SAY TÌNH


Thấm thoắt đã là ngày cuối tuần, vợ chồng Vương Dực Quân phải đến biệt thự chính nhà họ Vương dùng bữa tối, đó cũng là truyền thống bao năm qua mà không ai được phép bất tuân.

Mặc dù bữa ăn không còn đầy đủ như trước nhưng hai con người một già một trẻ vẫn không muốn phá vỡ đi truyền thống ấy của gia đình.

Theo lẽ hiển nhiên Diệp Băng Băng đã gả vào nhà họ Vương cũng phải “nhập gia tuỳ tục.”
Một bàn thức ăn đầy, hương thơm ngào ngạt xông vào tận khoang mũi, nói đơn giản cũng không phải, mà nói sang trọng cũng có chút lố lăng.

Không khí bữa ăn diễn ra trên nền vui vẻ và ấm cúm, họ cố gắng bù đắp cho nhau những khuyết thiếu tâm hồn.

Đó chính là tình thương.

Một lúc lâu sau, Vương Giang Ân chủ động nhắc tới bữa tiệc thành lập công ty, yêu cầu Diệp Băng Băng phải tham gia, công khai với truyền thông cô chính là con dâu nhà họ Vương duy nhất được bà chấp nhận.

Vương Dực Quân lập tức phản đối, cho rằng làm như vậy quá sớm và khiến Diệp Băng Băng có chút không quen nhưng thực chất anh đang mông lung giữa hai luồng quan hệ phức tạp.


Trước đây mặc dù mối quan hệ của Vương Dực Quân và Tô Hiểu Lâm không chính thức công khai với giới báo chí nhưng cũng không ít lời đồn tiếng mập mờ giữa họ.

“Cháu không có quyền đồng ý hay không? Đây là mệnh lệnh của một người bà, cũng là của chủ tịch tập đoàn Vương Thụ.

Chỉ có làm như vậy mới tốt cho cả công ty lẫn gia đình mình.”
Vương Dực Quân đứng hình, chầm chậm đặt đôi đũa trên tay xuống.

Dù là mang thân phận bà nội hay chủ tịch anh đều không thể làm trái.

Huống hồ gì Vương Giang Ân kết hợp cả hai, anh làm trái khác nào nhận cái chết từ từ và đau đớn.

Bao năm qua bên cạnh Vương Dực Quân chỉ có bà nội, anh còn không hiểu tính khí bà nữa hay sao? Chưa bao giờ lời bà nói ra rồi để đó cả, cũng chưa bao giờ điều bà muốn làm mà không làm được.

Vĩnh viễn không bao giờ có chuyện “trứng khôn hơn vịt.”
Tuy miệng không thừa nhận nhưng từ lâu Vương Dực Quân đã ngầm khẳng định Diệp Băng Băng là vợ của mình, dù đúng hay sai, cho dù là cuộc tình sai trái đi chăng nữa anh vẫn luôn tự thôi thúc bản thân làm tròn hai chữ “trách nhiệm”, ngoài ra còn có ý khác hay không anh thật sự không dám chắc chắn.

Không nhắc đến thì thôi đi, chứ tiệc tùng với cái bụng vượt mặt như này khiến Diệp Băng Băng sầu não suốt mấy ngày liền.

Một mình chị đứng trước gương, ngắm nghía bản thân mình, chị cũng không biết nên lựa chọn trang phục dạ hội nào để vừa vặn với cái bụng chình ình này nữa.

Hơn nữa tiệc kỉ niệm Vương Thụ, chị xuất hiện với tư cách là phu nhân tổng giám đốc cũng không thể quá xuề xoà, lại càng không thể mua đồ chợ.

Nếu không phải là phiên bản giới hạn hoặc được đặt thiết kế riêng thì cũng phải là đồ quần áo mua tại trung tâm thương mại hay là shop thời trang có tiếng tăm nào đó.

Giá như chị vẫn là chị của trước kia có thể mặc một chiếc váy đuôi cá, khoe trọn body nuột nà, cắt xẻ tà để lộ đôi chân thon dài trắng mịn, hay kiểu trễ vai khơi gợi đôi vai trần mỏng manh, quyến rũ, hay mổ xẻ hơn nữa sẽ phô hõm ngực sâu, bầu ng.ực căng tròn trịa.

Chỉ chừng đó thôi cũng đủ để chị tự tin sánh bước cạnh anh.


Còn chị bây giờ… Thật chẳng dám đưa ra so sánh một chút nào cả.

Chị không thể mặc mấy chiếc váy bầu thường ngày bởi vì nó thật đơn giản và tầm thường.

Nếu đặt may thì sẽ phải tốn khoản tiền kha khá, chị đã mấy tháng liền nghỉ việc đào đâu ra mỏ vàng chứ!
Xin tiền Vương Dực Quân… Hơi ngớ ngẩn.

Ít ra chị cảm thấy không phải cách tốt nhất.

Đang lởn vởn trong bầu suy nghĩ quẩn quanh, càng nghĩ càng rối não, đột nhiên có tiếng nói bên tai chị, khiến thần trí chị lại càng mơ hồ, mông lung.

“Đang đau đầu vì chưa có gì mặc có đúng không?”
“Ò.”
Diệp Băng Băng đáp lại lời theo bản năng, chưa hề biết ai là người vừa hỏi, phải mất tận mấy phút đồng hồ, chị mới ngấm ngầm phân tích, chất giọng đó…khẩu ngữ đó… là Vương Dực Quân.

Anh chống hai tay trên mặt bàn trang điểm, nhìn kĩ trong gương, nhếch môi cười nhẹ, rồi đưa ra phỏng đoán: “Có phải em đang lo với cái dáng người ngoại cỡ này, cái bụng chình ình thế kia sẽ không có váy dạ hội nào bào chữa nổi hay không?”
Xoay nhẹ người góc ba mươi độ, Diệp Băng Băng cau mày, sắc mặt xám xịt: “Hay là em không đi có được không?”
“Được chứ!”- Vương Dực Quân xoay người dựa vào bàn trang điểm, nhướn đôi lông mày, nhìn chị rồi nói tiếp: “Nếu như em cảm thấy mình đủ sức để đỡ cơn thịnh nộ của bà nội.”

Cũng đúng, một người cứng cỏi với cả thế giới như Vương Dực Quân còn phải răm rắp làm theo “tối hậu thư” ấy, chứ nói gì là một Diệp Băng Băng không có chút uy quyền gì như chị.

Chỉ mới nói thôi cũng đã cảm nhận thấy rõ sự bấp bênh rồi, muốn làm trái cũng không thể.

Một chiếc túi thương hiệu Dior thu hút đôi mắt của Diệp Băng Băng, xoạc nhìn qua có thể thấy đó là chiếc đầu xoè màu xanh ngọc, đương nhiên không giành cho Vương Dực Quân, bà nội lại càng không thể.

Không lẽ anh đặc biệt chuẩn bị cho chị.

Nhìn vào ánh mắt ấy, anh có thể nhận thấy chị đã nhìn tới túi đồ anh cố giấu sau lưng, vốn muốn tạo bất ngờ nhưng tình thế thực sự không cho phép, bởi vì đôi mắt chị chẳng khác gì mắt quỷ dữ chỉ cần liếc thôi cũng biết được nó là gì.

Đặt túi đồ lên bàn, Vương Dực Quân hơi ngựng ngùng, vội tìm lí do bao biện: “Là tôi tiện đường nên mua cho em luôn đó.

Tôi biết ngay thể nào em cũng không có mắt nhìn thời trang mà.”
Mang danh đại tiểu thư Diệp gia nhưng cách ăn mặc chẳng khác gì dân chợ búa, tủ đồ không có nổi một món hàng hiệu, nếu không phải hàng săn seo thì cũng là hàng rẻ tiền bán đầy mặt phố..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi