SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

"Có, hai ngày trước vừa đi qua." Lí Hạo hồi đáp, "Lão tía còn hỏi ta, ngươi hiện tại đang làm gì? Ta cũng không biết trả lời thế nào, cũng chỉ phải nói ngươi làm bảo an của tập đoàn Thiên Nhai. Ta nhớ ngươi giống như là có công việc như vậy, đúng không?"

Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "May mắn ngươi còn nhớ rõ, nếu nói hưu nói vượn một trận, ta sau khi trở về còn thật không biết trả lời với lão tía như thế nào." Dừng một chút, Diệp Khiêm nói tiếp: "Ta đã tìm người chuẩn bị nhà cửa, để cho lão tía cùng Tiểu Tuyết dời qua ở. Lão tía tuổi cũng lớn rồi, cũng nên hưởng hạnh phúc. Bất quá, đến lúc đó lão tía hỏi ta tại sao có thể có nhiều tiền như vậy, ngươi phải giúp ta chịu trách nhiệm, cùng đại ca nói trước, nói là tiền của ba người chúng ta, tiền nhà trả theo tháng."

"Kỳ thật ta đã sớm muốn cho lão tía chuyển đến nhà ta ở, thế nhưng mà lão tía sống chết không chịu. May là nhị ca có biện pháp. Bất quá, ta phải nói trước, tiền nhà giống như ngươi nói, chia làm 3, ta cùng đại ca mỗi người một phần, nếu không ngươi đừng mong ta giúp ngươi nói dối."

Lí Hạo hiện tại tự nhiên cũng đã rỏ ràng, Diệp Khiêm không đơn giản chỉ là bảo an, bằng không cũng sẽ không biết đưa Vương Bình lễ vật mắc như vậy. Bút tích thật của Đường Bá Hổ, ít nhất cũng có trăm vạn. Tuy hắn cũng không rõ ràng Diệp Khiêm đến cùng muốn làm cái gì, nhưng là huynh đệ chính là như vậy, không phải mọi thứ đều phải hỏi rỏ ràng, trọng yếu nhất là tin tưởng lẫn nhau. Hắn tin tưởng Diệp Khiêm, vô luận làm chuyện gì cũng sẽ không tổn thương tới hắn, hơn nữa, hiện tại Diệp Khiêm cùng Vương Bình có quan hệ đồng minh, hắn tự nhiên càng thêm tín nhiệm Diệp Khiêm; nếu không một bên là thân tình, một bên là ơn tri ngộ, còn thật sự có chút ít khó có thể lựa chọn.

Diệp Khiêm cũng biết tính tình của Lí Hạo, cho nên cũng không nói thêm gì. Dù sao Diệp Khiêm cũng không phải chuẩn bị mua nhà rất lớn, chỉ có ba phòng ngủ, một phòng khách, diện tích khoảng 100 mét vuông mà thôi, như vậy lão tía cũng tương đối dễ dàng tiếp nhận. Diệp Khiêm không phải muốn giấu diếm lão tía cái gì, chỉ là hắn không muốn lão tía bởi vì biết rõ chuyện của mình mà thay mình lo lắng, cho nên chỉ có từng bước một tiến hành theo chất lượng, như vậy lão tía tiếp nhận cũng tương đối dễ dàng một ít.

Lúc đến cửa ra vào trường học, Lí Hạo để Diệp Khiêm xuống xe, lúc gần đi, cười nói với Diệp Khiêm: "Nhị ca, ngươi cũng đừng nên hoa tâm nha. Ta cùng đại ca cũng đã thành gia rồi, cũng chỉ còn lại có ngươi thôi, ta nghĩ lão tía rất hy vọng chứng kiến ngươi kiếm cho hắn vài đứa cháu trai."

Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, nói: "Không có biện pháp, có đôi khi lớn lên đẹp trai cũng là một loại sai ah. Nhân duyên quá tốt, mà ta lại quá bác ái, vô luận lấy ai, đối với những nữ nhân khác đều là một loại đả kích ah. Ai, ai kêu ta mềm lòng, không thể để nữ nhân thương tâm."

Lí Hạo bất đắc dĩ trợn tròn mắt, nói: "Ngươi hay lắm, đến lúc đó gà bay trứng vỡ, một người đều không còn, ta nhìn ngươi còn thế nào thổi."

Diệp Khiêm nhún vai, nói: "Chuyện này vĩnh viễn cũng sẽ không phát sinh trên người của ta, mị lực của ca không người có thể ngăn." Nói xong, đắc chí hướng trong trường học đi tới.

Sau khi vào trường học, Diệp Khiêm trực tiếp hướng lớp học của mình đi đến. Diệp Khiêm không quen nhiều người trong lớp, cho nên cũng không có nhiều người chào hỏi, chỉ là có chút hiếu kỳ từ ngày vào học đến đây hắn toàn nghĩ học mà vẫn có thể được đi học, quá cường hãn.

Đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, vậy mà không thấy Triệu Nhã, Diệp Khiêm hơi có chút kinh ngạc. Triệu Nhã mặc dù có chút điêu ngoa tùy hứng, nhưng lại là một sinh viên tốt, vậy mà cũng biết trốn học, Diệp Khiêm ẩn ẩn cảm thấy có phải có chuyện gì xảy ra hay không. Chỉ là, đã bắt đầu giờ học, Diệp Khiêm cũng không tiện ly khai.

Hiện tại đạng học chính trị, giảng bài chính là một lão đầu, không có gì đáng xem, cho nên Diệp Khiêm cả tiết học đều nhàm chán úp mặt lên bàn ngủ. Diệp Khiêm rốt cục cũng cảm nhận được, kỳ thật di học cũng không phải hoàn hảo gióng như trong tưởng tượng của hắn, gặp được lão sư như vậy, ngồi học đối với hắn quả thực là tra tấn, sống không bằng chết ah.

Cũng may hệ tiếng Pháp vốn chính là hệ ít được lưu ý, cho nên thời gian tự do của các sinh viên rất nhiều, lão sư trên cơ bản áp dụng cách thức chăn dê để quản lý. Tiếng chuông tan học vừa mới vang lên, Diệp Khiêm giống như từ trong ngục giam vừa mới được phóng xuất, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Lúc Diệp Khiêm đi vào văn phòng của Tần Nguyệt, Tần Nguyệt đang cúi đầu phê duyệt bài tập của sinh viên, bộ dạng rất chuyên tâm. Diệp Khiêm không có quấy rầy nàng, lén lút ở một bên ngồi xuống, không nghĩ tới lúc nữ nhân chăm chú làm việc cũng thât xinh đẹp.

Ước chừng nửa giờ sau, Tần Nguyệt rốt cục phê chữa hết bài tập, ngồi thẳng lên duỗi lưng một cái. Lúc trông thấy Diệp Khiêm hoảng sợ, hỏi: "Ngươi vào khi nào?"

Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Khoảng nữa giờ à. Nhìn thấy ngươi đang bận cho nên không có quấy rầy ngươi."

Tần Nguyệt có chút oán trách liếc Diệp Khiêm, nói: "Mọi chuyện xong xuôi rồi hả?"

"Ừ, không vấn đề gì nữa, vừa về đến liền lập tức sang đây gặp ngươii. Vài ngày không gặp, có chút nhớ ngươi a." Diệp Khiêm một bộ dáng rất chân thành, hoàn toàn nhìn không ra có bất kỳ miệng lưỡi trơn tru vô lại.

Tần Nguyệt trong nội tâm khó tránh khỏi vui vẻ, bất quá trên mặt cũng không có hiển hiện ra."Chờ ta chút, còn có chút bài tập không có sửa tốt, giữa trưa cùng ăn cơm." Tần Nguyệt nói.

"Ngươi đang hẹn hò với ta sao?" Diệp Khiêm hắc hắc mà cười cười hỏi.

"Ngươi có thể xem là vậy." Tần Nguyệt thản nhiên nói.

Dùng Tần Nguyệt tính cách, nàng có thể nói như vậy, Diệp Khiêm trong nội tâm không khỏi có đắc ý. Nàng có thể nói như vậy, tức là hảo cảm của nàng đối với chính mình tăng gấp đôi, ấn tượng thăng hoa ah. Diệp Khiêm trầm mặc một hồi, nói: "Triệu Nhã? Nàng hôm nay như thế nào không có đi học?"

Tần Nguyệt lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết, tối hôm qua nàng cũng chưa có về nhà, ta cũng không gọi điện thoại được cho nàng. Ta đã phái người đi tìm rồi, có lẽ sẽ nhanh có tin tức."

Diệp Khiêm ẩn ẩn cảm giác, Âu Dương Thiên Minh vừa mới vượt ngục, Triệu Nhã lại mất tích, chỉ sợ chuyện Triệu Nhã mất tích cùng Âu Dương Thiên Minh có quan hệ rất lớn. Chứng kiến lông mày của Diệp Khiêm nhăn lại, Tần Nguyệt lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Có phải Nhã nhi đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có việc gì, không có việc gì!" Diệp Khiêm trấn an nói.

Tần Nguyệt tuy nhiên vẫn không tin, nàng xem biểu hiện của Diệp Khiêm nhất định là đã xảy ra chuyện gì, bất quá nàng cũng hiểu rỏ Diệp Khiêm sở dĩ nói như vậy là không muốn nàng lo lắng. Nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, Tần Nguyệt nói: "Ngươi chờ ta chút, ta sửa cho xong đóng bài tập này đã."

"Ngươicứ làm đi, ta đi ra ngoài gọi điện thoại." Diệp Khiêm ra vẻ nhẹ nhõm nở nụ cười, nói.

Ra khỏi văn phòng của Tần Nguyệt, Diệp Khiêm cuống quít lấy điện thoại ra bấm gọi điện thoại cho Jack, vừa mới bắt máy, Diệp Khiêm không thể chờ đợi được mà hỏi: "Jack, có tin tức của Âu Dương Thiên Minh không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi