SÍ DÃ


Trần Trạm Bắc mạnh mẽ vang dội, thứ hai hôm sau, trực tiếp đến văn phòng làm việc của cục trưởng Tăng xin báo cáo.

Cục trưởng Tăng nhìn thấy Trần Trạm Bắc lâu ngày không gặp, “Nghỉ ngơi một khoảng thời gian, quay lại liền muốn kết hôn à, tốc độ này của cậu đủ nhanh đấy.” Ông ấy cúi đầu nhìn cái tên ở trên đó, kinh ngạc nói, “Nam Nhứ?”
Trần Trạm Bắc nhướng mày, “Kinh ngạc quá lố.”
“Hai người? Yêu bao lâu rồi mà muốn kết hôn thế.” Trách, chỉ trách cục trưởng Tăng không bát quái, chuyện này cả đại đội phòng chống ma túy đã truyền khắp nơi rồi.

“Ba năm rồi.”
Sắc mặt cục trưởng Tăng cứng đờ, ba năm, Trần Trạm Bắc vẫn đang làm nội gián, giấu cũng đủ sâu đấy chứ.

Ông ấy cứng đờ vài giây rồi bật cười, “Chuyện tốt, chúc mừng hai người trước nhé, lúc uống rượu mừng đừng quên gọi thêm tôi đấy.”
“Sao thiếu được phần của ông chứ.”
Sau khi tán dóc vài câu, cục trưởng Tăng hỏi anh, “Thân thể ổn hơn rồi chưa, khi nào về lại đội.”
“Còn không phải tại lão Dương không yên tâm sao, thân thể bản thân tôi tôi biết rõ, lúc nào cũng có thể.”
Cục trưởng Tăng đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Làm tốt chuẩn bị chưa?”
Trần Trạm Bắc khẽ đình trệ, nửa đùa nói: “Cục trưởng Tăng, ngài là thấy tôi nhàn rỗi khoảng thời gian qua, nên vừa về liền tăng thêm nhiệm vụ cho tôi à, tôi vẫn là nên tiếp tục nhàn rỗi vậy, Hồng Phi vẫn là có năng lực hơn.”
“Năng lực của Hồng Phi tôi không phủ nhận, nhưng năng lực của cậu tôi càng thêm khẳng định.” Chức vị đại đội trưởng bỏ trống hai năm, cần một người có thể áp chế được đám thứ dữ kia, hơn nữa năng lực phải nổi trội xuất chúng, Trần Trạm Bắc chính là vị chiến tướng có thể phục chúng ấy.

“Hôm tết, bên Vân Nam lại đến tìm tôi bàn bạc thương lượng, nhưng tôi không thả người đâu.”
Lúc kết án của Hoàng Bình, đội trưởng Triệu có đề cập qua với anh, hy vọng anh qua đó, Trần Trạm Bắc từ chối ngay tại chỗ, sau đó nghe lão Dương nói, bên đó gọi điện thoại đến đây, trịnh trọng đề cập chuyện này, anh ta đều không đồng ý.

Sau tết lại đến hỏi chuyện này, Trần Trạm Bắc cười cười, “Tôi thích Ninh Hải.”
Chiến tướng phòng chống ma túy như Trần Trạm Bắc đây, người nào biết đến cũng đều muốn đến đào góc tường, nếu như Trần Trạm Bắc đồng ý, ông ấy cũng không thể ngăn cản, may mắn có lời nói của anh, cục trưởng Tăng cũng yên tâm rồi.

Nam Nhứ bên này cũng đã đánh báo cáo xin phép, cấp trên lãnh đạo sớm nghe nói cô yêu đương, không ngờ rằng nhanh như thế đã sắp kết hôn.

Một tuần sau, hai người cầm báo cáo xin phép và giấy tờ tùy thân, quay về Đế Đô.

Mẹ Trần vừa nghe nói hai người muốn đi đăng ký kết hôn, vui mừng đến mức xém chút nữa chạy đi thông báo, gọi điện thoại cho gia đình anh em, bà vui đến mức thần sắc muốn giấu cũng không giấu được.

Lúc ăn cơm, mẹ Trần bình thường không uống rượu cũng uống vài ly, bà ấy thật sự rất vui mừng, con trai xa nhà bảy năm quay về rồi, lại còn sắp kết hôn, “Kết hôn rồi, thành lập một gia đình nhỏ, cuộc sống sau này hai đứa phải chăm sóc lẫn nhau, Trạm Bắc, con phải chiếu cố Nam Nam nhiều vào.”
“Mẹ, sao người lại làm như gả con gái đi vậy, còn sợ con đối đãi không tốt với Nam Nam.”
Nam Nhứ nói, “Dì ạ, bọn con sẽ chăm sóc lẫn nhau, dì yên tâm, con cũng sẽ chiếu cố anh ấy thật tốt.”
Ba Trần nhìn hai đứa con ở đối diện, ông nở nụ cười vui mừng, “Nam Nam là một đứa trẻ hiểu chuyện, lần đầu tiên gặp đã nhìn ra được, các con cùng nhau sinh hoạt bọn ta không lo lắng, chuyện công việc đừng cho bản thân quá nhiều áp lực.”
Mẹ Trần liên tục gật đầu, “Đừng làm những công việc nguy hiểm nữa, bọn con bình an khỏe mạnh, bọn ta mới có thể yên lòng.”
Chuyện này Nam Nhứ không có cách cho mẹ Trần một câu trả lời vừa ý, tính chất công việc của bọn họ, bảo vệ lãnh thổ nước ta, trả lại một vùng an ninh cho nước ta, bọn họ nguyện ý vì điều này bỏ ra sự vất vả dũng cảm xông vào trại địch, nhưng phận làm con cái, khiến ba mẹ lo lắng, chính là bất hiếu.


Trần Trạm Bắc vội vàng gắp thức ăn, “Mẹ, người lại lo lắng mấy việc này, công việc hiện tại của con và Nam Nam đều không còn nguy hiểm thế nữa, cô ấy làm bên kỹ thuật, con vừa vào đội báo cáo chẳng bao lâu, con có muốn xông pha chiến đấu cũng không đến lượt con thể hiện đâu, mẹ, người không phải thích ăn cá rô mo nhất sao, nhân lúc còn nóng mau ăn đi, rất tươi đấy.”
“Là mẹ nghĩ nhiều rồi.” Mẹ Trần cười cười gắp thức ăn cho Nam Nhứ, “Nam Nam, tuổi của các con đều không còn nhỏ nữa rồi, có ý định có con chưa?”
Hai má Nam Nhứ có chút thẹn thùng, “Thuận theo tự nhiên thôi ạ.”
Cô không thể cùng mẹ Trần đề cập đến việc Trần Trạm Bắc đang uống thuốc, bọn họ tạm thời không thể có con được, dù sao thì chuyện này, bọn họ cũng không vội, đợi mọi thứ ổn định, thuận theo tự nhiên.

“Con biết người muốn ôm cháu, đợi người về hưu rồi, con bảo đảm, khẳng định sẽ không để người an nhàn.

Đến lúc đó người đừng chê phiền là được, nghe nói trông trẻ rất cực khổ, mẹ, người phải tịnh dưỡng thân thể cho khỏe mạnh bình an, nếu không đến lúc đó mệt mỏi rồi, ba con sẽ không tha cho con mất.”
“Thằng nhóc này, cái miệng này cũng không biết giống ai, mẹ và ba con không có miệng lưỡi trơn tru giống như con.”
Nam Nhứ mím môi cười trộm, công phu ba hoa ngoài miệng của Trần Trạm Bắc đến hiện tại cô cũng không biết điểm này giống ai nhất, hai vị lão nhà họ Trần đều là người có tính cách trầm ổn, bất quá Trần Trạm Bắc trừ miệng mồm có hơi ba hoa, thì anh làm chuyện gì cũng trầm ổn thành thật, xem xét thời thế, phòng thủ nghiêm ngặt.

Nghĩ đến trong phong cách hành sự mạnh mẽ như sấm của anh ẩn chứa sự nhạy bén cẩn trọng, từng bước từng bước thắng lợi thoát khỏi nguy hiểm, từng lối manh mối đánh bại tội phạm buôn bán ma túy, trong lòng cô như có một ngọn lửa, người đàn ông như thế này, anh dũng không sợ sệt hiểm trở, sắp trở thành người đàn ông của cô.

Mọi người đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng mỹ nhân cũng khó chống cự lại anh hùng.

……
Đăng ký kết hôn cần phải chụp ảnh cưới, bởi vì Trần Trạm Bắc có vài người quen, bèn chụp cho bọn họ vài tấm, sau cùng để bọn họ chọn một tấm dán lên.

Bọn họ chụp một tấm mặc quân trang, còn có một tấm, Nam Nhứ cố ý chọn nó, hai chiếc áo sơ mi trắng thoải mái.

Sau cùng bọn họ chọn bức ảnh quân trang, tấm còn lại, Nam Nhứ cất giữ trong bóp tiền, mỗi người một tấm.

Lúc ký tên, Nam Nhứ nhìn anh hạ bút, mạnh mẽ hữu lực, ba chữ Trần Trạm Bắc, như con người của anh, chất chứa sức mạnh khỏe khoắn dẻo dai.

“Nhìn gì thế, hối hận rồi à?”
“Đúng, hối hận rồi.”
Trần Trạm Bắc bỏ bút xuống, đem giấy chứng nhận kết hôn đã ký xong đẩy đến trước mặt nhân viên công tác, lòng bàn tay giữ chặt đầu vai cô, dùng chút sức lực, “Muốn chạy, em hết cơ hội rồi.”
Nam Nhứ dẩu môi, cúi đầu hạ bút ký tên.

Nhìn thấy hai chữ Nam Nhứ thẳng hàng ngay lối, thời gian tựa như lập tức quay về đến ngày hôm ấy.

Anh ngồi bên cửa sổ, hỏi cô, này, cô tên gì thế?
Cô nói, Nam Nhứ.

Bọn họ ai cũng chưa từng nghĩ qua, sẽ có một ngày, trên sổ hổ khẩu của anh, sẽ thêm tên của cô.


Hai người ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn nhân viên công tác đóng lên con dấu, con dấu rơi xuống, bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp.

Từ sở đăng ký đi ra, Nam Nhứ thấy anh một mực không nói gì, “Nghĩ gì thế?”
“Nếu như sớm biết em sẽ gả cho anh, ban đầu anh sẽ đối xử với em thật tốt.” Anh nói xong, khúc khích bật cười thành tiếng, nhìn chằm chằm mặt nhỏ của cô cẩn thận ngắm nhìn, “Khi đó em có từng hận anh không?”
“Anh có biết từ lúc nào em bắt đầu hoài nghi không?”
“Từ chuyện Anna.”
Cô gật đầu: “Anh không động vào em, còn giúp em, chuyện của Anna khiến em nảy sinh càng nhiều hoài nghi, bất quá khi đó em cảm thấy ý nghĩ như thế quá điên cuồng, không thực tế, cho đến khi phát hiện thiết bị bay.”
“Anh quá cẩn trọng, đem bản thân mình dung nhập vào trong, mẫu thiết bị đó là Fkj2.0 được nghiên cứu và phát triển vào ba năm về trước, trừ nhân viên nghiên cứu khoa học bên ta ra chưa ai nhìn thấy qua, nếu không phải em từng đích thân tham dự nghiên cứu phát triển, có lẽ em cũng không tìm được bất kỳ sơ hở nào của anh.”
“Được, em thông minh, mỗi em thông minh, em là một người vô cùng thông minh.” Trần Trạm Bắc duỗi cánh tay dài, trực tiếp đem cô kéo vào trong lòng, “Đi, con dâu mới phải gặp ba mẹ chồng thôi.”
“Đến chừng đó giúp em chút nhé, đừng để em quá gượng gạo.”
“Gượng gạo cái gì chứ, Nam Nam của anh có sóng to gió lớn gì chưa gặp qua, còn sợ gặp ba mẹ chồng à.”
“Nói nhiều quá, đi thôi.” Tay Nam Nhứ vòng qua eo anh, hai người bước bước lớn từ trong cục dân chính đi ra.

Hai vị lão nhà họ Trần hôm nay đều không đi làm, ở nhà đợi hai đứa nhỏ quay lại.

Mẹ Trần sốt ruột, ba Trần bảo bà đừng nóng lòng, đăng ký kết hôn cần phải xếp hàng, còn phải làm thủ tục, mới đi có một tiếng đồng hồ, bà đã ngồi không yên rồi.

Mẹ Trần than thở một tiếng, “Nhớ đến thằng bé lúc nhỏ, một đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng trưởng thành rồi lại đi làm công việc nguy hiểm ấy.”
“Bà đã sinh một đứa con trai tốt, chúng ta nên tự hào vì thằng bé.”
“Tôi chỉ cần thằng bé bình an khỏe mạnh, đừng ngông nghênh đạo lý với tôi thôi.” Tuy rằng ngoài miệng mẹ Trần nói như thế, nhưng nội tâm của bà thật sự cảm thấy kiêu ngạo và tự hào vì Trần Trạm Bắc.

12 giờ rưỡi trưa, Trần Trạm Bắc và Nam Nhứ về đến nhà.

Trần Trạm Bắc và Nam Nhứ kề vai nhau đứng trước mặt ba mẹ, Nam Nhứ gọi một tiếng, “Ba, mẹ.”
Tiếng ba, mẹ này, mẹ Trần tức khắc ửng đỏ khóe mắt, Nam Nhứ ban đầu có chút lúng túng, qua một lúc sau khóe mắt cũng ướt đẫm, mẹ cô qua đời năm nay đã là năm thứ sáu, đã sáu năm cô chưa gọi qua tiếng mẹ, cô cùng Trần Trạm Bắc kết hôn rồi, lại còn có mẹ, đáy lòng cô chua xót đồng thời cũng rất cảm động.

Mẹ Trần vừa lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, vừa từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhung nhỏ màu xanh lam, trong hộp có một chiếc vòng tay, “Nam Nam, đến đây.”
Nam Nhứ nhìn Trần Trạm Bắc một cái, anh hất hất cằm, cô đi qua đó, mẹ Trần nắm lấy tay của cô, đem chiếc vòng tay xanh lục bích đeo lên tay cô.

“Đây là lúc mẹ và ba Trần Bắc kết hôn, mẹ chồng đã cho mẹ, hiện tại do con bảo quản nó rồi.”
Mẹ Trần vỗ vỗ mu bàn tay của cô, “Hai đứa con sống với nhau cho tốt, nếu như nó có chỗ nào không tốt, con cứ quản nó.”
Nam Nhứ gật đầu, “Con cảm ơn mẹ.”

Thực ra ngày Nam Nhứ và Trần Trạm Bắc đi đăng ký còn có một ngụ ý, chính là ngày bọn họ quen nhau vào ba năm trước.

…….

Bọn họ tạm thời không muốn tổ chức hôn lễ, nhưng Nam Nhứ cảm thấy hình cưới vẫn là phải chụp.

Trần Trạm Bắc không quản những việc này, Nam Nhứ muốn làm gì thì sẽ làm đó.

Cô nói tạm thời không tổ chức hôn lễ, sau này nói tiếp, An An gợi ý chụp ảnh cưới trước, cô cảm thấy cũng có lý.

Nơi chụp ảnh cưới là em gái của Giang Ly Giang Tiểu Nguyên giúp cô chọn, Giang Tiểu Nguyên là nhà thiết kế phục trang, có studio riêng của bản thân, liên quan đến showbiz, phương diện này cô ấy hiểu biết nhiều, cho nên Nam Nhứ toàn quyền giao cho cô ấy.

Ngày chụp ảnh cưới được sắp xếp sau ba ngày đăng ký kết hôn, Trần Trạm Bắc một mực an nhàn ở nhà, anh nói muốn nghỉ ngơi, lão Dương nói anh sống quá nhàm chán, anh chỉ cười đùa nói, nguyện ý ở nhà nhàm chán.

Anh đang đợi Nam Nam có một kỳ nghỉ phép, hai người cùng nhau ra ngoài đi du lịch một lần, đi đến nơi cô muốn đến, nhiều năm qua, Nam Nhứ ngoại trừ công việc chỉ có công việc, chưa từng cho bản thân nghỉ phép lần nào, cô nói lần này nghỉ kết hôn, nhất định sẽ chơi cho đã một lần.

Vào hạ, mưa lất phất nhiều, Trần Trạm Bắc vừa phải uống thuốc, vừa phải chườm nóng, Nam Nhứ dặn dò anh chẳng sót ngày nào.

Hôm nay uống thuốc xong, Trần Trạm Bắc ngồi trên ghế sô pha, đột nhiên anh nhỏ giọng kêu Nam Nhứ: “Nam Nam, Nam Nam qua đây.”
Nam Nhứ đang giặt khăn trong nhà vệ sinh, vội vã chạy ra ngoài, vừa định mở miệng, liền nhìn thấy Trần Trạm Bắc chỉ vào Kim Cương và Tiểu Quai, “Em xem hai tên nhóc này đang làm gì.”
Kim Cương và Tiểu Quai đang hôn môi, hôn môi, hai cái mỏ nhọn nhọn đan xen vào nhau, dáng vẻ ấy, đáng yêu muốn xỉu.

Trần Trạm Bắc chậc lưỡi: “Không hổ là con trai anh, xử gọn vợ yêu liền sảng khoái như thế.”
Hình như hôn hôn bị người khác phát hiện, sau khi Kim Cương và Tiểu Quai tách nhau ra, hai đứa xoay đầu nhìn về phía anh, biểu cảm dường như đang nói, bọn con chẳng làm gì cả, hai người nhìn nhầm rồi.

Trần Trạm Bắc đứng dậy đi qua đó, “Tiểu tử, làm tốt lắm.”
Kim Cương được khen, vô cùng đắc ý ngẩng đầu nhỏ lên quạc quạc kêu gì đó.

Nam Nhứ đi đến bên cạnh Trần Trạm Bắc, “Kim Cương và Tiểu Quai sẽ sinh ra Tiểu Kim Cương sao?”
“Hay là, tối nay lắm cái camera giám sát đi?” Trần Trạm Bắc nở nụ cười xấu xa.

Nam Nhứ xía một tiếng, xoay người rời đi.

Trần Trạm Bắc cầm lấy quả mọng đưa cho Kim Cương và Tiểu Quai, sau đó ngồi trên ghế sô pha, Kim Cương cùng Tiểu Quai ăn uống một hồi, Kim Cương liền vỗ cánh phành phạch bay đến trên tay vịn bên cạnh anh, Trần Trạm Bắc nâng tay nhẹ nhàng sờ cái đầu nhỏ của Kim Cương.

Kim Cương được vuốt lông, thập phần sảng khoái nhắm đôi mắt lại, giống như đang nói, thật thoải mái, đừng dừng lại.

Trần Trạm Bắc tát cho nó một bạt tai, “Bảo lão tử hầu hạ mày, mơ hả con.”
Kim Cương gọi anh: “Ba ba, ba ba.”
“Đi, dạy Tiểu Quai gọi ba ba, dạy không xong tao hầm mày đấy.”
Tiểu Quai ngoan ngoãn đứng trên xà ngang, lầm bầm lẩm bẩm, sau đó há cái mỏ nhọn, giòn giã gọi một tiếng: “Ba ba.”

Trần Trạm Bắc tổng kết một điểm, Tiểu Quai là một cô vợ tốt!
……
Phục trang để chụp ảnh cưới bọn họ đã thử qua trước, nếu như không thích hợp có thể dựa theo vóc dáng đo lường chỉnh sửa lại từ đầu, đây là đặc quyền Giang Tiểu Nguyên nói với cô, tùy ý chọn, bộ nào cô thích mà không có size có thể mua lại từ đầu hoặc là tùy chỉnh cũng chẳng sao cả.

Trong việc lựa chọn phục trang Trần Trạm Bắc không có bất kỳ ý kiến nào, Nam Nhứ bảo anh mặc bộ nào anh sẽ mặc bộ đó, Trần Trạm Bắc trời sinh chính là một cái giá treo đồ di động, vai rộng eo thon chân dài, bất kỳ bộ quần áo nào khoác lên người anh, đều có thể toát ra hormone nam tính ngập tràn.

Ngày bọn họ chụp ảnh, trước tiên chụp một nhóm, Nam Nhứ mặc váy cưới, bản thân Trần Trạm Bắc mặc quân trang.

Sau đó lại chọn thêm vài kiểu thoải mái, giày vò cả một ngày, cuối cùng là mặc tây trang.

Trần Trạm Bắc bước ra, mã size trước đó không thích hợp, người quản lý đo lại số size của bộ tây trang vừa cầm đến, Nam Nhứ lần đầu tiên nhìn thấy anh mặc tây trang, áo sơ mi đã mặc xong, nhân viên giúp anh thắt cà vạt, áo khoác tây trang vắt ngang trên hai bên khuỷu tay của anh.

Dưới lớp áo sơ mi là đường nét cơ bắp cánh tay hữu lực, đường nét cơ bắp nơi vòm ngực căng lên, ngập tràn sức mạnh, dã tính dưới sự tôn bật của tây trang, vô cùng khiến người khác suy tưởng xa xăm.

Thắt cà vạt xong, đôi tay của Trần Trạm Bắc dang ra, áo khoác vừa vặn kín kẽ phủ lên vai anh, anh bước bước lớn về phía trước, ở nơi không ai nhìn thấy, anh niết cằm của cô lên, “Nhìn gì thế, híp cả mắt này.”
Nam Nhứ cắn chặt răng, duỗi tay nắm lấy cà vạt của anh kéo một phát, ánh mắt nhảy nhót, “Muốn xé.”
Chân mày Trần Trạm Bắc giật giật, chậc lưỡi đến gần cô, “Đi theo anh liền không thể học những thứ tốt à.”
Nam Nhứ nhịn cười, “Được, rất biết thân biết phận, đủ thẳng thắn, em thích.”
Hình còn chưa kịp chụp, điện thoại của Trần Trạm Bắc đã vang lên, là lão Dương.

“Tong Chai xuất hiện, Trần Trạm Bắc lập tức về đội.”
Trần Trạm Bắc lập tức thu lại ý cười, âm giọng cứng lạnh vang vang hữu lực: “Lập tức đến ngay.”
Mà Nam Nhứ bên này cũng nhận được điện thoại của cấp trên: “Phối hợp với đại đội phòng chống ma túy, truy nã Tong Chai.”
“Rõ.”
Một tiếng đồng hồ sau, Nam Nhứ và đại đội phòng chống ma túy, hội họp tại sân bay quân dụng.

Nam Nhứ nhìn thấy Trần Trạm Bắc một thân đồng phục tác chiến xuất hiện trước mắt cô, ý cười nơi đáy mắt của cô trở nên nóng rực, cuối cùng cô cũng đợi được ngày này, bọn họ cùng nhau mặc đồng phục tác chiến, cùng nhau kề vai sát cánh, cùng nhau xông lên chiến trường, cùng nhau, sẽ không sợ hãi.

Cô đi về hướng anh, duỗi nắm đấm về phía anh, đôi mắt đen láy của Trần Trạm Bắc lộ ý cười, nắm tay thành đấm nhẹ nhàng chạm vào tay cô, lúc này, bọn họ là chiến hữu.

Trần Trạm Bắc đứng phía trước đội ngũ, một tiếng hạ lệnh, “Xuất phát.”
….

Có một nhóm người người dùng thân thể máu thịt của bọn họ, xây dựng nên chiến giáp chắc chắn không thể đẩy lùi, bảo hộ nước ta an bình.

Bọn họ nhận được lệnh gọi, đáp một tiếng rõ, liền không chút sợ hãi dũng cảm tiến về phía trước.

Nhờ sự xông pha chiến đấu của bọn họ, mới có chúng ta ngày tháng yên bình.

Kính trọng, các anh hùng phòng chống ma túy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi