SAY MỘNG GIANG SƠN

Một âm thanh sắc nhọn giống như tiềng khóc u hồn từ cánh đồng hoang trong đêm theo gió vẳng lại, âm thanh tuy không lớn nhưng lại âm ỉ kéo dài, mãi mà không dứt. Một người thợ săn đang mải mê bắt con thỏ bị kẹt trong hang tuyết, đột nhiên nghe được âm thanh này, không nén được tò mò liền ngẩng đầu lên, và đúng lúc đó thì âm thanh đó lại biến mất. Người thợ săn lắc đầu cho rằng mình đã nghe nhầm, lôi con thỏ đã chết ra khỏi hang, khoác ở trên vai, bước thấp bước cao đi xuống núi.

Cái âm thanh kì dị đó thực ra là tiếng tên lệnh. Đó là cách mà đội thám thính tin tức về bọn Thổ phiên dùng để báo cáo, cứ một mũi tên được bắn ra thì sẽ có vài người thám mã, cứ như vậy tin tức ở những nơi xa mấy ngìn dặm cũng sẽ nhanh chóng truyền về được Mậu Châu.

Trần Đại Từ rất nhanh đã có được tin tức cấp báo, đại bản doanh tam quân của Mậu Châu nhanh chóng được điều động:

- Lập tức đem tin tức này cấp báo cho Đại tổng quản binh mã nam Bắc và cả binh bộ Trường An, sau đó sao ra vài bản gửi đén một vài doanh trại khác như Thác Châu, Cung Châu, Duy châu, Bành Châu, ...

Trần Đại Từ cầm ấn soái, “phập” tiếng con dấu được đóng lên bản cấp báo tin tức quân sự, đưa cho một tên lính khác sau đó hắn nhanh chóng tiến lại phía bản đồ, nơi mà có vài vị tướng quân đang xúm lại cãi vã, tranh nhau đưa ra ý kiến của bản thân, nhưng vẫn không quên danh riêng cho hắn một chỗ

Lạc Tư Mã lên tiếng:

- Đại đô đốc, theo mạt tướng nghĩ, chúng ta nên xuất quân ở phía chân núi, dựa vào lợi thế ở đó mà mai phục, không nên cố thủ ở doanh trại, đợi giắc đến rồi bất ngờ tấn công

Trần Đại Từ vẫn chăm chú nhìn bản đồ, hơi khom lưng một chút, bộ dạng lúc này của hắn chẳng khác gì một con gấu to đang chuẩn bị nhảy vồ vào con mồi, lớn tiếng nói:

- Đúng, chúng ta phải chủ động tấn công. Dựa vào lợi thế chân núi mà muốn tấn công địch thì lại không ổn, địa thế ở đây quá nguy hiểm chỉ có thể phòng thủ, chúng ta làm như vậy thì chẳng khác gì con rùa rụt cổ, còn làm nên trò chống gì? Lại còn chuyện cố thủ ở đó đợi bọn chúng đến, đúng là nực cười.

Lạc Tư Mã và mọi người ngơ ngác nhìn nhau, rồi đồng thanh hỏi:

- Vậy theo đại đô đốc chúng ta nên làm gì?

Trần Đại Từ cầm quân cờ đập mạnh một cái xuống bản đồ:

- Vấn Xuyên, chúng ta sẽ đánh một trận sóng mái với chúng ở Vấn Xuyên, tập kết binh mã , lập tức đến Vấn Xuyên, mai phục ở thung lung, bất ngờ tấn công chúng ở chỗ ven sông, để cho chúng không kịp trở tay. Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, phải khiến cho đám rùa con đó chầu Diêm Vương, nhất định là phải thế!

Thổ Phiên phát binh tấn công Mậu Châu rồi

Hôm nay không phải lên chầu, sau khi Võ Tắc Thiên nghe được tin này thì vô cùng hốt hoảng, lập tức đến chính điện Trường Sinh lên triều, sau đó sai người triệu tập Chư tể tướng, Binh bộ thượng thư, Thị lang và văn võ bá quan

Sau khi truyền lệnh xong, Võ tắc Thiên liền lo lắng thấp thỏm không yên:

- Trẫm vừa mới dời đô về Trường An, Mặc Đốt liền khai chiến với Đại Chu, giờ lại đến lượt Thổ Phiên hung hăng đâm lén cho một đao, quốc gia đang lâm nguy, ngộ nhỡ có chuyện xảy ra...

Nghĩ đến đây Võ Tắc Thiên không khỏi bất an nhìn ra ngoài trời, thì thầm một mình: “ vì sao Thổ Phiên lại phát binh? Lẽ nào là vì Trẫm không đồng ý về hôn sự của Quốc vương thổ Phiên và điệt nữ của ta? Hai nước giao chiến, một bước sai là thua, là mất nước. Thổ Phiên đúng là đục nước béo cò, nếu như Trẫm hi sinh một điệt nữ mà có thể tránh được chuyên binh đao, nhưng cũng chưa chắc là được...”

Hôm nay Dương Phàm canh gác ở trong cung, lúc nãy có gặp Thượng Quan Uyển Nhi, Uyển Nhi thấy trong lời nói của hoàng thượng có vẻ bất thường liền vội vàng hỏi:

- Hoàng thượng, theo tin cấp báo mà triều đình ta nhận được, Thổ Phiên đã có động tĩnh ở vùng Khang Ninh, Xuyên Thiểm, không phải vì chuyện hòa thân và nếu không có trận mưa tuyết lớn nhất trong mười năm trở lại đây thì e rằng bọn họ đã sớm liên thủ với người Đột Quyết tấn công nước ta rồi

Võ Tắc Thiên bỗng giật mình một cái, quay người lại phía Thượng Quan Uyển Nhi, trầm giọng nói:

- Ngươi vừa nói gì... Thổ Phiên và Đột Quyết liên thủ tấn công Đại Chu?

Thượng Quan Uyển Nhi nói:

- Uyển Nhi không dám khẳng định nhưng theo tin tức tình báo hiện tại thì chuyện này là có khả năng xảy ra.

Mắt Võ Tắc Thiên đột nhiên tối sầm lại, miệng lẩm bẩm:

- Nếu đã như vậy thì dù trẫm có đồng ý chuyện hòa thân thì trận đánh này khó mà tránh được...

Trong lúc bỗng nhiên mắt Thượng Quan Uyển Nhi sáng lên, nàng liền vội vàng nói:

- Uyển Nhi đột nhiên nhớ ra chuyện này, hôm chúng ta mở tiệc tiếp đón sứ giả của Thổ Phiên chẳng phải hắn nói là đã gặp qua một vị đại tướng quân của chúng ta hay sao? Vị đại tướng quân này từng đánh bại quân Thổ Phiên lại thông thuộc địa hình ở Tây Vực, sao chúng ta không cử người này đến đó cùng tham gia với đại quân đóng tại Mậu Châu, chưa biết chừng vị tướng quân này sẽ có biện pháp giải quyết nỗi lo này cho Hoàng thượng.

Võ Tắc Thiên không chần chừ:

- Đúng, đúng, đúng. Người đó tên họ là gì nhỉ, lần đó chẳng phải trẫm bảo ngươi ghi lại tên họ của vị tướng quân đó hay sao? Nếu Trẫm nhớ không nhầm thì người này đô đốc Lương Châu...

Võ Tắc Thiên liền lục lại trí hớ của mình, nhíu mày suy tư, thấy vậy Uyển Nhi đáp luôn:

- Vị tướng quân này tên là Đường Hưu

Võ Tắc Thiên tán dương theo:

- Đúng, chính à hắn, mau truyền thánh chỉ triệu hắn vào cung bàn chuyện quân cơ

Uyển Nhi “vâng” một tiếng rồi vội vàng đi làm việc.

Dương Phàm đang trực ở trong cung, trong lúc những bông hoa tuyết đang chầm chậm bay, hắn liền bắt lấy một bông.

Uyển Nhi dặn dò thị vệ vài điều, khiến hắn vội vàng chạy đi trong mưa tuyết, Uyển Nhi quay người rảo bước trở về cung điện, đúng lúc Dương Phàm từ điện bước xuống, lúc Uyển Nhi đi về phiá Dương Phàm, ánh mắt đẹp nhưng chứa đầy sựu ưu tư, trầm giọng nói:

- Có chuyện không hay rồi.

Dương Phàm khẽ mỉm cười, không quên kèm theo cái gật gật đầu, vội đi về hướng điện Trường Sinh

Tại Vương phủ Thọ Xuân, lúc năm huynh đệ đang nhâm nhi uống rượu thì một tên thị vệ vội vội vàng vàng chạy đến chỗ Lý Long Cơ thì thầm vài câu, rồi đưa cho Lý long Cơ một phong thư. Lý Long Cơ không giấu diếm mấy huynh đệ của mình, mở thư ngay trước mặt họ.

Đây chính là mật thư mà Cao Lực Sĩ viết cho Lý Long Cơ, trong thư có đề cập đến chuyện vừa xảy ra ở trong cung.

Lý long Cơ xem xong thư, vì tính cơ mật nên bỏ ngay vào bếp than ngay cạnh đó

Lý Thành Khí hỏi luôn:

- Tam đệ, đã xảy ra chuyện gì vậy

Lý Long Cơ liền phẩy tay ra hiệu cho tên thị vệ và đám người hầu lui xuống, nói với Lý Thành Khí:

- Đại huynh, Thổ Phiên đã chính thức phát binh tấn công Đại Chu chúng ta rồi, chuyện đã đến nước này e rằng mấy muội muội của chúng ta khó thoát khỏi số phận bị gả đến Thổ Phiên rồi.

Lý Thành Khí và mấy huynh đệ còn lại nghe xong, không ai nói gì hết, ngơ ngác nhìn nhau. Đằng sau tấm bình phong, Lý Trì Doanh đã nghe thấy hết liền rón rén đi ra ngoài. Một lát sau, bảy tỷ muội đã tập trung tại chỗ cây hòe to phía đông, Lý Trì Doanh giận đén mức đỏ mặt tía tai. Lớn tiếng nói:

- Ngài ấy thật là không đáng làm một bậc nam tử hán đại trượng phu, đã hứa là giúp tỷ muội chúng ta rồi mà lại còn nuốt lời.

Lý Hoa Uyển bất lực hùa theo:

- Hiện giờ Thổ Phiên đã chính thức phát binh, chỉ sợ đến Hoàng tổ mẫu cũng không có cách đối phó, người như ngài ấy chỉ là một tường quân đại thị vệ thì làm được gì chứ?

Thanh Dương và Tây Thành ngán ngẩm lắc đầu, khuôn mặt đẫm lệ. Nếu mà phải chọn một trong bảy tỷ muội gả cho Thổ Phiên thì đến tám chín phần là chọn một trong ba người họ rồi.

Lý Trì Doanh đùng đùng nổi đóa lên:

- Muội mặc kệ, muội không quan tâm, ai bảo ngài ấy hứa với chúng ta rồi, bây giờ muội đi tìm ngài ấy

- Thập muội, thập muội

Lý Hoa Uyển nhất thời không giữ được đành để Lý Trì Doanh hùng hổ ra đi mang theo nỗi tức giận đang ngút trời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi