S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Đêm xuống, sau một ngày bận rộn, toàn thể SCI trở về nhà nghỉ ngơi. Bởi vì đối phương dường như có khả năng sẽ uy hiếp đến sự an toàn của những người có quan hệ với Thường Ngôn cho nên như vậy vừa khéo, những người thân cận nhất của cô cũng đều là những người có quan hệ đặc biệt với người trong SCI cả, bằng bằng hữu hữu vì thế đơn giản là tụ hết lại một nơi- Biệt thự của Bạch Đại Gia – Bạch Cẩm Đường (Bạch Đại Gia: gia đình lớn họ Bạch)

Mưu đồ mang Công Tôn “Bỏ trốn” không thành còn bị Công Tôn vừa mềm vừa bướng chỉ đạo quay đầu xe trở lại, Bạch Cẩm Đường quả thực rất không cam tâm.

Ăn xong cơm chiều, từng người từng người, có tụ tập, có tách riêng, ở trong khuôn viên biệt thự, nào là đi dạo một chút không thì xả hơi thư giãn một chút, cuộc sống của họ ấy vậy mà thật chẳng mấy khi được thoải mái an nhàn như giờ phút này.

Bạch Ngọc Đường đứng ở ban công tầng hai, tay chống lên bệ, dựa người ngắm nhìn thành phố lên đèn. Thành phố S về đêm, phồn hoa như vậy phân nửa được thu vào trong mắt, sáng đèn rực rỡ….. Có thể là do rất hiếm khi anh đứng ở góc độ này ngắm nhìn đô thị cho nên cảnh đẹp lạ lẫm này khiến Bạch Ngọc Đường có cảm giác rằng, bản thân hơn hai mươi năm thực sự đã sống tại nơi đây sao.

Triển Chiêu bưng tách trà, mang theo phía sau mình một đoàn vật cưng – có miêu to miêu nhỏ đi lên, thì thấy Bạch Ngọc Đường đang mang tai nghe, dường như đang nghe cái gì đó.

Triển Chiêu tới bên cạnh anh, rút một bên tai nghe chuyển qua ……Là một bản nhạc? Có chút cảm giác trống rỗng.

“Rất ít khi thấy cậu nghe nhạc nha.” Triển Chiên nhẹ nhàng rút ta nghe ra, hỏi, “Của ai đây?”

Bạch Ngọc Đường đem tai nghe cầm lại, nói, “Của Thường Ngôn đó.”

Triển Chiêu nhíu mày.

“Không phải vật chứng, là Nhiễm Thiếu Thất đưa cho.” Bạch Ngọc Đường một bên nói, một bên tháo tai nghe ra đeo cho cậu, thấp giọng bảo, “Nhiễm Thiếu Thất vừa rồi có nói với tôi, giọng của Thường Ngôn với tiếng của trời giống nhau, bình thường sẽ không nghe hiểu.”

Triển Chiêu áp tai nghe, “Đây là…….”

“Là thánh ca Thường Ngôn hát ở nhà thờ, còn có một ít đoạn ca kịch.” Bạch Ngọc Đường cho âm lượng lớn thêm một chút.

Triển Chiêu nghe được âm sắc thanh mà cao, sắc mà vang từ bài ca bên tai nhịn không được khen ngợi, “Nhân ngư nên có giọng như vầy.” (Nhân ngư: người cá)

“Đúng là dị năng thiên phú.” Bạch Ngọc Đường gật gật đầu.

Triển Chiêu nghe xong trong chốc lát, đem tai nghe gỡ xuống, “Đúng là trong tiếng ca của Thường Ngôn, có một chút gì đó.”

Bạch Ngọc Đường không hiểu lắm, “Cái gì vậy?”

Triển Chiêu nhìn chằm chằm bóng đêm, “Có người hẳn sẽ thích những âm thanh này.” Triển Chiêu nói xong hướng vào trong vẫy vẫy Tương Bình, đem CD đưa ra cho anh nhờ sao ra máy gửi qua cho Triệu Tước.

Bạch Ngọc Đường mang theo nghi hoặc hỏi, “Gửi cái đó cho Triệu Tước, không sợ ông ấy cười cậu sao?”

“Ông ấy sẽ không cười tôi.” Triển Chiêu cười khẽ, “Mà sẽ là thấy tiếc, tiếc một Thường Ngôn đã mất…..”

Quả nhiên, khoảng nửa giờ sau, âm thanh từ tin nhắn Triệu Tước gửi tới vang lên, chỉ có ba chữ, [Thực tiếc nuối]

“Ông ấy tiếc nuối điều gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Nếu Thường Ngôn còn sống, hai người bọn họ có thể trở thành bằng hữu.” Triển Chiêu thản nhiên nói.

“Triệu Tước ngoài cậu ra còn có thể cùng người khác thành bằng hữu?” Bạch Ngọc Đường thấy lạ.

Triển Chiêu nhíu mày, “Hai người bọn họ ở một điểm nào đó rất tương đồng với nhau.”

“Điểm nào giống?” Bạch Ngọc Đường tò mò.

“Bọn họ đều biết, số mệnh của chính mình sẽ có kết cục như thế nào.” Triển Chiêu nói nhỏ, “Không muốn phản kháng, phản kháng cũng vô dụng, nhưng chính họ không cam lòng, cho nên muốn trả thù số mệnh, ông trời đùa cợt họ, họ liền trêu chọc lại ông trời, phỉ nhổ tất cả hạnh phúc, phá hủy tất cả những gì tốt đẹp, nhưng chính lúc họ trầm luân trong vạn điều ác đó, ở trong sâu thẳm tại một nơi không nắm bắt được, họ cất giấu một tia sáng hy vọng cho chính mình.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Miêu nhi, vậy đến tột cùng họ là thiện hay là ác?”

“Thiện a.” Triển Chiêu nhẹ nhàng đáp lời.

“Cậu cho rằng Triệu Tước là bên thiện?” Bạch Ngọc Đường kinh ngạc.

Triển Chiêu mỉm cười, trong mắt có tia sáng nhàn nhạt lóe lên, “Kỳ thực, ở một mặt nào đó, tôi cũng giống ông ta.”

Bạch Ngọc Đường nhìn cậu.

“Cái thiện tôi đánh giá có thể không giống với những gì người đời hay nhìn nhận.” Triển Chiêu thấp giọng nói, “Một người khi phạm tội, tất cả nói hắn là kẻ ác, sau đó hắn sửa đổi thật tốt, mọi người lại nói hắn vẫn còn thiện tâm…….Kỳ thực vấn đề căn bản của cách nhìn nhận này cùng thiện ác không liên quan, mà bản chất là họ đang đánh giá sự việc với hai chọn lựa, hoặc là đúng hoặc là sai. Đã làm sai chuyện gì, thì sẽ phải nhận trừng phạt, sau đó quay đầu bồi tội, không làm hại người khác nữa thế là xong. Thiện ác có đôi lúc được ví như một con đường, buộc con người ta phải dò đi từng bước, lại cũng có lúc ví tựa nhà giam, khiến cho con người ta luôn không thể sống cho yên ổn.” Nói xong Triển Chiêu chỉ chỉ cái trán, “Nơi này nếu dán một cái nhãn Thiện, giả như tôi làm toàn việc độc ác, mọi người vẫn gọi tôi là người thiện lương. Và nếu như, tôi bóc ra dán một cái nhãn Ác thế chỗ, thì cho dù tôi có làm những việc tốt đến mấy, tôi vẫn sẽ bị gọi là kẻ ác. Sự đời trói buộc, gông cùm nặng trĩu lại vô hình, thế nhưng tiếng ca của Thường Ngôn lại vô cùng sạch sẽ, còn mang hơi hướng thanh thoát tâm linh, hồn buông lơ lửng. Loại âm thanh ấy kỳ thực không dùng kĩ xảo gì, chỉ đơn thuần cất lên từ tâm người hát mà lan tỏa. Cô ấy bị vận mệnh đùa bỡn, có lẽ ngày mai sẽ rời đi, chán ghét tất thảy mọi thứ trên đời mà biến mất, nhưng rồi lại lưu luyến thứ gì đó, mà khỗng nỡ dứt lòng ly biệt.Tiếng ca chính là sức mạnh của Thường Ngôn, thay cô ấy phá tan mọi chướng ngại, giúp cô ấy bay cao tới mức có thể thấy trọn mệnh lộ của mình, có thể cho cô ấy sự giải thoát.” [*]

Bạch Ngọc Đường toàn tâm nghe xong, hỏi, “Có một số việc, không trải qua sẽ không thể lý giải, đúng không?”

Triển Chiêu gật gật đầu, cười nói, “Cho nên tôi ghét nhất là khi bị người khác khuyên giải, nói “Ta đã biết hết thảy” ngươi cũng chưa từng trải qua, từ đâu mà nói những lời như vậy? Chưa từng khóc lóc thì không có tư cách bình luận nước mắt của một người. Yêu tiếng hát của Thường Ngôn cũng có lý do cả, người hát dùng ca khúc của mình, giọng hát của mình để an ủi người nghe, việc gặp được người cùng mình đồng cảm, cùng mình sẻ chia, là một niềm an ủi lớn biết mấy, từ đó mà biến thành si mê.”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, “Cậu là muốn nói, hung thủ kia cũng có một số mệnh khiến bản thân không cam lòng?”

Triển Chiêu gật gật đầu, “Hắn nhất định đã trải qua một sự thống khổ lớn, không thể cãi với số mệnh, rồi lại cũng được ông trời ban cho tài hoa, Thường Ngôn có lẽ chính là điều khiến hắn lưu luyến….Mất đi sự lưu luyến cuối cùng ấy, mới đưa hắn đến hành động như ngày hôm nay.”

“Cho nên, hắn muốn giết những người bên cạnh Thường Ngôn để trả thù ông trời?” Bạch Ngọc Đường bật cười, “Quả nhiên là tâm lý rất hợp với một tên biến thái.”

Triển Chiêu cũng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Nhìn chung có một vài chỗ tôi vẫn cảm thấy không quá thích hợp.”

“Tôi cũng hiểu được.” Bạch Ngọc Đường nói, “Hung thủ này rất kỳ quái, nếu nói hắn ngu si thì tại sao tới bây giờ mới chịu xuất đầu lộ diện, hại chúng ta chẳng thể nào tìm được một đầu mối nào thực sự có ích. Còn nếu bảo hắn thông minh thì có kẻ thông minh nào đến báo danh, đánh tiếng xong lại răm rắp thực thi những gì mình đã thông báo không chứ, một hai lần còn được, lặp đi lặp lại có chăng biến thành một trò khôi hài. Đặc biệt là vụ của Diệp Phú! Hắn đã tính sai mất một thứ, là thời gian.”

“Có lẽ…………Cũng không phải tính sai.” Triển Chiêu đột nhiên nhẹ nhàng vỗ tay một cái, “Là vận mệnh!”

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt……Chính lúc này, điện thoại trên tay anh, “Meo~” một tiếng.

Bạch Ngọc Đường mở ra, thấy tin nhắn gửi tới là của Triệu Tước, tin ngắn gọn hai chữ – [Vận mệnh]

Triệu Tước hình như rất khoái tự ngược.

Bạch Ngọc Đường nhắn trở về, [Triển Chiêu mới nói trước chú không lâu đâu]

Nhanh như chớp, đã có tin phản pháo – [Tín hiệu quá kém! Rõ ràng là ta nhanh hơn]

Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, gấp di động lại, hỏi Triển Chiêu, “Hai chữ vận mệnh đó giải thích thế nào?”

“Bình thường, gặp khổ mệnh chỉ có một vài loại tình huống, hung thủ muốn thực hiện kế hoạch dạng này ắt phải là người có điều kiện về kinh tế, hơn nữa là có điều kiện hơn bình thường. Lại nói người mà không bệnh không tai không khốn khó đúng ra cuộc sống coi như viên mãn đi. Mà hắn, người tham gia trò chơi này lại là một kẻ có tiền, có cả sức khỏe, như vậy mới đáp ứng điều kiện sống an nhàn, dư giả thời gian mà cùng chúng ta chơi đùa chứ. Loại trừ hết thảy, tôi đoán cái “khổ” của hắn phải chăng chính là không thể đi lại được….” Nói xong, gọi cặp song sinh.

Cặp song sinh ở dưới lầu, ngửa mặt lên nhìn Triển Chiêu, “Gì vậy?”

“Trong số những người yêu thích âm nhạc của Thường Ngôn mà các cậu biết, có ai đó đi đứng không tiện không?” Triển Chiêu hỏi.

Cặp sinh đôi nghiêng đầu nghĩ, “Này sao……”

“Có!”

Lúc này, Trần Giai Di từ đâu chạy tới, “Có một người như vậy!”

“Có nắm rõ về hắn không?” Triển Chiêu hỏi.

Trần Giai Di lắc lắc đầu, “Hắn thường tới xem Thường Ngôn biểu diễn, tuy không rõ hắn là ai nhưng tôi có thể có được ảnh chụp ọi người tìm kiếm!”

Một câu nói của Trần Giai Di đủ khiến cả đám người Triển Chiêu sửng sốt.

Sau đó, Giai Di gọi mấy cuộc điện thoại, trong chốc lát, cô dùng máy tính của Bạch Trì mở hòm thư của mình ra, mở một file ảnh vừa nhận được cho tất cả cùng xem.

Mọi người nhìn qua là hiểu, ra ảnh chụp là từ lần biểu diễn trước của Thường Ngôn lưu lại, chụp cùng fan.

Trần Giai Di chỉ vào người ngồi xe lăn kế bên Thường Ngôn, “Hắn đấy!”

Bạch Ngọc Đường yên lặng nhíu mày.

Tương Bình nói, “Nếu là người khuyết tật kia thì dễ tra thôi!” Quả nhiên, không mất bao lâu liền có đủ các thông số từ địa chỉ gia đình cho tới thân phận, “Hắn tên Lí Duệ, là một….gần như là một tiểu thuyết gia đi, gia cảnh không tồi, hồi còn nhỏ mắc phải bệnh bại liệt, hai chân dưới coi như bỏ đi, năm nay ba mươi tuổi, vẫn còn độc thân.”

Triển Chiêu híp mắt chỉ, “Chính là hắn!”

Bạch Ngọc Đường hướng về phía các thành viên khác của SCI gật đầu, chỉ thị – Bắt người!

Lần này, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu mang theo mọi người trong SCI cùng tới đột kích.

Lí Duệ ở tại một khu chung cư xa hoa, là tầng cao nhất.

Bạch Ngọc Đường ngắm cảnh quan bên ngoài qua thang máy – không hiểu sao lại có cảm giác lúc này bài hát của Thường Ngôn mà Nhiễm Thiếu Thất đưa cho anh khi trước thật thích hợp, theo mỗi một tầng cao là một nốt ngân vang.

“Hắn vì không thể đứng dậy nên mới lựa chọn tầng cao nhất sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật gật đầu.

Tới phòng rồi, Bạch Ngọc Đường ấn chuông cửa.

Một lúc sau, cửa được mở ra.

Đằng sau cánh cửa là một thanh niên đang ngồi trên xe lăn, so với trong ảnh chụp mà họ nhìn thấy cảm giác có thêm một phần gầy yếu cùng một phần thần sắc tiều tụy.

Hắn ngẩng đầu nhìn mọi người, hỏi, “Chuyện gì?”

Triển Chiêu gật gật đầu với Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường thẳng một đường tiến tới đẩy xe lăn cùng hắn ra ngoài.

“Các người làm cái gì vậy?” Lí Duệ kích động, “Cảnh sát vô duyên vô cớ tới lục soát nhà dân!”

“Chưa đưa giấy chứng nhận ra mà cậu cũng biết chúng tôi là cảnh sát sao?” Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt với Mã Hán cùng Triệu Hổ. Bạch Ngọc Đường làm như vậy tính ra đúng là anh đã làm trái quy định hoặc nói thẳng là đang cưỡng chế, nhưng Triển Chiêu đã gật đầu ra ý chắc chắn là có lý do – Anh hoàn toàn tin tưởng phán đoán của cậu luôn luôn chính xác.

Mã Hán cùng Triệu Hổ vào nhà vòng vo hai ba lượt, cuối cùng mở cửa thư phòng ra, nhìn nhìn rồi ngoắc tay với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường phụ giúp đẩy Lí Duệ tiến vào.

Khắp thư phòng, trên tường dính các loại ảnh chụp các thành viên SCI đủ cả, cộng thêm bạn bè, người thân quen, nhiều tấm còn khoanh tròn bằng bút dạ, đặc biệt nhất có một tấm bị gạch chéo chính là người tử nạn sáng nay, Diệp Phú. Ảnh chụp Nhiễm Thiếu Thất dán ở trung tâm, rất được ưu ái mà găm cả chục cái đinh ghim cùng những con dao díp loại nhỏ.

“Đội trưởng.” Vương Triều tìm được máy biến đổi giọng được bọc trong một cái hộp giấy, còn có vỏ bao con nhộng cùng độc dược.

Bạch Ngọc Đường nhìn Lí Duệ – Nhân chứng vật chứng đủ rồi chứ.

Lí Duệ sửng sốt mất một lúc, sau đó đột nhiên nở nụ cười, “Nhờ đâu?”

Hắn mờ mịt ngẩng lên nhìn Triển Chiêu, “Nhờ đâu mà các người nhanh như vậy đã biết là ta?”

Triển Chiêu nhìn hắn chốc lát rồi nói, “Nhờ vận mệnh.”

“Cái gì?” Lí Duệ kinh ngạc.

Triển Chiêu đáp, “Nhiễm Thiếu Thất hẳn là ngươi đã có thể bắt cóc đi rồi, nhưng không may lúc đó Mã Hán lại có ở bên. Diệp Phú đáng ra được định ba ngày sau y hẹn sẽ chết, nhưng lại cố tình quay về tổ chức tiệc rượu sớm trước hai ngày. Kế hoạch ngươi vạch ra vô cùng kín kẽ, vậy mà thiên ý lại cố tình phá ngang.”

“Thiên ý……” Thật lâu sau, Lí Duệ nở nụ cười, liên tiếp gật đầu, “Đối địch! Ta cả đời này đều không thắng được số mệnh!”

“Còn có người trợ giúp ngươi.” Triển Chiêu nói, “Người giúp ngươi đưa thuốc cùng sắp xếp toàn cục, là ai?”

“Mệnh a……mệnh!” Lúc này, Lí Duệ đã hoàn toàn chẳng bỏ lời Triển Chiêu nói vào đầu, cũng mất đi ý thức giao tiếp thông thường, cứ không ngừng lẩm bẩm rồi cười, “Không thắng được chính là không thắng đươc, …..Vì sao? Vì sao người bình thường khác thì có thể thoải mái vui vẻ sống được tới già mà thiên tài lại luôn bị vận mệnh hành hạ? Sinh ra còn phải chịu thống khổ, đến tột cùng ta đã làm gì sai?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn hắn.

Triệu Hổ lật xem cái bản kế hoạch dự trù giết người của hắn, lại thêm cảm khái, nếu không phát hiện ra sớm, hắn đúng là đã chuẩn bị tống tiễn rất nhiều người.

“Cái đầu ngươi luẩn quẩn nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì thế hả?” Triệu Hổ lắc đầu, “Toàn tự mình đâm đầu vào ngõ cụt! Đúng, ông trời đối với ngươi không công bằng nhưng cũng bù đắp cho ngươi có cái hơn người, chính ngươi không tự biết mà quý trọng, có bất hạnh mấy cũng không thể bắt kẻ khác chả liên quan chịu trách nhiệm được.”

“Ngươi biết cái gì!” Lí Duệ rống lên với Triệu Hổ, “Ngươi đi đứng kiện toàn! Ngươi hiểu được cảm giác có loại cuộc sống mà không bằng chết này chắc?”

“Hứ…..” Triệu Hổ bĩu môi, “Đồ thần kinh, lười nói với ngươi.”

“Ngươi nói cái gì?” Lí Duệ trừng Triệu Hổ.

Triệu Hổ cười cợt, “Ngươi kêu cái gì sống không bằng chết? Ngươi con mẹ nó có biết cái gì là sống không bằng chết không hả, còn to mồm mà kêu.”

Lí Duệ càng thêm kích động, “Ngươi…….”

Triệu Hổ xoay mặt đi không thèm để ý đến hắn, lắc đầu biến sang một bên.

Mọi người đem chứng cớ gom lại mang đi hết.

Bạch Ngọc Đường đứng cạnh Triển Chiêu trước bàn xem tài liệu, “Hắn quả thực cùng với những gì cậu nói không sai khác là mấy.”

Triển Chiêu cười, “Loại thủ pháp này gọi là di tình, phạm vi sử dụng tâm lý học là rất rộng, tôi chỉ áp dụng một chút với tâm tính của hắn mà thôi. Bất quá…….hắn cũng không phải là tri âm của Thưòng Ngôn, lại càng không thể cùng Triệu Tước đánh đồng.” [**]

“Có điều..” Bạch Ngọc Đường nói, “Hắn không phải hoàn toàn là trả thủ, chỉ là muốn xả giận, những cũng xả nhầm đối tượng…..Hẳn là còn kẻ khác nữa đi? So với hắn còn thông minh hơn gấp bội.”

Triển Chiêu gật gật đầu.

Lúc này, điện thoại lại vang lên.

Bạch Ngọc Đường mở màn hình, nhấn nút chấp nhận.

“So với dự kiến của tôi còn nhanh hơn.”

Một thanh âm truyền đến, không hề qua máy biến âm, âm thanh là của một người trưởng thành, nghe không ra có điểm nào quá đặc biệt, có điều giọng tương đối trầm, biểu lộ đầy đủ xúc cảm.

“Ông chính là người hỗ trợ kia?” Bạch Ngọc Đường nhìn ra phía cửa, nơi Lí Duệ vẫn đang bị giám sát, còn đang lẩm bẩm một mình.

“Đúng vậy.”

“Là ông cố ý?” Triển Chiêu hỏi.

“Hắn sợ nhất vận mệnh, cậu lại chỉ cho hắn thấy thế nào là vận mệnh khó khăn, hoàn toàn đánh gục hắn. Ha ha.”

“Nếu chúng tôi không ngăn cản, ông sẽ vẫn làm phát sinh thêm nhiều sự việc ngoài ý muốn khác, chính ông mới là người dày vò Lí Duệ.” Triển Chiêu nói, “Mà ông cũng chẳng phải là người say mê ca nhạc của Thường Ngôn gì.”

“Ha ha” Đối phương nở nụ cười, cười đến thật thoải mái, “Tôi chỉ là trùng hợp phát hiện được một món đồ chơi mà thôi, muốn cùng các cậu chơi một chút, quả nhiên, so với tưởng tượng của tôi còn thú vị hơn gấp bội!”

“Ông không phải là muốn cùng chúng tôi chơi trò chơi, mà chính là muốn chúng tôi nhìn ông ở đó vui đùa.” Bạch Ngọc Đường nói, “Ông chính là muốn đùa những người như Lí Duệ vậy.”

“Quả nhiên, SCI tụ tập toàn tinh anh.” Người nọ trong thanh âm nghe ra được hàm ý bình luận, “Như vậy tiến sĩ Triển có lời nào muốn nói hay không, ta là loại người gì chẳng hạn?”

“Ông là người xấu.” Triển Chiêu nói ngắn gọn, dứt khoát.

“Như vậy, các vị người tốt, có thể bắt được tên xấu xa là tôi hay không?”

Ở đây, mọi người hai mặt nhìn nhau khó hiểu – Cái tình huống gì thế?”

“Tôi vẫn đang dày vò những kẻ yếu đuối.” Người nọ bình tĩnh nói, giọng còn mang theo vài phần hưởng thụ, “Sự xấu xa của tôi còn vượt hơn so với tưởng tượng của các vị, tôi dám cá so với những kẻ hủ bại các vị đối phó lúc trước, tôi còn muốn bại hoại hơn!”

“Có thể nói như vậy.” Triển Chiêu gật gật đầu.

“Nga?” Đối phương dường như là tò mò, “Cậu như thế nào phát hiện?”

“Bởi vì lúc trước đám sát nhân biến thái kia dù thế nào vẫn luôn có một lí do để chúng ra tay, chỉ có ông là không hề có.” Triển Chiêu nói, “Ông hại người không cần lí do, bao con nhộng vô xỉ ấy xem ra đối với ông quả thực rất thích hợp.”

“Ha ha ha……” Đối phương cười như muốn tắt thở, “ Như vậy………Cố lên! Tôi tiếp tục đùa giỡn, hại chết càng nhiều người, giết những người thân cận của các vị chẳng hạn, cho các vị biết thế nào là thống khổ, tới bắt tôi đi.”

Nói xong cúp điện thoại.

Mọi người nhìn nhau, Triển Chiêu nhìn ra phía cửa sổ.

Chỉ thấy lúc này, Bạch Ngọc Đường đã đứng cạnh cửa sổ từ lâu, nhìn chằm chằm xuống dưới lầu. Đậu ngay ở dưới là chiếc xe vàng nhỏ hôm nọ, điện thoại vừa dứt, nó cũng liền rời đi……Trong khoảnh khắc nó phóng mất hút, Bạch Ngọc Đường nhớ tới câu ví von bữa đó của Triển Chiêu, chiếc xe ấy quả thực rất giống với lòng đỏ trứng gà đã bóc vỏ một nửa.

[*]: Kiến giải của bản thân.

Ở đây Triển Chiêu muốn nói:

_ Người bình thường phân chia người tốt người xấu thực chất là cảm quan đánh giá ai đó làm đúng, làm sai một việc gì đó ở một thời điểm nào đó mà thôi, chứ không thực chất xếp loại một con người hoàn toàn là tốt hay không tốt được.

_ ‘Thiện ác như con đường’ = đường đời không thấy phía trước, không thể thay đổi; ‘Thiện ác như ngục giam’ khiến con người ta không thể vô tư sống cho tốt = ngục giam tức là có giám thị, ở đây ý TC nói đến ranh giới thiện ác luôn rất mỏng manh khó phân định, sơ chân lỡ bước là có thể phạm điều ác ngay. Nếu con người cứ để ý rạch ròi đâu là việc làm tốt đâu là việc làm xấu thì cả ngày tâm trí sẽ căng như dây đàn, lý trí hành động sẽ như bị thâm tâm theo dõi kiểm soát, làm sao mà sống thoải mái được.

p/s: sao giống như phân tích chữ Kanji thế này T^T

_ Chu trình của việc đánh giá là: (Thiện) người tốt – làm sai – thành người xấu (Ác)– nhận trừng phạt, bù đắp tội lỗi, sau này không hại ai nữa – trở về làm người tốt (Thiện)

_ Triển Chiêu ví việc đánh giá này giống như dán nhãn mác vào đồ vật vậy, mang nhãn gì thì gọi là thế, giống như người được đặt tên, tên ghi trong chứng minh thư thế nào thì người khác gọi anh như vậy. Hoặc:

Ví dụ:

+ Một người 15 tuổi – dù bạn có đi bar, có phóng xe máy, có làm chuyện người lớn, ….. bạn vẫn bị người khác gọi là trẻ con.

+ Nhưng nếu một người 60 tuổi – đi chơi công viên, đọc thủy thủ mặt trăng, nhún nhảy hát theo: Bà ơi bà cháu yêu bà lắm….. thì người ta vẫn gọi bạn là lão.

-> Mà Miêu nhi nói xoắn thành từng đoàn, sau thế quái nào tiểu Bạch nhà mình vẫn nghĩ xiên xẹo sang được ý tứ về tâm lý hung thủ chứ nhở *trợn mắt*. Cái này ta còn chả đủ dung lượng não mà nghĩ tới thì thôi. *oán khí*

[**] Di tình: dùng tâm lý khái quát của 1 dạng đối tượng áp với một đối tượng cụ thể để từ tâm tình đó phân tích hành động của hắn.

_ Ở đây Triển Chiêu dùng tâm tình của những người mang Khổ mệnh, không muốn phản kháng, không thể phản kháng nên mới hận đời, chống phá với đời – điển hình như Thường Ngôn vs Triệu Tước để phác họa kẻ cần bắt.

_Từ tâm tình muốn phản kháng đó, kết hợp với suy đoán về người đủ tiền đủ thời gian để chơi cút bắt vs SCI suy ra hắn bị liệt.

_Từ bị liệt + fan Thường Ngôn -> tìm ra hình -> bắt được người.

_Người bị bắt xếp ngược lại các chi tiết suy luận phía trên, mọi thứ đều vừa khớp.

-> Mềnh bị choáng @.@

(L: Chả hiểu nó nói cái giề -_-)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi