Người đó chạy thoát, Lận Văn Tu có vẻ không hề tức giận, chắc hẳn trong lòng anh ta biết rõ điều này, hoặc là, người này, anh ta nhất định phải bắt được.
Trên đường từ võ trường trở về khách sạn, Nam Nhứ vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc người đó là ai, vì sao mấy người trên đường kia lại đuổi theo anh ta, người đó có thân thủ không tầm thường, là một người của luyện võ thế gia.
Hiện tại xem ra, không chỉ là người của bốn bên, mà còn có một người nữa, đó là Tề Kiêu.
Tề Kiêu cũng đang đuổi theo người kia, cô sẽ không hỏi Lận Văn Tu, nhưng nếu có cơ hội cô nhất định sẽ hỏi Tề Kiêu rõ ràng, không rõ ràng, lòng cô không yên.
Cô đi theo Lận Văn Tu như bình thường, hai ngày liên tiếp không gặp được Tề Kiêu.
Lận Văn Tu không có ý muốn đi, hai ngày nay A Cát và Lị Á cứ thần thần bí bí, dường như bọn họ sắp có hành động gì đó, thỉnh thoảng hai người họ không có ở đây, sau khi trở về lại tỏ ra bình thường.
Cô tự hỏi liệu cô có thể đi tìm nơi ở của người đàn ông đó hay không.
Tề Kiêu đúng là đang tìm người kia, đó là người rất quan trọng, ba tháng trước có một vụ buôn bán ma túy đã bị chặn lại, trong số súng bị thu giữ ngay tại chỗ, có một trong số đó là một trong những vũ khí bị mất năm năm trước.
Ma túy bị thu giữ, người cũng bị bắt, các thế lực nhỏ trong nháy mắt tan rã, chỉ có Ban Sai trốn thoát, chạy tới nơi này.
Hành động của anh ta bí mật và rất khó tìm được dấu vết để lại.
Ban Sai xuất hiện ở võ trường, chắc hẳn là do cuộc sống bức bách, không có nguồn kinh tế nên phải đi ra đánh mấy trận, kết quả thắng trận, tiếng gió liền truyền ra ngoài.
Loại tin đồn này truyền đến không chỉ một chỗ, hơn nữa rõ ràng người này đang bị nhiều thế lực tìm kiếm.
Anh không bắt được, cũng không thể để cho các thế lực khác truy bắt.
Tề Kiêu tìm hai ngày, hành động bí mật, tìm tất cả những nơi có thể tìm, cũng không có bóng dáng của Ban Sai.
Mà việc Lận Văn Tu tìm Ban Sai, nhất định là có quan hệ trực tiếp với đống vũ khí đó.
Tề Kiêu dẫn Tang Kiệt cùng một đám đàn em đến sòng bạc hợp tác với Lận Văn Tu, quản lý sòng bạc nhìn thấy anh, vội vàng đi tới chào hỏi: “Cậu Kiêu tới chơi ạ, hôm nay cậu có muốn chơi một hai ván gì không?”
Sòng bạc này có quy mô không nhỏ, người đến chơi cũng không giống những tên côn đồ trên sòng bạc bình thường, người đến đây không giàu có thì cũng là phú quý, ăn mặc hơn người, trong lúc đánh bạc nói chuyện vui vẻ có mỹ nữ vờn quanh.
Tề Kiêu vươn tay về phía sau, đàn em vội vàng đưa cho anh ta một điếu xì gà, đốt lên.
Anh không lên tiếng, ánh mắt nhìn quanh sòng bạc, quản lý cười lấy lòng, Tề Kiêu bước đi thẳng lên lầu hai.
Khu vực nghỉ ngơi giữa tầng hai, Tề Kiêu nghiêng người dựa vào cột, quản lý nói: “Lận tiên sinh cũng đến, ngài ấy đang ở trên lầu.”
Tề Kiêu lộ ra vẻ giận dữ: “Sao lại không nói sớm.”
“Người của Lận tiên sinh nói không được tiết lộ, cậu Kiêu và Lận tiên sinh đều là ông chủ lớn, nói với cậu hẳn là không thành vấn đề.”
“Coi như ông biết điều.”
Anh xoay người lên lầu, phía sau đi theo bốn năm tên cấp dưới, hội trường tầng ba ít người, có mấy phòng lớn cho khách giải trí, đàn em của Lận Văn Tu có mấy người đứng ở bên ngoài canh gác, thấy Tề Kiêu đi tới, lập tức chào hỏi: “Cậu Kiêu.”
Tề Kiêu gật đầu, đẩy cửa đi vào.
Lận Văn Tu ngồi trên chiếc sô pha được làm bằng da thú thật, trên tay cầm một ly rượu vang đỏ, đàn em đang nhỏ giọng báo cáo công việc với anh ta, thấy anh tiến vào, khóe môi Lận Văn Tu nhếch lên, Tề Kiêu trực tiếp đi qua, ngồi xuống cách đó không xa: “Anh đến chơi cũng không nói một tiếng, chơi một mình thật không thú vị.”
Căn phòng xa hoa này có diện tích khoảng 200 mét vuông, Tề Kiêu đặt tay lên lưng chiếc sô pha rộng hơn mười mét, liếc nhìn Nam Nhứ ngồi ở góc kia.
Cô mặc một bộ quần áo màu trắng, khoác khăn choàng dài, trông thanh lịch và vô cùng dịu dàng.
Chỉ có điều đôi mắt đầy sắc bén kia đang cảnh giác nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người.
Tề Kiêu quay đầu: “Chơi một hai ván với tôi chứ?”
“Chơi cái gì.”
“Cược lớn nhỏ.” Anh nói.
Lận Văn Tu gật đầu, đàn em liền nói ra gọi trọng tài tiến vào, Lận Văn Tu xua tay: “Nam Nam tới đây.”
Nam Nhứ ngày thường ở chung với Lận Văn Tu, cô rất thản nhiên, chỉ có những khi gặp Tề Kiêu, cô cứ luôn sợ anh kiếm thêm việc, cô cũng sợ mình lộ ra cảm xúc khác thường.
Cô sắp xếp lại cảm xúc của mình, đứng dậy và bước qua đó.
Giày cao gót giẫm lên chiếc thảm mềm mại, không phát ra một chút âm thanh nào, bước chân của cô rất nhẹ, khi người cô bước đi, không có nửa phần rung động.
Cô đi về phía Lận Văn Tu, ánh mắt Tề Kiêu xẹt qua người cô, sau đó liền quay sang nói chuyện với Lận Văn Tu.
“Cô lại đây, ném xúc xắc.”
Lận Văn Tu nói với cô.
“Tôi sao?” Cô không có khái niệm về mấy thứ này.
Lận Văn Tu nâng cằm lên, ý bảo cô có thể bắt đầu.
Nam Nhứ cầm lấy xúc xắc, ánh mắt lướt qua mặt hai người trước mặt, cuối cùng cũng động tay, chưa từng chơi qua nhưng đã thấy qua, chỉ cần không bàn đến kỹ thuật, tùy tiện lắc lư vài cái rồi buông xuống là được.
Cách chơi của bọn họ là cách đơn giản nhất, ba viên xúc xắc, được lắc bởi cô, họ chỉ cần chọn nhỏ và lớn.
Cách chơi này nhanh chóng phân định thắng thua hơn, chỉ cần người lắc xúc xắc không phải là người của mình, vậy cũng khó phân thắng bại.
Ván đầu tiên, Tề Kiêu đặt nhỏ, vậy Lận Văn Tu chọn lớn luôn.
Nam Nhứ mở cốc, ba ba một.
Tề Kiêu thắng.
Lận Văn Tu cười cười, bảo cô tiếp tục.
Ván đàn emi, Tề Kiêu vẫn đặt nhỏ như trước, Lận Văn Tu vẫn đặt lớn.
Nam Nhứ lắc lắc vài cái, buông xuống mở cốc, bốn một sáu, lớn, trận này Lận Văn Tu thắng.
Hòa, hai người cũng không lấy tiền, chơi cho vui mà thôi?
Nam Nhứ mặc kệ những thứ này, cô lắc lần thứ ba, hai người đàn ông hình như không cần phải suy xét, Tề Kiêu vẫn chọn nhỏ, Lận Văn Tu vẫn chọn lớn.
Lúc cô vừa định giơ tay lên, Lận Văn Tu từ trên sô pha đứng dậy, đi thẳng đến phía sau cô, lúc cô quay đầu lại, anh ta đã đến gần cô, cô gần như bị anh ta ôm vào trong lòng, tay anh ta nắm lấy cô, tay dạy cô cách lắc xúc xắc.
Nam Nhứ không dám nhìn vào ánh mắt của Tề Kiêu, cô sợ bị anh nhìn đến mức đâm thủng người mình.
Sau khi Lận Văn Tu tự mình dạy dỗ, anh ta hơi cúi đầu, đến gần bên tai cô: “Ván thứ nhất một vạn, ván thứ hai hai vạn, ván thứ ba bốn vạn, lần lượt tăng lên, kết quả cuối cùng tự cô tính toán.”
Nam Nhứ giương mắt nhìn về phía anh ta, cô vừa nghe hai người nói chuyện, vừa lắc xúc xắc, vừa phải phân tích, còn phải trốn tránh ánh mắt mà cô hoàn toàn không tránh được, lại phải thay bọn họ tính toán tiền đánh bạc.
Trong lòng quá mệt mỏi, cô đành phải gật đầu, tiếp tục lắc xúc xắc, ván thứ ba, sáu hai một, Tề Kiêu thắng.
Tề Kiêu cầm điếu xì gà, anh vừa hút mấy hơi, vừa chờ cô mở cốc, vừa nói với Lận Văn Tu về chuyện trên thương trường, thỉnh thoảng thêm vài câu có thứ ngôn ngữ cô mà không hiểu.
Ván thứ bảy, ván thứ tám…
Ván mười một, mười hai.
Ván thứ mười ba, sáu sáu sáu, Nam Nhứ cũng hoảng sợ vì con số mình tính ra.
Hai người cũng không nhìn về phía xúc xắc, cô vừa nhấc lên, thì nghe Lận Văn Tu nói: “Cậu cũng đang tìm cậu ta sao.”
Thật ra Tề Kiêu tìm Ban Sai cũng không có lý do gì, nhưng Lận Văn Tu biết anh đang tìm, nhiều thế lực, có một nhóm là của anh.
Tề Kiêu cũng không kinh ngạc về việc anh ta biết, ẩn núp ở Tam Giác Vàng, tìm một người có liên quan đến ma túy, có lý do riêng của mình.
Khóe môi Tề Kiêu lộ ra nụ cười thô thiển: “Vậy thì xem thử tôi và anh Lận, ai bắt được người trước.”
Hai người cười tự đắc, sau đó giống như phát hiện đại lục mới, Tề Kiêu nói: “Nam Nam, con xúc xắc này của cô, sợ không phải là đã bị đánh tráo chứ, đau lòng tiền của anh Lận đến vậy à.”
Nam Nhứ trả lời anh: “Cậu Kiêu, tôi chưa từng động đến nó.”
Lận Văn Tu vỗ vỗ vai Tề Kiêu: “Bao nhiêu?”
Tề Kiêu trong lòng biết rõ, nhưng ngoài miệng lại nói: “Tôi cũng không có tâm tư đi nhớ cái này, Nam Nam tính toán.”
Hai người đồng loạt nhìn về phía cô, Nam Nhứ bị số liệu trong lòng dọa sợ, cô mím môi: “Lận tiên sinh thắng, nếu như tôi không tính sai, hẳn là bốn trăm bảy mươi bốn vạn.”
Tề Kiêu ban đầu thắng nhiều, nhưng trận cuối cùng Lận Văn Tu thắng, hơn nữa nhân đôi thành con số khổng lồ, một trận mấy chục triệu, huyệt thái dương của Nam Nhứ đột nhiên nhảy dựng lên.
“Mẹ kiếp, thua nhiều như vậy.”
Tề Kiêu tuy ngoài miệng nói như thế, nhưng vẻ mặt hoàn toàn không thèm để ý, anh cười bưng ly rượu lên: “Đương nhiên là tặng cho Nam Nam rồi.”
Nam Nhứ muốn anh đừng nói lung tung, nhưng Tề Kiêu có tính toán của mình, lúc trước Nam Nhứ đi theo Lận Văn Tu, anh mang theo một bụng tức giận, lại gặp mặt, ánh mắt của anh cứ nhìn chằm chằm cô, chính là để cho Lận Văn Tu nhìn ra, anh đối với Nam Nhứ có ý, rất rõ ràng, loại ý nghĩ này là chơi đùa, khinh thường, lại trêu chọc cô, không để vào mắt.
Phụ nữ sao, càng khó nắm trong tay càng nhớ mãi không quên, huống chi càng đanh đá, càng khó gặm, xương cốt cứng rắn thì càng hấp dẫn.
Tề Kiêu bảo Tang Kiệt cầm lấy chi phiếu, trực tiếp ghi bốn trăm bảy mươi bốn vạn, vẫy vẫy tay với Nam Nhứ.
Nam Nhứ đứng yên, Tề Kiêu hình như có chút tức giận, ánh mắt lạnh vài phần: “Còn cần tôi mời cô tới đây à?”
Lận Văn Tu khẽ nhếch khóe môi, nâng cằm về phía cô, ý bảo cô đi qua.
Cô đi đến bên cạnh Tề Kiêu, Tề Kiêu cầm tấm séc lên trước mặt cô, cô đưa tay đón, bị anh nắm ngược lại: “Cô đáng giá bao nhiêu?”
Nam Nhứ bình tĩnh mở miệng: “Tôi đáng giá bao nhiêu, cậu Kiêu không rõ ràng sao, lúc trước anh lấy tôi đổi bao nhiêu.”
Tề Kiêu vừa nghe, sảng khoái cười to, tay nắm tay cô không buông, quay đầu nói với người bên cạnh: “Anh, anh chiều cô ấy đến mức cái miệng nhỏ bắt đầu biết phản kích rồi, Nam Nam không vui sao?”
Nam Nhứ dùng sức rút ra cánh tay bị anh nắm chặt ra, lực của anh nắm lấy cổ tay cô làm đỏ lên một mảnh, cô không để ý trực tiếp đi về phía Lận Văn Tu, đưa chi phiếu qua.
Lận Văn Tu nhìn tay cô, kiểm tra xong lại không nhận, ngược lại giơ tay nhẹ nhàng phủ lên cổ tay cô, vuốt ve làn da đang đỏ bừng.
Nam Nhứ cảm thấy trên tay nóng bỏng, mỗi lần chơi tâm kế, đều sẽ liên lụy đến cô.
Trên mặt Nam Nhứ vẫn đạm mạc như trước, giọng nói phát ra cũng không hề phập phồng: “Cái này tôi không thể nhận.”
Cô nói xong, rút cổ tay đang bị anh ta vuốt ve ra, cô cảm thấy lực trên cổ tay càng nặng thêm, cổ tay đau nhức, sau đó cô nghe giọng nói ôn hòa của anh ta: “Không nhận, chẳng phải là làm mất mặt cậu Kiêu sao?”
Nam Nhứ lần đầu tiên cảm thấy được sự tàn nhẫn không thanh không sắc của Lận Văn Tu, cô mím chặt cánh môi, giương mắt đụng phải mí mắt Tề Kiêu đang híp lại, cô không biết anh lo lắng, hay là tức giận, cô không quản được nhiều như vậy, đành phải nói: “Vậy, Nam Nhứ cám ơn cậu Kiêu.”
Lận Văn Tu giống như rất hài lòng với biểu hiện nghe lời của cô, anh ta nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu ngón tay cô, sau đó mới buông ra.
Nam Nhứ không hiểu sao lại có thêm một tấm séc, nhưng cái này cô khẳng định không thể nhận, lúc trở về khách sạn, Lị Á và Lận Văn Tu báo cáo, nói phát hiện tung tích của người đó, muốn đi tìm, Nam Nhứ suy nghĩ một chút, hỏi Lận Văn Tu, cô có tham gia hay không, bởi vì cô nhớ rõ hình dáng người đó, ánh mắt Lận Văn Tu nhìn về phía cô, cuối cùng anh ta đồng ý.
Nam Nhứ thay trang phục nhẹ nhàng, cùng Lị Á và A Cát đi ra ngoài, A Cát lái xe, cô và Lị Á ngồi ở ghế sau, mới đầu Lị Á đối với cô có chút địch ý, cô không rõ nguyên nhân gì, sau đó mới biết ngày đó đưa cô nửa đường bị bắn tỉa, nhiệm vụ thất bại A Cát bị thương nhẹ.
Cô hiểu rằng năm người trong số họ có tình cảm tốt hơn bình thường, và chỉ có cô là một người ngoài cuộc với họ.
Sau một thời gian tiếp xúc, đôi mắt Lị Á nhìn cô không còn chói mắt như vậy nữa.
Xe chạy chưa tới nửa tiếng đồng hồ, dừng lại ở một căn nhà nghèo nàn, căn phòng ẩm thấp lộn xộn này, nằm trong ngõ nhỏ hẹp, mượn ánh đèn mờ ảo, ba người nhanh chóng đi về phía trước.
Khi đi tới một cái sân, ba người đồng thời ngẩn ra, bên trong truyền đến tiếng đánh nhau.
Ba người đồng thời phá cửa mà vào, chỉ thấy một bóng dáng nhảy qua cửa sổ mà chạy trốn, Nam Nhứ cùng Lị Á trực tiếp đuổi theo.
Đến một ngã tư, Lị Á nói: “Tách ra đuổi theo.”
Nam Nhứ từ bên trái bọc qua, người đàn ông chạy cực nhanh, trong ngõ nhỏ không có đèn đường bị gạch che khuất, tối đen một mảnh, chỉ có thể dùng âm thanh để phân biệt phương hướng người đàn ông chạy trốn.
Nam Nhứ nghe được thanh âm của Lị Á và A Cát ở phía trước, còn có thế lực bên kia, chắc chính là người vừa rồi đánh nhau cũng đang đuổi theo.
Lại chạy về phía trước, có một người đứng ở ngã tư, trong tay anh ta kẹp một điếu thuốc, đèn đường trong ngõ hẹp mờ ảo, ánh sáng không tốt, chợt một tia lửa lóe lên, trong tay đánh ba một tiếng, ngọn lửa thoáng chốc nhảy lên, bước chân Nam Nhứ dừng lại.
Người đối diện đi về phía cô, sau đó đứng trước mặt cô, trong miệng anh ta ngậm điếu thuốc, trực tiếp nắm lấy tay cô, dùng sức, vô cùng dùng sức cọ xát, giống như muốn đem nơi trước đó bị người ta sờ cọ sạch sẽ.
Cổ tay cô bị anh cọ đến đau nhức: “Không thể chạm nhẹ hơn sao?”
“Anh ta dịu dàng hơn anh.”
“Ấu trĩ.”
Anh ghé sát tai cô và thì thầm: “Ban Sai, có liên quan đến vụ án vũ khí năm năm trước.”
Nam Nhứ nghe xong, gật gật đầu: “Em hiểu rồi.”
“Cẩn thận một chút.” Anh nói.
Anh không đẩy cô đi nữa, cô rất vui vẻ, Nam Nhứ đuổi theo, ngoái đầu nhìn lại anh một cái, anh còn đứng đó, những chùm pháo hoa lấp lánh phát ra ánh sáng yếu ớt.
Nam Nhứ nở nụ cười, xoay người biến mất trong bóng đêm.
Ban Sai bị bắt, không biết là thế lực nào, bọn họ trở về báo cáo, Lận Văn Tu không nói gì.
Lị Á sợ A Cát bị phạt, biết giải thích không có ý nghĩa gì, nhưng vẫn phải giải thích, mấy thế lực đồng thời vây bắt Ban Sai, bọn họ rất ít khi thua, nhưng lần này gặp phải bên cứng rắn, đối phương không biết dùng cách nào, cướp trước một bước.
Nam Nhứ và Lị Á xuống lầu, Lị Á vẫn lo lắng cho A Cát, cô có thể nhìn ra được, tình cảm của Lị Á đối với A Cát không bình thường.
Công việc bọn họ làm là lấy mạng liều mạng, ai cũng không ngờ ngày mai sẽ như thế nào, bọn họ phải làm, chính là trung thành với Lận Văn Tu.
Phòng của Lị Á cách cô vài phòng, cô mỉm cười với Lị Á: “Đừng lo lắng.”
Lị Á mỉm cười và hơi xấu hổ: “Cảm ơn cô đã nói đỡ cho A Cát.”
“Lận tiên sinh tin tưởng A Cát, ngay cả khi tôi không nói, anh ta cũng sẽ không bị trừng phạt.”
Nam Nhứ trở lại phòng, mở cửa phòng, bật đèn, bước chân chậm lại, người đàn ông ngồi trên sô pha bên cửa sổ, khóe miệng đang mỉm cười nhìn về phía cô.
“Anh tới làm gì, không cần mạng nữa sao.”
Cô hạ thấp giọng nói của mình.
“Em đoán đi.”
Anh nói, đứng dậy và bước nhanh về phía cô..