S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Khi Công Tôn cùng Bạch Cẩm Đường đi thang máy xuống tới đại sảnh, đã có người đưa tới một bộ tây phục kích cỡ, màu sắc, hình thức thập phần thích hợp với Công Tôn.

Cặp sinh đôi giúp Công Tôn mang quần áo đến WC để thay đồ, Bạch Cẩm Đường chờ ngay ngoài cửa.

Một tay đút túi quần, một tay cầm nhật kí công tác xem qua lịch trình. Bạch Cẩm Đường bá khí đứng chắn ở đó, nhân viên công chức bé nhỏ liền không dám đi qua.

Bạch Cẩm Đường ở trong công ty cũng có nhiều giai thoại, tin đồn đủ kiểu, nào là nói lúc trước hắn từng là Mafia, rồi lại nói hắn cùng với gia tộc bất hòa, còn nữa là đã từng làm vô số việc kinh thiên động địa………

Chính là mỗi một người làm việc trong Bạch thị một thời gian sau đều nhận thấy, vô luận Bạch Cẩm Đường trong lời đồn có bao nhiêu phần đáng sợ thì sự thật so với mấy lời đó còn lợi hại hơn gấp cả trăm lần.

Công nhân viên chức gì đó trong Bạch thị, tính từ nhân viên quét rác cho tới quản lý cấp cao…………..tất thảy đều không hiểu được nam nhân luôn trầm mặc này đến tốt cùng là suy nghĩ những gì trong đầu.

Mỗi lần gõ cửa vào phòng chủ tịch, bọn họ cũng phải tích cho đủ một lượng dũng khí lớn, bởi vì khi tiến vào, không thấy Bạch Cẩm Đường đưa lưng về phía cửa im lặng, hướng cửa sổ ngẩn người thì cũng là cúi đầu xem văn kiện……….Lúc đó, không khí bao quanh phòng nặng tới dọa người vậy mà ngươi còn phải cùng hắn báo cáo đủ thứ. Trong quá trình ấy, nhiều lúc ngươi sẽ hoài nghi hắn có nghe ngươi nói hay không, đoán gì cứ đoán vì trên gương mặt ấy vốn sẽ không có mấy biểu cảm. Giả như ngươi nghe được mấy lời nhận xét như kiểu, “Không sai, tốt lắm.” người ngoài hẳn sẽ không hoài nghi mà tiếp nhận, nhưng biết đâu đấy có thể ở trong lòng hắn cái đó có nghĩa là, “Rác rưởi, đồ ngu.” linh tinh thì sao……….

Tóm lại, người đàn ông này là không thể nắm bắt.

Nhưng mà………người nam nhân ấy lại bị một người nam nhân khác quản lý chặt chẽ.

Quấn quýt si mê!

Đại khái chỉ có thể dùng mấy từ này để hình dung tình yêu giữa Bạch Cẩm Đường cùng Công Tôn, một phần vì tình yêu này là từ hai người trưởng thành như họ mà hợp lại, phần khác là bởi tình yêu ấy vô thanh vô thức mà kéo họ lại gần nhau, rồi ở bên nhau và ngày ngày cùng nhau.

Có lẽ tính cách cả hai đều quá mức lãnh đạm, chỉ duy nhất đối với phần tình cảm này là dồn hết tâm tình. Loại tình yêu như vậy, mãnh liệt mà vô biên, lãng mạn mà phóng đãng, làm cho người khác không biết nên như thế nào mà nhìn nhận, bình phẩm. Dù sao, bọn họ không cần quan tâm đến ánh mắt của kẻ khác, cũng bởi mị lực của cả hai vốn đã rất đỗi khác thường rồi.

Công Tôn thay xong tây trang bước ra……Bạch Cẩm Đường đem nhật kí lịch trình trong tay ném trả lại cho hai anh em nọ.

Đại Đinh vội vàng tiếp được, bất đắc dĩ – Người ta là không trọng giang sơn rộng lớn trù phú a, lão đại của bọn họ hễ cứ đứng trước mặt mỹ nhân Công Tôn là giang sơn gì đi nữa cũng sẽ chẳng khác cái WC kia là bao, cùng là một nơi ngâm thơ thả thí………….

Bạch Cẩm Đường vươn tay bắt lấy tay Công Tôn, không quản xung quanh đó có n người đứng nhìn, một đường đem người nọ kéo lại sát bên mình, tỉ mẩn sửa sang từng chút từng chút bộ trang phục anh mặc. Sau khi ưng ý, lại tiếp tục lôi kéo Công Tôn quang minh chính đại thậm chí có thể nói là ngang nhiên xuyên qua đám đông mà lên xe, hướng cặp song sinh phất phất tay.

Tiểu Đinh lập tức khởi động xe, thật muốn cung kính cúi gập người mà hô một tiếng, “Tuân chỉ”

“Đi đâu trước?” Bạch Cẩm Đường cuối cùng cũng hỏi được một câu nghiêm túc liên quan đến công việc.

Đại Đinh mở thiệp mời, nói, “Cùng ông chủ Diệp tới dự tiệc khai mạc khách sạn mới, sau đó sẽ cùng bàn việc làm ăn.”

Bạch Cẩm Đương nhìn trời, “Lại là xã giao lãng phí thời giờ.”

Đại Đinh liếc trộm Bạch Cẩm Đường, “Đúng là xã giao! Đại ca cứ đến một chút coi như cho ông ta tí mặt mũi.”

Bạch Cẩm Đường ngáp một cái, nhìn sang Công Tôn vẫn đang xem xét một tờ báo vừa nãy cầm theo, cảm thấy đem Công Tôn cùng đi thương lượng chuyện làm ăn cảm giác thực mới mẻ bất quá cái đống thời gian lãng phí ấy mà đổi thành đi du lịch có phải là tốt gấp vạn lần không.

“Tới rồi.” Tiểu Đinh dừng xe lại, mọi người xuống xe.

Công Tôn ngẩng lên nhìn khách sạn trang hoàng đẹp đẽ xa hoa trước mắt, kiểu dáng khách sạn có hơi hướng tư nhân thật, với cả…….

“Cẩm Đường, Cẩm Đường.” Công Tôn hướng Bạch Cẩm Đường vẫy tay.

Bạch Cẩm Đường vừa muốn rời đi lại nghe thấy Công Tôn ngoắc ngoắc tay gọi mình liền quay trở lại bên cạnh.

Chưa kịp nói gì thì chợt phía sau cách đó không xa “Bụp” một tiếng.

Kế tiếp là tiếng người thét chói tai.

Bạch Cẩm Đường cũng chưa quay đầu lại mà huyệt thái dương đã lại giật nảy lên, giật giật, Đau a……….!

Công Tôn xoa xoa gương mặt Bạch Cẩm Đường, “Ngoan, không phải lỗi của anh, là do hôm nay không bị tắc đường thôi.”

Bạch Cẩm Đường câm nín.

Lúc này, Tiểu Đinh vui vẻ chạy đến, “Lão Đại, không cần đàm sinh ý gì nữa, ông chủ Diệp nhảy lầu ngã chết rồi.”

Bạch Cẩm Đường thêm một lần nữa không thốt lên lời – Quả nhiên.

Công Tôn thấy người vây quanh hiện trường rất nhiều, vừa vặn có đem giấy chứng nhận theo bên mình, bước tới điều động nhân viên an ninh dàn xếp đám đông, chính mình ngồi xuống kiểm tra xác chết.

“Lại chết người?”

Bạch Cẩm Đường ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Nhược tay đút túi quần tiến đến, “Quả nhiên lời giang hồ đồn đại là có thật.”

“Giang hồ đồn đại cái gì?” Tiểu Đinh tò mò.

Lâm Nhược chỏ một ngón tay chỉ Bạch Cẩm Đường, “Hôn tang giá thú ngàn vạn lần đừng đưa thiệp mời, tử thần sẽ vẫy gọi!”

Bạch Cẩm Đường triệt để im lặng.

“Không cần gọi điện báo cho cảnh sát làm gì.” Lúc này, Công Tôn đã trở lại bên người Bạch Cẩm Đường, “Trực tiếp gọi cho hai cậu em trai của anh đi.”

Bạch Cẩm Đường nhíu mày.

Công Tôn chỉ chỉ vào miệng, “Răng cũng rụng như mấy người trước.”

Bạch Cẩm Đường trán nhíu chặt, một lúc sau đột nhiên hỏi, “Nói cách khác, vấn đề kỳ thật không ở trên người tôi.”

Công Tôn nháy mắt mấy cái.

Ngây ra một lúc, Tiểu Đinh túm Đại Đinh nhỏ giọng nói, “Thì ra đại ca cũng rất để ý nha!”

“Đúng đúng!” Đại Đinh cũng cảm thấy không ngờ, “Đại ca đúng là có để ý thật!”

“Hôm nay chỉ có cùng với lão Diệp bàn chuyện làm ăn thôi hử?” Xác nhận lại từ cặp song sinh.

“Ân………Đều là công việc liên quan tới ông ấy, nhưng xem chừng cái gì cũng không bàn được nữa rồi.”

Không đợi Đại Đinh nói xong, Bạch Cẩm Đường lôi kéo Công Tôn đi, phán, “Nghỉ.”

Công Tôn bám chặt cánh cửa xe nói, “Tôi phải khám nghiệm tử thi………”

Bạch Cẩm Dường đem Công Tôn trực tiếp đóng gói nhét vào trong xe, “Nhiệm vụ của em là phải theo sát tôi, khám nghiệm mấy cái đó không phải còn có đồ đệ của em có thể làm nữa sao, cho người trẻ tuổi thêm cơ hội thể hiện đi”. Nói xong, dùng dây an toàn hãm cái người đang giãy giụa kia lại, khởi động xe, chính thức “bắt cóc” Công Tôn đi nghỉ ngơi.

Cặp song sinh quay mặt nhìn nhau – Hai người họ làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cũng đánh xe trốn về?

Không bao lâu sau, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu có mặt.

Mã Hân ôm thùng dụng cụ từ trên xe xuống, chạy thẳng tới chỗ đặt thi thể, Lạc Thiên cùng Vương Triều đi xem xét xung quanh, tiện thể hỏi thăm tình hình từ những nhân viên, bảo vệ khách sạn gần đó.

Triển Chiêu vừa xuống xe liền lập tức nháo nhác tìm xem Bạch Cẩm Đường đang ở đâu.

Bạch Ngọc Đường thấy lạ bèn hỏi, “Miêu nhi, cậu tìm cái gì thế?”

“Đại ca đâu? Tôi phải chọc anh ấy mấy câu, thế này nghĩa là anh ấy bị tử thần mượn số rồi!” Triển Chiêu thích thú ngó ngoáy đầu, “Quả nhiên này là do cái duyên nha, cậu nghĩ xem nghề nghiệp của chúng ta tỷ lệ đụng đâu dính tới án đó là bao nhiêu phần trăm, nếu mang so với xác suất mà nghề nghiệp của đại ca mang lại, có đụng tới chết người này nọ hay không có khi còn hơn xa ấy chứ. Anh ấy tuyệt đối là ngọn nguồn của mọi sự a!”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ túm cái con mèo đang kích động kia kéo tới hiện trường.

Cặp song sinh coi như đứng đó chịu trận, chờ lấy lời khai…………Đương nhiên, nguyên nhân chân chính của việc tình nguyện ở lại này chính là bởi, thời điểm này chạy xe trốn không kịp nữa nha, tắc đường rồi.

“Lão Diệp” mà cặp song sinh nói tới tên đầy đủ là Diệp Phú, chuyên kinh doanh khách sạn, cũng tính là hàng đại tư bản đi, có tiền, có của.

Triển Chiêu nhìn lướt qua thi thể, Mã Hân đang kiểm tra miệng người chết, “Không khác mấy người bị chết kia chút nào.”

Triển Chiêu nhìn chằm chằm thi thể, một lát sau thì nhíu mày, “Hung thủ không biết kiềm chế? Nói chuyện không giữ lời, như vậy còn muốn thách đố?”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, lắc đầu, “Miêu nhi, cậu châm biếm gì thế? Có phát hiện?”

Triển Chiêu thở dài, “Loại án tử trình độ này không cần dùng tâm lý học suy luận làm gì, tùy tiện đoán cái liền biết hung thủ là ai nha.”

Bạch Ngọc Đường cười lắc lắc đầu.

Mã Hân ngẩng lên đối mặt với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, cười tủm tỉm, “Em cũng biết hung thủ là ai rồi!”

Triển Chiêu nhìn cô gật gật đầu, giơ một ngón tay ra hiệu, “Xin mời! Showtime!”

Mã Hân cười hì hì, thu hồi công cụ khám nghiệm, hỏi Đại Đinh, Tiểu Đinh, “Cuộc sống tình cảm của ông ta thế nào a?”

Cặp song sinh liếc thi thể một cái, nháy mắt hỏi,” Nhìn từ góc độ đại chúng hay là xét từ góc độ cá nhân?”

“Góc độ đại chúng?” Mã Hân hóng hớt đứng lên.

“Vợ hỏng không thể ly khai, hoa tươi không thể ngắt!” Đại Đinh trả lời.

“Còn góc độ cá nhân?”

“Là mỹ nữ sẽ không khách khí, hoa cỏ ôm trọn một tay.” Tiểu Đinh đáp theo.

“Vừa rồi hắn ở cùng một chỗ với hoa cỏ kia” Mã Hân hỏi

“Ân…..” Tiểu Đinh ngoắc ngoắc một người đàn ông trung niên đeo kính gần đó, “Ông chủ ông vừa nãy cùng một chỗ với ai?”

Người nọ hình như là thư kí của Diệp Phú, đầu đã đầy mồ môi, “Tôi……cái này……ông chủ ngài……..”

“Ông nói lắp cái gì?” Tiểu Đinh cao giọng, “Nói thực ra đi, ông chủ của ông vừa rồi cùng một cô gái ở cạnh nhau chứ gì!”

“Phải……Tôi cũng không rõ lắm, cô gái ấy đeo kính râm, vóc dáng cao, theo thang máy chuyên dụng lên tầng.” Thư kí kia lắp bắp.

Lạc Thiên nghe xong, đi kiểm tra băng ghi hình, camera quay được một người con gái, ăn mặc rất thời trang, dáng người nóng bỏng, có đeo một chiếc kính râm…….

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu nhìn một lúc, lắc đầu không biết.

Cặp sinh đôi liếc mắt một cái, “Là người mẫu” Nói xong bấm điện thoại kêu người tra danh sách.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu lái xe đi tìm người, Mã Hân sốt ruột – Cái gì mà showtime a! Còn chẳng có người ngó đến!

Lạc Thiên thấy cô nàng có vẻ thất vọng, liền cười hỏi, “Vui chứ, em thế nào phát hiện được hung thủ chính là cô gái kia?”

Mã Hân cười, ánh mắt nheo nheo, vẫn là đại thúc nhà nàng quan tâm săn sóc người nhất, vì thế lên tinh thần, chỉ tay vào cổ thi thể, “Có dấu son môi! Nhìn xem, màu sắc rất lả lơi.”

Lạc Thiên gật đầu, kiên nhẫn lắng nghe Mã Hân giải thích quá trình suy luận của cô – Đơn giản chính là quần áo lộn xộn, nút thắt nút mở và …vân…vân….

Cặp sinh đôi ở một bên cảm khái, khó trách các tiểu cô nương bây giờ luôn chọn đại thúc, ra là thích được săn sóc a.

Ở đầu kia, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu tới nhà cô người mẫu đó, đụng trúng lúc cô ta đang kéo một cái hòm ra bên ngoài, coi bộ giống như đang tính cao chạy xa bay.

Bạch Ngọc Đường chỉ cho cảnh viên nhân chứng đối chiếu xác nhận người.

Cô người mẫu này là con lai, tên tiếng Anh là Carrey, không có tên tiếng Trung, cũng là một người mẫu có danh trong giới. Cô cũng không giấu diếm, nói mình cùng với Diệp Phú là quan hệ nhân tình, thuộc loại đơn thuần là trao thân đổi chi phiếu, không tình cảm, không trách nhiệm. Cô coi trọng tài kiếm tiền của Diệp Phú, còn hắn thì coi trọng nhan sắc của cô. Hai người quan hệ ổn định, ngày thường Carrey cũng không tìm tới quấn lấy Diệp Phú làm phiền, bởi vậy vợ hợp pháp của Diệp Phú mới mắt nhắm mắt mở mà cho qua, mọi chuyện mới an tường, vô sự.

“Vậy cô hạ sát Diệp Phú làm gì?” Triển Chiêu khó hiểu.

Carrey vẻ mặt hoảng loạn chưa tan, lắc đầu, “Tôi không có! Vừa rồi ông ấy gọi điện đến bảo tôi cùng tới dự tiệc rượu, còn nói phải giới thiệu Bạch Cẩm Đường cho tôi nhận thức, nói không chừng còn có thể tiến cử tôi có được một vai diễn đi đóng phim, tôi vui vẻ tiếp nhận! Tôi chuẩn bị ngon ngọt để làm vui lòng ông ấy, ai biết ông ta……..”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe rất chăm chú, “Ông ta thế nào?”

“Ông ta uống được hai ly rượu rồi nói không thoải mái, tim thấy khó chịu, tôi bèn lấy thuốc ông ta hay mang bên mình cho ông ấy uống!” Carrey nói xong, vẻ mặt vô tội, “Uống rồi cũng không có gì phát sinh, ai ngờ sau ông ấy kêu khát nước, uống thêm hai ngụm nước đột nhiên sùi bọt mép tắt thở!”

Triển Chiêu chống cằm, “Miệng sùi bọt mép?”

“Đúng vậy!” Carrey nhìn trời, cảm thấy bản thân mang một nỗi oan uổng thực lớn, “Tôi dò hơi thở của ông ấy thì biết ông ấy chết rồi! Lúc ấy tôi hoang mang lo sợ, nếu có người tới gọi, tôi chắc chắn không thoát khỏi việc có liên quan. Tuy tôi không phải đại minh tinh gì nhưng nếu lộ ra chuyện trao thân lấy tiếng thì những ngày sau tôi còn dám đối mặt với ai? Tôi liền bỏ chạy, lỡ như bị bắt lại thì dù cho tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy hết tội, nói thế nào thuốc đó cũng là tôi đưa cho ông ấy uống.”

“Cho nên cô đã thả ông ấy xuống lầu giả thành án tự sát, sau đó lén lút bỏ trốn?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Hai anh đẹp trai, tôi nói đều là sự thật cả.” Carrey tựa vào cửa xe thể thao đắt giá.

Triển Chiêu đột nhiên hào hứng hỏi cô,”Cô xinh đẹp như vậy, nghề nghiệp cũng coi như có vị thế, không có đại gia anh tuấn nào theo đuổi sao? Vì cái gì lại chịu theo sau lão già Diệp Phú vậy?”

Bạch Ngọc Đường đỡ trán.

Carrey mở to mắt nhìn Triển Chiêu, “Anh muốn bao tôi?”

Triển Chiêu khó hiểu,”Sao lại hỏi vậy?”

“Anh vừa rồi khen tôi xinh đẹp, còn hỏi tôi có ai theo đuổi không, lại nói Diệp Phú với tôi không xứng.” Carrey nhún vai.

“Nga…….” Triển Chiêu có chút đăm chiêu, “Thì ra cách dụ dỗ phối giống của các loài là giống nhau, đều dùng tín hiệu bắn tới”

“Hớ?” Carrey nghe không hiểu.

Bạch Ngọc Đường nhìn không được, hỏi Carrey, “Cô lấy lọ thuốc kia ở chỗ nào? Sau để đâu? Cô đem nó giao cho ai rồi?”

“Thuốc để trên bàn làm việc của ông ấy!” Carrey nói, “Ông ta rất sợ chết, cho nên luôn mang thuốc đề phòng, đi đâu có lỡ xảy ra chuyện gì cũng không sợ. Hơn nữa mọi người làm việc bên cạnh ông ta cũng đều biết, cho nên tôi cứ lấy thuốc trên bàn đó thôi, đưa thuốc cho ông ta uống xong thì lại trả về chỗ cũ.”

Bạch Ngọc Đường gọi cho Lạc Thiên, kêu anh qua văn phòng Diệp Phú tìm lọ thuốc.

Lạc Thiên tìm thấy liền đưa cho Mã Hân, cô đổ ra một viên con nhộng, làm thí nghiệm đơn giản như lần trước Công Tôn đã thử, rồi nói, “Đội trưởng, bên trong các viên thuốc đều chứa độc dược.”

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, quay lại hỏi Carrey, “Tiệc rượu hôm nay Diệp Phú chuẩn bị tốt chứ?”

Carrey nghĩ nghĩ, “Tôi không rõ lắm, Diệp Phú ngoại trừ hơi háo sắc, các phương diện khác đều khá có tài, đặc biệt làm kinh doanh. Mỗi một khách sạn đều chừa ra một tầng cho riêng ông ấy, có đủ phòng làm việc lẫn phòng nghỉ cá nhân, thang máy chuyên dụng. Đương nhiên trừ bỏ dùng làm nơi gặp gỡ đối tác còn là để thuận tiện vụng trộm chơi đùa. Nơi này là lần đầu tiên tôi đến…….”

Nói xong Carrey thở dài, “Ai…….Kỳ thật ông ấy đối với tôi coi như cũng không tồi, khách sạn này ban đầu dự kiến hai hôm nữa mới chính thức khai trương, bất quá tôi mấy hôm nữa sẽ bay tới nơi khác công tác, mà Bạch Cẩm Đường cũng có vẻ không có nhiều thời gian……….cho nên ông ta mới cố ý sửa lịch về sớm, muốn cho tôi một niềm vui bất ngờ.”

“Cô nói nguyên bản ông ta dự tính hai ngày nữa mới về tới?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng lúc bật người tới hỏi.

Carrey đột nhiên bị dọa sợ, vội gật gật đầu, “Đúng vậy.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật gật đầu, “Nếu dựa theo kế hoạch lúc trước thì phải là ba ngày sau.”

“Diệp Phú cùng Thường Ngôn có quan hệ gì sao?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi Carrey.

Carrey ngẩn người, “Thường Ngôn? Cô ca sĩ kia sao? Vừa mới mất.”

Triển Chiêu gật gật.

“Này tôi cũng không biết, có điều Diệp Phú rất yêu thích nhạc của Thường Ngôn, có thể gọi là cuồng.” Carrey cười cười, “Ông ta tuy tuổi tác đã mấy thập niên nhưng lại rất thích nghe hát, thường chọn những phòng nhạc có cách âm tốt nhất ngồi hưởng thụ, còn đặc biệt thích nghe các ca khúc của Thường Ngôn, hay nói cái gì mà tiếng ca của cô ấy có thể làm cho hắn bình tĩnh trở lại, cũng không còn thấy tịch mịch nữa………”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khóe miệng giật giật, Diệp Phú này nhìn vẻ ngoài thô kệch vậy mà lại là người biết thưởng thức nghệ thuật từ trong tâm hồn.

“Tôi nghĩ tới một chuyện!” Carrey đột nhiên nói, “Tôi có thể đoán được ai đã hạ độc Diệp Phú rồi!”

………..

Ven đường, Công Tôn ngồi đợi ở ghế dài gần trạm xăng, mắt nhìn Bạch Cẩm Đường, suy nghĩ.

Bạch Cẩm Đường cầm chai nước đi tới, mở nắp đưa cho Công Tôn, “Xăng đầy rồi chúng ta tiếp tục bỏ trốn.”

Công Tôn trợn mắt, “Mai tôi còn muốn đi làm.”

Bạch Cẩm Đường ngồi sát lại bên người anh, “Cho nên chúng ta sẽ bỏ trốn tới một nơi không có cái cảnh cục nào hết.”

Công Tôn vuốt nhẹ cằm hắn một cái rồi nói, “Không cần nháo nữa, xăng đầy rồi thì cho xe quay về.”

Bạch Cẩm Đường cười cười, có điều ánh mắt lại dừng ở cách đó không xa, tại lối vào của trạm xăng có một chiếc xe cỡ nhỏ màu vàng tiến vào.

Công Tôn chú ý thấy Bạch Cẩm Đường đã liếc chiếc xe đó vài lần, liền hỏi, “Làm gì vậy? Cái xe phủ lòng đỏ trứng gà khó coi đó chọc đến anh?”

“Nó một đường đều đi theo xe chúng ta, hơn nữa đèn xe vẫn để nhấp nháy,chẳng phải rất kỳ quái?” Bạch Cẩm Đường nói, lại thấy cậu nhóc đổ xăng khua tay ý bảo xăng đầy rồi.

Bạch Cẩm Đường đứng lên, cùng lúc chiếc xe kia chậm rãi quay đầu, rời đi.

Bạch Cẩm Đường khẽ nhíu mày.

“Đi thôi, có thể là trùng hợp.”

Bạch Cẩm Đường nhăn trán, “Khéo vậy sao?”

Công Tôn túm áo hắn lôi đi, “Quả nhiên thế giới bên ngoài đầy rẫy nguy hiểm, đi, chúng ta quay về cảnh cục!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi