

Người mang lên, Lục Tu Lương híp mắt nhìn hồi lâu rồi khóe miệng nhếch lên, “Rất tốt.”

Một gã hắc y ám vệ từ trên trời bay xuống, hắn dùng một đao đập gáy khiến thị nữ ngất xỉu rồi khiêng trên vai.

“Quấy nhiễu Vương gia, Lục mỗ cáo từ.”

Tề vương ôm Gia Dương không ngừng ho khan, hắn nhìn vết thương tím tái trên cổ nữ nhi thì nước mắt như mưa.

Ông ta đau đớn nói: “Là cha vô dụng… Là cha vô dụng…”

Đêm đó Gia Dương Quận Chúa liền bị dọa đến phát bệnh, sau đó mỗi ngày điên điên khùng khùng, luôn nói có người muốn giết nàng. Từ đó không còn ai nhìn thấy Gia Dương Quận Chúa đi ra hoành hành bá đạo, Tề vương mời rất nhiều danh y cũng không cách nào chữa khỏi, nữ nhi hắn sủng nửa đời người cứ như vậy bị phế đi.

Lục Cửu chờ ở cửa phủ, thấy Lục Tu Lương mang theo người trở về thì quỳ một gối xuống đất, “Công tử, Lục Cửu thỉnh mệnh.”

Lục Tu Lương thản nhiên nhìn hắn một cái rồi vung tay lên, ám vệ ném người trước mặt Lục Cửu.

“Tạ công tử.”

Đêm khuya, Lục Cửu trở về phòng ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn A Niệm hôn mê.

Trên bàn bày một tờ khai, trên đó còn có vết máu chưa khô.

Giọng nói khàn khàn của nam nhân vang lên, hắn nhẹ giọng nỉ non: “Nàng yên tâm, ta dùng tất cả độc dược cho nàng ta dùng một lần, nàng ta quả nhiên không chịu nổi. Không cẩn thận đã khiến nàng ta chết, nàng mau tỉnh đi, tỉnh còn thay ta cầu tình, để cho công tử tha cho ta.”

Hắn không được công tử đồng ý đã tra tấn người đến chết, ngày mai chờ đợi hắn không biết là kết quả gì, hắn không sợ cái gì, chỉ sợ không đợi được nàng tỉnh lại.

Ngày hôm sau trời chưa sáng, Lục Tu Lương đứng dậy đi luyện võ thì nhìn thấy Lục Cửu quỳ gối trước cửa nội viện.

“Chết rồi à?”

“Vâng.”

Sáng sớm gió có chút lạnh, trong lòng Lục Tu Lương nhớ nhung Nguyệt Linh, hắn có chút không yên lòng.

“Quay về đi.”

Lục Cửu kinh ngạc mở to hai mắt, hắn không nhúc nhích.

“Chiếu cố A Niệm thật tốt, trở về đi.”

Nếu A Niệm có việc thì phu nhân của hắn sẽ thương tâm.

Lục Cửu chậm rãi thở ra một hơi, hai tay dâng lên, “Công tử, đây là khẩu cung.”

“Ừm.”

Lục Cửu đi ra ngoài vài bước rồi quay đầu lại nhìn nam nhân kia còn đứng nguyên tại chỗ xem tờ giấy, hướng về phía hắn hành lễ một cái.

Qua hai ngày hai đêm, A Niệm cũng tỉnh lại.

“Lục Cửu …”

A Niệm nhếch miệng, đau quá, bụng giống như bị người ta đâm một nhát.

“Uống một ít nước đã.”

A Niệm được nam nhân đỡ, thân thể một chút khí lực cũng không có, “Ta làm sao vậy?”

“Ngộ độc.”

“Làm sao có thể…”A Niệm cau mày, “Là điểm tâm kia sao?”

“Ừm.”

Nàng liền cầm cốc uống chút nước nóng, cổ họng khô khốc mới cảm thấy thoải mái một chút, “Huynh giúp ta giải độc sao?”

“Ừm.”

Hai ngày nay hắn luôn canh chừng, đúng giờ cho nàng uống thuốc giải rồi bắt mạch cho nàng.

“Nhìn không ra huynh còn có thể dùng độc. Sư phụ như huynh đến tột cùng còn có bao nhiêu tuyệt kỹ, hãy dạy cho ta đi.”

Nàng cố gắng cười với ngươi nhưng Lục Cửu lại vô cùng nghiêm túc nhìn nàng.

“Ừm, tất cả đều dạy cho nàng, miễn là ta biết.”

A Niệm lại không cao hứng như vậy, điểm tâm này là chuẩn bị cho cô nương, đến tột cùng là ai muốn hại cô nương.

Cau mày suy tư một lúc lâu nàng mới hoàn hồn, vừa ngước mắt đụng vào ánh mắt Lục Cửu thì đột nhiên nhớ tới một chuyện.

“Lục Cửu, có phải huynh đã chiếm tiện nghi của ta hay không.”

Lục Cửu mím môi, hắn đứng dậy đi ra ngoài cửa, “Ta đi bẩm báo với công tử là nàng đã tỉnh.”

“…”

Quên đi, chờ nàng tốt rồi đánh một trận nữa.

Sắc trời dần tối, Nguyệt Linh ở trong viện trêu chọc mèo đến thất thần.

Nếu không phải hôm nay Thẩm thị tới tìm nàng, nàng còn không biết hôm trước sau khi từ trong cung trở về đã xảy ra chuyện lớn như vậy.

Hai ngày nay nàng không thấy A Niệm, tìm được chỗ ở không thấy người, hỏi Lục Tu Lương mới biết A Niệm ăn đồ hỏng bị trúng độc, người ở trong phòng của Lục Cửu.

Chỉ là phòng của Lục Cửu dù sao cũng là phòng của nam tử, nàng không tiện đi qua thăm.

Lúc đó nàng không nghĩ nhiều, càng không liên tưởng đến vấn đề nảy sinh ở trên điểm tâm kia.

Thẩm thị đi tới Lục phủ nói với nàng nguyên nhân sự tình, lúc này nàng mới biết A Niệm ăn hộp điểm tâm Gia Dương Quận Chúa đưa tới mới trúng độc.

Điểm tâm kia là chuẩn bị cho nàng, nếu không phải mạng của nàng lớn thì giờ phút này sợ đã là một cỗ thi thể lạnh như băng.

Việc này hiện tại ồn ào huyên náo, theo Phó Sùng nói, Lục Tu Lương ở trên đại điện tố cáo Ninh Vương muốn hại phu nhân của hắn, nhưng không có chứng cứ, vả lại tội phạm đã chết, chết không có đối chứng, căn bản không cách nào định tội.

Lục Tu Lương trình bày một phần khẩu cung, trong lời khai kia dặn dò thị nữ là người của Diêu Chấn an bài trong Tề vương phủ, vả lại lục soát trên người nàng ta thấy có tín vật.

Hiện giờ Diêu Chấn vào ngục, người có thể điều động thị nữ kia chỉ có Ninh Vương.

Bệ hạ thẩm vấn Diêu Chấn, Diêu Chấn lại một mực khẳng định việc này không liên quan đến Ninh Vương, hết thảy đều là an bài của hắn.

Diêu Chấn đã vào nhà lao, vả lại vẫn chưa tạo thành thương tổn đối với Phó Nguyệt Linh cho nên bệ hạ muốn yên ổn, nhưng Lục Tu Lương không chịu buông tha, nhất định phải đòi một cái công đạo. Trên dưới triều đình, không ít người nắm giữ đại quyền, lúc này đang nhao nhao chỉ trích hắn trong mắt không có Thiên tử, khinh thường hoàng quyền, bọn họ đều tấu thỉnh bệ hạ thu binh quyền của hắn, tình huống cũng không lạc quan.

Những chuyện này, Lục Tu Lương đều không nói với Nguyệt Linh.

Hắn sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ người yêu của hắn, cho dù tất cả mọi người chỉ trích hắn, hắn cũng không thèm để ý chút nào, chỉ cần có thể bảo vệ thê tử của hắn, trả giá lớn hơn nữa hắn đều không tiếc.

“A Linh đang nghĩ gì vậy.”

Lục Tu Lương bước nhanh tới, hắn ném mèo con sang một bên rồi khẽ nâng lưng, ôm nàng lên.

“Trời lạnh, đừng chờ ta trong sân sau.”

Hắn đặt nữ nhân lên bàn, hai tay chống sang bên cạnh nàng, hôn thật sâu.

Nguyệt Linh thuận theo ôm cổ hắn, mặc dù vừa mới từ bên ngoài trở về nhưng cả người hắn đều tản ra nhiệt khí, giống như một cái lò sưởi.

Nàng nhớ lại kiếp trước, vào mùa đông cơ thể của hắn cũng ấm áp như vậy.

Khi nàng ở cùng một phòng với hắn, hắn lại luôn lo lắng sợ nàng bị lạnh, nên tất cả mọi nơi trong phủ đều được đốt lò sưởi, còn chính mình lại thường xuyên bị nóng đến đầu đầy mồ hôi.

Trên môi bị hắn cắn một cái, Nguyệt Linh mờ mịt nhìn phu quân.

Hắn nhìn đôi mắt câu người trước mặt mình, thanh âm khàn khàn, “Không chuyên tâm.”

“Ôi, thiếp đang nghĩ về chàng.”

“Ta đang ở đây, không cần phải suy nghĩ nhiều.”

Bàn tay to phủ lên mắt nàng, hắn cúi đầu lại hôn xuống.

Khi hai người tách ra, tay nam nhân chậm rãi vuốt ve mặt nàng, vô cùng may mắn vì nàng bình an vào lúc này.

Nhất định phải giải quyết Ninh Vương.

Nguyệt Linh chống lại ánh mắt nóng rực của hắn, tim nàng run rẩy, “Phu quân, thiếp đều biết.”

Hắn thở dài, “A Linh muốn nói điều gì.”

Nguyệt Linh lo lắng nhìn hắn, “Phu quân, mặc kệ chủ mưu sau lưng là ai, mục đích của hắn chính là muốn chọc giận chàng, hắn kích chàng cùng bệ hạ đối kháng, kích phát oán khí của chúng thần trong triều, hắn muốn đoạt quyền của chàng rồi đuổi chàng ra ngoài.”

“Ta biết điều đó.”

Đây mới là điều nàng lo lắng nhất, biết rõ không thể làm mà vẫn làm, biết rõ phía trước là cạm bẫy cũng phải bỏ mặc tất cả mà cố nhảy vào.

“Nàng yên tâm, phu quân của nàng có năng lực giải quyết hết thảy, mặc dù phía trước là vách núi vô tận thì ta cũng có thể ở trên đó biến ra một con đường.”

Hắn cười cười rồi chống lên trán nàng, tóc mai cọ xát, “Nàng đã gả cho ta, làm sao ta có thể khiến nàng cả ngày lo lắng sợ hãi chứ.”

Trước kia, bởi vì thân phận nữ nhi Phó gia mà nàng bị Diêu gia để ý, hiện giờ nàng trở thành thê tử của hắn, lại còn liên tục kéo hắn vào vũng bùn.

Nhưng nàng cũng không hối hận, tựa như hắn đã nói, bọn họ là một thể, hợp như thế.

“Kế hoạch của chàng là gì?”

“Ta đã cảnh cáo Ninh Vương, tối nay hắn sẽ nhận được đầu của Thôi Vinh.”

“…”

Nguyệt Linh yên lặng không nói gì, phương thức báo thù của phu quân nàng vẫn là đơn giản thô bạo như trước.

Lục Tu Lương cẩn thận nhìn ánh mắt nàng, nhẹ giọng hỏi: “Sợ à?”

“Vậy thì không có, chỉ là Thôi Vinh cũng có liên quan đến việc này sao?”

Lại nói tiếp, đã lâu không nghe được tin tức của Thôi Vinh.

Nam nhân cười lạnh, từ sau khi hắn điều tra được âm mưu của Diêu gia cùng Thôi Vinh, đồng thời đối phó Diêu Chấn, hắn cũng thuận tay tạo ra chút phiền toái cho Thôi Vinh, người nọ xui xẻo rất nhiều ngày, đêm nay chấm dứt tính mạng của hắn đối với hắn mà nói coi như là một loại giải thoát.

Thôi Vinh nên biết ơn hắn mới phải.

“Những chuyện này nàng không cần lo lắng, ta sẽ xử lý tốt.”

Nguyệt Linh ngưng thần nhìn hắn, hai người yên lặng nhìn nhau.

Đôi mắt của hắn tối đen, luôn ẩn chứa rất nhiều bí mật không ai biết, nhìn qua sâu không lường được, nhưng chỉ khi đối mặt với nàng, hắn mới dỡ bỏ toàn bộ phòng bị, phơi bày tất cả bí mật ra trước mặt nàng, không hề giữ lại.

Trái tim này vẫn luôn chân thành và ấm áp.

Hắn thực sự yêu nàng.

“Phu quân, chàng có sợ không?”

Mặc dù tình cảm của hắn ẩn sâu, nhưng nàng vẫn cảm nhận được.

“Ừm.”

Lục Tu Lương kéo nàng vào lòng, để nàng nghe nhịp tim mình.

Nguyệt Linh ôm lấy hắn, vòng tay nam nhân vô cùng ấm áp.

“Phu quân, thiếp thường xuyên suy nghĩ, hiện tại mỗi ngày ở cùng chàng có phải là một giấc mộng hay không, ngày ngày hạnh phúc có chút không chân thật. Chúng ta đều sống thật tốt, chúng ta thuận lợi thành hôn nhân, ở cùng một chỗ, vẫn ở bên nhau, đầu bạc đến già.”

“Ta cũng rất sợ, ta sợ ngày mai vừa mở mắt ra, mộng liền tỉnh, sợ hết thảy đều là ta tưởng tượng ra.”

Lục Tu Lương vỗ lưng nàng, hắn cảm nhận được sự khủng hoảng của nàng, hắn bất động thanh sắc ghi nhớ lời nói của nàng trong lòng.

“Nhưng phu quân, không ai có thể dự đoán những gì sẽ xảy ra vào ngày mai, điều quan trọng là trước mắt, phải không?”

“Ừm.”

Phó Nguyệt Linh cọ cọ lồng ngực hắn, nhẹ giọng mở miệng: “Phu quân, thiếp biết, nếu thiếp chết, chàng cũng sẽ theo thiếp mà đi, cho nên chàng còn sợ cái gì nữa? Cả hai ta đều sống và chết cùng nhau, sẽ không tách rời.”

Lục Tu Lương dừng tay, cả người cứng ngắc, Nguyệt Linh ngẩng đầu nhìn hắn.

Nàng thì thầm: “Tại sao nhìn chàng buồn như vậy?”

Loại ánh mắt này, kiếp trước nàng đã gặp qua, thống khổ, giãy dụa, tuyệt vọng.

Vì sao giờ phút này hắn lại khổ sở như vậy, ánh mắt của hắn làm cho người ta đau lòng, đau đớn không muốn sống.

Lục Tu Lương nghiêm túc nhìn nàng, nhìn ánh mắt, mũi nàng, tất cả của nàng.

Tầm mắt của hắn gần như tham lam đảo qua từng tấc da trên người nàng, đột nhiên hắn nghẹn ngào, “A Linh, sau khi ta chết sẽ xuống địa ngục, ta không thể ở lại với nàng nữa.”

Nếu nàng chết, chứng minh hắn thật sự không bảo vệ được nàng, vừa không bảo vệ được vậy cần gì phải để cho nàng bồi hắn cả đời.

“Chàng chưa từng nghĩ muốn vây khốn ta bên người chàng cả đời sao?”

Giống như kiếp trước, vây khốn thi thể của nàng, giam cầm linh hồn của nàng, không phải là rất tốt sao?

Ngữ khí của nàng nhẹ nhàng nhưng mỗi chữ đều đập vào trong lòng Lục Tu Lương.

Lục Tu Lương nở nụ cười, thê tử của hắn quả nhiên hiểu rõ tính tình của hắn nhất.

“Trước kia ta sẽ như vậy, nhưng hiện tại đột nhiên luyến tiếc.”

Luyến tiếc để cho nàng luôn bên người mình, luyến tiếc nàng đi theo hắn cả người đầy máu bẩn chịu khổ, A Linh của hắn đáng giá hưởng những điều tốt nhất.

Nguyệt Linh đột nhiên nở nụ cười sáng ngời động lòng người như xưa.

“Phu quân, thiếp nguyện ý, bất kể là núi đao biển lửa, hay là âm quỷ địa ngục, thiếp nguyện làm thê tử cùng quân đồng vãng, vĩnh viễn không chia lìa.”

Lục Tu Lương giật mình, Phó Nguyệt Linh không nhịn được cười, thật sự là khó có được, nàng đã lâu chưa từng gặp qua bộ dạng ngốc nghếch này của hắn.

Nguyệt Linh cố sức ôm lấy cổ hắn, giống như một tiểu yêu tinh quấn lấy, nam nhân chưa lại tinh thần nhưng thân thể đã có phản ứng theo bản năng, hắn ôm nàng rời khỏi mặt đất, thuận tiện cho động tác của nàng.

Nàng giảo hoạt chớp chớp mắt, tiến đến bên tai hắn, “Thiếp đã nói, nguyện cùng chàng đời đời kiếp kiếp, cốt huyết tương hòa, chính là ý tứ theo nghĩa đen, giờ phút này thiếp ngoan độc cùng chàng dung hợp thành một thể, tốt nhất kiếp kiếp đều không thoát ra được, chàng cũng đừng hòng vứt bỏ thiếp mà chạy trốn!”

Nam nhân chôn ở cổ nàng, hắn hít một hơi thật sâu, chóp mũi quanh quẩn hương thơm cơ thể của nàng, hắn nhẹ nhàng in một nụ hôn.

Lục Tu Lương cười thấp, hắn ôm người đi về phía giường, “Được, hòa thành một thể, không bao giờ chia ly.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi