Tháng 4, Ninh Hải.
Trần Trạm Bắc vẫn còn đang trong thời gian được nghỉ phép, tình trạng thân thể của anh đã chuyển biến tốt hơn nhiều, nhưng lời dặn của bác sĩ lão Dương vẫn luôn ghi ở trong lòng, bảo anh tịnh dưỡng, không được vận động quá mức quá mạnh.
Lão Dương bảo anh nghỉ, anh chỉ có thể nghỉ.
Kỳ nghỉ tết trôi qua, Nam Nhứ tự mình quay về đi làm, cô cũng nhìn ra được mẹ Trần vô cùng không nỡ, bèn bảo Trần Trạm Bắc ở lại, dặn dò đi dặn dò lại, uống thuốc đúng giờ, nếu như đau quá lợi hại, nhất định phải đi bệnh viện.
Trần Trạm Bắc ở nhà bồi hai vị lão một tháng rưỡi, mẹ anh bắt đầu hiếu kỳ, anh đã đến đơn vị công tác báo cáo, cư nhiên lại có thể nghỉ ngơi lâu đến thế, anh giải thích nói đây là phép nghỉ của mấy năm qua, cấp trên bảo anh tùy ý nghỉ, chủ yếu là gần đây không có việc gì lớn, anh vừa đến đơn vị cũng chưa chính thức tiếp xúc với án kiện.
Anh giải thích, mẹ anh liền tin ngay, thực ra cũng là bởi vì mẹ Trần tâm tâm niệm niệm mong chờ đứa con bảy năm mới về, bà không nỡ để anh rời xa mình nửa bước, nếu không phải bởi vì không nhẫn tâm thấy cặp tình nhân nhỏ tách biệt như thế này, bà không thể nào đồng ý cho anh đến Ninh Hải làm việc.
Trần Trạm Bắc tuy rằng đang nghỉ phép, nhưng Hồng Phi có việc vẫn sẽ gọi điện thoại cho anh, gặp phải chuyên án có nghi hoặc sẽ trưng cầu ý kiến của anh, tuy rằng rảnh rỗi ở nhà, anh cũng không thật sự nhàn hạ.
Đầu tháng 4, Ninh Hải đã vào mùa hạ, nhưng nhiệt độ sớm tối khác biệt khá lớn.
Nam Nhứ tan làm trở về, mua chút hoa quả với hạt khô cho Kim Cương và Tiểu Quai, hai tên tiểu gia hỏa này gần đây quan hệ không có giương cung bạt kiếm như trước nữa, Tiểu Quai cũng không còn sợ Kim Cương, chẳng qua là nó đối với Kim Cương chẳng có chút nhiệt tình nào cả, Kim Cương ngược lại mặt dày sáp đến gần, Tiểu Quai liền trốn, sau đó sải bước chân cao ngạo đi ra chỗ khác chơi.
Kim Cương và Tiểu Quai thỉnh thoảng trò chuyện với nhau, Nam Nhứ tất nhiên nghe không hiểu tiếng chim, nhưng cô cũng biết phân biệt cảm xúc của chúng nó.
Cô về đến nhà, Kim Cương đang quang quác nói gì đó, sau đó gắp một hạt ngũ cốc bay đến trước mặt Tiểu Quai, Tiểu Quai liếc nó một cái chẳng thèm để ý tới, sau đó vỗ cánh phành phạch, bay về phía chủ nhân vừa quay về.
Nam Nhứ ngồi xuống đổi giày, từ trong túi lấy ra một hạt quả mọng đặt vào lòng bàn tay, “Tiểu Quai, thử cái này đi.”
Tiểu Quai duỗi đầu nhỏ ra, ngoan ngoãn mổ quả mọng nho nhỏ lên ăn vào trong miệng, động tác của nó rất nhẹ nhàng, sẽ không mổ đau tay, Nam Nhứ thật sự rất thích tiểu gia hỏa ngoan ngoãn, cô duỗi một ngón tay ra, Tiểu Quai hiểu ngầm trong lòng, nó duỗi móng vuốt ra cùng cô câu đùa.
Thể hình của Kim Cương so với Tiểu Quai lớn hơn một chút, lúc nó bay đến cũng không được nhẹ nhàng bằng người ta, đập cánh phành phạch bay về hướng cô, “Nam Nam, Nam Nam……”
Nam Nhứ lấy ra một hạt cho Kim Cương, Kim Cương mổ vào miệng nhưng không ăn, mà là duỗi đến trước mặt Tiểu Quai như thể đang dâng hiến bảo bối, đôi mắt đen láy của Tiểu Quai nhìn Kim Cương, sau đó chấn động đôi cánh, bay đi mất.
Hai tên dở hơi này thật quá nghịch rồi, Nam Nhứ học theo dáng vẻ của Trần Trạm Bắc, chọc chọc đầu nhỏ của Kim Cương: “Vợ không dễ theo đuổi có đúng không.”
Kim Cương gắp quả mọng lên bay đến bên cạnh Tiểu Quai, tinh thần bền bỉ kiên trì này cũng thật ra dáng đàn ông đấy.
Nam Nhứ thu thập một chút nấu cho bản thân bát mì, một mình cô ở phương diện ăn uống không quá cầu kỳ, lót đầy bụng là được rồi, lúc Trần Trạm Bắc có ở đây, cô luôn muốn cho anh ăn ngon một chút, nên mới dụng tâm đi học nấu các món ăn khác nhau, cô của hiện tại đã có thể nấu nướng một bàn mỹ thực.
Trần Trạm Bắc cùng các anh em tụ tập quay về, vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Nam Nhứ, điện thoại vang vài lần cũng không ai nghe máy.
Nam Nhứ tắm xong lại giặt quần áo, lại lần nữa trở ra đã là nửa tiếng sau, nghe thấy điện thoại vang âm báo, không cần nghĩ cũng biết là Trần Trạm Bắc, hai người mỗi ngày đều gọi điện thoại, video call, ngữ âm, gửi tin nhắn.
Cho dù không ở bên nhau, cũng chẳng khác gì ở bên nhau
Cô mặc áo ngủ đi ra, trực tiếp gửi liên kết chat video.
Rất nhanh, gương mặt đẹp trai vô lại của Trần Trạm Bắc xuất hiện trên màn hình, “Nam Nam tắm rồi à, thật trắng.”
Nam Nhứ sớm đã quen với sự trêu chọc của anh, sớm đã miễn dịch, “Ngày mai anh bay chuyến mấy giờ thế, em đến sân bay đón anh.”
“Anh tự mình bắt xe là được, không cần em đón.”
“Đón, đón, đón, mau nói.” Ngón tay Nam Nhứ chọc lên màn hình, giống như thật sự có thể chọc đến anh vậy.
“Chuyến bay 2 giờ, 3h20 phút đến sân bay.”
“Dì chắc hẳn lưu luyến anh lắm.”
“Mẹ anh đã chán chết anh rồi, mỗi ngày đều bảo anh chỗ nào thoải mái đến chỗ đó mà ngồi, hận không thể lập tức đem anh đá ra khỏi cửa nhà.” Trần Trạm Bắc ngồi trên ban công lầu hai, Đế Đô của tháng 4 là tết xuân ấm áp, Trần Trạm Bắc không uống rượu, mỗi ngày đều uống trà.
Anh cầm ly trà lên, nhẹ nhàng lắc lư cái ly như thể đang lắc rượu vang, đây là đang xem trà thành rượu à.
Uống cái gì không quan trọng, quan trọng là thái độ.
Nam Nhứ nhướng mày, “Dì nào có chán anh, trong lòng chắc chắn không nỡ.”
Trần Trạm Bắc hiểu rõ mẹ mình, nhìn tựa yếu đuối, thực chất trong xương tủy thập phần mạnh mẽ, như thể đổi một người mẹ khác vậy, anh xa nhà bảy năm, bà nào có đỡ để anh rời đi nữa.
Ngày hôm sau Nam Nhứ đi làm, hai giờ rưỡi chiều cô bèn lái xe ra ngoài đi đến sân bay đón Trần Trạm Bắc.
Mấy ngày trước, hai người trò chuyện trong video, nhắc đến Ninh Hải khí hậu vừa phải, rất thích hợp đi leo núi, cô nói đợi anh quay lại cùng nhau đến đỉnh núi xem mặt trời mọc, đây là lời hứa được lập ra vào năm ngoái, bởi vì nguyên nhân khí hậu nên một mực không thể thi triển.
Kết quả, chẳng qua mấy hôm, Trần Trạm Bắc liền nói quay lại.
Hôm nay là thứ sáu, hai ngày nghỉ bọn họ hẹn nhau lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, đắm mình dưới ánh mặt trời cả ngày.
3h20 phút, Nam Nhứ đứng ở cổng ra, nhìn hành khách từ bên trong đi ra, sau mười phút, cô nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, chân dài sải bước vững vàng, áo T-shirt màu trắng, quần tây màu đen, trên mặt đeo kính râm, từ trong sân bay sải bước lớn đi ra ngoài.
Đôi tay Nam Nhứ chống trên rào ngang, ánh mắt gắt gao dán chặt vào nhất cử nhất động của người nọ, cả mặt ngọt ngào.
Đôi mắt như chim ưng ở phía sau cặp kính đen chuẩn xác rơi trên người Nam Nhứ đứng trong dòng người đón máy bay, môi mỏng khẽ cong lên một độ cong, anh đi về phía cô, lòng bàn tay giữ chặt đầu nhỏ của cô, hôn một cái lên trán cô.
Đợi anh vòng qua dòng người, đi đến trước mặt cô, cánh tay dài sải ra trực tiếp đem cô khóa ở trong lòng, lưu manh nói: “Cười ngọt ngào đến thế, câu dẫn anh à.”
“Trong mắt có sắc, nhìn kiểu gì cũng ra màu vàng*.” Nam Nhứ dùng khuỷu tay thúc vào ngực anh, sau đó đứng trước mặt anh, “Để em kiểm tra xem.” Cô vỗ vỗ lên vai anh, bàn tay nhẹ nhàng đấm một cú lên vòm ngực anh, “Những thứ khác không có gì biến hóa, nhưng anh trở nên trắng hơn rồi nè.”
*Màu vàng ở đây là những thứ 18+.
Trần Trạm Bắc nhướng mày, “Em là thích màu đồng cổ dã tính, hay là thích trắng đây.”
“Cho dù anh có trở nên trắng ra, thì trong xương tủy cũng là dã tính thôi.” Cô khoác cánh tay anh, “Anh Bắc mời, về nhà xem hai đứa con của anh đi.”
“Lại sao thế?”
“Con trai anh xuân tình phơi phới hơn chứ gì.”
“Dô, dốc sức mà làm rồi à?”
Nam Nhứ liếc anh một cái, “Chuyện này không tốt đâu, Tiểu Quai không cần mặt mũi chắc.”
Đàn ông, hơ.
……
Tối thứ bảy, Nam Nhứ và Trần Trạm Bắc lấy đủ trang bị, buổi tối lên núi.
Vì muốn xem mặt trời mọc, Nam Nhứ còn lấy cả quần áo dày, lều bạt, túi ngủ, có thể ngắm bầu trời đêm, có thể xem mặt trời mọc, ban ngày còn có thể tắm ánh nắng mặt trời, ngày tháng thế này hạnh phúc biết bao.
Trần Trạm Bắc lái xe, dựa theo tuyến đường Nam Nhứ cho, núi Ly cách Ninh Hải 80km, núi Sơn cao hơn mặt nước biển 2.1000m, nhiệt độ sớm tối cách nhau khá lớn, trong đêm người leo núi rất nhiều, đỉnh núi có thể ngắm mặt trời mọc đẹp nhất.
Hai người lái xe đến bãi đậu giữa sườn núi, Trần Trạm Bắc lấy hành lý xuống, Nam Nhứ đeo một cái balo nhỏ, anh đeo balo quân dụng đựng lều bạt.
Thực ra thể lực của hai người đều không tệ, nhưng tốc độ lại không nhanh, vừa chậm rãi lên núi, vừa thưởng thức phong cảnh ven đường, thành thị ở phía xa xa đèn đuốc sáng rực, hòa lẫn với trăng sao lấp lánh ngập trời.
Nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến đỉnh núi, hai người tìm một vị trí tuyệt nhất dừng lại.
Trần Trạm Bắc lấy lều bạt ra dựng sẵn, trong đêm nhiệt độ trên đỉnh núi chỉ có mười mấy độ, vẫn rất lạnh, Nam Nhứ lấy áo khoác ra bắt anh mặc vào, lại đem tấm đệm dày đắp lên chân anh, sợ rằng anh bị lạnh cơn đau cũ sẽ tái phát.
Nam Như lấy xong mọi thứ lại định tìm thêm đồ đạc, bị Trần Trạm Bắc kéo lại trực tiếp ôm vào trong lòng đè xuống, “Ôm một lát, như thế sẽ ấm ngay.”
“Không ngờ đến lại lạnh như thế.” Nếu không phải cô đề cập đến chỗ này, bọn họ cũng sẽ không đến đây vào giờ này, “Lỡ như lát nữa lại khó chịu thì biết làm sao, chúng ta quay về nhé.”
“Không phải anh đã nói qua với em, đã ổn rồi sao, rất lâu rồi không có tái phát, em đừng lo lắng, chúng ta đến đây ngắm cảnh đêm, em xem thành thị ở bên đó, độ cong uốn lượn thật đẹp đẽ.”
“Đó là ven sông.” Cô đem tay của anh bao bọc trong lòng bàn tay, xua đuổi cái lạnh cho anh.
Nam Nhứ lấy điện thoại ra, sau khi mở khóa điều chỉnh camera nhắm vào hai người bọn họ, “Chúng ta chụp tấm hình đi.”
“Một, hai, ba…..” Nam Nhứ nhấn nút xác nhận.
Nam Nhứ liên tiếp chụp vài tấm chụp chung, lại chụp thêm cảnh đêm vô cùng xinh đẹp, cô ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời đêm ngập tràn ánh sao lấp lánh rực rỡ như dải ngân hà, khẽ than một tiếng, “Khi đó không biết tại sao anh luôn nhìn ngắm bầu trời sao, sau này biết rõ mọi thứ, mỗi lần thấy anh ngồi bên cửa sổ, em đều vô cùng đau lòng.”
Đôi tay vòng giữa eo cô siết chặt lại, “Sau này có thể cùng em ngắm.”
“Có lúc không dám quay đầu nhớ về đoạn quá khứ ấy, mỗi lần nghĩ đến anh ở trong động quỷ mù mịt tăm tối kia gian nan sinh tồn, em đều toát mồ hôi lạnh khắp người, Trạm Bắc,” Cô xoay đầu, lòng bàn tay mềm mại đỡ mặt anh lên, “Em luôn cảm thấy những thứ em cho anh không đủ nhiều.”
Nỗi đau lòng của cô dành cho anh đã vượt qua tất cả, muốn cho anh tất cả những thứ tốt nhất cô có thể cho, nhưng bất luận làm thế nào, cô đều cảm thấy không đủ.
Trần Trạm Bắc nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô, “Nam Nam tốt như thế, anh còn có gì không mãn nguyện đâu chứ.”
Nam Nhứ vòng tay lên vai anh, cằm đặt trên đầu vai anh, “Em cũng mãn nguyện, thật sự mãn nguyện.”
Không khí trên đỉnh núi lúc rạng sáng vô cùng lạnh lẽo, hai người quay vào lều bạt, Trần Trạm Bắc nằm trên tấm đệm, đầu gối lên đôi tay ngắm bầu trời đêm, Nam Nhứ kề vai với anh, “Anh từng nghe qua bài hát đó chưa, Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm.”
“Chưa nghe qua.”
Nam Nhứ nghiêng đầu nhìn anh: “Anh chính là ngôi sao ấy của em.”
Trần Trạm Bắc nhìn vào đôi mắt chân thành như ánh sao của cô, khóe môi tràn lên một nụ cười vô cùng ấm áp, anh trở tay nhẹ nhàng xoa tóc cô, bụng ngón tay từng chút từng chút lướt qua da thịt trên má cô.
Ngắm cảnh đêm, xem mặt trời mọc, Nam Nhứ tựa lên vai anh, đón ánh mặt trời mọc từ nơi xa xa lộ ra ánh sáng, từng chút từng chút ẩn hiện, nắng sáng không nóng rực, nhưng có thể sưởi ấm tim người, mặt trời vừa mọc hướng về hy vọng, cô hy vọng, thế giới không có ma túy, hy vọng ngày đó sớm đến.
Bọn họ ăn chút thức ăn đã mang đến, mặt trời dần dần lên cao, cho đến khi treo cao trên bầu trời, đối với người bình thường, làm một việc như thế này vô cùng dễ dàng, nhưng đối với Trần Trạm Bắc mà nói, anh khát vọng ánh mặt trời trong suốt bảy năm, cuối cùng trong ngày hôm nay, anh đã thực hiện cùng cô.
Bãi cỏ xanh mướt, ánh mặt trời long lanh, gió nhẹ lướt qua sườn mặt, ánh nắng thẩm thấu khắp nơi, Nam Nhứ tựa lên bả vai anh, “Tuy rằng anh không nói, nhưng em có thể tưởng tượng được nỗi đau đớn anh chịu đựng trong suốt một năm vừa qua có biết bao nặng nề.”
“Đừng rời xa em, bất luận sau cùng chúng ta có biến thành thế nào.” Cô nhìn anh, ánh mắt chân thành.
Đôi mắt đen láy của anh tối như một vòng xoáy, môi mỏng dần dần cong lên, đáy mắt chất chứa dòng nước ấm thấm vào trái tim người, một tay anh niết lấy cằm cô, “Nam Nam, chúng ta kết hôn đi.”
Đáy lòng Nam Nhứ mạnh mẽ rung động, sau cùng, khóe môi giương lên một độ cong xinh đẹp, “Được ạ.”.