Nghe được Diệp Khiêm nói, Jack không khỏi có chút sửng sốt, cái này cũng không giống như tác phong của lão đại a, không phải chỉ là một tên Âu Dương Thiên minh thôi sao, vậy mà lại để cho hắn khẩn trương như vậy. Vừa gọi điện thoại không có bao lâu, hiện tại lại gọi điện thoại hỏi có tin tức của Âu Dương Thiên Minh hay không. Bất quá, dù sao cũng đi theo Diệp Khiêm đã thật, lại được xưng tụng là mưu sĩ đệ nhất của Nanh Sói, rất nhanh liền hiểu được, chỉ sợ là đã xảy ra chuyện gì.
"Đã phái người đi tìm hiểu rồi, tạm thời còn không có tin tức. Lão đại, ngươi yên tâm, trước ngày mai nhất định đem tiểu tử kia móc ra." Jack kiên định nói, "Lão đại, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Diệp Khiêm nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, hồi đáp: "Ta có người bằng hữu ngày hôm qua mất tích, ta hoài nghi là Âu Dương Thiên Minh làm. Phải mau chóng tìm được Âu Dương Thiên Minh, ta lo lắng thời gian dài sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Diệp Khiêm tại Hoa Hạ có thể có mấy người bằng hữu? Jack thế nhưng mà biết rỏ ràng, hơn nữa rất hiển nhiên Âu Dương Thiên Minh cũng sẽ không ngốc đi bắt cóc một người nam nhân, rất rõ ràng bằng hữu trong miệngDiệp Khiêm nhất định là nữ nhân của lão đại. Đường đường là nữ nhân của thủ lĩnh Nanh Sói Lang Vương Diệp Khiêm lại bị bắt cóc, chuyện này nếu như truyền đi, mặt mũi của Nanh Sói toàn bộ bị ném xuống sông. Nếu như lại để cho Triệu Nhã xảy ra chuyện gì, Nanh Sói về sau không còn mặt mũi gặp người khác. Biết chuyện đã nghiêm trọng, Jack sợ nói gấp: "Ta lập tức tăng số người đi thăm dò, nhất định sẽ mau chóng tìm ra Âu Dương Thiên Minh."
"Ừ!" Có chút lên tiếng, Diệp Khiêm cúp điện thoại. Bây giờ có thể làm cũng chỉ có thể là chờ đợi, Diệp Khiêm ngược lại cũng không lo lắng cho an toàn tính mạng của Triệu Nhã, nếu như nàng thật là bị Âu Dương Thiên Minh bắt đi, người mà Âu Dương Thiên Minh muốn đối phó là mình, tin tưởng cũng sẽ không hành hạ Triệu Nhã. Chỉ là, Triệu Nhã dù sao vẫn là thiên kim tiểu thư chưa ăn qua đau khổ, vạn nhất Âu Dương Thiên Minh hành hạ nàng, đây cũng là điều Diệp Khiêm không muốn thấy.
Vừa quay người lại, phát hiện Tần Nguyệt đứng sau lưng mình, Diệp Khiêm không khỏi sửng sốt. Xem ra chính mình vừa rồi quá mức quan tâm chuyện của Triệu Nhã, cho nên không có phát hiện ra Tần Nguyệt đứng sau lưng mình. Có chút sửng sốt, Diệp Khiêm nói: "Ngươi cũng nghe thây?"
Tần Nguyệt sắc mặt có chút lạnh như băng, hỏi: "Đến cùng xảy ra chuyện gì? Ngươi vừa mới nhắc đến Âu Dương Thiên Minh, chuyện này cùng Âu Dương Thiên Minh có quan hệ gì? Hắn không phải đã ngồi tù sao?"
Diệp Khiêm hít thở sâu một hơi, nói: "Trước khi đến trường học ta đã gặp qua Vương Bình, hắn nói cho ta biết Âu Dương Thiên Minh mấy ngày trước đã vượt ngụci, mà Triệu Nhã lại mất tích vào ngày hơm qua, cho nên ta lo lắng Âu Dương Thiên Minh là vì đối phó ta cho nên bắt đi Triệu Nhã. Ta đã phái người đi tìm rồi, có lẽ rất nhanh sẽ có tin tức. Thực xin lỗi, đều là ta, nếu như không là vì ta, Triệu Nhã cũng sẽ không bị như vậy."
Tần Nguyệt trên mặt biểu lộ âm tình bất định, trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Diệp Khiêm, ngươi nói với ta ngươi là bảo tiêu mà phụ thân Nhã nhi mời tới, thế nhưng mà Âu Dương Thiên Minh tại sao muốn đối phó ngươi? Ta tuy cũng hoài nghi ngươi đến tột cùng là làm cái gì, nhưng là ta chưa từng có hỏi qua ngươi. Diệp Khiêm, Nhã nhi cùng ta là bạn tốt, ta một mực coi nàng là muội muội của ta, nếu như nàng xảy ra chuyện gì ta cả đời cũng sẽ không tha thứ cho ngươi."
Diệp Khiêm cũng không biết trả lời Tần Nguyệt như thế nào, chỉ có thể yên lặng thở dài.
Tần Nguyệt cũng không để ý gì tới phản ứng của Diệp Khiêm, vừa mới dứt lời, lập tức lấy điện thoại ra gọi đi ra ngoài."Lập tức tìm vị trí Âu Dương Thiên Minh cho ta, trước đêm nay phải cho ta biết vị trí của hắn, nếu không các ngươi không cần trở về gặp ta, chính mình đi nhảy sông Hoàng Phổ a." Tần Nguyệt ngữ khí rất phẫn nộ, nhưng nói chuyện lại rất tỉnh táo. Nói vừa xong, Tần Nguyệt liền cúp điện thoại.
Đối với thân phận của Tần Nguyệt, Diệp Khiêm một mực hiếu kỳ, chỉ là cũng không có phái người điều tra mà thôi, hơn nữa cũng không có hỏi qua Jack. Lần kia đấu giá châu báu, lời Jack nói Diệp Khiêm còn nhớ rõ, chỉ sợ tiểu tử kia đã sớm biết thân phận của Tần Nguyệt. Bất quá, Diệp Khiêm không hỏi, hắn cũng không có nói.
Tuy không biết thân phận cùng bối cảnh của Tần Nguyệt, nhưng Diệp Khiêm cũng đại khái đoán ra, ở thành phố Thượng Hải gia tộc của Tần Nguyệt nhất định thực lực cường hãn. Huống hồ, cường long không áp nổi địa đầu xà, Nanh Sói mới tới Hoa Hạ, cũng chỉ mới phát triển sơ bộ mà thôi, so với gia tộc của Tần Nguyệt gia tộc, khả năng là Tần Nguyệt ra mặt tra tin tức của Âu Dương Thiên Minh phải nhanh hơn.
"Đi thôi, đi ăn cơm với ta." Sau khi cúp điện thoại, Tần Nguyệt dùng một loại ngữ khí như ra lệnh, nói.
Diệp Khiêm không khỏi cười khổ một tiếng, hấp tấp đi theo. Kỳ thật, đối với loại ngữ khí này của Tần Nguyệt, Diệp Khiêm cũng sớm đã tập mãi thành thói quen. Hơn nữa, Tần Nguyệt nói như vậy cũng không có nghĩa là nàng có ác ý gì, tính cách của nàng là như thế. Huống hồ, tại thành phố Thượng Hải có không biết bao nhiêu nam nhân khát vọng có thể cùng Tần Nguyệt ăn một bữa cơm, đừng nói Tần Nguyệt chỉ dùng loại này giọng nói, coi như là đánh bọn hắn, đoán chừng bọn hắn cũng sẽ cam tâm tình nguyện. Diệp Khiêm không có như nam nhân khác có tư tưởng thích bị người đẹp ngược đãi, hắn chỉ là cảm thấy nữ nhân, có đôi khi phát ra chút ít tính tình kiêu ngạo, cũng đáng giá tha thứ. Huống hồ, vừa rồi hắn không đem chuyện của Triệu Nhã nói cho nàng biết, mặc dù hắn xuất phát từ ý tốt, nhưng đối với Tần Nguyệt cách làm của hắn là sai lầm.
Cơm tối ăn ở căn tin trường học. Những sinh viên trông thấy Diệp Khiêm cùng Tần Nguyệt ngồi ăn cùng một chỗ, không khỏi nhao nhao nghị luận lên."Người kia là ai a? Hình như không phải là lão sư trường chúng ta? Giống như cùng Tần lão sư có quan hệ rất mập mờ nha." Một nam sinh viên nói.
"Không phải là bạn trai của Tần lão sư chứ? Tần lão sư lạnh như băng cũng đã có bạn trai ah."
"Ta nói cho các ngươi biết, người kia sinh viên của lớp chúng ta, tên hình như là Diệp Khiêm. Người này rất ngưu bức, từ ngày chuyển trường đến giờ, ta chỉ thấy hắn có hai lần, một lần là ngày mà hắn chuyển trường, hôm nay là lần thứ hai."
"Sinh viên? Chơi cô trò yêu nhau a, thật đúng là không có nhìn ra nguyên lai Tần lão sư yêu thích loại này."
"Ai, một đóa đẹp như vậy, lại bị một đầu ngưu ăn, cái thế đạo gì thế này."
Diệp Khiêm thính giác rất nhạy cảm, những lời kia tự nhiên là toàn bộ nghe vào tai, có chút mà cười cười, cố ý xích lại gần Tần Nguyệt. Tần Nguyệt không rõ ràng cho lắm, thấy Diệp Khiêm càng ngày càng xích lại gần, không khỏi có chút sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn một cái, bất quá cũng không nói gì.
Ăn cơm trong không khí buồn bực, Tần Nguyệt từ đầu đến cuối một câu cũng không có nói. Mỗi khi Diệp Khiêm muốn nói cái gì, nha đầu kia liền ngẩng đầu trừng Diệp Khiêm, Diệp Khiêm đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Cuối cùng Diệp Khiêm đành mặt dày mày dạn làm trò hề, thế nhưng mà Tần Nguyệt cũng không có biểu hiện gì khác ngoài khuôn mặt lạnh băng, làm cho Diệp Khiêm thất vọng không thôi.