SAY TÌNH


Tiếng gõ cửa khiến Vương Dực Quân nhanh chóng lấy lại thần trí, thư kí riêng bước vào, cúi gầm mặt thông báo: “Vương tổng, có một người phụ nữ đang chờ dưới sảnh bà ta tự xưng là mẹ vợ của anh và muốn gặp anh.”
Đang sẵn bực tức trong người khi nghe tới hai chữ “mẹ vợ” lại khiến Vương Dực Quân càng thêm không vui.

Tuy chưa bao giờ anh hỏi Diệp Băng Băng về người nhà chị nhưng anh chỉ cần liếc nhìn qua đủ biết mối quan hệ của họ như thế nào, ai tốt ai xấu, cũng đâu phải hiển nhiên mà có một Vương Dực Quân oai phong lừng lẫy như hiện tại mà đó cũng là sự tôi luyện khốc liệt trên thương trường kinh doanh, ngay đến cả nhận xét phi vụ bạc tỉ đó có tiềm năng hay không anh còn nhìn ra được, chứ nói gì đến mấy bộ mặt “giả tạo dởm” của mấy kẻ tép riu kia.

Đứng dậy khỏi ghế, cài khuy áo vest, bước đi thong thả, Vương Dực Quân tới sảnh chính tập đoàn, hai người phụ nữ đang hí hửng ngồi bên ghế sô pha chờ dành cho khách.

Vừa thấy bóng dáng Vương Dực Quân thấp thoáng, ánh mắt mẹ con Diệp Thanh sáng rực như nhặt được vàng, sự ảo tưởng trong đầu óc quấn quanh lí trí họ, mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một ngu xuẩn, không lời lẽ giải đáp.

Diệp Thanh diện chiếc đầm body hai dây bên ngoài khoác chiếc áo khoác len mỏng, trang điểm có phần hơi lố, bước đi run run vì cái lạnh phất tới.

“Anh rể, anh tới rồi sao?”
Vương Dực Quân không đáp cũng chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một cái, trực tiếp đi thẳng tới phòng trà kế bên sảnh lớn, tìm một vị trí khuất sâu ngồi xuống, ánh mắt liếc về chiếc ghế đối diện ám chỉ bọn họ mau ngồi xuống đi.


Bị vẻ đẹp của Vương Dực Quân cuốn hút đến điên dại, Diệp Thanh hoàn toàn không có lí trí để phân biệt phải-trái, đúng-sai, bén mảng tới ngồi xuống ghế bên cạnh anh, cô ta cố ưỡn ẹo dịch cơ thể nóng bóng về phía anh.

Chẳng những không quan tâm mà Vương Dực Quân còn buông mấy lời phũ phàng, cô ta chỉ hận không có cái lỗ mà chui xuống ngay lập tức: “Ngoài trời lạnh, ra ngoài thì nên mặc thêm quần áo vào kẻo lại bệnh phổi chết trước bệnh sĩ đó.

Lạnh như này dễ bị lao lắm!”
Vẻ mặt của Diệp Thanh từ mùa xuân mơn mởn lập tức biến thành mùa đông lạnh lẽo, cái xác khô của cô ta cũng không thể kìm nổi những cơn run bần bật vì bất chợt có gió đông lướt qua.

Đường Loan nhận thấy không khí căng thẳng nên vội vàng bào chữa thay Diệp Thanh: “Con rể Vương à, Diệp Thanh nó chỉ muốn chăm chuốt một chút khi đến gặp con thôi mà.”
Lời nói lập tức nhận được một câu trả lời lạnh, cái lạnh hắt thẳng lên thân thể run rẩy của hai mẹ con Diệp Thanh: “Đây không phải là nơi mẹ con hai người muốn là đến được đâu! Tôi không muốn có lần sau nữa, nói đi cần bao nhiêu tiền?”
Có cần thẳng thắn tới vậy không?
Nhưng đối với những con người lươn lẹo ấy thì cứ cách thẳng thắn này là tốt nhất.

Nghe đến tiền đôi mắt bọn họ rực sáng, sáng theo kiểu không thể nào sáng hơn được nữa, cũng có chút nhột dạ khi bị Vương Dực Quân đoán trúng tim đen.

Đường Loan run run bưng ly cà phê trước mặt nhấp môi, cái chột dạ khiến bà ta không hề để ý rằng ly cà phê đang nóng hổi, vừa tới môi đã bị hơi nóng làm cho bỏng rát, cảm giác đau đáu không thể diễn tả thành lời.

Hành động vớ lấy tờ giấy lau lại càng luống cuống, mơ hồ.

Diệp Thanh cũng bị nói cho cứng họng, dừng hết mọi hành động, ngồi đờ như tạc tượng không hồn.

Lần trước, anh đã vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện vào lúc đêm khuya của Diệp Băng Băng và mẹ con Đường Loan.

Lúc ấy, chị cứ nghĩ là anh đã ngủ nên chỉ mải mê trò chuyện mà không hề phòng bị, cũng không hay biết anh đã đứng sững từ sau lưng nghe tỏng hết mọi chuyện.

Diệp Băng Băng nghiến răng nghiến lợi mà khó khăn thốt ra mấy lời.


“Sống đừng tham lam quá! Mấy người muốn tiền đầu tư tôi đã đáp ứng rồi giờ lại vòi vĩnh thêm, bà nghĩ tôi là cây ATM muốn là có thể sinh ra được tiền chắc.”
Giọng người phụ nữ bên kia sang sảng, lời nói suôn sẻ không có một chút ăn năn.

“Mày đương nhiên không sinh ra được tiền nhưng đứa con trong bụng mày thì có thể.

Mày cứ dùng nó mà xin tiền nhà họ Vương kiểu gì chẳng được.

Còn nếu không làm được tao sẽ lập tức gửi cuốn nhật kí của mày tới tay Vương Dực Quân.”
“Bà… bà muốn thì cứ đi mà gửi.”
Trên cả tuyệt vọng không phải là bị hành hạ về thể xác mà chính là những lời khủng bố từ chính người trong cùng một gia đình nhưng lại hướng tới hai chiều đi khác nhau, song song nhưng không hẳn là không gặp, chỉ cần gặp thể nào cũng sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Không có bố mẹ thì cô đơn, có mà như không lại càng tuyệt vọng.

“Nói nhanh đi, nói ra một con số của các người đi.”- Vương Dực Quân thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, hỏi lại lần nữa.

Đôi tay Đường Loan đưa lên ba ngón, Vương Dực Quân không nói nhiều chỉ đáp lại ngọn ghẽ: “Được, ba triệu tệ, tôi sẽ cho các người.

Nhưng từ nay các người không được phép quấy rầy tới Diệp Băng Băng hay đòi tiền ở cô ấy nữa.”

Vốn dĩ chỉ định đưa ra con số ba nghìn nhưng không ngờ Vương Dực Quân lại tự thêm số không vào thành ba triệu, vẻ mặt Đường Loan và Diệp Thanh không kìm được sự bất ngờ, ánh mắt đắc ý nhìn nhau, không vớt vát chút liêm sỉ cuối cùng, mà liên tục gật đầu lia lịa: “Được, được, tôi đồng ý.”
Mấy tên háu tiền, sẵn sàng vì tiền mà bán rẻ con gái mình thì lấy đâu ra hai chữ “liêm sỉ”, nói thẳng ra cái nhân cách “chó cắn” thì chỉ còn lại dẻ rách lấy đâu ra tấm giấy phẳng tinh như người ta.

Dù sao chuyện gì có thể giải quyết bằng tiền thì cũng là có thể giải quyết, những kẻ sẵn sàng thoả hiệp vì tiền thì cũng chẳng có chút giá trị nào cả.

Cứ chi tiền đổi lại sự bình yên cho Diệp Băng Băng, như thế cũng xem như là xứng đáng.

“Tôi sẽ bảo người chuyển tiền cho hai người.

Nhớ rõ những gì mình vừa nói, nếu để tôi phát hiện hai người dám làm trái thì đừng trách sao tôi lại vô tình.”
Lời nói chưa dứt nhưng bóng lưng anh dần khuất, bước đi phong lưu, cao cao tại thượng, chỉ chừng đó cũng đủ để mẹ con Diệp Thanh thấu hiểu những lời vừa nghe thấy, đó không chỉ là lời nói đơn thuần mà là mệnh lệnh, là cảnh cáo.

Làm trái ai cũng được, ngoại trừ Vương Dực Quân, bởi vì anh không phải là một người vì chút gọi là tình thân mà nương tay đâu!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi