SÍ DÃ


Nam Nhứ cảm thấy Tề Kiêu thật sự là một tên điên, anh cứ nghênh ngang xuất hiện ở chỗ này, trên lầu dưới lầu đầy tai mắt của Lận Văn Tu, không cẩn thận sẽ dễ bị người phát hiện ra ngay.

Huống chi chỉ cách cô vài phòng, còn có vệ sĩ riêng của Lận Văn Tu, thân thủ rất tốt – Lị Á cũng ở đây.

Nam Nhứ vừa thẹn vừa tức giận vừa lo lắng, cô giơ tay lên ngăn cản bàn tay đang vươn tới của anh: “Kẻ điên.”
Tề Kiêu trở tay nắm lấy cổ tay cô, rồi kéo người vào lòng, kề sát vào tai cô: “Quên những gì anh nói rồi hả?”
Nam Nhứ bị hơi thở nóng bỏng của anh thiêu đốt làm cô cảm thấy có chút xấu hổ, ánh mắt cô đầy giận dữ: “Đừng đùa nữa, mau rời khỏi đây đi.”
“Đi đâu bây giờ?”
Lòng bàn tay anh nắm lấy cằm cô, sờ lên cái miệng nhỏ nhắn của cô làm cô bĩu môi, anh cúi đầu, hung hăng hôn cô, Nam Nhứ giãy dụa, tay đẩy anh, chân thì đá anh, nhưng anh liều chết hôn cô.

Cô biết rất rõ thói quen của anh, mỗi lần anh hôn cô luôn rất thô bạo và hung dữ.

Nụ hôn tàn nhẫn và lực trên tay anh làm trên người cô cảm thấy có chút đau đớn, các giác quan càng thêm nhạy cảm, khơi dậy từng đợt sóng trong lòng cô, cô run rẩy.

Cốc cốc cốc, ngoài cửa truyền đến ba tiếng gõ cửa, quanh người Nam Nhứ đột nhiên căng thẳng, Tề Kiêu cắn răng, mắng một câu.

Cô mạnh mẽ đẩy anh ra, anh giữ vai cô, không ngừng tiến
công.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của một phụ nữ: “Nam Nhứ, ngủ chưa?”
Là Lị Á, Nam Nhứ kinh hãi, quay đầu, ánh mắt hung hăng trừng Tề Kiêu, người phía sau giống như không bị ảnh hưởng gì, còn nhướng mày với cô.

“Khốn nạn.”
Nam Nhứ cắn răng mắng anh.

Cô càng mắng, anh càng dùng sức, Nam Nhứ trở tay bóp lấy cánh tay anh, cô càng dùng sức bóp, lực của anh càng mạnh hơn, cô bị anh đẩy thẳng về phía vách tường.

Ngoài cửa lại truyền đến hai tiếng gõ cửa, thanh âm không lớn nhưng trong màn đêm yên tĩnh lại đặc biệt rõ ràng.

“Nam Nhứ.”

Lị Á gọi cô.

Quanh người Nam Nhứ căng thẳng, tay vịn vách tường, Tề Kiêu giống như không hề bị ảnh hưởng chút nào, còn kề sát bên tai cô cười.

Người bên ngoài đợi một lát, không thấy mở cửa, liền rời đi.

Nghe được tiếng bước chân càng đi càng xa, Nam Nhứ đã đổ mồ hôi đầm đìa, cô quay đầu lại nhìn bả vai anh, cô cắn lấy, dùng lực thật tàn nhẫn, Tề Kiêu hít một hơi khí lạnh, kết quả ngược lại khiến anh càng thêm kiêu ngạo không kiêng nể gì.

Cả người Nam Nhứ bị anh ôm vào nhà vệ sinh, hai chân cô run rẩy, cánh tay không hề có sức lực đặt ở hai bên.

“Khốn nạn.”
Cô mắng anh, nhưng anh lại mỉm cười.

“Khốn nạn.”
Cô lại mắng tiếp, anh vẫn cứ mỉm cười.

Nam Nhứ không muốn mắng anh nữa, anh chính là một tên khốn nạn, muốn đẩy cô vào đường chết, cô ngừng lại một lúc lâu: “Anh bắt Ban Sai rồi phải không?”
Tề Kiêu gật đầu.

“Hỏi làm gì?”
Lúc này cô còn có tâm tư suy nghĩ những thứ này, xem ra anh vẫn còn nhẹ nhàng với cô lắm.

Tề Kiêu phẫn hận giơ tay lên, nắm chặt đầu cô nhấn xuống nước.

Nam Nhứ bị sặc nước, tức giận muốn đánh người, cô thấp giọng ho khan, anh lại cười.

Cười, cười, cười, bắt nạt cô vui lắm phải không?
Cô túm vạt áo còn đang mặc chỉnh tề trên người anh, dùng hết sức lực kéo anh xuống nước, Tề Kiêu cũng không tránh, mặc cho cô kéo, nhưng tay lại không thành thật ở dưới nước cọ eo cô …
Nam Nhứ quỳ gối công kích, đầu gối đụng vào trán anh, Tề Kiêu cảm thấy mắt hoa lên, vội vàng từ trong nước đứng dậy: “Mẹ kiếp, em muốn mưu sát chồng hả.”
“Lần sau mà còn như vậy nữa, thì em thấy anh một lần đánh anh một lần.” Nam Nhứ hung hăng nói.


Tề Kiêu nắm lấy khăn tắm lau nước trên mặt một cách qua loa: “Được, vừa lúc anh thấy em một lần làm em một lần, công bằng.”
Nam Nhứ tức giận nắm lấy móc áo trong tay đánh lên đùi anh: “Đi tổ cha anh.”
Tề Kiêu phốc một tiếng cười vui vẻ, đưa tay xoa xoa hai cái trên đầu cô: “Ngày mai anh sẽ đưa người tới cho Lận Văn Tu.”
“Cho Lận Văn Tu? Tại sao?” Cô không hiểu, anh bắt được người nhất định có ích đối với anh, vì sao lại cho kẻ không cùng chiến tuyến như Lận Văn Tu.

“Anh muốn anh ta nợ anh một ân tình.” Anh nói.

“Lô vũ khí kia có liên quan gì đến Lận Văn Tu không?”
Ngư Phu nói với cô rằng những vụ án vũ khí kia có liên quan đến Lận Văn Tu, manh mối đều chỉ vào anh ta, nhưng bên ta không tìm được bằng chứng chắc chắn, cuối cùng không thể làm gì được anh ta.

Thân phận Lận Văn Tu quá đặc thù, hơn nữa hành động vô cùng bí mật, cảnh sát quốc tế và quân đội đều nhìn chằm chằm anh ta, nhưng đều tốn công vô ích mà trở về.

Tề Kiêu ném khăn sang một bên: “Cái này thì phải cần em nói cho anh biết, có quan hệ gì với anh ta không.”
Năm năm trước, lô vũ khí đó biến mất, tất cả các loại manh mối đều chỉ vào Lận Văn Tu, nhưng chúng ta không có được chứng cứ xác đáng, không ai làm gì được anh ta.

Hơn nữa một trong những khẩu súng chảy ra chợ đen vào lúc này, Nam Nhứ cũng không thể xuống tay được, bên phía Lận Văn Tu gió êm sóng lặng, không hề lộ một chút sơ hở nào, cô cảm thấy đầu như muốn to ra: “Lúc anh đấu với anh ta, có thể không đụng đến em được không.”
Tề Kiêu nghiêng đầu, nước vẫn còn đang nhỏ giọt, anh ngồi xổm bên cạnh cô, bóp mặt cô: “Không đụng đến? Không thể làm được thì có thể lăn nhanh, vẫn còn chưa quá muộn đâu.”
Cô vỗ tay anh: “Không muốn.”
“Vậy gặp em một lần, anh sẽ làm em một lần.” Anh nói xong, hôn lên môi cô: “Anh đi đây.”
Nam Nhứ ném chiếc khăn trong tay cô về hướng anh rời đi, khốn nạn, khốn nạn, thật khốn nạn, tên côn đồ xấu xa, lưu manh, dã man.

Ngày hôm sau, Tề Kiêu thật sự phái người đưa Ban Sai tới, Lận Văn Tu cũng không bất ngờ, bởi vì tối hôm qua, anh đã đoán được người này nhất định là rơi vào tay Tề Kiêu, thân thủ của A Cát và Lị Á khiến anh ta rất tin tưởng, bọn họ làm việc rất ít khi xảy ra sai lầm, bị Tề Kiêu chặn ngang, không tính là mất mặt.

Chỉ có điều ở trong chuyện này, anh ta quả thực nợ Tề Kiêu một lần.

Nam Nhứ đứng ở phía sau Lận Văn Tu cách đó không xa, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc một thân quần áo rách nát ở dưới đất, hai tay anh ta bị trói ở phía sau, cúi đầu, chiều dài tóc che mí mắt, nhìn không ra anh ta có sợ hãi hay không.

Anh ta không lên tiếng, trên người anh ta có vết thương, chắc là bị tra hỏi qua, nhất định là Tề Kiêu ra tay, Tề Kiêu hỏi ra điều gì chưa?
Lận Văn Tu ngồi ngay trên sô pha, khí chất ôn hòa, dùng phán đoán của người bình thường hoàn toàn không cách nào liên tưởng đến anh ta là kẻ làm đủ chuyện ác.


Nam Nhứ cũng không muốn phân tích chuyện vô nghĩa nữa, thứ cô muốn tìm, chính là lỗ hổng trên người mà anh ta để lộ.

Trong tay anh ta bưng một chén trà tinh xảo, trong cốc là lá trà non vừa pha, anh ta không uống cà phê, chỉ uống rượu vang đỏ và trà, rượu vang đỏ nhất định phải là rượu vang đỏ ủ lâu năm loại hảo hạng, anh ta sẽ nói chính xác là năm nào nho thích hợp nhất để làm rượu vang đỏ, năm nào xưởng rượu ngừng sản xuất.

Nam Nhứ nhìn ra được, anh ta là người sống rất tỉ mỉ, hoàn toàn trái ngược với tính tình Tề Kiêu, vừa cẩu thả vừa lạnh lùng.

Lận Văn Tu kề cái cốc vào bên môi nhẹ nhàng ngửi hương trà, nhưng lại không uống: “Không cần tôi hỏi nhiều, cậu hẳn là biết tôi tìm cậu để làm gì, nói đi.”
Ban Sai ngẩng đầu lên, máu ở khóe miệng đã kết thành vảy, đuôi mắt đã xanh tím một mảnh, thoạt nhìn có chút kinh người.

anh ta bị mấy bên thế lực vây đánh, vì thứ mà anh ta biết rõ nhất, chính là vì đám vũ khí đó.

“Miêu Luân.” Anh ta tự biết phản kháng là vô hiệu, rơi vào tay kẻ nào, anh ta cũng không lấy được chỗ tốt.

Không phải vạn bất đắc dĩ, anh ta không có khả năng đi ra đấu võ, không ngờ anh ta đã quá khinh thường bọn họ, nhanh như vậy đã bị theo dõi, lần buôn bán ma túy đó, đồng bọn đều bị bắt chết, bang phái giải tán, anh ta có ngoan cố chống cự cũng vô nghĩa.

Lận Văn Tu không mở miệng, Ban Sai tiếp tục nói: “Miêu Luân hai năm nay có chút danh tiếng, người ở Tam Giác Vàng cơ bản đều biết anh ta.”
Người ở Tam Giác Vàng, anh ta bất đắc dĩ cười, thản nhiên mở miệng: “Nguồn vũ khí của anh ta xuất phát từ đâu?”
Ban Sai lắc đầu: “Tất cả đều là một số hàng lậu, bất kỳ quốc gia nào cũng có, chúng tôi không hỏi nguồn gốc, không nghẽn đạn là được.”
Lận Văn Tu không hỏi nữa, biết những thứ này đã đủ rồi, anh ta vẫy tay, A Cát đi tới xách Ban Sai xuống, cụ thể đến đây, Nam Nhứ hiểu được một chút, anh ta không thả người là được.

Lận Văn Tu ngửi ngửi mùi trà, đột nhiên cười nói một câu: “Lại bị Tề Kiêu đoạt trước một bước.”
Nam Nhứ không biết lời này của anh ta có phải nói cho cô nghe hay không, Tề Kiêu quả thật đoạt trước một bước, trước tiên bắt được Ban Sai, thế lực của anh lại đến từ Tam Giác Vàng, nói vậy việc tìm Miêu Luân này, cũng là nhờ Tề Kiêu.

Cô không nói gì, chỉ đứng im lặng ở một bên.

Mà Tề Kiêu, quả thật rời đi, anh trở lại Tam Giác Vàng, tìm Miêu Luân.

Anh mang theo người lái xe năm sáu tiếng đồng hồ, mới trở về địa bàn của mình.

Anh bảo Tang Kiệt đi điều tra Miêu Luân, nghĩ biện pháp liên lạc với anh ta, lấy danh nghĩa mua vũ khí, mà bên Lận Văn Tu, cũng đã khởi hành đi tới Tam Giác Vàng, cho dù biết muộn hơn Tề Kiêu một bước.

Tề Kiêu trở lại nhà của mình, Ngọc Ân nhìn thấy Tề Kiêu sau nhiều ngày không gặp nên rất vui mừng, thấy trên mặt cậu Kiêu có vẻ sung sướng khác thường, cô cũng rất vui vẻ.

Tang Kiệt không về, Ngọc Ân hỏi Tề Kiêu: “Cậu Kiêu, anh Tang Kiệt đâu?”
Bước chân của Tề Kiêu dừng lại, quay đầu nhìn cô nhóc: “Ôi, câu đầu tiên khi trở về chính là hỏi Tang Kiệt, nhớ cậu ta à?”

Ngọc Ân bị Tề Kiêu trêu chọc đến mức hai má đỏ bừng, ánh mắt lóe lên, tâm tư thiếu nữ bị chọc thủng khiến cô bé thật sự xấu hổ: “Cậu Kiêu, cậu đừng trêu em.”
“Cậu ta đi làm chút việc, muộn một chút mới có thể trở về.”
“Ồ.” Cô ấy cúi đầu, hai má đỏ bừng.

Tề Kiêu vui vẻ bật cười, cất bước lên lầu.

Đẩy cửa phòng mình ra, Kim Cương nhìn thấy anh, lập tức nhào tới, kêu cậu Kiêu, cậu Kiêu, chào mừng anh trở về.

Tề Kiêu đi tới, dùng ngón tay chạm vào móng vuốt của Kim Cương: “Chậc, dạy con bao nhiêu lần, gọi ba, nghe thấy không.”
“Nam Nam, Nam Nam…” Kim Cương chỉ biết gọi hai cái tên này, một là cậu Kiêu, một là Nam Nam, về sau Ngọc Ân muốn dạy nó nói những lời khác, nhưng bị Tề Kiêu ngăn cản, nói không cần dạy, ngại nó kêu loạn phiền phức.

Ngọc Ân cho rằng đó là sự thật, chỉ có điều mỗi lần nhìn thấy Kim Cương gọi Nam Nam, cậu Kiêu luôn sẽ vui vẻ.

Cô ấy lại không ngốc, cậu Kiêu luôn xem cô như con nít, cô ấy sắp hai mươi tuổi rồi, mới không có ngu ngốc như vậy.

Tuy rằng gọi Nam Nam sẽ làm cho tâm tình Tề Kiêu thoải mái, nhưng anh vẫn không buông tha việc dạy nó hai chữ này: “Gọi ba.”
Kim Cương đập cánh, kêu hai tiếng, không nghe hiểu gì.

“Chỉ biết kêu loạn.”
Anh hung hăng nói, đầu ngón tay chọc vào đầu Kim Cương: “Gọi ba.”
“Nam Nam, Nam Nam.”
Mỗi lần cảm giác được uy hiếp, nó chỉ cần kêu Nam Nam thì sẽ có thức ăn ngon, Kim Cương học thật thông minh.

Đáy mắt Tề Kiêu có ý cười, cầm hạt ngũ cốc đặt ở trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Kim Cương, Kim Cương có đồ ăn, dùng chiếc mỏ nhọn mổ, Tề Kiêu cũng không cảm thấy đau, còn cười khen nó: “Kim Cương thật ngoan.”
Anh biết, Lận Văn Tu nhất định sẽ đến Tam Giác Vàng tìm Miêu Luân, thế lực Miêu Luân phát triển lên rất nhanh, nhưng anh tin tưởng, sau lưng anh ta nhất định có một thế lực càng thêm bí mật, đám vũ khí bị mất, không có khả năng chỉ xuất hiện một cái, trên tay anh ta còn bao nhiêu, tới bằng con đường nào?
Anh tính toán thời gian, buổi tối Lận Văn Tu nhất định sẽ đến đây.

Anh cho Kim Cương đứng trên ghế, rồi lấy một điếu thuốc từ trong túi ra đốt lên, anh hít mạnh một hơi, trong đầu nghĩ đến ít chuyện, ánh mắt lại rơi vào trên người con vẹt đuôi dài toàn thân trắng như tuyết kia.

Ánh mắt anh sáng ngời, trong đáy mắt bỗng xuất hiện ý cười.

Mãi đến khi trời tối, phải xuất phát, Tề Kiêu xách lồng Kim Cương lên xe.

Tang Kiệt không hiểu, cậu Kiêu mang Kim Cương ra ngoài làm gì?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi