S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Mã Hân cùng Công Tôn vào phòng pháp y giải phẫu thi thể, những người khác vẫn không có việc gì làm. Bạch Ngọc Đường đứng lên lôi kéo Triển Chiêu, “Đi, Miêu Nhi, chúng ta đến trường sư phạm kia xem một chút.”.

“Ừ.” Triển Chiêu đứng lên đuổi kịp Ngọc Đường, hai người mới vừa vào thang máy thì nghe phía sau Tương Bình gọi, “Đội trưởng!”

Bạch Ngọc Đường đưa tay chặn cửa thang máy đang khép lại, cùng Triển Chiêu bước ra quay về phòng làm việc, “Làm sao vậy?”

Chỉ thấy Tương Bình cầm trong tay chiếc điện thoại đưa cho anh, “Là Ngải Hổ gọi tới.”.

Bạch Ngọc Đường đưa tay tiếp nhận, “A lô?”.

Ngải Hổ ở đầu dây bên bên kia nói nói mấy câu, Bạch Ngọc Đường chau mày, “Được rồi, chúng tôi đến ngay.”

“Sao thế?” Triển Chiêu hỏi..

“Ngải Hổ nói tại một văn phòng trên tòa nhà cao tầng phố Trường Văn vừa xảy ra một vụ nhảy lầu tự sát.” Bạch Ngọc Đường nói, “Nói muốn chúng ta tới xem.”.

“Nhảy lầu tự sát?” Triệu Hổ có chút khó hiểu, “Tự sát sao lại muốn chúng ta tới xem?”.

“Ừ … Cậu ấy nói có chút vấn đề.” Bạch Ngọc Đường hướng mọi người vẫy tay, “Dù sao cũng đang nhàn rỗi, đi thôi!”

Mọi người đứng dậy, như thường lệ để Tương Bình giữ nhà, những người khác lái xe hướng khu nhà cao tầng phố Trường Văn chạy tới.

Phố Trường Văn chính là một khu dày đặc nhà cao tầng của thành phố S, thường lui tới nơi đây nhất chính là dân công chức văn phòng. Khi xe của SCI chạy tới, đã có không ít người vây quanh, dải phân cách cảnh tuyến đã được căng lên, đem người dân hiếu kỳ tách ra..

“Bạch đội trưởng!” Ngải Hổ từ xa đã trông thấy Bạch Ngọc Đường bọn họ, nhanh chóng chạy tới..

“Thi thể đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi..

“Tại sân trước tòa nhà.” Ngải Hổ dẫn đường cho bọn họ, vừa nói, “Hình dạng có chút thảm, theo nhân chứng nói, thì là từ tầng hai mươi ngã xuống.”.

Triển Chiêu nghe xong chau mày, này còn gì là người..

Quả nhiên, đi vào trong khu vực được cảnh tuyến, chỉ thấy trên khoảng sân rộng có một thi thể đang nằm đó, giày và đồ vật vân vân đã văng ra xa, người nọ trên cơ bản như một đống da heo nằm dính trên mặt đất..

Tất cả mọi người khẽ nhíu mày..

“Cậu muốn chúng tôi xem cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi Ngải Hổ, “Là tự sát sao? Cứ cho là mưu sát, các cậu cũng có thể đối phó a?”

“Không phải không phải.” Ngải Hổ khoát khoát tay nói, “Tôi muốn cho các anh xem, có phải có điểm rất khác lạ không a?”

Tất cả mọi người nghe được có chút khó hiểu, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, hỏi Ngải Hổ, “Có cái gì khác lạ?”

“uhm …” Ngải Hổ suy nghĩ một chút rồi nói, “Trong tháng này, thành phố S đã có sơ sơ mười người tự sát.”

“Gì?” Triển Chiêu sửng sốt..

“Thành phố S có hơn một nghìn vạn nhân khẩu a, mỗi tháng tự sát vài người cũng là chuyện thường, không phải nói hàng năm toàn cầu đều chết mất vài vạn sao…” Triệu Hổ hỏi..

“Nếu như dựa theo một tháng mà tính, đúng là rất bình thường.” Bạch Ngọc Đường nhăn mi, “Bất quá tháng này gần như vài ngày một người.”

Mọi người sửng sốt, nhìn Ngải Hổ..

Ngải Hổ gật đầu, “Chính vì vậy, mới đến hỏi một chút, anh em chúng tôi mấy ngày nay hầu như mỗi ngày ra nhận án bên ngoài đều là án tự sát, chúng tôi buồn bực chết đi được.”.

Mấy người của SCI đều bật cười, Triển Chiêu đột nhiên hỏi, “Được rồi, mấy ngày trước trường đại học sư phạm có một sinh viên tự sát, cũng là do các cậu tiếp nhận sao?”.

“Trường đại học sư phạm…” Ngải Hổ suy nghĩ một chút, nói, “Nga, là một sinh viên nữ… Chuyện gì luẩn quẩn trong lòng đến mức phải đi tự sát a, tuổi còn trẻ như thế, còn có người muốn sống cũng không được kìa.”.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, rồi bước tới gần cỗ thi thể..

Những người khác cũng bước qua ngửa cổ nhìn tòa nhà, đừng nói từ bên trên nhảy xuống, chỉ cần đứng im nhìn thế này thôi, cũng đủ cảm thấy dọa người rồi.

“Thật là nghĩ không ra a, cứ nhảy xuống như vậy, lúc chết cũng không đẹp, mà còn dọa sợ người khác.” Triệu Hổ có chút cảm khái.

Triển Chiêu cúi đầu nhìn cỗ thi thể một chút, vuốt vuốt cằm như đang suy nghĩ gì đó..

Bạch Ngọc Đường hỏi Ngải Hổ, “Có nhân chứng không?”.

“Có rất nhiều.” Ngải Hổ nói, “Dù sao cũng đang là ban ngày, ở đây người qua lại cũng không ít, có một người thiếu chút nữa là bị đè chết, rất may khi người kia rớt xuống đã hét lên.”.

“Hét lên?” Triển Chiêu ngửa mặt nhìn một chút, rồi hỏi, “Nhân chứng kia còn ở đây không?”.

“Còn!” Ngải Hổ chỉ chỉ cách đó không xa, chỉ thấy có hai cảnh sát cùng một người đứng ở nơi đó, đang lấy lời khai. Người nọ – khoảng hơn ba mươi tuổi, hơi mập một chút, tóc húi cua, bề ngoài khá bình thường, mặc áo sơ mi văn phòng, trong tay ôm một bao công văn.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đi qua..

“Tôi cái gì cũng không biết, thấy cũng không rõ a.” Người kia hình như có chút bực bội..

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tới gần, thành viên tổ trọng án đều nhận ra hai người liền chào một tiếng, “Bạch đội trưởng, tiến sỹ Triển.”

“Anh thiếu chút nữa bị đè trúng phải không?” Bạch Ngọc Đường hỏi..

“Phải.” Người này gật đầu, nhìn hai người một chút rồi nói, “Những gì tôi biết tôi đã nói cả rồi, tôi có thể đi được chưa, tôi bị muộn giờ làm rồi!”.

Bạch Ngọc Đường quan sát hắn một chút, người nọ thấy không có ai ngăn cản đã muốn đi, lại nghe Bạch Ngọc Đường nói, “Anh hẳn là không có đi làm a…”.

Người nọ đứng lại, mở to hai mắt nhìn Triển Chiêu, có chút khẩn trương nuốt nước bọt..

Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu mày nhìn hắn rồi hỏi, “Anh còn gì giấu diếm phải không?”.

“Không… Không có a!” Người nọ lớn giọng, “Các người có ý gì hả? Tôi thiếu chút nữa bị đè chết, cũng không phải tôi đẩy hắn xuống, hỏi cái gì mà hỏi a, thật phiền phức!” Nói xong, xoay người muốn đi..

“Chờ một chút.” Một cảnh viên ngăn hắn lại, “Hỏi anh có mấy câu anh gấp cái gì, dân chúng có nghĩa vụ phải phối hợp với cảnh viên để điều tra, anh có biết hay không a?”.

“Tôi…” Người nọ cáu kỉnh, ngoan cố nói, “Tôi đã rất phối hợp rồi, hiện tại là các cậu đang làm lỡ việc của tôi!”

Triển Chiêu theo dõi hắn một hồi, cười nói, “Trong bao của anh có gì đó rớt ra kìa.”.

Biểu tình trên mặt người nọ biến hóa làm ọi người đều nghi ngờ, chỉ thấy hắn há to miệng, vẻ mặt vô cùng kinh hãi cúi xuống nhìn vào bao, rồi nhẹ nhàng thở phào khi phát hiện ra một điều gì đó..

“Trong bao là cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn..

“Không… Không có gì.” Người nọ nói, “Đây là việc riêng của tôi a, không cần các cậu quản!” Nói xong, ôm bao muốn đi. Hắn vội vã đi về phía trước, Bạch Ngọc Đường cũng không cản hắn, thay vào đó là hướng về Mã Hán ở phía sau không xa ra lệnh bằng ánh mắt.

Mã Hán không nói gì ngửa mặt nhìn tòa nhà, thấy người nọ sắp đi qua mình, liền nhấc chân nhẹ nhàng ngáng đường hắn.

“Ai nha…” Người nọ kêu một tiếng rồi ngã xuống đất, cái bao thoáng cái đã tuột khỏi tay.

“Không có việc gì chứ? Thật ngại quá.” Mã Hán xoay người lại dìu hắn, chỉ là một tay đúng là giúp đỡ, còn tay kia lại đặt trên lưng hắn, làm người nọ nửa ngày cũng không thể đứng lên, mà Triệu Hổ đang vươn tay nhặt cái bao ở trước mặt kia cũng cười ha hả, “Thế nào lại không cẩn thận như thế a?”

Cầm cái túi trong tay, Triệu Hổ cố tình lôi ra một bao đựng công văn được khóa cẩn thận, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, từ trong bao rơi ra một đống lớn thứ đồ vật gì đó, đoàn người hiếu kỳ ở phía xa cũng không khỏi thốt lên, là hàng loạt cọc tiền một trăm nhân dân tệ nha, trắng sáng cả một khoảng~.

Người nọ quá sợ hãi liền giãy dụa đứng lên, định bỏ lại cái bao xoay người bỏ chạy thì bị Lạc Thiên đưa tay túm lại, Bạch Trì ở bên cạnh cảnh cáo hắn, “Không được chạy nữa! Thành thật một chút đi.”.

Người nọ giãy dụa vài cái cũng không thể thoát ra khỏi bàn tay của Lạc Thiên, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ..

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, đều nghĩ có chút kỳ quái, Mã Hán cùng Triệu Hổ đem tiền cất vào trong bao, Bạch Ngọc Đường hướng Lạc Thiên vẫy tay.

Lạc Thiên dẫn người qua..

“Anh là đang làm gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi người nọ..

“Tôi… Tôi buôn bán a, này là tiền của tôi, thế nào, mang theo tiền trên đường cũng là phạm pháp a?!” Người nọ tranh cãi.

“Bao này không phải của anh.” Triển Chiêu nhàn nhạt nói, “Bề ngoài anh nhìn rất sa sút, trước đó không lâu hẳn đã ly hôn, cái bao kia rất quý báu, với y phục của anh cũng không xứng, anh không có lý do gì đem theo một túi đầy tiền như thế ra ngoài đường.”.

“Tôi…” Người nọ sửng sốt một lúc lâu, nhìn Triển Chiêu, “Cậu… Cậu thế nào lại biết tôi vừa ly hôn không lâu a?”

Triển Chiêu mỉm cười, liếc Ngọc Đường..

Bạch Ngọc Đường có chút không kiên nhẫn nhìn hắn, “Ít nói nhảm đi, anh muốn tự khai, hay muốn về cảnh cục ép cung?”

“Không … Mặc kệ tôi a!” Người nọ nhanh chóng xua tay, “Tôi… Bao này là do tôi nhặt được.”

Bạch Ngọc Đường mặt lạnh đi không ít, “Xem ra anh rất không thành thật a.”.

Triển Chiêu ngẩng đầu hướng Mã Hán nói, “Cậu đếm xem tổng cộng bao nhiêu tiền, rồi tra xem sáng nay các ngân hàng xung quanh có ai gửi đi một số tiền tương đương không, hẳn đó là một đôi vợ chồng vô cùng nôn nóng, tra được thân phận rồi, gọi điện thoại đến nhà họ hỏi một chút, xem có phải con họ bị người bắt cóc không.”.

Triển Chiêu vừa nói xong liền thấy người kia sắc mặt trắng xanh, Bạch Ngọc Đường cười, “Xem ra đoán trúng rồi.”

“Tôi… Không phải…” Người nọ khẩn trương đến cứng họng, Bạch Ngọc Đường lạnh giọng hỏi hắn, “Anh cầm chính là tiền chuộc sao?.”

Người nọ còn muốn kiên trì không nói, chợt nghe Triển Chiêu nói, “Anh muốn ở tù cả đời phải không?”.

Người nọ kinh hoàng nhìn Triển Chiêu, chợt nghe cậu nói, “Nói mau, nếu không tội của anh không chỉ là bắt cóc, mà sẽ thành cố ý giết người.”

Người nọ mở to hai mắt, Bạch Ngọc Đường túm lấy hắn, đem hắn kéo đi, Lạc Thiên cùng Bạch Trì lái xe đuổi theo, những người khác tại hiện trường, cùng Ngải Hổ điều tra vụ án..

Ở trên xe, người trung niên kia cuối cùng cũng chịu thành thật khai ra mọi chuyện..

Người này tên là Hứa Trung, thực sự đúng như lời Triển Chiêu, trước kia công việc không được như ý, bị đuổi khỏi chỗ làm, cực khổ vài ngày đi tìm việc khác nhưng vẫn không có cơ hội, bởi vì phải thanh toán tiền nhà nên ngày càng túng quẫn. Vợ hắn cùng hắn ầm ĩ vài lần sau đó ly hôn, tiền dành dụm của hắn đều đưa cho vợ. Mấy ngày hôm trước đang dạo ngoài đường, đi qua một khu nhà nhà trẻ gần đó thì thấy một đôi vợ chồng rất giàu có, lái xe đón con tan học, hắn đột nhiên sinh ra ác niệm trong đầu. Bởi vì đôi vợ chồng này hình như rất bận rộn, đứa trẻ kia mỗi ngày tan học đều phải chờ trước cổng hơn mười phút, hắn ngày đó liền giả bộ làm bạn của cha mẹ, đem đứa trẻ lừa đi..

“Cậu… Cậu thế nào biết tôi vừa ly hôn?” Hứa Trung không giải thích được hỏi Triển Chiêu..

“Tay của anh phơi nắng đến đen sậm, chỉ có tại nơi đeo nhẫn cưới là trắng, nhìn ra được trước đây có đeo nhẫn a.” Triển Chiêu không yên lòng nói, “Anh nhìn qua giống một nhân viên văn phòng, hẳn là không có cơ hội phơi nắng nhiều như vậy, xem ra cả mùa hè này anh đều ở ngoài trời nắng, khả năng lớn nhất là đi tìm việc làm, hình dạng thoạt nhìn sa sút chán nản, phỏng chừng đã gặp phải chuyện không vui, sau đó thì ly hôn … Chỉ là suy đoán mà thôi.” Triển Chiêu nói, rồi giục Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, đi nhanh một chút!”.

Bạch Ngọc Đường tăng tốc, Hứa Trung nói, “Tôi để bé ở nhà, không có việc gì đâu.”.

Triển Chiêu không để ý tới hắn, luôn lo lắng không yên. Bạch Ngọc Đường phóng thật nhanh đến nơi ở của Hứa Trung. Sau khi xuống xe mọi người chạy vội lên lầu, vừa tới cửa Bạch Ngọc Đường liền chau mày, một mùi khí gas nồng đậm từ bên trong truyền ra.

Mặt Hứa Trung trắng bệch, tay lấy chìa khóa không ngừng run rẩy, “Tôi không bật bếp a, thế nào lại …”

Bạch Ngọc Đường đưa tay đoạt lấy cái chìa khóa mở cửa, Bạch Trì gọi điện thoại gọi xe cứu thương, cửa vừa mở, Bạch Ngọc Đường chạy ào vào mở cửa sổ ra, Triển Chiêu tìm được một đứa bé đang nằm trên giường, chỉ thấy bé sắc mặt ửng hồng, hô hấp gấp gáp, nhưng không có ngất đi..

Triển Chiêu cởi nút buộc cổ áo cho bé, Bạch Ngọc Đường đem toàn bộ cửa sổ mở ra, không khí dần dần lưu thông..

Rất nhanh, xe cứu thương tới, các bác sĩ đem đứa bé rời đi, bởi vì được cứu đúng lúc, tính mạng đứa bé hẳn là không có việc gì.

Bạch Trì theo đến bệnh viện, thuận tiện thông báo cho cha mẹ đứa trẻ, Lạc Thiên đem Hứa Trung đã hóa ngốc áp tải về cảnh cục, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở lại trong phòng..

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu ở trong phòng thong thả kiểm tra, liền hỏi, “Án tử lần này, không hề đơn giản đúng không?”

Triển Chiêu mỉm cười gật đầu, “Nếu vừa rồi Hứa Trung bị đè chết, vụ rò khí gas khả năng sẽ không phát sinh, chính là vì hắn không bị đè chết, cho nên mới xảy ra vụ này.”.

Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, “Cậu là nói, nếu như đứa trẻ chết, thì Hứa Trung cũng chết chắc rồi, phải không?”

“Chà…” Triển Chiêu sờ sờ cằm, cười cười, “Án tử lần này, rất thú vị nha.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi