SAY MỘNG GIANG SƠN

Dương Phàm rời Huyền Vũ Môn, bước lên chiến mã, đợi cho hắn ta rời khỏi Huyền Vũ Dương, đến khi vượt qua một bức tường thì đột nhiên ghì cương ngưạ lại một cách kinh ngạc.

Nơi này vẫn là ở trong phạm vi cung thành, bên ngoài bức tường vẫn còn có một bức tường nữa, ở giữa là một hành lang rất dài, chỉ cho những người từ hậu môn cung thành thông hành, bình thường dân chúng không thể đến nơi này cho nên con đường hành lang dài này lạnh lẽo vô cùng, đến tuyết đọng cũng không có người quét dọn.

Trên con đường ấy, hai bên đống tuyết nhẵn nhụi, được gió thổi thành từng lớp từng lớp vân sóng cố định, trung gian lại là một mớ ngổn ngang những vết xe ngựa, dấu vó ngựa, trông còn có phần dơ bẩn.

Cũng chính trên con đường hành lang ấy xuất hiện một cô nương dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, khoác một chiếc áo choàng lông cáo trắng như tuyết, đầu đội một chiếc mũ lông nhung, còn có cả hai chiếc đuôi cáo trắng rủ xuống trước ngực, làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ xinh như nụ mai vàng của nàng.

Chiếc áo lông cáo dài tới tận đầu gối, phía dưới lộ ra một chiếc váy ngắn màu xanh như nước hồ, chân váy lại là một đường lụa màu vàng non, dưới nữa là đôi ủng gấm trắng bao chặt lấy hai chân nhỏ xinh của nàng.

Một nơi như thế này lại xuất hiện một thiếu nữ không ai bên cạnh, tình cảnh này có phần hơi kì lạ, cho nên vừa nhìn là Dương Phàm nhận ra cô ta chính là vị tiểu cô nương mà hôm đó ở Vương phủ Thọ Xuân đã kéo quần áo của hắn lại, còn đổ lỗi cái vấn đề lớn bằng trời cho hắn nữa, cô ta đích thị là con gái Tương Vương rồi.

Về phần tiểu nha đầu này là con gái thứ bao nhiêu trong số các cô con gái của Tương Vương, quý danh như thế nào, Dương Phàm cũng hoàn toàn không biết gì, ngày đó hắn vẫn chưa hỏi qua, mà cho dù có hỏi đi chăng nữa thì thứ tự và quý danh của bảy tiểu nha đầu này hắn làm sao mà nhớ hết nổi.

Lý Trì Doanh xem ra đứng đó đã rất lâu, lạnh cứng đến nỗi khuôn mặt trắng tuyết và chiếc mũi thẳng xinh cũng đỏ rực lên. Nàng ta cuộn tay lại thở ra từng hơi, cố giẫm giẫm đôi ủng nhỏ, đang cố gắng làm ấm cơ thể thì đột nhiên nhìn thấy Dương Phàm, nàng lập tức thẳng người lên, hai tay siết lại thành nắm đấm nhỏ.

Nhìn bộ dạng có phần ngang ngược hống hách, chỉ có điều nàng ta chưa nói gì, nhưng hai giọt nước mắt long lanh cũng đã dần dần kết lại nặng trĩu trên hàng mi dài rồi.

Đám người Nhâm Uy ghìm chặt ngựa chiến, mắt hướng về phía Dương Phàm.

Kiểu mỹ nhân chặn đường như thế này trước kia rất thường thấy, nhưng mấy năm gần đây rất ít khi xảy ra, hôm nay không chỉ là mỹ nhân cản đường mà là một tiểu mỹ nhân, nhìn thế nào cũng chỉ là một cô bé trên dưới mười tuổi, đám người Nhâm Uy này cũng không hoài nghi tới tiểu nha đầu này với Tông chủ có ám muội gì.

Tông chủ mặc dù là người phong lưu phóng khoáng, rất có duyên với phụ nữ nhưng cũng chưa từng nghe nói hắn lại có sở thích quái gở là gạ gẫm những thiếu nữ cả, đối với tiểu nha đầu miệng còn hơi mùi sữa mẹ như thế này, cho dù có đẹp đến mấy nhưng liệu hắn có được bao nhiêu tình cảm? Có lẽ Tông chủ cũng sẽ không có thứ ràng buộc tình cảm nào với nàng đâu. Có điều... tiểu nha đầu này mặc dù không thể là tình nhân của Tông chủ, có khi nào nàng là mầm mống trong những lần hắn ra ngoài chơi bời trăng hoa, vậy thì thật khó nói rồi.

Thời đại này phần lớn mọi người đều là kết hôn sớm, những công tử nhà giàu sang mặc dù thành thân muộn đôi chút nhưng thời gian mà họ qua lại với phụ nữ thì không muộn chút nào.

Không ít các công tử chỉ mười hai, mười ba tuổi đã vào lầu xanh chơi gái, những kẻ vụng trộm nếm thử trái cấm bên ngoài cũng nhiều vô số kể.

Tông chủ giờ cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, ước chừng thiếu nữ kia cũng chỉ khoảng mười tuổi, so với Tông chủ nhỏ hơn những mười tám năm. Ví như khi Tông chủ mười bảy, mười tám tuổi ra ngoài có phần nghiệt duyên thì con gái bây giờ cũng đã lớn, đó lại là phù hợp rồi, hiện giờ con gái tìm tới tận cửa, cho nên bọn họ ngay lập tức biết điều mà đứng lại.

Dương Phàm vừa nhìn thấy vị tiểu cô nương tai quái này đã thấy đau đầu không dứt rồi, hắn sợ có vị đại thần nào đúng lúc ngang qua chứng kiến cảnh tượng dễ gây hiểu lầm này thì sẽ ngay lập tức xuống ngựa mà đến chỗ cô ta.

Lý Trì Doanh lạnh cóng tới độ run lên cầm cập, vừa nhìn thấy Dương Phàm tới trước mặt, tủi thân không ngăn được nước mắt trào xuống, thút thít mà nói:

- Ngài ... ngài chơi xấu, ngài đường đường là một đại tướng quân, đã đồng ý chuyện người ta rồi mà vẫn còn gạt người.

Dương Phàm gượng gượng cười đáp lại :

- Tiểu cô nương, sao cô lại nói thế, ta đâu có đồng ý với cô chuyện gì, và cũng đã làm chuyện gì đâu?

Lý Trì Doanh tức giận nói:

- Có! Ngài vẫn muốn gạt người sao? Ta nghe nói, vì ta cứ lần lần không chịu kết hôn nên Thổ Phiên đã dấy binh đánh Mậu Châu rồi, lần này nhất định Hoàng Thái hậu sẽ bắt kết hôn, ngài đồng ý lời của ta?

Dương Phàm giật mình, Hoàng đế vừa mới triệu các trọng thần bàn quân cơ mà vị tiểu cô nương này đã hay tin rồi? Tin tức ở phủ Tương Dương truyền nhanh quá nhỉ. Hắn nghĩ nghĩ, miệng nói:

- Vậy cô bảo ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ ta nói một câu Thổ Phiên không được phép dấy binh là họ sẽ không dấy binh sao? Hay là cô bảo ta phải đơn thương độc mã đi giết Thổ Phiên, một đao giết hắn xong, không còn tân lang nữa, các ngươi sẽ không cần phải gả cho ai nữa?

Lý Trì Doanh mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cũng hiểu rằng điều đó là không thể nào, nhưng Dương Phàm lại là một cây cỏ cứu mạng cuối cùng của nàng, nàng giống như một người đang sắp chết chìm vậy, đâu cần biết có dựa vào hắn ta được hay không, chỉ cần là một tia hy vọng cuối cùng là không được từ bỏ. Kì thực lúc này thà nói là đem hết cự tuyệt hòa thân gửi gắm vào hắn còn hơn nói là vì trong lòng nàng vẫn còn giữ chút mộng tưởng. Mộng tưởng rồi cũng tan vỡ trong chốc lát, lòng nàng cũng sẽ dễ chịu hơn đôi chút.

Lý Trì Doanh không nói gì, chỉ mím môi lại, bộ dạng có vẻ rất oan ức.

Dương Phàm thở dài, nhẹ nhàng an ủi nàng:

- Cô yên tâm đi, việc này ta đã nghĩ cách rồi. Có điều cũng cần phải có thời gian, Thổ Phiên hắn đã xuất binh rồi, bất luận như thế nào cũng phải đánh một trận, có thể người ta vừa xuất binh Hoàng đế đã ngay lập tức đồng ý hòa thân đó, vậy triều đình còn mặt mũi nào nữa? Cô đừng quá lo lắng, biến số của việc này vẫn còn rất lớn!

Lý Trì Doanh rưng rưng hàng mi dày, ban đầu đôi mắt ngấn lệ mơ màng của nàng chớp chớp, dần dần trở nên tách bạch rõ ràng hai phần trắng đen, nàng cắn cắn bờ môi anh đào mịn màng của mình rồi ngập ngừng hỏi:

- Điều ngài nói là sự thật, ngài không gạt ta chứ?

Dương Phàm đáp luôn:

- Tất nhiên rồi, ta sao có thể gạt một cô bé như cô? Thật không giấu cô, hôm nay trong cung đang bàn về việc này, Thổ Phiên đã dấy binh, chúng ta nhất định cần phải đánh lại, đánh lần này không phải ngày một ngày hai mà có thể thắng bại phân minh được, hòa thân từ giờ cần phải gác lại, trong thời gian này ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp.

Lý Trì Doanh hít mũi một cái rồi hỏi:

- Lời này của ngài là thật?

- Đương nhiên là thật! Có điều, việc này cô biết ta biết, nhất định không được nói cho bất cứ kẻ nào khác biết.

Lý Trì Doanh thấy hắn nói chuyện thận trọng, trong lòng cũng có phần tin, khẽ gật gật đầu.

Dương Phàm thấy trong cung vừa đang bàn quân cơ mà một tiểu cô nương như thế này đã biết liền nghĩ ngay là Phủ Tương Vương có tai mắt trong cung, việc triều đình bố trí đánh lại cho dù mình không nói ra nhưng tiểu nha đầu này rồi cũng sẽ biết ngay, chi bằng cứ nói trước với cô ta để còn thoát thân.

Nhưng chuyện này không thể để cho cô ta nói với người nào khác được, bất kể là để người khác biết được mình làm lộ quân cơ, hay là trong cung có tai mắt, đều không phải hay ho gì. Vì thế Dương Phàm lại dặn dò:

- “ Bất cứ kẻ nào” mà ta nói bao gồm cả các tỉ muội, huynh đệ của cô, cả phụ thân của cô nữa. Tóm lại, tuyệt đối không được để cho bất cứ kẻ nào biết. Sau này nếu cô nghe được tin tức gì thì cũng không được nói lung tung ra, một khi bị người khác biết được, phụ thân và các huynh của cô sẽ gặp nguy đó.

Lý Trì Doanh tuy tuổi còn nhỏ nhưng suy cho cùng vẫn là dòng dõi nhà Đế vương, điều này nàng tất nhiên phải biết rõ, nàng thận trọng gật đầu rồi nói nhỏ:

- Người ta không phải là đã nói với ngài rồi sao, sẽ không bao giờ tùy tiện nói cho người ngoài biết đâu.

Dương Phàm nói:

- Vậy thì tốt, việc này cô cứ coi như là một bí mật nhỏ giữa hai chúng ta, bất luận như thế nào cũng không được nói cho người khác biết.

Lý Trì Doanh lườm hắn một cái rồi nói:

- Biết rồi, chỉ cần ngài không gạt ta, ta sẽ không nói cho bất kì một ai.

Dương Phàm thật không tin tưởng lắm sự bảo đảm của tiểu nha đầu này, lại cảnh cáo thêm:

- Tuyệt đối không được nói đó, nếu cô nói ra, kế hoạch của ta sẽ không linh nữa, đợi đến khi Hoàng đế sai người gả cho Thổ Phiên, ta sẽ góp ý sai cô đi làm tân nương tử đó!

Lý Trì Doanh cắn cắn môi, đột nhiên vẫy vẫy Dương Phàm, Dương Phàm hồ nghi cúi người xuống, hỏi:

- Có chuyện gì?

Lý Trì Doanh nhón gót chân lên, ghé sát vào tai Dương Phàm, tóc mái nàng chạm vào má Dương Phàm, thoang thoảng một mùi thơm thiếu nữ.

Lý Trì Doanh ghé tai Dương Phàm nói nhỏ:

- Ta cũng nói cho ngài biết, nếu ngài dám tư lợi bội ước, mà Hoàng Thái hậu thực sự muốn lựa chọn một người trong số các tỉ muội chúng ta gả cho Thổ Phiên thì ta sẽ chủ động đứng ra làm công chủ hòa thân!

Dương Phàm kinh ngạc nhìn Lý Trì Doanh, rồi vểnh ngón tay cái lên, khâm phục nói:

- Tiểu cô nương đã biết lo cho đại cuộc, giúp đỡ đất nước, một con người có đức độ như vậy thật khiến người ta cảm phục. Tỉ muội tình thâm như thế lại càng đáng cảm động hơn!

Lý Trì Doanh nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên “hứ” một tiếng rồi nói:

- Người ta làm như thế này cũng chỉ vì muốn nhờ cậy ngài làm giúp, nếu như chuyện này thất bại trong tay ngài, Lý Trì Doanh ta đây dĩ nhiên lại là một người làm một kẻ chịu à! Có điều, nếu ngài không giữ lời hứa thì ta sẽ không bỏ qua cho ngài đâu, ta sẽ đem ngài đi làm của hồi môn đó!

Dương Phàm ngẩn người ra, nói:

- Ta làm của hồi môn? Ta là tướng lĩnh cấm quân, cũng không phải thái giám cung nữ, làm của hồi môn gì chứ.

Hai con mắt hạnh đẹp của Lý Trì Doanh khẽ nheo lại, nhưng trong phần cin ngươi lộ rõ một tia sát khí:

- Vậy đem ngài đi thiến là được...

Dương Phàm tức thời ngẩn người ra, Lý Trì Doanh khẽ nhếch khóe miệng lên, khuôn mặt xinh xắn của nàng lúc này tạo ra những đường nét rạng rỡ.

Nàng cao ngạo hếch cằm lên, nói với Dương Phàm:

- Người ta sẽ giữ đúng lời hứa với ngài, lời này hôm nay chỉ có trời biết, đất biết, ngài biết, ta biết, tuyệt nhiên sẽ không thể có người thứ ba biết được, vậy ngài cũng cần giữ lời hứa mới được, nếu không ngài sẽ phải theo ta đến chỗ Thổ Phiên!

Lý Trì Doanh chung quy cũng vẫn là một cô bé, cơ hồ đó vẫn là vũ khí có thể uy hiếp Dương Phàm, nàng ta và các tỉ muội nhất định không phải gả cho Thổ Phiên. Tâm trạng nàng cũng thoải mái hơn nhiều, nét mặt lộ rõ vẻ rạng rỡ, nàng xoay xoay người, cứ kiểu như một đại tướng quân vừa thắng trận trở về vậy, sải những bước nhanh thoăn thoắt, giống như một con nai cái vậy.

Nơi khúc quanh trước mặt có thấy mấy viên thái giám đang vội vội vàng vàng đi tới, ngay theo sau là một cỗ xe nhẹ, Lý Trì Doanh nâng váy lên, bước từng bước lên xe, lúc khom lưng chuẩn bị bước vào buồng xe, nàng quay đầu lại, nhìn hướng về phía Dương Phàm.

Dương Phàm vẫn đứng ở đó, hai người đã cách nhau xa, tuy không còn nhìn rõ khuôn mặt nàng nữa nhưng Dương Phàm hoàn toàn có thể tưởng tượng được nét yêu kiều dịu dàng của nàng, hản trong lòng đang cảm thấy rất đắc ý.

Chiêu này thật là tàn độc, nếu như tiểu cô nương lỗ mãng này được chọn là công chúa hòa thân, biết đâu cô ta có thể làm tốt được chuyện này. “Nếu như cô ta chỉ đòi một điều kiện duy nhất là bắt ta phải làm của hồi môn thì liệu Hoàng đế có đồng ý không nhỉ?”. Dương Phàm nghĩ một lúc mà đột nhiên đã dựng hết tóc gáy lên rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi