S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Sau khi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường về tới SCI, Mã Hán đưa lên tài liệu chi tiết về người nhảy lầu nọ cùng Hứa Trung. Người nhảy lầu tên là Ngô Tiễn Lương, là một nhân viên văn phòng, vốn phụ trách mảng kinh doanh, nhưng gần đây xí nghiệp giảm biên chế, anh ta liền bị sa thải, bởi vì tuổi đã cao, trong người lại có bệnh nên cuộc sống rất khó khăn. Anh ta ngày hôm nay tới xí nghiệp đã từng làm việc, sau đó không nói hai lời đã vọt tới cửa sổ nhảy xuống.

“Đi thẳng tới cửa sổ nhảy xuống?” Bạch Ngọc Đường hỏi..

“Phải.” Vương Triều gật đầu, “Chúng tôi đã hỏi qua nhân viên ở đây, họ kể lại như thế.”.

“Có tìm được điện thoại di động không?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi..

“Có thì có, nhưng đã nát rồi.” Trương Long cầm một túi vật chứng đưa cho Triển Chiêu, bên trong chỉ còn lại một đống linh kiện..

Triển Chiêu tiếp nhận nhìn một chút rồi hỏi, “Điện thoại này tìm được trong túi hay rơi ở bên ngoài?”.

“Ở bên ngoài tìm được a.” Triệu Hổ cười hì hì nói, “Tôi hỏi đồng nghiệp của anh ta, hình như là cầm ở trên tay.”

“Thông minh.” Bạch Ngọc Đường hướng hắn gật đầu, rồi quay lại nhìn Triển Chiêu..

Triển Chiêu nhìn chiếc điện thoại một lúc lâu, rồi nói với Tương Bình, “Tra số điện thoại, rồi kiểm tra xem anh ta nhận được điện thoại vài lúc nào, nội dung là gì.”.

“Được.” Tương Bình bắt đầu gõ bàn phím, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tìm sô pha ngồi xuống, vừa đặt mông, đã thấy Bạch Trì bưng đến hai ly sữa to. Thấy Bạch Trì một bộ dáng không khác gì chú cún nhỏ đang vẫy đuôi, hai người liếc nhau, biết ngay thằng nhóc này khẳng định đang có chuyện gì đó liền hỏi, “Làm sao vậy?”.

Bạch Trì nhìn Triển Chiêu, hai mắt chớp chớp, “Anh, sao anh biết đó là bắt cóc a?”.

Triển Chiêu bất ngờ, “A?”.

“Anh thế nào từ Hứa Trung, vụ nhảy lầu, với vài chi tiết khác, lại suy luận ra đó là bắt cóc, rồi đứa bé kia sẽ bị hãm hại?”.

“Tôi cũng tò mò nha.” Lạc Thiên đứng một bên cũng rất hứng thú kéo ghế ngồi xuống..

Triển Chiêu nhìn mọi người, nói, “Um... Kỳ thực cũng không quá phức tạp.” vừa nói, vừa đập nhẹ Bạch Ngọc Đường một cái, “Chính là một câu nói của người cậu thần tượng.”.

Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái, “Một câu a? thần tượng của tôi nói rất nhiều câu.”.

“Chính là câu nói bên trong《 Những hình nhân nhảy múa 》.” Triển Chiêu nói..

“àh...” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút rồi nói, “Muốn suy luận được cũng không quá khó, mỗi một suy luận nên căn cứ vào kết quả thực tế, ngoài ra, bản thân từng suy luận cũng rất đơn giản. Nếu làm được như vậy rồi, đem những suy luận trung gian bỏ đi, chỉ nói với mọi người những vấn đề khởi đầu và cái kết luận, bạn có thể nhận được kết quả tuyệt vời, phát huy được hiệu quả của suy luận.”.

“A, em biết câu này.” Bạch Trì gật đầu, “Là một câu nói của Holmes.”.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đợi Triển Chiêu giải thích..

Triển Chiêu cười cười, nói, “Kỳ thực vừa rồi tôi ngoại trừ suy luận ra, còn có phân tích lời nói, nói cách khác, kết luận của tôi vừa từ suy luận vừa từ phân tích Hứa Trung mà thành.”.

Những người khác đều đem ghế lại ngồi xuống, nghe Triển Chiêu kể lại..

“Ban đầu, tôi quan sát Hứa Trung, thấy hắn hơi kì lạ, thoạt nhìn thì là một nhân viên văn phòng sa sút, đầu đầy mồ hôi, đang rất khẩn trương, thế nhưng trong tay cầm một cái bao có vẻ rất quý giá, đây là khác thường, đúng hay không?”.

Mọi người gật đầu, “Đúng.”.

“Lúc chúng tôi đến hỏi hắn, hắn rõ ràng rất muốn nhanh nhanh thoát đi... Điều này không phù hợp với tâm tính của một người bình thường.” Triển Chiêu cười cười, “Người Trung Quốc quan niệm đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, nếu như gặp phải tình huống như vậy, hắn đúng ra phải rất hăng hái cùng mọi người nói chuyện, rằng hắn ngày hôm nay thực sự rất may mắn, vừa rồi nếu như chậm một chút, hoặc nhanh một chút, hắn nhất định phải chết, v.v... Hơn nữa dáng vẻ của hắn thoạt nhìn cũng không phải là không có hiểu biết, khẳng định nên biết phối hợp với cảnh sát phá án này.”.

Tất cả mọi người gật đầu, Triển Chiêu lại nói, “Đương nhiên không loại trừ hắn vội vã đi làm, có lẽ đã quá giờ, thế nhưng liên tục cường điệu chuyện đó khiến cho hắn tự mình phủ định chính mình.”.

Bạch Trì nghe xong suy nghĩ một chút, nói, “Nga... Đúng vậy, nếu như đúng là gấp lắm rồi, người bình thường hẳn là sẽ nhiều lần nói tôi bị trễ giờ, cho tôi đi trước vân vân, nhưng hắn lại luôn nhấn mạnh, người chết cùng hắn không quan hệ các loại, có vẻ rất sợ dây dưa với cảnh sát.”.

“Đúng vậy.” Triển Chiêu phóng mắt qua liếc Bạch Ngọc Đường, “Cho nên khi con cáo nào đó hỏi hắn, ‘anh hẳn là không hề đi làm?’, Hứa Trung không có trả lời, mà lại tránh đi trọng tâm câu chuyện, biểu thị hắn rất sợ cùng cảnh sát nói chuyện, suy ra hắn đang làm chuyện xấu.”

Tất cả mọi người lén nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nhướn nhướn mày..

“Còn bắt cóc thì sao?” Mọi người lại hỏi..

Triển Chiêu cười nói, “Kế tiếp, tôi lưu ý tới những đặc điểm của hắn, ví dụ như rất nghèo túng, kết hôn đã lâu, suy đoán ra tình cảnh của hắn, những điều này đều có thể lý giải ha?”.

“Có thể.” Mọi người gật đầu, những thứ này chỉ cần giỏi về quan sát, cơ bản đều có thể suy đoán ra..

“Sau đó tôi chú ý tới cái bao của hắn.” Triển Chiêu nói, “Như đã nói, cái bao cùng hắn rất không phù hợp, cho nên tôi hoài nghi cái bao này không phải của hắn, vì thế tôi giả bộ nói, có gì đó trong bao rớt ra, hắn liền cúi đầu nhìn.”.

Mọi người gật đầu..

“Câu hỏi này ngoại trừ xác định xem có phải trong bao chứa gì đó không được cho cảnh sát thấy, cũng xác định xem cái bao này có phải của hắn hay không.” Triển Chiêu cười, “Nếu như cái bao của hắn, vậy hắn sẽ hiểu rõ nó, nếu hắn đựng thứ gì đó rất quan trọng, hắn nhất định là kiểm tra qua nhiều lần, để biết chắc không thể rơi ra, nhưng hắn ta có vẻ như đối với cái bao này một điểm cũng không biết.”.

“Nga...” Bạch Trì gật đầu, “Đúng nga.”.

“Khi Tiểu Bạch hỏi hắn trong bao là cái gì, mọi người còn nhớ hắn nói thế nào không?” Triển Chiêu hỏi.

“Ừm, này là việc riêng của tôi, các cậu không cần quản.” Bạch Trì nhớ lại..

“Không sai.” Triển Chiêu cười cười, nói, “Cùng là cự tuyệt, nhưng nếu nói thẳng “Không”, chứng tỏ hắn có chuẩn bị tâm lý, nhưng nếu hắn phải dựa vào một điều kiện cụ thể nào đó để nói không, chứng tỏ bản thân hắn không đủ tự tin, đồng thời có điểm khả nghi.”

Mọi người quay qua nhìn Bạch Ngọc Đường..

Bạch Ngọc Đường đang uống sữa, thấy mọi người nhìn mình, liền giải thích, “Cái này, giống như hai người cãi nhau, một người nói “tôi sẽ không bỏ qua cho cậu”, một người lại nói, “ba ba tôi là ai cơ chứ, tôi sẽ không bỏ qua cho anh”, người sau đối với chính mình không đủ tự tin, càng cần mượn ngoại lực để tiếp sức. Mà thứ có thể áp chế cảnh sát nhất là gì?”.

“Pháp luật.” Mọi người cùng nhau gật đầu a gật đầu, quay lại tiếp tục nhìn Triển Chiêu..

“Đến đây, chúng tôi có thể khẳng định người này trong bao có gì đó trái pháp luật, kỳ thực lúc đó nhìn bề ngoài, cũng có thể đoán ra được đó là tiền, cho nên muốn Mã Hán cùng Triệu Hổ phối hợp, đưa thứ trong bao của hắn ra, quả nhiên đúng là tiền.” Triển Chiêu cũng bê ly sữa lên uống một ngụm, chậc chậc lưỡi..

“Vậy còn bắt cóc?” Bạch Trì hỏi, “Rất nhiều cách để có được một số tiền lớn, vì sao lại là bắt cóc, mà không phải là cướp bóc, ăn trộm, hay vơ vét tài sản a?”.

Triển Chiêu nở nụ cười, “Cái này, kỳ thực là để tránh hậu quả xấu nhất.”.

“Tránh hậu quả xấu nhất?” Mọi người nghiêng đầu nhìn qua Ngọc Đường, động tác đồng loạt..

“Khụ khụ...” Bạch Ngọc Đường bị sặc sữa..

Triển Chiêu liếc mắt nhìn anh, tiếp tục nói, “Kỳ thực tôi đã đoán được hắn cầm trong tay chính là tiền, hơn nữa là làm chuyện trái pháp luật mà có, trong đầu trước hết nghĩ đến chính là... vì sao thiếu chút nữa bị đè chết chính là hắn, mà không phải những người khác?”.

Mọi người liếc nhau, gật đầu, “Đích xác có chút trùng hợp.”.

“Giả thiết này kỳ thực rất đơn giản.” Triển Chiêu nói tiếp, “Không phải là trùng hợp hay không. Tình huống trùng hợp chúng ta không cần lo lắng, hiện tại lo lắng chính là không trùng hợp... Có người muốn hại hắn!”.

Mọi người gật đầu, hăng hái chuẩn bị tinh thần tiếp tục nghe..

“Hắn không chết, kế hoạch của người hại hắn thất bại, đúng không?” Triển Chiêu hỏi..

Mọi người đều gật đầu a gật đầu..

“Nếu như hắn là cướp đoạt tài sản, hãm hại lừa gạt, hay bất cứ chuyện xấu gì, rất khó có thể lại làm hại tới sinh mệnh của người khác... trừ bắt cóc.” Triển Chiêu chăm chú nói, “Nếu như tiền hắn có đúng là tiền chuộc bắt cóc, như vậy hắn có thể còn có một mạng người khác trên lưng.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục gật đầu..

“Lời tôi nói, chính là kết quả xấu nhất có thể xảy ra.” Triển Chiêu nói, “Tôi muốn tránh kết quả này nên mới cố ý ở trước mặt hắn gọi người điều tra những vụ bắt cóc có liên quan, hắn lúc đó liền có ánh mắt khiếp sợ, chứng tỏ tôi đã đoán đúng.”

“Nga...” Tất cả mọi người hiểu..

“Cuối cùng.” Triển Chiêu nói, “Nếu lập luận trước đã đúng, như vậy suy ngược trở lại, tất cả chuyện này không hề trùng hợp, đúng không?”.

Mọi người chỉ còn biết tiếp tục gật đầu..

“Nói cách khác, có người muốn Hứa Trung chết nên dùng vật nặng đè chết hắn.” Triển Chiêu nói, “Hung thủ cần một vụ tự sát trùng hợp như thế để hại chết hắn mà không bị người khác nghi ngờ là do mưu sát; như vậy nếu hắn không bị đè chết, phương pháp tốt nhất để thay thế cho việc giết hắn là gì?”.

“Đứa trẻ bị bắt cóc ngoài ý muốn tử vong, sau đó hắn chính là vừa bắt cóc vừa mưu sát, chết chắc rồi!” Tất cả mọi người bừng tỉnh. Bạch Trì vẻ mặt thật hưng phấn, “Cho nên, chúng ta đi cứu đứa trẻ này, cũng là một lần tránh cho kết quả xấu nhất xảy ra, bởi vì sự tình đúng như chúng ta suy đoán, như vậy suy ra, đích thật là có người cố ý gây ra vụ mưu sát trùng hợp lần này, mục đích cuối cùng, chính là muốn Hứa Trung phải chết.”

“Đúng rồi!” Triển Chiêu vừa uống sữa vừa thoả mãn gật đầu, “Thông minh.”.

“Đem quá trình suy luận trung gian bỏ đi, chỉ nói ra giả thiết mở đầu cùng kết luận đúng là cách suy luận thần kỳ.” Bạch Trì gật đầu, “Chuẩn a.”

Trong phòng đang tán dóc, chợt nghe từ cửa truyền đến tiếng vỗ tay, “Thực sự là suy luận tuyệt vời.”.

Mọi người ngẩng đầu, thấy Mã Hân mang theo một phần văn kiện đứng ở cửa..

“Hân?” Mã Hán ngẩng đầu gọi cô, “Kết quả khám nghiệm tử thi có rồi?”.

“Vâng.” Mã Hân gật đầu, hướng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nói, “Thi thể Ngô Tiễn Lương Công Tôn còn đang kiểm nghiệm, em đem tới này là của Lưu Mai, có quấy rối các anh thảo luận vụ án không?” Vừa nói, vừa nhìn Bạch Ngọc Đường..

“Không có.” Bạch Ngọc Đường hướng cô vẫy tay, “Đang chờ nhất cái này, có đầu mối không?”.

Mã Hân gật đầu đi tới, đem văn kiện đưa cho Bạch Ngọc Đường rồi nói, “Lưu Mai đúng là chết đuối.”.

Tất cả mọi người có chút thất vọng, lại nghe Mã Hân nói tiếp, “Nhưng từ trong phổi của Lưu Mai phát hiện một lượng muối sunfat và muối photphat.”

Mọi người mở to hai mắt nhìn Mã Hân, “Thứ gì vậy?”.

Mã Hân cười cười, nói, “Là thành phần chính của chất tẩy rửa.”.

“Chất tẩy rửa?” Bạch Trì nhíu mày, “Trong hồ nước cho dù có chất tẩy rửa, cũng không có khả năng nhiều đến mức...”

“Cho nên, em cùng Công Tôn cạo hết tóc của cô bé, thì phát hiện được vài thứ.” Mã Hân chỉ chỉ bức ảnh chụp trong đống văn kiện trên tay Bạch Ngọc Đường..

Chỉ thấy trên da đầu, có vết dấu tay rất rõ ràng..

“Cô bé là bị người khác dìm trong nước cho đến chết rồi mới bị ném vào hồ nước.” Triển Chiêu nói, “Chất tẩy rửa sao...”

“Em đã đi qua cái hồ nước kia.” Mã Hân nói, “Gần đó có một nhà vệ sinh công cộng, nước bên trong được tẩy trừ rất sạch sẽ.”

Bạch Ngọc Đường khép lại văn kiện, hướng Mã Hân gật đầu, “Làm tốt lắm!”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi